Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

chương 4: đến nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

—Tớ sẽ khiến cậu trở nên hứng thú với con gái, và tớ cũng sẽ chứng minh cho cậu thấy tình yêu quan trọng hơn tình bạn nhiều—

Đã quá sáu giờ kể từ khi Yoru Narushima tuyên bố như vậy với tôi.

Hệ thống liên lạc nội bộ (hay đúng hơn là cái chuông) vang lên.

Hiển nhiên là tôi biết đấy là ai rồi, nhưng tôi không chắc là tôi có nên mở cửa hay không đây.

“Này, Koga-kun. Cậu quên lời hẹn rồi à?”

Từ phía bên kia cánh cửa, tôi nghe được tiếng gõ với tiếng hét inh tai của ai kia.

“Chẳng phải cậu bảo là tối nay sẽ tắm chung với tớ sao~!?”

Đệt, cái gì đấy…! Cổ làm hàng xóm hiểu lầm mất…!

Má, không tránh được. Phải mở cửa thôi.

“Ah, cậu đây rồi. Tớ tưởng cậu ra ngoài rồi cơ.”

“Ưm, cậu thấy đấy…tường của cái chung cư này mỏng lắm, làm ơn đừng có nói to lên thế chứ…”

Narushima-san vẫn đứng cười khúc khích sau cánh cửa, bỏ ngoài tai hết mấy lời tôi vừa nói.

Không chỉ thế, cô ấy còn vượt qua tôi rồi tự tiện xông thẳng vào nhà luôn kia mà.

“Tớ chuyển đồ vào xong hết trước buổi trưa rồi, lau dọn với sắp xếp các thứ cũng thế, nhoắng cái đã hết ngày rồi. Mỗi cái là làm việc cả ngày thế người tớ ra nhiều mồ hôi quá.”

Tôi thấy quần áo của Narushima-san gần như chả khác gì so hồi sáng cả, có mỗi cái áo phông là hơi khác tí thôi. Khả năng là cô chỉ thay mỗi phần trên thôi thì phải.

Những giọt mồ hôi lấp lánh ở xung quanh phần xương quai dần lộ ra…

Narushima-san quay lại nhìn tôi.

“Cậu đang nhìn gì thế? Chẳng phải tớ mặc áo ngực rồi sao?”

Đương nhiên rồi. Với cái bộ ngực đấy của cậu mà không mặc mới kỳ đấy.

Sau đó con người ấy dành cho tôi một nụ cười đầy châm chọc như thể muốn bắt nạt tôi hay gì vậy, và rồi.

“A, thì ra là Koga-kun cuồng mùi mồ hôi sao? Có hơi xấu hổ nhưng, cậu muốn đến ngửi không nè?”

“C-co, con dở này!?”

“Lại đây, lại đây nào. Cô gái này đã đồng ý cho cậu ngửi rùi mà, sau không đến đây hít thử đi nào~?”

Cái áo phông trên người cô nở ra đáng kể do bộ ngực kia đang đung đưa「boing boing」bên dưới trong lúc đang lao đến gần tôi.

“Đ-đừng đến gần tớ, thứ giả tạo, biến thái, dâm dục có ngực kia!”

“Uoa~, cậu chửi tớ nhiều hơn rồi này. Tệ quá đi.”

“K-không phải cậu đến đây để dùng nhờ nhà tắm à? Cậu biết vị trí rồi đấy, cứ tự nhiên mà dùng đi.”

“Cảm ơn♪.”

Narushima-san luồn qua cái rèm cạnh bếp, rồi sau đó quẳng luôn cái túi dây rút trên vai xuống cạnh đấy.

Căn phòng này được bố trí theo kiểu 1K[note46279]. Đây đích thực là một căn phòng kiểu nhật truyền thống[note46280] với 8 tấm tatami[note46281] trải đều xung quanh và một gian bếp riêng biệt. Tất cả mấy đồ điện nước như bồn tắm hay toilet đều nằm trong khu bếp cả.

Cho dù mấy thứ đấy có tách biệt ra nhưng cơ bản cái bếp này gần như chả khác gì với một căn phòng kiểu nhật cả, thế nên tôi đã lắp thêm một cái rèm vào đấy. Và thế là cái khoảng trước nhà bếp đã trở thành chỗ thay đồ của tôi.

Tuy nhiên, cái rèm đấy nó chỉ đủ để che được đến đầu gối là cùng.

Ngay từ đầu thì một thằng con trai như tôi sống một mình thì cần quái gì phòng thay đồ cơ chứ, một cái rèm đã là quá đủ rồi.

“Tớ gọi cho công ty ga thì họ bảo mai họ mới đến mở van ga cho được. Chỗ ở trước của tớ dùng toàn điện không à. Thế nên lúc đến đây tớ chỉ có nghĩ đến điện với internet thôi đấy.”

Narushima-san nói vậy sau tấm rèm, và có vẻ cô như cũng đã cởi cái quần ấy ấy ra rồi.

“À, tớ nghe bảo hình như mình phải có mặt khi họ mở van ga thì phải. Phiền phức vãi luôn ý.”

Tiếp đó, cái áo phông rơi xuống chân Narushima-san.

Rồi đến cái áo ngực đã nâng đỡ bộ ngực phổng phao đấy.

Và cuối cùng, cô nâng đôi chân trắng muốt, mảnh mai ấy lên—T-từ từ đã, không, sao tôi lại đi nhìn chằm chằm thế?

“...Này, Koga-kun, cậu nhìn tớ suốt từ nãy đấy à?”

Giọng của Narushima-san vọng lại từ phía bên kia chiếc rèm.

