Xe chạy được nửa giờ thì tới một cửa hàng ăn nhỏ ở vùng ngoại ô, cảnh sắc nơi đây vô cùng đẹp đẽ , thanh bình, chỗ ngồi của bọn họ còn có thể nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, lãng mạn đến mê người.
Sau khi dùng xong bữa, Huyền Diệu Phong đem chi phiếu năm trăm vạn đẩy tới trước mặt Tô Ái Thanh.
Ái Thanh buồn bực nhìn anh .”Có ý tứ gì?”
“Hơn năm năm trước, em cho anh mượn ba trăm vạn, bây giờ anh trả lại cho em.” Huyền Diệu Phong nhẹ nhàng giải thích.
“Tôi không . . . . . .” Nói được một nửa, Ái Thanh dừng lại.”Anh. . . . . .”
“Anh biết rõ mọi chuyện rồi.” Anh tiếp lời.”Anh không ngờ mình lại lấy ân báo oán.Thật lòng xin lỗi em “
Ái Thanh sững sỡ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau nhói.”Đây chính là nguyên nhân thời gian gần đây anh ở bên cạnh tôi sao?”
Thì ra chỉ là vì báo đáp cái gọi là. . . . . . Ân tình.
“Tại sao em không giải thích rõ ràng? Nếu em nói rõ ra thì sẽ không có nhiều sai lầm xảy ra như thế.” Huyền Diệu Phong lông mày nhíu lại thật chặt.
“Tôi không muốn nhận được hồi báo của anh .” Cô đáp lại vô cùng quả quyết.
Nếu ban đầu quyết ý không cho anh biết, sau nhiều năm như vậy nói ra thì sẽ mất đi ý nghĩa.Lời của Ái Thanh làm lòng Huyền Diệu Phong rung động, sự thương tiếc cùng thương yêu đối với cô càng nhiều thêm gấp mấy lần.
“Thật xin lỗi.” Ba chữ này nói bao nhiêu lần, cũng không bằng một phần vạn sự áy náy của anh.
Ái Thanh đem chi phiếu trả lại cho anh.”Cái này tôi không cần.”
“Trước khi em đi, em có nguyện ý nghe anh nói thêm một câu nữa không ?” Giọng nói cùng ngữ điệu của Huyền Diệu Phong nghe vô cùng nặng nề.
Ái Thanh mím môi, không có phản ứng.
“Thật xin lỗi.” Huyền Diệu Phong lại nói thêm một lần nữa.
Tô Ái Thanh quay đầu, nước mắt từng giọt , từng giọt thi nhau rơi xuống.
“Còn nữa, “ Huyền Diệu Phong tự tay lau đi nước mắt trên má cô, anh tha thiết nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ hoe của cô .”Em nhất định phải nghe rõ.” Anh mím chặt môi, bá đạo yêu cầu.
Nước mắt trên mặt cô rơi càng nhiều hơn.
“Anh yêu em.”
Ái Thanh vẻ mặt giờ phút này hoàn toàn thẩn thờ.
“Anh yêu em.” Huyền Diệu Phong kiên định lặp lại.”Anh yêu em.”
Huyền Diệu Phong tỏ tình đã gây được sự chú ý của những những người trong nhà hàng nhỏ này, bọn họ đều đang nín thở trầm ngâm, chờ đợi sự phát triển sau đó.
“Anh yêu em.” Huyền Diệu Phong không sợ người khác làm phiền, dịu dàng nói, dường như muốn đem tình cảm hơn năm năm bù lại trong một lần.
Anh chân thành tha thiết thể hiện tình yêu, từng chữ như gõ, khảm vào lòng Ái Thanh .Niềm hạnh phúc, vui sướng đồng thời tràn ngập tim cô khiến cô khóc không thành tiếng.
“Em nguyện ý tha thứ cho anh nhé?” Nước mắt của Ái Thanh làm Huyền Diệu Phong đau lòng, anh hiểu được, lúc trước anh hận cô là bởi vì quá yêu cô . . . . .
Tô Ái Thanh nước mắt rơi tí tách , cô ra sức dụi dụi mắt , cô muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh ——
Thâm tình, lo lắng, mong đợi, không có chút lừa gạt nào.
Chỉ là Tô Ái Thanh nhắc nhở mình, không thể dễ dàng giao phó trái tim mình ra.
Nếu là thật lòng, thì tuyệt đối sẽ chịu được khảo nghiệm.Cô đợi anh năm năm, há có thể bị vài câu nói mật ngọt của anh dụ dỗ liền coi như không có chuyện gì?
“Không !” Mới là lạ. Cô ở trong lòng bổ sung.
“Ai ——”
Đây là tiếng thở dài thất vọng của Huyền Diệu Phong , cũng là tiếng tiếc hận của người xem . . . .