Những ngày sau đó, Huyền Diệu Phong mỗi ngày đều cẩn thận suy nghĩ biện pháp để có thể được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Ái Thanh.
Ái Thanh vẫn không hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự chuyển biến trong thái độ của anh, cô một mặt đắm chìm trong tình yêu thương vô điều kiện của anh , một mặt lo sợ là anh đang bày ra một cái bẫy rập nào đó nên cũng kháng cự, né tránh.
Mà ba của cô không biết từ đâu nghe được, cũng biết được tình trạng của cô và Huyền Diệu Phong gần đây .Biết được điều này , cô lại càng tâm hoảng ý loạn.
Nhưng không ngờ, Tô Kiến Vũ không tức giận cũng không phản đối, giống như là ngầm cho phép quan hệ của hai người.
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, Tô Kiến Vũ để lại một lá thư rồi rời khỏi nhà, đi đến một ngôi chùa ở phía Nam, sống cuộc sống chay tịnh an nhàn.
Trải qua một trận ốm nặng, chỉ còn lại hai bàn tay trắng ông mới nhận ra lòng mình đã không còn vương vấn đến tiền tài nữa, vì vậy ông muốn thoát khỏi cuộc sống huyên náo xô bồ này, để có thể lắng đọng tâm tình .Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của ônh, không đi quấy rầy ông.
Ông trời thật khéo trêu ngươi, sau khi Ái Thành đem bản thảo biên dịch đưa đến Nhà Xuất Bản, cùng biên tập bàn bạc xong một số việc, đi ra khỏi cao ốc văn phòng thì đã nhìn thấy bóng dáng anh tuấn, cao lớn của Huyền Diệu Phong đi tới gần.
Lúc này chính là giờ tan tầm, bốn phía đều là biển người, sự xuất hiện của anh, không thể nghi ngờ trở thành tiêu điểm thu hút ánh mắt của mọi người, một thân tây trang thẳng thớm màu đen, tôn lên ra vóc dáng to lớn, cao ngạo bất phàm của Huyền Diệu Phong.
Ái Thanh sững sờ trong chốc lát, sau khi thu hồi tầm mắt si mê lại, cô cúi đầu giả bộ sự không nhìn thấy anh.
Thế nhưng khả năng diễn xuất sứt sẹo của Ái Thanh không thể gạt được tròng mắt đen sắc bén của anh , Huyền Diệu Phong dừng lại ở trước mặt cô, không nói hai lời liền đặt xuống một nụ hôn ở bên má cô .
Ái Thanh toàn thân cứng ngắc, sớm nên biết da mặt Huyền Diệu Phong đã dày đến trình độ đạn bắn không thủng, đối mặt với anh, chống cự hay giả bộ ngu thì cũng đều dư thừa. . . . . .
Huyền Diệu Phong không còn là chàng thanh niên dịu dàng , hay ngượng ngùng mà đã biến thành một người đàn ông chỉ biết làm theo ý mình, lớn mật càn rỡ, nói chung chính là tên khốn kiếp. . . . . .
Chuyên gia làm ra những trò khiến người khác phải đỏ mặt, thế nhưng cho dù anh lớn mật , bá đạo, cô biết mình vẫn còn thương anh.
Cô trốn không thoát khỏi lưới tình của anh , dù biết rõ sẽ thương tích khắp người nhưng vẫn như cũ liều mạng chui đầu vào.
“Anh rất nhớ em.” Huyền Diệu Phong ngửi mùi hương trên tóc cô, thản nhiên nói.
“Anh đang nghĩ cách trả thù tôi, để cho tôi khổ sở sao?” Ái Thanh trả lời lại một cách mỉa mai, cô vẫn không thể lý giải được thái độ thay đổi độ này của Huyền Diệu Phong.
Lời của Ái Thanh lại khiến anh rơi vào sự tự trách, trong lòng vô hạn hối tiếc, Huyền Diệu Phong không thể phản bác được.
“Bị tôi nói trúng rồi đúng không ?” Ái Thanh nhìn vẻ mặt trầm mặc đầy cam chịu của Huyền Diệu Phong, tâm bỗng dưng trầm xuống, cô tức giận lướt qua anh, trong hốc mắt đã sớm có lệ.
Huyền Diệu Phong đuổi theo cô, mang cô lên xe.
Tô Ái Thanh kháng cự lại, muốn rời khỏi nhưng trước khi nhảy ra cửa xe đã nghe thấy Huyền Diệu Phong trầm giọng cảnh cáo.”Em cứ thử xuống đi,anh nhất định sẽ hôn đến khi em chịu lên xe lại mới thôi.”
Cứ như vậy, cô đành bực tức điều chỉnh tốt tư thế ngồi, dùng sức nhìn chằm chằm anh, trong lòng muốn phát tiết lắm nhưng phải chịu yếu thế, mắt to trừng mắt nhỏ.
Huyền Diệu Phong nhìn khuôn mặt tức giận vô cùng khả ái của cô thêm một lúc,sau đó cười vui vẻ lái xe đi.