Tuy nhiên, thay vì tức giận tôi, giọng của cô ấy nghe kiểu thích thú thế là sao nhỉ? Phiền phức rồi đây.

“T-tớ có nhìn gì đâu!”

Tôi nhìn ra phía khác trong hoảng sợ, nhưng giọng tôi có vẻ đang mua vui cho cô ấy thì đúng hơn.

“Là Koga-kun thì không sao đâu. Kiểu gì thì kiểu, tớ chỉ muốn Koga-kun hứng thú với phụ nữ hơn thôi mà.”

Tôi có nói là tôi không có hứng thú đâu. Chỉ là tôi không để tâm đến việc có bạn gái hay không thôi mà.

“Nè, nè, Koga-kun. Bây giờ…tớ đang khỏa thân ở sau rèm, nhưng nếu không phải là tớ mà là Honoko-chan thì chẳng phải sẽ còn tuyệt hơn nhiều đúng không?”

Trong một khắc, tôi cũng đã tưởng tượng đến rồi.

Viễn cảnh mà Asagiri Honoko-san đến nhà tôi chơi rồi ngỏ ý dùng nhờ phòng tắm.

Và như những gì Narushima-san đang làm lúc này, chầm chậm cởi ra từng thứ, từng thứ một sau tấm rèm mỏng dính…

A, chết tiệt, dừng ngay! Đ-đừng có mà nghĩ về nó nữa tôi ơi!

“Fufu~. Nhớ đừng ngửi quần lót tớ lúc tớ đang tắm đấy nhé?”

“Ai thèm mà làm vậy chứ?”

“Cậu đấy chứ còn ai!”

T-thật đấy a, người như thế này…c-cổ khác một trời một vực so với trên trường luôn!

Tiếng đóng cửa phòng tắm vang lên.

Rồi tôi nghe thấy tiếng nước lẩy bẩy trên da Narushima-san.

Chết tiệt…cô ấy vẫn cố để khiến tôi hứng thú với con gái, nhưng mà cổ làm sao đủ trình để diễn được với tôi cơ chứ. Nói thật nhá, ga[note46278] đã được mở từ lâu rồi.

Chỉ là…phòng tắm này làm quái có ai dùng ngoài tôi đâu.

Trước hết, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe tiếng của một bạn nữ đang tắm.

Ựư, tôi mệt quá mà…, từ từ, đây chẳng phải chính xác là những gì cô ấy muốn sao! Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt của cổ đang cười dưới vòi tắm bây giờ — Đ-đó cũng chính là lí do tôi không được tưởng tượng nữa!

Tôi lôi đôi tai nghe của mình ra rồi đeo lên, vặn hết âm lượng bài nhạc đã tải về máy.

Với đó, tôi đã có thể chặn được mấy trò nghịch ngợm của Narushima-san khỏi lọt vô tai mình.

Bỗng tôi cảm thấy có ai đó chạm vào vai mình, tôi bèn tháo tai nghe ra và nhìn xung quanh.

Đứng ở đó là Narushima-san, cô ấy vừa mới tắm xong và đã thay sang một chiếc áo khác so với hồi chiều.

Mái tóc đen dài ướt đẫm của cô trở nên lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo.

“Tớ chỉ định mượn cái khăn tắm thôi, nhưng cái máy sấy ở đâu vậy?”

Tôi thở dài, miễn cưỡng dúi cho cô ấy cái máy sấy đang nằm chỏng chơ trên thảm.

Narushima-san trông sửng sốt ra gì luôn kìa. Đương nhiên không phải do tôi đưa cô ấy hơi thô bạo quá đâu đấy nhá.

“Uughhh…sao cậu lại để đây mà không để ở nhà tắm thế. Lúc sấy tóc cậu không soi gương bao giờ à?”

“Chả sao. Tớ có gương để bàn mà.”

“Uwa…thế té ra cậu dùng cái gương bé tí kia để tạo kiểu tóc à? Cậu không biết là một đứa con trai mà không biết chăm chút bản thân thì sẽ bị coi là kém hấp dẫn sao?”

“Như tớ đã nói trước đó, tớ không muốn trở nên nổi tiếng như cậu. Đây, cầm lấy mà đi vào nhà tắm đi.”

Tôi lườm Narushima-san, người vẫn đang cầm cái máy sấy để đuổi cô đi chỗ khác.

“Nhưng nếu tớ dùng nhà tắm thì chẳng phải Koga-kun sẽ chẳng thể tắm được sao? Làm gì còn cách nào nữa đâu. Để tớ sấy tóc bằng cái gương đấy vậy.”

Sao á?

Narushima-san trông cũng khó hiểu như tôi vậy.

“Koga-kun, cậu không định đi tắm à? Tắm ấy.”

…Ờ, đúng nhỉ.

Tôi vẫn chưa định đi tắm đâu, nhưng nếu tôi cứ ở đây thì cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy.

Mùi hương ngọt ngào từ dầu gội của Narushima-san cũng đôi phần khiến tôi thành ra như vậy.

Có lẽ Narushima-san cũng dùng loại xà phòng mà tôi dùng trong phòng tắm thôi, nhưng mà…

Vì nó hòa quyện lại với mùi hương ngọt ngào của con gái, thứ mùi ấy trở nên hoàn toàn khác biệt.

Thế nên, tôi bắt đầu thấy bồn chồn đến lạ, đồng thời cũng có hơi chút không thoải mái nữa.

“Thế tớ đi tắm đây. Khi nào tóc khô cậu nhớ đi về cho đàng hoàng đấy.”

“Này, này. Cậu đang nghe nhạc bằng điện thoại à?”

