Ở một quán bar buôn bán vô cùng tấp nập, quán bar này không phải ở khu vực phồn hoa trung tâm thành phố, mà là ở ngoại ô.
Quán bar này gọi là "Quán bar tình nhân", chủ quầy rượu là một cô gái xinh đẹp thượng hạng mười tám tuổi.
Cô gọi Tô Thiển Hạ, có phải tên thật đáng yêu đậm chất thơ không.
Tiết mục hấp dẫn người ở quán bar tình nhân chính là vũ công biểu diễn thoát y.
Vũ công biểu diễn thoát y là một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi ba tuổi, dung mạo xinh đẹp động lòng người, cũng có dáng người ma quỷ. Vẻ đẹp của cô, sức hấp dẫn của cô khiến cho đàn ông điên cuồng.
"Hạ, tối nay tôi không biểu diễn rồi, tôi xin nghỉ."
Văn phòng của bà chủ Tô Thiển Hạ, trong phòng làm việc có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Lúc này nói chuyện chính là vũ công xinh đẹp Tô Lạp.
"A, xin nghỉ, được, nguyên nhân là gì?"
Cô gái trẻ nằm sấp trên ghế sa lon nhìn màn hình máy vi tính, chính là chủ quán bar xinh đẹp Tô Thiển Hạ, nếu nói Tô Lạp xinh đẹp động lòng người, vậy thì cô chính là gợi cảm hấp dẫn.
Vẻ đẹp của cô thanh tân thoát tục, vẻ đẹp của cô cuồng dã lãng mạn. Cô có một tâm nguyện nho nhỏ, chính là tìm trai đẹp thượng hạng để trộm giống, sau đó sinh một tiểu bảo bảo có sắc đẹp tuyệt trần, ý muốn chính là bảo bảo không cần cha.
Mắt cô rất tròn cũng rất sáng, rất mê người.
Lúc này, sóng mắt cô chuyển một cái, chăm chú nhìn Tô Lạp, muốn biết nguyên nhân thực sự của cô ấy là gì, nếu là nguyên nhân không thể để cho cô tin tưởng, như vậy chuyện xin nghỉ phép lập tức không cần bàn nữa.
"Tôi muốn trở về xem đứa bé, bảo mẫu nói nó bị cảm! Hạ, cô phải đi đâu? Tôi còn chưa nói xong đâu? Cô chạy trốn nhanh như vậy làm cái gì?"
Tô Lạp còn chưa có nói hết lời, Tô Thiển Hạ lập tức đi giày thật nhanh sau đó chạy ra khỏi phòng, chạy ra ngoài quầy rượu rồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ của cô, lái xe đến nhà Tô Lạp xem đứa bé.
Mặc dù Tô Lạp là mẹ ruột của đứa bé, nhưng Tô Thiển Hạ lại càng giống như mẹ ruột hơn, cô rất thương yêu đứa bé, có lúc Tô Lạp không khỏi suy nghĩ, Tô Thiển Hạ thích đứa bé như vậy, tại sao không chịu yêu rồi kết hôn đây?
Cô nhún nhún vai, nếu Thiển Hạ đã giúp mình chăm sóc đứa bé, cô cũng không xin nghỉ mà tiếp tục biểu diễn thôi.
Thời điểm Tô Thiển Hạ chạy ra khỏi quầy rượu, có một người đàn ông cùng đi ra ngoài với cô, thân thể hai người sượt qua nhau, Tô Thiển Hạ hơi đứng không vững, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn người đàn ông, lại là một trai đẹp siêu cấp. Được rồi, xem như một phần là vì trai đẹp, cô cũng tạm thời tha cho anh ta một mạng.
Cô lên xe thể thao của mình, xe nhanh chóng lái đến nhà Tô Lạp.
"Dì, dì, bụng Vũ Nhi đau quá. . . . . ."
