Lúc này, mặt sông lăn tăn gợn sóng, ở ánh đèn chiếu rọi xuống, nhìn đẹp vô cùng.
Hai người đều không nói chuyện, cứ an tĩnh đi dạo.
Đi đến chỗ ngoặt lối rẽ, Tô Ảnh nhìn thấy bên đường có người bày quán bán đèn đi đêm.
Đủ loại tạo hình, Tô Ảnh hứng thú, chạy tới chọn hai cây đèn, một cái hình gấu trúc, một cái hình con hổ nhỏ.
Cô cầm hai cây đèn chạy tới trước mặt Diệp Tự, nghĩ nghĩ lại đưa đèn con hổ nhỏ cho anh: “Anh Phong Nguyệt, tặng cho anh này, cảm ơn anh đêm nay đã giúp tôi.”
Diệp Tự bật cười, duỗi tay nhận lấy: “Cho tôi cái này? Nhưng tôi cảm thấy đèn gấu trúc thích hợp với tôi hơn thì làm sao bây giờ?”
Tô Ảnh nghĩ nghĩ, đưa luôn đèn gấu trúc trong tay cho Diệp Tự: “Vậy đều cho anh.”
Trợ lý bên người Diệp Tự cười cười.
Diệp Tự bình tĩnh nhìn Tô Ảnh: “Tô Ảnh, nếu có cơ hội đee cô đóng phim, cô sẽ đi sao?”
Tô Ảnh không cần suy nghĩ lắc đầu.
“Vì sao chứ?” anh hỏi.
“Không có thời gian.” Tô Ảnh đương nhiên trả lời: “Đóng phim cần rất nhiều thời gian mà tôi cần làm việc, cần chăm sóc mẹ, làm gì còn thời gian mà đi đóng phim?”
“Nhưng tôi nghe đạo diễn Dương nói cô rất có thiên phú, chỉ thiếu kinh nghiệm và người chỉ đường. Nếu cô muốn đóng phim thì học cho tốt, tôi luyện thêm kỹ năng, đủ thời gian, cô có thể thành công.” Diệp Tự ân cần nói.
Tô Ảnh vẫn kiên định lắc đầu: “Tôi muốn chăm sóc mẹ.”
Diệp Tự tức khắc nở nụ cười.
Qủa nhiên anh không nhìn lầm cô gái này.
Lúc này, Tô Ảnh bỗng nhiên chỉ vào con sông, kinh hỉ nói: “Ồ, nơi này còn có thuyền này, có phải có thể chèo thuyền chơi trên sông hay không?”
Diệp Tự cúi đầu hỏi cô: “Muốn đi chèo thuyền hay không?”
Tô Ảnh kinh hỉ nhìn anh: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên.” anh lập tức nhìn thoáng qua trợ lý, trợ lý lập tức đi an bài thuyền.
Tô Ảnh vui sướng đi theo Diệp Tự lên thuyền, lập tức có người điều khiển thuyền nhỏ đi tới.
Gió đêm thổi tới, xóa tan đi cơn nóng ban ngày, cả người đều cảm thấy khoan khoái hẳn lên.
Tô Ảnh nhìn tình cảnh này, nhịn không được ngâm nga ca khúc hợp xướng cùng Diệp Tự.
Diệp Tự thấy cô có hứng thú cũng hát theo.
Lúc trước hai người hợp xướng cũng chỉ là ghép từng phần của từng người.
Mà hiện tại hai người đối mặt nhau cùng nhau hát.
Đến phần hợp xướng, âm thanh trầm thấp thuần mỹ của Diệp Tự hòa quyện cùng âm thanh trong trẻo vang xa của Tô Ảnh, quả thật hoàn mỹ vô cùng.
Hát xong, hai người nhìn hau, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra ý cười.
Diệp Tự nhìn nghe giọng hát chân thật của Tô Ảnh, đáy lòng nhẹ nhàng bị kích thích một chút.
Lần đầu tiên anh tìm được một người có thể hợp xướng hòa quyện chạm đến linh hồn như vậy.
Điều này làm cho anh thấy thật kinh hỉ, cũng làm anh thấy thật đáng tiếc.
Kinh hỉ chính là, rốt cuộc anh cũng chờ tới được tri kỉ trong âm nhạc.
Tiếc nuối chính là, anh đã chuẩn bị hoàn toàn ở ẩn, không bao giờ hát bất cứ ca khúc nào nữa.
Đáy lòng anh âm thầm nghĩ: Tô Ảnh, nếu quen biết em sớm hơn một chút thì tốt biết bao.
Chờ Diệp Tự và Tô Ảnh hợp xướng xong, trợ lý đưa điện thoại di động cho Diệp Tự: “Đại thiếu gia, ngài có tin nhắn.”
Diệp Tự tiếp nhận di động vừa thấy, là Phó Thịnh nhắn tin tới: Cậu lại chạy đi đâu rồi? Phạt ba ly rượu!