Như đã dự đoán, Narushima-san không hề nghe lời tôi mà chỉ về cái tai nghe đang nằm dưới sàn.

“...Nếu thế thì sao?”

“Tớ mượn một chút có được không? Tớ tò mò về thể loại nhạc mà cậu nghe đấy, Koga-kun. A, cậu có phải kiểu người sẽ không thích nếu ai đó dùng tai nghe của mình không vậy?”

Đã đến đây rồi tại sao tôi lại phải quan tâm đến mấy cái tiểu tiết đấy chứ?

“Tớ chả để ý đâu, nhưng dùng cái này đi, đừng dùng điện thoại tớ. Nhạc chả khác mấy đâu mà.”

Tôi mở cái máy tính bảng trên giường rồi đưa cho cô ấy.

“Khi nào tóc cậu khô đi về đi đấy nhá. Không cần phải đóng cửa đâu.”

“Cảm ơn.”

Narushima-san bắt đầu sấy tóc, vừa ngâm nga vừa nghịch nghịch cái máy tính bảng của tôi.

Tôi bước qua chiếc rèm, cởi bỏ quần áo trên người rồi đi vào phòng tắm.

Do Narushima-san vừa mới dùng xong nên trong phòng vẫn đang tràn ngập hương thơm ngọt ngào từ trước đấy.

Tôi mất dần ý thức về thực tại.

Sao trong biết bao người có thể chuyển về cạnh tôi lại cứ phải là con sói đội lốt cừu này nhỉ?

Hơn nữa, ngay từ hôm đầu chuyển đến cổ đã mượn nhà tắm của tôi rồi.

Tôi phải nói thế nào với Seiran và Shintarou bây giờ?

Ừm thì, nói cô ấy sống ngay cạnh nhà tôi thì dễ thôi, nhưng.

Ngoài ra cái đấy ra thì chẳng việc gì mà tôi phải thấy hối hận cả.

Chờ đã. Nếu có điều gì làm tôi phải hối hận thì sẽ là…

Narushima-san đang loáy ngoáy với cái máy tính bảng của tôi.

—Thử nghĩ xem, chẳng phải đấy là ý kiến tồi sao?

Ví dụ, cô ấy có thể xem được mấy trang web ecchi còn sót lại trong lịch sử lướt web của tôi thay vì mấy thứ khác thì sao…

Không, thế không được! Cổ thể nào cũng sẽ thấy nó, chắc chắn đấy!

Tôi hoảng loạn phi ra khỏi phòng tắm và nhanh chóng lau khô người đi.

Sau khi mặc cái áo Jersey vào xong tôi lập tức chạy lại về phòng.

“Này, Narushima-san! Dừng nghịch cái máy tính bảng ngay—”

“Hửm?”

Narushima-san đang nghịch cái máy tính bảng của tôi trên bàn thì bỏ tai nghe ra rồi quay đầu lại.

“Cậu ra sớm thế. Cậu có chắc là cậu sẽ không bị cảm lạnh đấy chứ?”

“Um…cậu không làm gì với cái máy của tớ đâu phải không?”

“Làm gì? Cái gì, ý cậu là xem lịch sử hay mấy cái ấy ấy của cậu á? “Ahhh, tớ chưa nghĩ xa đến vậy đấy. Chết thật, tớ tò mò về mấy trang web ‘tinh nghịch’ mà Koga-kun xem lúc ở một mình quá.”

…Vậy là cậu ấy chưa xem được đâu phải không? Cậu ấy chỉ nghe mỗi nhạc thôi thật à?

“N-nhưng Koga-kun này, nói sao đây nhỉ? Tớ không nghĩ cậu lại có gu âm nhạc trưởng thành thế này đâu. Có nhiều bài acid jazz từ xưa cũng có trong đây luôn này. Tớ hơi bất ngờ đấy.”

“Tớ chỉ nhét vào mấy cái đĩa Seiran cho mượn thôi mà. Phần lớn mấy bài trong này là từ đấy hết.”

Seiran đây là một tín đồ âm nhạc; do cậu ta thường xuyên cho tôi mượn CD nên tôi mới cần đến ổ ngoài cho cái máy tính bảng đấy chứ.

“Hể~. Đúng là Seiran-kun mà, cậu ấy có sở thích tuyệt thật đấy. Hơn thế cậu ấy lại còn trong ban nhạc nữa chứ, muốn được làm thân với cậu ấy quá đi à.”

Cậu thích nói gì thì nói.

“Nhưng cậu cũng biết nhiều đấy chứ, đúng không Narushima-san? Về acid jazz ấy.”

“Ừm. Nhạc nào tớ cũng nghe hết ấy mà♪.”

Sở thích của cổ có vẻ hợp với Seiran phết nhỉ.

“Thế cậu vẫn chưa chịu đi về à?”

Tôi thở dài hỏi cô ấy trong ngồi lên giường, để rồi cổ trả lời cụt lủn như này đây.

“Đúng.”

“Để làm gì vậy? Không phải cậu ghét tớ lắm sao, Narushima-san? Chắc hẳn cậu chẳng chịu được việc phải ở chung với tớ nữa đâu nhỉ.”

“Đúng, tớ ghét cậu. Không, để tớ nói lại. Tớ ghét cậu đến nỗi tớ muốn cậu đừng tồn tại luôn đấy, Đấng còn trinh ạ.

“Vậy dưới tư cách Đấng còn trinh, tớ ra lệnh cho cậu phải đi. Đi nào.”

[Fufu], cổ khúc khích cười rồi đứng dậy, nhưng sao cổ lại đang đi về phía bếp thế?

