「Dĩ nhiên rồi, chuyện đó là gì nào?」
Vì em ấy trông rất nghiêm nghị, tôi cũng đáp lời thật nghiêm túc ngay.
Miina cúi xuống một lúc để lấy hơi. Sau đó, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười.
「Cám ơn anh vì mọi thứ. Em yêu anh, oniichan!」
Không chút ngại ngùng, em ấy đột nhiên nói vậy.
Cậu ngạc nhiên bởi đòn tấn công bất ngờ này, nhưng vì Yuki đã quen với nó nên mặt cậu không hề biểu lộ gì cả.
Tương tự cô bé, cậu cười và đáp.
「Anh cũng yêu em Miina!」
「Un. Em biết chứ.」
Dẫu vậy, cô bé thờ ơ trả lời tôi.
Miina gật đầu và tự hào nói thế này.
「Miina biết mọi thứ về anh trai của mình.」
「Về gì cơ?」
Tôi hỏi, Miina đáp “Thật tốt khi anh đã hỏi”
「Em biết dù mẹ đã mất, và chúng ta cũng không được gặp cha thường xuyên, nhưng oniichan đã rất cố gắng.」
Dù lời nhận xét của Miina có hơi ngắn gọn, Yuki vẫn hiểu những gì Miina vừa muốn nói.
Cha cậu từ rất lâu đã giao việc chăm sóc Yuki cho mẹ cậu, ông cứ mãi phải vùi đầu vào công việc, nhưng cũng chỉ vì nghề của ông quá bận rộn mà thôi.
Tôi biết việc của cha làm ở công ty thương mại là một nghề rất khó. Ông cũng đã nhắc đến việc đó trong chuyến đi công tác lần này, lần tới có thể ông sẽ phải đi vòng quanh Châu Á.
Nhưng cũng bởi vì thế này nên Miina không được ở cạnh ông nhiều.
Có lần Miina nói rằng “Nó cũng ổn thôi vì tiền lương rất hậu hĩnh” và thế là cha đã suy nghĩ lại việc đổi nghề.
Tuy nhiên, những lời đó là cô bé bắt chước từ mẹ, thậm chí em ấy thực sự còn không hiểu chúng nghĩa là gì.
Và khi người mẹ qua đời, tất cả bọn họ đều trở nên suy sụp.
Yuki được bà dặn dò trong lúc lâm chung rằng “Hãy giúp đỡ cha và đối xử thật tốt với Miina, con nhé!”.
Đây có lẽ là nguyện vọng của bà nên Yuki quyết định xem nó như một lời thề. Từ đó, cậu đã cố gắng hết mức có thể để trở thành một đứa trẻ ngoan, Yuki phụ giúp cha mình mọi thứ, cả việc chăm sóc Miina.
Vẫn như lần đó, mỗi khi nói về địa điểm công tác sắp tới hoặc khi cha cậu hỏi rằng “Hai con sẽ ổn chứ?”, dù nghĩ rằng mọi thứ không hề ổn chút nào, nhưng sau tất cả cậu chỉ có thể trả lời rằng “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi”.
「Và bởi vì vậy, em cám ơn anh, oniichan.」
Miina người đang ngồi kiểu chính tọa, đặt hai tay lên sàn rồi cúi gập đầu xuống.
Một lúc sau, cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên.
「Cám ơn anh đã cố gắng làm ra một món ăn thật lạ chỉ vì Miina.」
「Un. Dù anh biết thế nào em cũng bỏ thừa một cái gì đó.」
Sẽ đơn giản nếu chỉ nấu cho mỗi mình tôi, nhưng vì còn phải cân nhắc tới Miina nữa nên việc này sẽ khó khăn hơn chút.
「Em biết dù oniichan rất lười biếng và thỉnh thoảng là vụng về, nhưng anh cũng đã cố gắng hết sức để nấu ăn và giặt ủi.」
「Nếu em nói vậy thì sao không tự giặc đồ lót của mình đi chứ.」
Đồ lót của thiếu nữ, nó thường được treo trong phòng giặt ủi….
