Làn da cô bé đột ngột phơi ra phản chiếu dưới ánh đèn trần.
Đôi tay, bờ vai, cặp đùi, và chân đều lộ ra hết. Nhưng ở phần ngực và phần dưới trắng không tỳ vết vẫn còn sót lại chiếc áo ngực màu hồng và quần lót.
Miina chỉ cười khì. Cô bé không có lấy một chút hoảng loạn nào và cũng chẳng buồn nhặt chiếc khăn tắm lên.
「Anh làm ơn chú ý đến em một chút đi nào…. Em thực sự đang mặc chúng đấy~. Vậy, trông em thế nào? Anh có ngạc nhiên không? Ngạc nhiên không?」
「Gì mà ngạc nhiên chứ, em làm vậy là không được đâu biết chưa?」
「Tại sao ạ? Em nghĩ không sao đâu vì em đang mặc chúng mà! Anh nhìn đi! Bộ này là cái em mua hồi trước đấy~ Anh xem có đáng yêu không nè~」
Miina chống tay lên hông, sau đó cô bé kéo chiếc quần lót mình ra để lộ thêm một chiếc quần mặc bên trong nữa.
「Ừm, chúng đáng yêu, thực sự đáng yêu lắm…」
Yuki nói vậy, cố gắng kết thúc cái chủ đề này.
Cô bé hẳn sẽ trở nên chán nản nếu cậu trả lời thứ gì đó chung chung.
Nhưng vấn đề là, cậu luôn giặt đồ lót cho Miina nên chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Miina giơ tay lên như muốn nói rằng “Yaay!” rồi bắt đầu xoay vòng một chỗ như để tỏ ra là mình trông thật đáng yêu.
「Anh hiểu rồi, nên em làm ơn mặc đồ vào đi!」
Sau đó, Miina lấy chiếc áo mình đã để sẵn trên ghế và mặc vào.
Em ấy đã mặc xong, nhưng hình như vẫn còn thiếu cái gì đó, tôi vẫn có thể thấy cái bên dưới. Cái “vạch ấy” đang chọc thủng mắt tôi.
「Em không muốn đâu, nóng lắm!」
Dường như em ấy chẳng quan tâm đến việc có mặc hay không.
Chuyện này vẫn thường hay xảy ra. Cô bé luôn bảo là nóng và không muốn mặc gì cả sau khi vừa tắm xong. Nếu chúng tôi chỉ nói đến đồ lót thôi, vậy thì có vẻ ổn, nhưng người nói lại đang mặc chúng thì khác hoàn toàn.
Gần đây, phần phía dưới cô bé bắt đầu nở ra và ngực cũng dần phát triển.
Không cần phải nói, việc em ấy chưa tự nhận thức được điều đó thì không tốt chút nào.
Miina cong chân ra phía sau và ngồi một cách không hề phòng vệ trên chiếc ghế dài, Yuki bắt đầu trở nên hoảng loạn và cố né tránh ánh nhìn từ cô bé,
「Nếu em lại bị cảm lạnh nữa thì sao đây?」
「Em sẽ không bị đâu~」
Về chuyện này thì, có lẽ là do mã gen nên em ấy rất dễ bệnh. Một trong những điểm khiến cô bé rất giống với mẹ.
Em ấy cũng thường nói để vậy sẽ dễ ngủ hơn nên em hay ngủ mà chỉ mặc có mỗi đồ lót, nhưng mỗi lần như thế, cô bé đều bị bệnh cả.
Cuối cùng thì, Miina cũng bắt đầu hong khô tóc bằng máy sấy.
Được em ấy nhờ “anh giúp em với!” tôi bắt đầu dùng tay chải tóc cho cô bé.
Mái tóc đen tuyền óng mượt, vậy nên rất dễ chải dù chỉ với bàn tay trần. Tôi và em ấy dùng chung một loại dầu gội, nhưng có vẻ tóc em ấy thơm hơn rất nhiều.