“Này, cửa ở phía kia cơ mà…”

Lờ đi giọng của tôi, cô ấy vào nhặt cái túi mà cô đã vứt cạnh tủ lạnh trước đó.

Sau đó cô ấy lôi ra một túi thịt bò và cười nháy tôi phát.

“Tớ sẽ nấu bữa tối cho cậu.”

—Cái gì?

…Không, Narushima-san đến đây để mượn nhà tắm của tôi, rồi tôi nhớ ra rằng cô có mang một bọc hàng to khủng khiếp theo mình.

Nhưng đúng như dự đoán, tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy lại có thể đi xa tới mức này.

Tôi cũng chẳng ngờ nổi cô ấy sẽ đi mua sắm trước khi tới nhà tôi luôn.

Hơn nữa cô lại còn dùng những nguyên liệu ấy để làm thịt hầm khoai tây luôn chứ.

Ngoài món đấy ra còn có cả salad rau củ tươi với cà chua lát, thêm chút dưa chuột nữa. À còn có cả súp lơ nữa.

Và thế là mấy món đấy cùng với cơm và súp miso đã thành bữa tối của chúng tôi.

“Tớ nấu súp miso ăn liền đấy, nên cậu cố mà quen đi. Cái tớ tự làm chỉ dành cho bạn trai tớ thôi.”

Tôi chả quan tâm đến việc đấy mấy.

“Vậy thì, ăn thô…—ưm, có việc gì sao, Koga-kun?”

Narushima-san với hai bàn tay đang úp vào nhau trước các món trên bàn, nghiêng đầu khi thấy tôi đang bất động ở phía trước.

“Tớ biết nấu ăn làm cậu bất ngờ thế cơ à?”

Không, tôi biết thừa rồi ấy chứ. Trước cô ấy có làm hộp cơm trưa cho Seiran rồi mà.

“...Đây cũng là ý đồ của cậu à?”

“Fufu. Sao nào?”

Narushima-san bất động nhìn chằm chằm vô tôi, hai tay vẫn chống lên bàn.

Nếu bạn chỉ đơn thuần nhìn vào khuôn mặt của cô ấy thôi thì nó dễ thương đến điên dại luôn ấy. Tôi có thể khẳng định là như vậy.

Dù gì thì cứ nhìn mặt cô ấy đi thì biết.

“Như kiểu, cậu muốn tớ trở nên hứng thú với con gái hơn bằng cách cho thấy việc có bạn gái nấu ăn cho tuyệt thế nào ấy…”

“Ừm, cũng vì gas phòng tớ vẫn chưa được mở nữa, nhưng cậu nói cũng đúng một phần rồi đấy.”

Vậy ra vụ gas là thật à.

“À nhân tiện, tớ nghe nói Honoko-chan cũng có thể nấu ăn đấy. Nếu Koga-kun đi chơi với Honoko-chan thì cậu ấy chắc sẽ nấu ăn cho cậu với cả tấm lòng đấy.”

“Đấy là lí do tại sao tớ sẽ không đi chơi với cậu ấy. Rồi, thế còn nửa còn lại?”

“Cảm ơn vì đã cho tớ mượn phòng tắm.”

Không không, thật đấy.

“Nhìn kiểu gì thì cậu cũng suốt ngày chỉ ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi thôi đúng không Koga-kun? Thế nên lúc này hãy để tớ chăm sóc cho sức khỏe của cậu đi. Ăn đi.”

Thật sự đấy, con người này là thế nào vậy?

Trước mặt mọi người, cô ấy là con mèo, duy chỉ trước tôi là cô ấy lại lộ hết bản chất thật của mình ra.

Sau cùng thì, cô ấy luôn khắc nghiệt với tôi như cái cách mà cô ghét tôi vậy.

Nhưng cô ấy nhất định sẽ cảm ơn tôi vì mấy việc nhỏ nhặt như kiểu cho mượn nhà tắm thay vì bao nhiêu việc khác ngoài kia.

“Liệu có lẽ nào cậu thích một cô gái biết nội trợ ư, Koga-kun? Dù có vậy thì đừng có thích tớ đấy nhé?”

Narushima-san bụm miệng cười khúc khích.

Thấy chưa, cái bộ mặt châm chọc đấy chắc chắn là thứ cổ sẽ không bao giờ để lộ ra khi ở trường.

“Tớ muốn cậu hứng thứ với con gái hơn thật, nhưng đừng thích tớ đấy nhé.”

“Ai mà lại đi yêu một người giả tạo với ngốc nghếch như cậu chứ?”

“Fufu, may quá. Thật ra tớ hơi lo sợ đấng còn zin như cậu sẽ hiểu lầm mất. Tớ không ưa mấy tên nhãi ngu ngốc như Koga-kun đâu, nên cũng may thật.”

“Thế cơ à? Vậy thì tuyệt quá rồi còn gì.”

“Thôi thôi, ăn đi kẻo nguội hết bây giờ.”

“Itadakimasu”. Tôi nói, đặt đũa lên món Nikujaga[note46282] mà cô gái táo tợn kia nấu.

Thịt bò mềm, nước dùng cũng rất ngon nữa. Tôi thực sự không thể nào ngừng khen được.

“Thế nào, thế nào. Nó ngon không? Chẳng phải đồ ăn con gái nấu ngon lắm sao? Cậu vẫn không muốn có bạn gái à?”

Narushima-san rướn người về phía trước với bát cơm vẫn còn trong tay.

“Như tớ đã nói, tớ không. Tớ thật sự biết ơn vì bữa tối hôm nay, nhưng chấp nhận đi, tớ đã nói là tớ không có ý định kiếm bạn gái rồi cơ mà.”

