Sau đó, mọi tầm mắt đều đổ dồn ra cửa.
Diệp Tự dẫn theo trợ lý từ bên ngoài đi vào.
Có lẽ là mới ăn uống nên sắc mặt của anh trông khá lên rất nhiều.
Tô Ảnh vừa thấy Diệp Tự, hai mắt cô sáng ngời.
Diệp Tự chỉ hơi gật đầu với cô sau đó quay đầu nhìn vị Lâm thiếu đang trợn mắt há hốc mồm, từ từ mở miệng nói: “Lâm thiếu thật là uy phong nha!”
Vị Lâm thiếu kia thấy Diệp Tự như gặp quỷ, không nói nên lời, đầu gối mềm nhũn, đã quỳ gối xuống đất, không dám mở mồm.
Dương Chính và những người khác nhìn thấy Diệp Tự, toàn bộ đều kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh.
Đây chính là Diệp đại thiếu.
Là nhân vật như trăng trên trời.
Quý tộc vô vàn vinh sủng!
“Còn ở nơi này mất mặt xấu hổ?” Diệp Tự nhấc mí mắt, không thèm nhìn Lâm thiếu đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Cút!”
Vị Lâm thiếu gia vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh sau khi nghe một chữ “Cút” giống như được đại xá, té lộn nhào cút đi.
Chờ Lâm thiếu đi rồi, lúc này Diệp Tự mới nhoẻn miệng cười với Tô Ảnh: “Không sao nữa rồi.”
Tô Ảnh lập tức cười cảm kích: “Cảm ơn anh Phong Nguyệt.”
Mạnh Tiểu Ngư kích động tiến lên một bước: “Diệp……”
Diệp Tự lại không để ý đến Mạnh Tiểu Ngư, lập tức nói với Tô Ảnh: “Cô bận ở chỗ này xong rồi có thể qua chỗ tôi một lát không? Hai ca khúc kia còn có vấn đề chưa nói với cô.”
Tô Ảnh không ngốc, lập tức hiểu được anh sợ khi anh đi rồi, tên Lâm thiếu kia sẽ quay lại tìm cô gây phiền toái nên mới lấy cớ dẫn cô rời khỏi bữa tiệc.
Tô Ảnh nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tôi ở chỗ này cũng không có chuyện gì nữa.”
Diệp Tự cười nhẹ, sau đó gật đầu xem như chào hỏi người khác rồi xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng đĩnh bạt, tuấn dật đó, Mạnh Tiểu Ngư gấp tới mức rớt nước mắt.
Đêm nay cô ta trang điểm xinh đẹp như vậy chính là vì để Diệp Tự nhớ kĩ cô ta.
Nhưng anh căn bản chẳng thèm nhìn lấy mà dẫn Tô Ảnh rời đi.
Tô Ảnh chào hỏi những người khác rồi cũng đi theo.
Mạnh Tiểu Ngư thấy Tô Ảnh không gọi mình theo, trong mắt hiện lên sự mất mát.
Lúc này, nữ chính số đi tới, đụng khuỷu tay Mạnh Tiểu Ngư nói: “Biên kịch, không phải cô yêu thầm Diệp đại thiếu đấy chứ? Trời quang trăng sáng, thân phận tôn quý như vậy không phải người bình thường có thể tơ tưởng tới. Ngoại trừ vị Phó đại thiếu ra thì chính là nói vị này.”
Mạnh Tiểu Ngư cười gượng, nói: “Chị Nguyệt đừng đùa em, em đâu có tư cách này chứ.”
Nói thì nói vậy nhưng trong mắt cô ta không cách nào che dấu được sự mất mát.
Những diễn viên khác đều là nhân tinh, bọn họ hiểu rõ hơn ai khác thân phận và địa vị của Diệp Tự, anh là người bọn họ không dám nghĩ tới.
Cho nên Diệp Tự mang Tô Ảnh rời đi, bọn họ cũng không suy nghĩ gì khác.
Mạnh Tiểu Ngư chỉ có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện với người khác.
Tô Ảnh đi theo Diệp Tự, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Ở trên xe, Diệp Tự nhìn Tô Ảnh không nhịn được mỉm cười: “Cô không hỏi tôi đi đâu hả?”
Tô Ảnh lắc đầu, nói: “Mặc kệ đâu tôi đều tin tưởng anh Phong Nguyệt ca.”
“Nói ngọt.” Diệp Tự cười khẽ lên, giơ tay vỗ đầu Tô Ảnh: “Về sau những trường hợp như vậy có thể cự tuyệt tới thì cự tuyệt. Dù sao cô cũng chỉ ca hát, không tính toán đóng phim.”
Tô Ảnh gật đầu, tỏ vẻ nghe lọt.
Diệp Tự mang theo Tô Ảnh tới một con sông, sau đó xuống xe đi về phía trước.
Tô Ảnh nhanh chóng chạy theo, giống như con trùng theo đuôi vậy.
Diệp Tự chân dài đi nhanh, chờ đến khi phát hiện đi theo hơi vất vả mới cố tình thả chậm tốc độ.