「Miina cũng sẽ cố hết sức làm việc nhà!」
「Nhưng em đừng có đốt nhà, được chứ?」
Thật lòng, tôi không muốn cô bé động vào mấy thứ lửa củi.
Ngay cả tôi cũng đã từng làm cháy một tấm thảm bằng cái bàn ủi.
「Vậy thì…. Anh làm ơn hãy tiếp tục mãi là anh của Miina nhé!」
「Ừm, em nói nghe cứ giống như lời từ biệt vậy. Dù hôm nay không có sự kiện gì đáng chú ý hết!」
「Eh? Chuyện gì vậy oniichan…. Anh đang khóc đó sao….?」
「Không, anh không có khóc…」
Dù cho đây đáng lẽ phải là một khung cảnh đầy cảm động, nhưng điều đó chắc sẽ không xảy ra khi có một người trong buổi tiệc chỉ mặc đúng mỗi chiếc áo thun trong khi quần lót thì đang lộ ra.
Hơn nữa, không hề có ngữ cảnh trong cuộc hội thoại này. Đây có phải là điều nên nói với một người đang chuẩn bị đi tắm không?
Miina, người gần như đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn trước thái độ của Yuki, cô bé bắt đầu vung nắm đấm.
「Mou~! Yuki-kun lúc nào cũng vậy hết! Anh cứ luôn giả vờ là không quan tâm đến chuyện gì cả!」
「Ừm, anh chỉ nói lên những sự thật khách quan mà thôi.」
「Thôi được rồi! Hôm nay Yuki-kun sẽ được hồi sinh!」
「Ý em là sao cơ?」
「Ý em là vì Miina nên Yuki-kun không thể kết bạn với ai cả và cũng không hề có bạn gái.」
Tôi nghĩ có đôi chút hiểu lầm từ phía Miina, người tự cho rằng mình biết rõ mọi thứ về oniichan của cô.
Dù không thể nói rằng đó là lỗi của tôi khi không kết bạn được với ai, nhưng tôi cũng chẳng muốn bị em ấy nói rằng mình không có bất kỳ người bạn nào.
「Vì anh lúc nào cũng ưu tiên Miina hơn tất cả mọi thứ ….Nên em cảm thấy mình rất có lỗi với anh…」
「À không, không phải vậy đâu mà.」
Thành thật mà nói, ngay cả khi không có vấn đề gì, tôi nghĩ mình vẫn sẽ dành phần lớn thời gian với Miina, đi mua sắm hoặc đi chơi đâu đó chẳng hạn. Miina cũng nên nghĩ như vậy.
Lúc ở nhà em ấy rất hoạt bát, nhưng khi ra ngoài, em lại trở nên nhút nhát trước người khác. Cô bé cũng chưa từng lần nào dẫn bạn về nhà chơi hay kể với tôi về bạn của mình.
Lúc nghe em ấy bảo rằng
“Ehehe, hôm nay em không hề nói chuyện ở trường luôn đấy”, tôi đã phát điên.
Nhưng dù là thế, Yuki thực sự không thể trách cô bé một lời nào.
「Em biết là Yuki-kun yêu Miina nhiều lắm…. Nhưng anh có biết cái gọi là ‘siscon’ không? Anh có biết rằng ‘siscon’ thì không có nhân quyền không? Chưa kể hàng xóm sẽ bắt đầu coi thường anh. Và nó cũng là một bất lợi cho anh khi đi tìm việc làm đấy.」
「Em nghiêm túc đó à?」
「Đó là lý do khiến em nghĩ rằng anh nên tách khỏi em gái mình. Miina sẽ thật cố gắng để kết bạn, nên anh cũng phải thật cố gắng kiếm cho mình bạn gái, anh nhé!」
「Không, cái lý do đó thật kỳ quặc. Mà sao anh lại phải kiếm bạn gái chứ hả?」
「Bởi vì Yuki-kun là anh trai nên đây sẽ là một bất lợi.」
「Bất lợi ở chỗ nào cơ ?」
Dù có hơi điên rồ chút, người bảo tôi như thế vẫn trông rất nghiêm túc.