“Nhưng tớ thấy Koga-kun và Honoko-chan hợp nhau mà. Dù chỉ thử thôi, sao cậu không đi chơi với cậu ấy một lần đi chứ? Nếu cậu tỏ tình thì có thể sẽ thành công đấy?”

“Nó, ưm…”

Tôi đặt bát cơm xuống trong ngỡ ngàng.

“Chẳng hiểu cái gì cứ khiến cậu nghĩ mình sẽ không làm được nhỉ? Ơ, này…”

“Tớ sẽ làm những gì tớ muốn. Không bao giờ có chuyện tớ sẽ hẹn hò với ai đó trong nhóm đâu. Chẳng phải tớ đã nói với cậu cái này rồi sao? Đi chơi với năm người bọn mình như giờ vui hơn nhiều.”

“Tớ không nghĩ mối quan hệ của năm đứa sẽ bị xáo trộn gì chỉ vì có người hẹn hò đâu.”

“Có đấy.”

Những hồi ức cay đắng hồi năm Hai sơ trung vụt qua tâm trí tôi.

Kazumichi và Megumi, cùng với tôi với Shintarou là nhóm bốn người khi ấy.

Chúng tôi từng làm mọi việc cùng nhau, nhưng khi Kazumichi và Megumi bắt đầu hẹn hò thì chúng tôi đã dần xa cách nhau. Điều đấy là hiển nhiên rồi. Làm gì có chuyện chúng tôi cứ dính lấy nhau khi hai người họ đã thành người yêu rồi cơ chứ.

Cho dù thế, tôi vẫn giữ vững niềm tin rằng mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không phai mờ, cứ thế bấu víu lấy hai người họ dù ở bất cứ nơi đâu. Nhưng rồi, như một lẽ tất nhiên, tôi quả là một tên trơ trẽn đến khù khờ khi mà còn không hề nhận ra họ đã xa lánh mình tự khi nào.

…Viễn cảnh này không thể xảy ra đâu, nhưng giả sử như tôi sẽ hẹn hò với Asagiri Honoko đi.

Liệu chúng tôi có vẫn là nhóm năm người như hiện tại không? Ví dụ vậy đi, hơn là đi chơi với Asagiri-san thì tôi sẽ ưu tiên đi chơi với cả năm đứa hơn…Không, việc như thế không thể xảy ra được.

Bởi vì nếu tôi mà làm vậy trong tình cảnh đấy, tôi dĩ nhiên sẽ bị những người khác trách mắng mà thôi.

“Đi chơi với cậu ấy nhiều hơn đi.”

Và vì vậy, mọi người sẽ bắt đầu giữ ý hơn, và rồi sẽ dần tạo khoảng cách với tôi. Đấy là những gì sẽ diễn ra nếu tôi có bạn gái thôi chứ không riêng gì với Asagiri-san đâu.

Nếu đã như vậy thì tôi thà không có người yêu còn hơn.

Bị chia tách khỏi Shintarou và Seiran—Tôi thực sự ghét như vậy.

Suy nghĩ kiểu như vậy, đúng như những gì tôi nghĩ, chẳng phải nó khiến tôi vẫn sẽ mãi là một đứa trẻ sao?

Hơn là tận tâm với người yêu, tôi ở với bạn bè.

Nghĩ vậy kì lạ lắm à?

“Nếu cậu muốn đi chơi với mọi người đến vậy, thế đi hẹn hò đôi thì sao? Koga-kun và Honoko-chan thành người yêu, tớ với Seiran-kun thành người yêu, thế là cả bốn đứa được đi cùng nhau. Cậu thấy thế nào?”

Tôi thấy hơi khó chịu khi Narushima nói vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.

“...Thế còn Shintarou thì sao?”

“Tớ sẽ giới thiệu ai đó tốt với cậu ấy. Tớ không có bạn nào khác, nên chắc tớ sẽ nhờ Honolo-chan. Và thế là ai cũng có bạn gái thôi. Ai cũng vui vẻ hết á. Đấy chẳng phải là ý kiến hay sao?”

“Ý tưởng nực cười thì có ấy. Cậu muốn được yêu kiểu tồi tệ thế à?”

“Đương nhiên là tớ muốn rồi.”

Narushima-san cười tôi.

“Tớ là sinh vật như thế đấy.”

“...Tớ chẳng thể hiểu nổi cậu luôn đấy. Cho là hai cậu thành người yêu rồi chia tay đi, rồi thì làm sao các cậu còn có thể ở bên nhau nữa đây. Nếu đã thế thì thà rằng không có cái mối quan hệ đấy ngay từ đầu đi còn tốt hơn.”

“Đấy là cảm quan về giá trị của cậu nhỉ, Koga-kun? Nhưng của tớ thì khác.”

Narushima-san đưa tay lên má tôi.

Cô nhặt lấy hạt cơm đang mắc ở đó bằng ngón trỏ của mình.

“Tớ muốn có được một tình yêu cháy bỏng. Tớ muốn dâng hiến mọi thứ, từ cơ thể, tâm trí và cả cuộc đời mình cho người đàn ông định mệnh của tớ. Vì thế, thứ như bạn bè á, tớ không cần. Honoko-chan là người bạn thân quý giá của tớ, nhưng nếu chúng tớ cùng yêu một người, tớ chắc chắn sẽ chọn người ấy không chút do dự. Kể cả có phải đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của bọn tớ.”

Cô ấy đặt đôi môi bóng bẩy ấy lên hạt cơm trên ngón tay, mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.

“À tiện thể, tớ đã nói chuyện với Honoko-chan rồi, và tớ cũng định nói cho các bạn nữ xung quanh tớ nữa.”