「Xong rồi đó….」
Sau khi hong khô tóc cho cô bé, tôi để Miina ngồi một mình xem TV.
Vừa rửa chén xong tôi định đi thẳng vào nhà vệ sinh, thì bỗng nhận ra Miina đang lẻn theo mình từ phía sau.
「Anh đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng có lẻn theo người khác mà, em làm ơn đừng có theo dõi người khác nữa!」
「Nhưung mà~」
「Không nhưng gì cả」
Nếu Miina mò theo phía sau tôi như thế, em ấy chắc chắn sẽ dọa tôi một trận, cho nên tôi phải thật cảnh giác.
Trong lúc cậu tăng mức phòng thủ lên cao, sự tấn công của Miina cũng tăng lên theo. Nên rất khó để cậu không ngừng đề phòng.
Khi cậu vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, như thể muốn bảo rằng “Em chờ anh nãy giờ đó”, Miina bất ngờ cất giọng khi đang ở trong phòng khách,
「Yuki-kun! Anh chơi game cùng em nhé!」
「Anh không thể, giờ anh còn phải làm bài tập nữa.」
Nói về bài tập, tôi cũng phải chuẩn bị cho giờ tiếng Anh thật tốt nữa.
Chưa kể Yui đã bắt tôi phải “làm nó đi”, nên tôi không thể cho qua được rồi.
「Ehh~ Anh chơi xong rồi làm đi mà~」
Miina lắc lắc tay Yuki.
Chuyện này cũng thường xuyên diễn ra, và vào những lúc thế này, Miina sẽ không chịu lắng nghe gì cả.
Không thể từ chối, tôi đành phải chiều Miina.
「Thôi được, chỉ một xíu thôi nhé? Nhưng rất khó để em đánh bại anh trong mấy trò VS đấy.」
「Vậy thì Miina sẽ chơi còn anh thì ngồi xem nhé!」
「Cái gì cơ!?」
Sau một trận mưa phàn nàn, cậu vẫn chỉ được làm khán giả cho cô bé.
Chưa kể, Miina còn lấy máy game ra mà không hề xin phép rồi bắt đầu mở nó trên TV.
Trong lúc tôi quan sát, Miina chỉ tập trung vào trò chơi mà thôi.
「Nee Nee~ Làm sao để ăn được cái ngôi sao đó hả anh?」
「Anh không biết, tại em hỏi bất ngờ quá.」
「Mou~ Em hỏi vì lúc nào cũng thấy Yuki-kun chơi trò này hết. Anh thích chơi trò này lắm phải không~ Vậy mà anh cũng không rõ là sao chứ?」
「Bởi vì, nó là một trò Shounen. Trái với vẻ bề ngoài, trò chơi này có phần hơi phức tạp. Nhưng đôi lúc nó cũng khá dễ.」
Tôi không biết có gì vui, nhưng có vẻ Miina đang cố nhịn cười thì phải.
Dù cho Yuki rất thích thể loại trinh thám và bí ẩn, cậu vẫn rất dễ bị lừa, và vì thế, cậu hay bị gia đình mang ra làm trò cười.
Nhưng theo Yuki nghĩ, chỉ là do cậu hay đọc sách về đêm khiến mình bị thiếu ngủ dẫn đến tâm trí hoạt động ở mức thấp nhất.
Đó cũng là lý do cậu thấy kiểu đối xử này không được ổn cho lắm. Mới nói xong, Miina đột ngột đứng dậy sau khi vừa buông bỏ tay cầm điều khiển, vươn tay về phía Yuki đang ngồi trên sofa.
「Yoshi Yoshi~ Anh thật đáng yêu đấy oniichan~」
Cô bé nói như thể đang trò chuyện với một chú mèo.
Sau đó em ấy tiến lại ngồi bên cạnh và dựa vào người tôi.