Mới mở cửa, một cô bé xinh xắn lập tức bổ nhào vào trong ngực cô, ngón tay mập mạp chỉ vào bụng mình, xong chu cái miệng nhỏ nói với cô khiến cô nhìn mà rất đau lòng.
"Vũ Nhi không đau, Vũ Nhi dũng cảm nhất rồi, dì cho con uống thuốc, sau đó ngủ một giấc tỉnh lại thì bụng sẽ hết đau nha..."
Tô Thiển Hạ nhìn bảo mẫu muốn lấy thuốc bác sĩ đã kê, bởi vì bảo mẫu không dỗ Vũ Nhi uống thuốc được, cho nên bảo mẫu mới gọi điện thoại nói cho Tô Lạp.
Bây giờ bảo mẫu thấy Tô Thiển Hạ tới, cô ta tin tưởng Tô Thiển Hạ sẽ có biện pháp khiến Vũ Nhi uống thuốc.
Hai mươi mấy phút sau, Tô Thiển Hạ dỗ Vũ Nhi uống hết thuốc, sau đó lái xe đi thẳng về nhà mình.
Chỉ là, lúc cô mở cửa, nghe từ sát vách truyền đến âm thanh kỳ quái, chẳng lẽ có ăn trộm hay sao?
Cô lập tức đóng cửa phòng mình lại, sau đó đến trước cửa phòng bên cạnh, nghĩ tới không thể gõ cửa, như vậy thì từ ban công bên này bò qua bên kia xem một chút đi.
Bản lĩnh của cô rất tốt, có thể so với sát thủ hạng nhất.
Bò từ ban công đến gian phòng sát vách, cô đẩy cửa sổ phòng ngủ, rồi đi vào trong.
Chân vừa mới giẫm lên sàn nhà, cô rất thiếu lễ độ mà ngã một cái.
A, đáng chết, là ai đổ nước đầy ra sàn nhà thế?
Cô bò dậy, trừng mắt nhìn nước khắp nơi, phát hiện nước là từ trong phòng tắm tràn ra.
Cô nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng tắm, cửa phòng tắm khép hờ, cô lập tức tiến lên trước nhìn, a, rõ ràng là một tên đàn ông trần truồng đang tắm.
Mặc dù người đàn ông này quay lưng về phía cô, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vóc người siêu cấp nha, không được, cô giống như chảy nước miếng rồi.
Anh ta xoay người lại, thật ra thì cô nghĩ ở thời điểm này phải nhắm mắt lại, nhưng cô không khống chế được hai mắt của mình, sau đó thì cứ như vậy nhìn mặt anh ta, oa oa, người đàn ông này đúng là siêu cấp xinh đẹp nha . . . .
Hôm nay vận số cô tốt như vậy, lúc vừa rời quán bar thì cùng một anh chàng siêu đẹp trai gặp thoáng qua, bây giờ trở về nhà, không ngờ hàng xóm lại có thể cũng là anh chàng đẹp trai cao cấp.
Haha. Nếu kéo anh chàng đẹp trai thượng hạng này vào phòng, ném lên giường, sau đó ăn anh ta sạch sẽ, như vậy cô sẽ thuận lợi trộm giống của anh, sinh một tiểu bảo bảo tuyệt trần rồi.
Tô Thiển Hạ hoa si đứng ở nơi đó, mắt đẹp mê ly mơ mộng, không phát hiện ra gương mặt tuấn tú của người đàn ông đầy lửa giận đi về phía cô. Một giây kế tiếp cô bị anh mạnh mẽ ném ra khỏi phòng tắm, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Cô vuốt vuốt cái mông mình, người đàn ông này, một chút cũng không hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc ư?
"Này, anh thật thô lỗ, có điều là bản cô nương thích. Tôi ở bên cạnh nhà anh, hôm nào gặp lại."
Cô phải trở về chuẩn bị tốt một kế hoạch để hấp dẫn người đàn ông này.