Tôi trân trọng tình bạn hơn là tình yêu.

Còn Narushima-san thì lại đặt tình yêu lên trên tình bạn.

Lối suy nghĩ của chúng tôi là hoàn toàn trái ngược, bất kể có tiến xa tới đâu thì cũng không thể có điểm chung.

“...Giờ nghĩ lại, chúng ta chả hợp nhau tí gì cả.”

“Bây giờ cậu mới nhận ra à?”

Narushima-san cười đê tiện.

“Thế nên tớ sẽ vẫn tiếp tục tiếp cận Seiran-kun như dạo trước thôi. Cậu ấy chắc là người đàn ông định mệnh của tớ rồi. Koga-kun có vẻ muốn trân trọng những mối quan hệ của nhóm nhỉ, nhưng nó chả liên quan gì đến tớ cả.”

“Đấy là…những gì cậu muốn, nhưng…”

“Nhưng nếu Seiran-kun và tớ thành đôi, chắc Koga-kun lại bảo『Không được đi chơi với Seiran-kun thường xuyên nữa, tớ đau đớn lắm』nhỉ? Thật đấy, đúng là tên đồng trinh vương mà.

“Không chỉ mỗi Seiran đâu, cả cậu nữa đấy Narushima-san. Tớ đã bảo là tớ muốn ở cùng với cả bốn người các cậu mà.”

“........”

Narushima-san lập tức rơi vào trầm tư, hai mí mắt cụp hẳn xuống.

“......Tớ hiểu……vậy là tớ vẫn ở trong đó sao……heh, cậu tuyệt nhỉ…”

Cô ấy khó nhọc thều thào với giọng nhạt nhòa, như thể đang độc thoại vậy.

“Dù tớ…biết…rằng mối quan hệ hiện tại của bọn mình…không thể kéo dài mãi mãi được, không có cách nào cả…”

Chưa nói đến liệu Narushima-san và Seiran có thể đến được với nhau không, chỉ cần có tình yêu vào thôi là y rằng năm đứa chúng tôi sẽ không thể quay lại như cũ rồi. Một khi điều đấy xảy ra, chúng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận nó cả. Tôi biết rõ điều này chứ.

Tôi chỉ sợ. Giống như hồi đó vậy, khi mà tôi đã coi tình bạn của chúng tôi như lẽ tất nhiên cho đến lúc họ thay lòng đổi dạ. Nỗi ám ảnh ấy vẫn đang bấu lấy tâm trí tôi cho tới tận bây giờ.

Cả Narushima-san và tôi đều nhìn xuống trong im lặng.

Trong căn phòng chẳng có gì ngoài tiếng rú của cái tủ lạnh rẻ tiền, người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy là,

“......Ha~, phiền thật đấy.”

Narushima-san thở dài thườn thượt.

“Cậu biết rồi đấy, chỉ vì tớ thích một người trong nhóm không có nghĩa là tớ sẽ nói mấy câu kiểu『Ưm, tớ bỏ cuộc!』hay『Tớ muốn năm đứa mình cứ ở cùng nhau thế này mãi!』đâu. Đừng có mà nực cười!”

Đúng vậy...

Lập luận đấy là cực kỳ hợp lý.

Đến tôi cũng không biết phải nói gì nữa rồi.

“Tên trai tân chết giẫm kia! Nếu cậu khó chịu gì thì cãi lại tớ đi chứ! Bị một cô gái nói đến thế này rồi mà cậu vẫn chẳng mở mồm được là sao hả! Tên ngốc kia!”

Sao cô ấy lại bức xúc đến vậy nhỉ?

“Này, này, cậu không muốn sờ ngực tớ sao? Tớ sẽ cho cậu sờ ngực tớ một chút thay cho lời xin lỗi vì đã trêu cậu nhiều quá nha~?”

Mấy thứ thừa thãi mà cô nàng giả tạo này nói làm tôi hơi bị bực rồi đấy nhá.

Tôi bấm vào nút phát lại trên điện thoại.

『Này, này, cậu không muốn sờ ngực tớ sao? Tớ sẽ cho cậu sờ ngực tớ một chút thay cho lời xin lỗi vì đã trêu cậu nhiều quá nha~?』

“Sao cậu lại đang ghi âm lại thế?”

Không chút chần chừ, Narushima-san giật nó khỏi tay tôi rồi xóa đi bản ghi âm ở trong đó.

“Tớ hiểu những gì cậu nói, và tớ biết là cậu nói đúng. Thế nhưng nó lại làm tớ khó chịu đấy.”

“Mình không thể lơi là phòng thủ được…cậu ta lươn thật đấy.”

“Nếu là đồ ăn của Narushima-san thì tớ sẽ ăn tử tế mà.”

“Tên què quặt nhà cậu! Rơi xuống đâu mà chết đi!”

Độc miệng thật đấy. Seiran và những người khác nghe được thì hay ha.

Ngay sau khi chúng tôi ăn xong, Narushima-san bắt đầu cọ rửa chén đĩa.

Tôi thấy hơi tệ khi bắt cô ấy phải làm nhiều việc như vậy, thế nên tôi đã cố thuyết phục cô ấy đổi chỗ cho mình. Nhưng cô ấy có chịu nhúc nhích tí nào đâu chứ.

“Không sao. Tớ là kiểu người thích rửa bát một mình hơn.”

“Thế nếu tớ giúp cậu thì sao?”

Tôi lấy ra một miếng bọt biển khác, và rồi chúng tôi bắt đầu rửa bát cùng nhau.