「Nee Nee~ Oniichan~ Oniichaan~ Oniiiichaaan~」
「Em làm ơn nói ‘oniichan’ một lần thôi」
「WUOONIICHUAAAN~!!」
「Đừng vì anh bảo thế em mà nói to rõ chưa hả…」
Tôi không nhớ cụ thể là khi nào, nhưng có một lần em ấy bảo rằng “Em thấy mình thật trẻ con khi cứ mãi gọi anh là oniichan” nên em ấy đã thay đổi cách gọi tôi.
Giờ em ấy thường hay gọi tôi là Yuki-kun, nhưng khi chuyển sang chế độ nhõng nhẽo, cô bé sẽ gọi tôi là oniichan. Vậy khi Miina gọi tôi là Oniichan như thế này, đây chính là dấu hiệu.
「Trò chơi của em sao rồi?」
「Em chán rồi~」
「Vậy đừng để như thế chứ, em lại tắt nó đi nào」
「Gorogorogorogoro」
Miina, cô bé đi đến từ phía sau, dựa vào sát và ôm tôi thật chặt.
Thi thoảng cô cũng hay làm vậy lúc còn nhỏ, đúng như dự đoán về sự phát triển của cô bé…. Nhất là phần ngực, vì em ấy đang phát triển nên có cảm giác khác hẳn. Điều này khiến vài vấn đề nảy sinh.
「Vuốt em đi, vuốt vuốt!」
Miina nắm lấy tay Yuki rồi tự lấy nó xoa đầu mình.
Ngay cả khi tôi có thể xoay người và tung ra một đòn Karate, nhưng em ấy sẽ cắn tôi mất thế nên tôi dừng lại.
Nhưng cũng vì tôi chẳng làm gì cả nên Miina bắt đầu lại mọi thứ kể từ cái ôm.
「Sao chúng ta không dừng làm việc này lại nhỉ? Chúng ta có còn là trẻ con nữa đâu」
「UWWWWWOOOOOOOOEEEEEE~~!?」
「Tiếng ai nói thế nhỉ?」
Miina nhanh chóng đến bên cậu và ngồi theo kiểu chính tọa, đặt đôi bàn tay lên ngực và nói “Ufu~” như để thu hút tôi từ sự dễ thương đó vậy.
Đây là tuyệt chiêu giúp em ấy thoát khỏi những sự cố nào đó. Và nó 100% sẽ hiệu quả với bố, nhưng với Yuki thì hoàn toàn không.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, khi Yuki bắt đầu tự nguyện vuốt tóc mình, cô bé mới khép miệng lại.
「Em không ghét như thế này chứ?」
「Dĩ nhiên là không rồi, nhiều hơn, nhiều hơn nữa đi~」
「Anh nghe nói con gái không thích bị vỗ đầu bất ngờ như thế này.」
「Vậy chắc người đó là một Tsundere rồi. Nhưng sao tự dưng anh hỏi vậy?」
「À không, đừng để ý về nó.」
Ý kiến của Miina có vẻ không hữu ích cho lắm.
Miina lại tiếp tục tựa người vào cậu, nhưng Yuki đã đứng lên để tránh cô bé.
「Anh thật là độc ác Yuki-kun, anh đang đi đâu đó?」
「Đi tắm.」
「Nếu Yuki-kun rủ em vào cùng, có lẽ em sẽ đồng ý đấy~」
「Không đời nào. Mà hơn nữa, không phải là em vừa tắm xong sao Miina?」
Khi tôi đứng dậy và chuẩn bị đi vào phòng tắm, em ấy bảo tôi “Anh khoan đi đã” và kéo tay tôi lại.
Tôi cố vung vẫy đôi tay trong khi hỏi “có chuyện gì sao” nhưng Miina bỗng chốc trở nên nghiêm túc và bảo tôi “anh hãy ngồi ở đó” rồi chỉ vào chiếc đệm nằm trên sàn.
Tôi miễn cưỡng làm theo em ấy, Miina cũng ngồi xuống và nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc,
「Yuki-kun, em có chuyện này rất quan trọng muốn nói với anh đây!」