Lâm Kha vừa hỏi xong, người phụ nữ đó không để ý lời của cô chút nào, cầm lấy một bộ quần áo mặc lên người cô, sau đó trực tiếp kéo cô rời khỏi phòng.
"Chờ một chút, cô là ai, cô muốn dẫn tôi đi đâu?!"
Chị Kim trợn trắng mắt, Lâm Kha này thật đúng là không ngày nào bớt lo.
Cuối cùng chị ấy nhét Lâm Kha vào trong xe, chị Kim nghiêm túc dạy dỗ: "Tôi đã mời người dụ đám phóng viên chó săn canh cửa đi rồi, bảo lão Chu lái xê đến đón cô, lát nữa chúng ta rời đi từ cửa nhỏ."
Chị Kim nói xong, liền thấy vẻ mặt ngơ ngác của nghệ sĩ nhà mình, không nhịn được oán trách nói: "Sao cô luôn gây rắc rối cho tôi vậy hả! Tôi cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì mà đi làm người đại diện cho cô nữa! Ăn đi!"
Lâm Kha còn đang cảm khái không ngờ mình lại ngồi trong hộp sắt, mặc dù hộp sắt này chỉ là đồ sắt bình thường, không phải sắt đen thượng đẳng. Thế nhưng đồ sắt này có thể tự động di chuyển, xem ra người có thể làm ra đồ sắt này có pháp lực không thấp.
Vừa rồi người phụ nữ bên cạnh chưa nói câu nào đã đánh cô, bất kính với cô, còn trách mắng cô.
Cô đường đường là đại trưởng lão Phù Tông, nào đến lượt một phàm nhân trách cứ chứ?
Lâm Kha đang muốn nổi giận, đã thấy đối phương đưa qua một túi bánh bao nhỏ.
Bụng kêu rột rột hai tiếng hợp với tình hình.
Lâm Kha theo bản năng đưa tay nhận, cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, cắn nhẹ —— ôi, ngon quá đi.
Ngon hơn bánh bao thịt một trăm năm trước nàng đi nhân gian ăn nhiều!
Được rồi, mặc dù không biết vì sao mình đến nơi này, cũng không biết vì sao lại quay về lúc Kết Anh trước đó, linh lực hoàn toàn biến mất.
Nhưng ăn đồ ăn mỹ vị như vậy, cũng không uổng công chuyến đi này.
"Cô có biết bây giờ trên weibo đang đồn cô tối hôm qua nghỉ đêm ở khách sạn gọi trai bao, đồng thời còn ra tay đánh phóng viên hay không?"
Chị Kim còn đang lải nhải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Cô gọi trai bao làm gì hả... sao cô không nói trước với tôi? Ban đầu thanh danh của cô đã không tốt lắm, giờ thì hay rồi, đen toàn diện luôn, đen kịt!"
Chị Kim lấy điện thoại di động của mình ra, mở weibo đưa cho Lâm Kha: "Cô tự nhìn đi!"
Lâm Kha nhìn thấy đối phương cũng có một cái hộp nhỏ, còn hiện chữ, lập tức mở to hai mắt, chăm chú nhìn sang.
Ban đầu chỉ là mấy chữ vuông nhỏ không nhận ra, thế nhưng sau khi cô dùng sức chớp mắt mấy cái, những khối vuông nhỏ xa lạ tự động chuyển hóa thành chữ cô có thể nhận biết.
Lâm Kha như nhặt được chí bảo.
Đây là Thần khí gì vậy?
Lâm Kha lập tức cúi đầu nhìn.
Oa, người này mắng hay vậy.
A, câu nói này của cô ấy có ý gì?
A, bọn họ đang nói cái gì?
Ừm, anh ta nói rất đúng!
Chị Kim lái xe hòa vào trong dòng xe cộ, mới thở phào, cô ấy vốn cho rằng nghệ sĩ của mình sẽ có vẻ mặt uể oải hoặc là hối hận không thôi, ai ngờ nhìn sang, Lâm Kha đang cầm điện thoại di động của cô, ánh mắt tỏa sáng, như thể thấy được phi thuyền vũ trụ vui mừng khôn xiết.
Vui mừng?
Cái quái gì vậy!
Chị Kim gần như cho rằng có phải mình mở sai tin tức cho Lâm Kha xem hay không.