“Fufu. Đứng cạnh nhau ở trong bếp thế này, cứ như thể mình đang sống chung ấy nhỉ.”

“Sống chung với Narushima-san sao, nghe thôi đã thấy rợn tóc gáy rồi.”

Mấy câu nói ngớ ngẩn như vầy,

“Ahaha, cậu mà sống chung với tớ là hơi bị khó chiều à nha. Tớ sẽ muốn cơ thể của Koga-kun mỗi ngày luôn đấy.”

Lại tiếp tục với chủ đề còn phù phiếm hơn nữa kia.

Tôi suýt đánh rơi cái bát mình đang rửa luôn cơ mà.

Nhưng tôi sẽ giữ bí mật vậy.

“Nhưng mà, Koga-kun này, cậu thích Honoko-chan hơn mà, phải không?”

“Đúng vậy.”

“A, thế ra cậu chấp nhận rồi nhỉ ~. Vậy nghĩa là gì nhỉ?”

“Tớ thừa nhận là tớ có thích Asagiri-san, nhưng tớ không muốn ra đi chơi với cậu ấy.”

“Cậu không thấy mình đang tệ bạc với Honoko-chan sao ~?”

“Đấy là lí do tại sao tớ sẽ không bao giờ nói với cậu ấy đấy.”

Trong khi chúng tôi đang trò chuyện thế thì tôi đã rửa xong món đĩa.

Quay lại căn phòng kiểu Nhật.

Narushima-san đang chuẩn bị rời đi.

“Tớ về phòng đây.”

“À.”

Tôi vừa nằm trên giường nghịch điện thoại vừa vẫy tay về phía cô ấy mà chẳng thèm nhìn về phía ấy.

“Tớ vui vì đã có thể nói được nhiều chuyện với cậu ngày hôm nay. Dù gì thì, tớ thấy Koga-kun thực sự quan tâm đến nhóm mình đấy.”

“Tớ biết.”

Tôi lạnh nhạt nói không chút ngập ngừng, nhưng dù sao thì tôi cũng biết ơn vì cuộc trò chuyện của chúng tôi hôm nay.

Chính nó đã giúp tôi biết được Narushima-san nghiêm túc đến thế nào về chuyện tình yêu.

Tình yêu quan trọng bạn bè. Vì tình yêu, cô ấy có thể chấm dứt cả những mối quan hệ bạn bè thân thiết xung quanh mình.

Cách nghĩ của Narushima-san trái ngược hoàn toàn với cách nghĩ của tôi.

Nhưng tôi không nghĩ có nhiều cô gái nói được hẳn ra như vậy đâu.

Kể cả đấy là cảm xúc thật của tất thảy phụ nữ trên thế giới này đi nữa thì cũng không mấy ai có thể thật sự nói ra.

Bởi vì xã hội thường có xu hướng bất mãn với những ai đặt người yêu lên trên bạn bè của họ.

Hiển nhiên là một người có thể có rất nhiều bạn bè, nhưng người yêu thì chỉ có một mà thôi. Cũng không lạ khi mà bạn quá chú tâm đến một người, để rồi lỡ nói ra điều không hay với bạn bè, khiến cho họ trở nên xa lánh mình hơn. Và tôi thì không giỏi trong mấy việc đấy lắm.

Vì lẽ đó, không ai buồn đi nói ra để mà bị người khác nhìn với ánh mắt khó chịu cả.

—Này, mọi người. Với mọi người thì bạn trai quan trọng hơn hay tình bạn quan trọng hơn vậy?

—Ừm, bạn trai thì quan trọng thật, nhưng bạn bè là số một!

Tôi đã thấy các cô gái nói vậy ở khắp nơi rồi.

Nhưng Narushima-san lại không nằm trong số đấy.

Cô ấy thẳng thừng tuyên bố tình yêu quan trọng hơn tình bạn cơ mà.

Đến cái mức mà đi kể cho người bạn thân nhất của mình, Asagiri-san, rằng mình thích ai đó.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy như vậy, nhưng…cô ấy vẫn có thể tự do nói lên những gì mình tin tưởng, không bị gói gọn trong bất kỳ thứ luân thường đạo lý nào cả.

Trong một thoáng tôi thấy cô ấy trông khá ngầu.

Nhưng chỉ một chút thôi nhé.

Vì thế nên tôi sẽ không chối từ cô nàng có não toàn trái tim này nữa. Tôi chấp nhận là có những người như thế thật.

“Tớ hiểu được rất rõ khi nói chuyện với cậu mà, Narushima-san. Lập trường của cậu về tình yêu luôn trên tình bạn ấy, nó tuyệt vời lắm. Ơ-ờm, thật ra tớ cũng chưa chắc lắm, nhưng từ giờ tớ sẽ không can dự vào nữa—”

“Một thời gian nữa tớ sẽ tỏ tình với Seiran-kun.”

“Ể?”

Cô ấy đứng cạnh cánh cửa phòng tôi và nở một nụ cười ngọt ngào trên môi.

“Ồ, đương nhiên là tớ sẽ không từ bỏ cậu ấy rồi. Koga-kun đang lên kế hoạch đi chơi với mọi người trong hè này phải chứ? Năm đứa kể cả tớ ấy.”

“Đúng thế, nhưng……”

Narushima-san đặt hai tay lên nhau.

“Ừm, vậy cho đến lúc đó, chúng ta sẽ vẫn là nhóm năm người như mọi khi thôi.”

……Sao tự nhiên lại đột ngột vậy?

Không, nếu thế thì tôi vui lắm luôn ấy chứ.

“Narushima-san…cậu có thực sự ổn với điều đấy không?”

