Cơ Nam Tu tự biết ngoại hình của mình tốt, từ lúc ba tuổi đã cực kỳ được phái nữ thích, sau khi lớn lên, gương mặt này của anh đơn giản thành vũ khí giết được cả nam nữ.
Nếu không phải anh giữ mình trong sạch...
Được rồi, nói giữ mình trong sạch gì nữa chứ?
Trong sạch anh giữ gìn hai mươi lăm năm còn không phải bị người phụ nữ điên này làm hỏng sao!
Cơ Nam Tu nghĩ tới đây, sắc mặt âm trầm xuống, không hề nhìn Lâm Kha một cái, quay người đi ra ngoài.
Đám người đó dám có gan bỏ thuốc cho anh!
Anh nhất định phải đánh đối phương lòi ruột, để bọn chúng hối hận vì đã làm loại chuyện này!
"Cơ Nam Tu, ngươi đừng chạy!"
Lâm Kha vừa định đuổi theo, chăn trên người lập tức rơi xuống, cô vội vàng túm lấy chăn, sau khi buộc lại kĩ càng, lại phát hiện Cơ Nam Tu đã không còn ở trong phòng.
Tên hồ ly đáng chết này!
Làm sao bây giờ?
Đây là nơi nào?
Rõ ràng cô bế quan trong động phủ của tông môn, sao vừa mở mắt đã đến một nơi kỳ quái như thế này?
Còn có Cơ Nam Tu, hắn không ở địa giới yêu tộc của hắn đi, sao lại ở đây vậy?
Lâm Kha dạo qua một vòng trong phòng, nhìn dáng vẻ của mình bây giờ trước gương.
Khuôn mặt này, cặp mắt đào hoa này... Rõ ràng là dáng vẻ của mình trước Nguyên Anh, mà sau khi mình lên Kết Anh đã thay đổi hình dạng đôi mắt rồi.
Lâm Kha lập tức kiểm tra thần phủ, bên trong trống rỗng, không những không có chút linh khí nào, kinh mạch còn hẹp đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng.
Đây, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đúng lúc này, cái hộp nhỏ phía trước đột nhiên kêu lên: "La la la, la la la, tôi là người bán báo."
Lâm Kha giật nảy mình, thận trọng dán tới, quan sát hồi lâu, âm thanh này đúng là truyền ra từ chiếc hộp nhỏ này, đây là thứ gì vậy?
Bùa truyền âm à?
Lâm Kha không chắc chắn ấn cái nút màu xanh, một giây sau chuyện thần xảy ra!
Trong cái hộp nhỏ xuất hiện khuôn mặt của một người, đang vô cùng giận dữ nhìn mình: "Lâm Kha!"
Đôi mắt Lâm Kha lập tức mở to: "Cô có thể trông thấy tôi à?"
Đối phương hình như bị cô chọc cho tức cười: "Rốt cuộc cô làm gì vậy hả? Cô có xem weibo không, bây giờ chuyện liên quan tới cô đã đồn ầm lên rồi!..."
Lâm Kha cẩn thận quan sát chiếc hộp nhỏ trong tay, đây là bùa truyền âm à? Không, đây là bùa truyền ảnh?
Không ngờ lại có thứ bùa lợi hại như này!
Đây là bùa do cao nhân nào vẽ ra vậy, cô nhất định phải học thứ này!
Người trong điện thoại di động nhìn thấy biểu cảm suy nghĩ viển vông của Lâm Kha, liền biết nghệ sĩ nhà mình lại như xe bị tuột xích vào lúc mấu chốt.
Người đại diện chị Kim thở dài một tiếng, nói: "Nói đi, bây giờ cô đang ở đâu vậy?"
Lâm Kha mờ mịt lên tiếng, cầm cái hộp nhỏ trong tay dạo qua một vòng trong phòng, chị Kim thấy thẻ phòng để trên bàn trong màn hình, lập tức hiểu ra, nói một câu: "Cô ở đó chờ tôi!"
Sau đó liền cúp video.
Lâm Kha thấy người trong cái hộp nhỏ biến mất, lập tức hiếu kì chọc chọc bên này chọc chọc bên kia, song không còn hình ảnh nữa.
Thật thần kỳ!
Bùa sau khi dùng xong sẽ tự cháy rồi biến mất, nhưng vì sao cái hộp nhỏ này vẫn còn tồn tại?
Chẳng lẽ là bùa có thể sử dụng rất nhiều lần?
Quá lợi hại!
Chỉ chốc lát sau, đã có người tới, là một người phụ nữ cắt tóc ngắn.
"Cô là ai?"