Miina quỳ gối và nhìn Yuki một cách hệ trọng.
「Nee Nee~. Anh đã có người nào như vậy chưa Yuki-kun?」
「Lại chuyện đó à?」
「Có người nào mà anh quan tâm đến chưa?」
Khi bị hỏi như vậy, vì một vài lý do không rõ nào đó mà gương mặt Yui lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Thật sự cô ấy là người con gái duy nhất có mối quan hệ với tôi.
Nhưng chỉ vừa mới được một ngày, chính là ngày hôm nay đây, cô đã giữ danh hiệu người con gái mà tôi trò chuyện lâu nhất.
「Ừm, dù cho anh có nghĩ về cô ấy thật lòng nhưng chắc cô sẽ không nghĩ về anh như vậy đâu. Chưa kể bọn anh lại còn thuộc hai trường phái khác nhau nữa.」
「Nói như vậy! Em hiểu rồi! Cuối cùng anh cũng đã có một ai đó!」
「Không không, em nhầm rồi, không hẳn là như vậy đâu!」
「Hee~ Hee~ Heeee~」
Miina gật gù cười toe toét.
Có vẻ em ấy thấy nó thú vị, nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu khi bị hiểu lầm như thế.
Trước khi Miina nói gì đó kiểu như “Vậy em sẽ mai mối cho hai người nhé!”, tôi phải làm cho rõ mọi chuyện.
「Không đâu, anh nghĩ mình vẫn sẽ hạnh phúc dù cho không có cô ấy. Miễn là Miina vui là anh hạnh phúc rồi.」
「Chỉ mới có thế là anh đã hạnh phúc rồi, vậy không phải anh sẽ sung sướng đến chết khi có bạn gái sao?」
「Sao mà anh chết được chứ… Anh hoàn toàn mãn nguyện khi có em chăm sóc cho. Anh cực kỳ hạnh phúc vì điều đó.」
「Ehh~? Anh nói vậy làm em xấu hổ quá đi mất, ehehehehe~~~」
Miina ngại ngùng che mặt đi. Em ấy ít khi xấu hổ như vậy lắm.
Khi tôi thấy tôi nở một nụ cười thật tự nhiên, Miina quay phắt 180 độ để giấu đi sự bối rối.
Sau đó tôi tiến đến và ôm chằm lấy cô bé, Miina nhìn tôi và mỉm cười.
「Oniichan. Miina rất là hạnh phúc luôn!」
「Vậy sao? Mọi thứ vẫn ổn cả chứ?」
「Giờ thì Miina ổn rồi. Vậy nếu có thể làm cho Oniichan hạnh phúc, em sẽ trở nên hạnh phúc hơn nữa~」
Miina suy sụp hoàn toàn sau cái chết của mẹ, cô bé đã tự giam mình trong phòng, không ăn gì cả và cũng không nói chuyện với ai …. Nhưng sau ngần ấy thời gian thì đây là ngày đầu tiên cô bé mới lại cảm thấy hạnh phúc như thế.
Yuki đã chăm sóc cho cô từng chút một. Đó là lời hứa giữa cậu và mẹ.
Nếu Miina khóc, cậu sẽ ôm và vỗ về cô bé đến khi cô bình tĩnh lại.
Vì cậu muốn Miina lúc nào cũng phải thật hạnh phúc, cậu muốn thấy Miina lúc nào cũng tươi cười.
「Anh thấy bạn gái 2D cũng ổn mà.」
「Không đời nào! DÙ SAO ĐI NỮA! Hôm Yuki-kun sẽ được tái sinh! Chúc mừng ngày của Oniichan!」
「Anh vẫn thấy ngày của Oniichan có hơi là lạ…」
Yuki nói thế trong khi nhẹ nhàng vuốt đầu Miina.
Tuy vậy, khó khăn vẫn hoàn khó khăn.