“Ổn mà. Ờm, một phần tớ cũng muốn gần gũi hơn với Seiran-kun trước khi thổ lộ với cậu ấy, nhưng tớ cũng tò mò xem là người trân trọng tình bạn như Koga-kun sẽ có kế hoạch gì cho cả bọn đây nữa. Là gì nhỉ? Bữa tiệc mùa hè siêu to khổng lồ à? Nghe cũng xứng với cái tên của nó đấy chứ nhỉ?”

“Đương nhiên…kế hoạch là vậy nhưng…”

Narushima-san thỏa mãn gật đầu, rồi cô cười, lần này là một nụ cười đầy quyến rũ.

“Với tớ cũng phải làm Koga-kun hứng thú với con gái hơn đã, thế thì cậu mới có động lực tìm bạn gái chứ. Đến lúc đấy mà cậu khóc lóc『Cậu cướp bạn tớ thế sao tớ sống nổi đây』thì mệt lắm.”

“T-tớ đã nói rồi đấy, tớ sẽ không để cậu làm vậy đâu…!”

“Fufu. Trêu đồ trai tân như cậu vui thật đấy~. Thế thôi, gặp lại cậu sau. Nhớ đối xử tốt với tớ ở trường đấy nhé?”

“...Câu đấy của tớ mới đúng, đồ sói đội lốt cừu ạ. Cậu thích chửi bao nhiêu thì chửi ở đây, nhưng trước mặt mọi người nhớ cư xử như bình với tớ đấy nhá?”

“Ừm. Đây sẽ là bí mật giữa hai đứa mình thôi.”

Narushima-san vẫy nhẹ ngón tay hồng hào của mình rồi đi về phía cửa trước.

Cô ấy quay lại nhìn tôi nốt lần cuối.

“À, đúng rồi. Lí do tớ đến đây nấu ăn cho cậu. Còn một việc nữa.”

“Là gì vậy?”

“...Lúc bắt đầu sống một mình, tớ…cô đơn lắm.”

“Ể?”

“Tớ có để lại món thịt bò hầm khoai tây rồi đấy, thế nên khi nào ăn được thì cậu ăn đi đấy.”

Sau khi cái cửa tồi tàn này đóng lại, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bên kia mở ra.

Cô ấy thấy cô đơn vì đây là lần đầu phải sống một mình sao?

Chắc là vì, chỉ mới hôm qua thôi, Narushima-san và gia đình vẫn quay quần bên mâm cơm cùng nhau.

Thế vậy ra cô ấy qua phòng tôi vì thấy cô đơn sao?

Nếu vậy thì, sao cậu ấy lại phải bắt ép bản thân phải sống một mình ngay năm đầu cao trung vậy?

Tôi biết cô ấy qua đây không phải vì thích tôi hay gì, nhưng…tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn bớt cô đơn mà thôi…

Nụ cười nhạt nhòa mà cô ấy để lại lúc rời đi là vẻ ngây thơ quyến rũ rẻ tiền hay là sự chân thành vậy?

“Mình không biết được…”

Tôi không biết, nhưng, ừm.

Narushima-san đã rất thấu hiểu cho cái ước muốn trẻ con của tôi để chăm lo cho cả nhóm.

Cô ấy sẽ tỏ tình với Seiran chỉ sau khi đã đi chơi và tận hưởng mùa hè cùng với mọi người.

Cho dù tôi không giỏi đối phó với cô ấy lắm nhưng tôi sẽ cố để đối xử tốt với cô hơn.

…Dù sao thì, lần đầu sống một mình cũng cô đơn chứ.

Vào cuối kì nghỉ hè này, chắc chắn mối quan hệ giữa giữa năm đứa chúng tôi sẽ có những đổi thay.

Vì lẽ đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để lưu giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất với mọi người cho đến lúc kì nghỉ kết thúc.

Những ký ức đen tối thời niên thiếu, pha chút đau đớn và cười vui.

Tôi sẽ biến chúng trở thành những kỉ niệm đẹp nhất với cả năm đứa bọn tôi.

Một vài tiếng sau. Tôi lên giường và sắp chuẩn bị đi ngủ.

Qua bức tường mỏng dính, tôi nghe được một giọng rất quyến rũ và khiêu gợi từ phòng Narushima-san bên cạnh.

『Ah, ahn ahn—– ưm-ư~~~~!』

Đương nhiên là Narushima-san không làm chuyện như này rồi.

Tôi biết rất rõ giọng của nữ diễn viên này.

Đúng, chính là nó. Là video hôm qua tôi xem trên trang web ‘tinh nghịch’ nọ.

Thế ra con khốn này đã nhìn thấy lịch sử duyệt web của tôi. Rốt cục là tôi đã đúng.

Hình như URL của trang web đã được chuyển tiếp, thế nên lịch sử vẫn có thể xem được từ thiết bị của người dùng.

Một tin nhắn từ ác quỷ được gửi đến điện thoại tôi.

Narushima Yoru:

【Koga-kun có xu hướng tình dục thô bạo quá nhỉ? Tớ hơi bị sốc đấy.】

Còn gì tệ hơn được nữa đây. Tôi muốn đi chết quá.

Đúng là không cần phải đối xử tốt một với một con đàn bà đê tiện mà.

Cho dù đã trùm chăn lên đầu, tiếng rên gợi cảm của nữ diễn viên đấy vẫn vang đến nhức cả tai tôi.

Cả đêm đấy tôi chả ngủ được mà cứ đắm chìm trong những mộng tưởng khiêu dâm, giống hệt như những gì Yoru Narushima đã tiên liệu vậy.

Truyện Chữ Hay