Shintarou không phải là người duy nhất có mối quan hệ khăng khít với tôi từ trước.
Thật ra còn có hai người nữa.
Terai Kazumichi và Maeda Megumi.
Giờ bọn tôi đang học khác trường nhau, và cũng đã rời xa nhau từ lâu, nhưng.
Kể từ ngày ấy, không một khoảnh khắc nào là tôi không nhớ về họ cả.
Thường thì tôi sẽ nói mấy câu ngờ nghệch kiểu「Cùng tạo nên những kỉ niệm đen tối tuyệt vời cùng nhau đi」cơ.
Nhưng, cứ nghĩ về những kỉ niệm ấy, trong lòng tôi lại tràn ngập nỗi đau và tủi hổ khôn cùng.
Đó là những kỉ niệm「đen tối」tồi tệ đến mức cả tôi cũng phải chần chừ khi kể lại.
◇◇◇
Kỉ niệm cũ nhất bạn còn nhớ là gì?
Với tôi thì là ký ức khi đang chơi cầu trượt ngoài công viên với Megumi.
Tôi còn chẳng nhớ nổi khi ấy bọn tôi bao nhiêu tuổi nữa cơ.
Dù sao thì, Maeda Megumi và tôi học cùng trường mẫu giáo với nhau, và hầu như ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau đi về, ít nhất thì đấy là những gì tôi còn nhớ.
Chúng tôi cũng sống ngay cạnh nhà nhau, thường gọi nhau là「Jun-Kun」và「Megumi」.
Tôi có thể nói hẳn ra là khi ấy bọn tôi như kiểu anh em cùng tuổi vậy. Có thời điểm tôi còn thắc mắc là tại sao bọn tôi lại không sống cùng nhau nữa cơ mà. Chúng tôi thân thiết đến mức đã có thể gọi nhau là gia đình được rồi.
Không những Megumi và tôi lên học cùng trường tiểu học mà bọn tôi lại còn ở chung lớp với nhau luôn. Thế nên, bọn tôi cứ thế gặp nhau hàng sáng rồi cùng nhau đi đến trường mà không phải vướng bận điều gì cả.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì ban đầu chúng tôi còn nắm tay cơ.
Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì về việc ấy cả.
Mối quan hệ ấy là hoàn toàn trong sáng.
Không lâu sau, tôi cũng đã quen với môi trường lớp một. Tôi cũng không nhớ rõ thực hư ra sao, nhưng khi ấy có thêm hai người bạn nữa chơi cùng với Megumi và tôi.
Họ là Tanaka Shintarou và Terai Kazumichi.
Shintarou thì ôn hòa, còn Kazumichi lại rất hoạt bát, khác hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Bốn đứa chúng tôi, bao gồm cả Shintarou và Kazumichi, đã chơi rất vui với nhau từ thuở ấy.
Tôi cũng có kết bạn với những bạn khác nữa, nhưng mối quan hệ giữa bốn người chúng tôi mới thực sự đặc biệt theo cách riêng.
Tôi đã nghĩ việc bọn tôi được học chung lớp với nhau suốt từ năm lớp một đã thực sự vun đắp cho những cảm xúc thiêng liêng ấy.
Kể từ lúc quen nhau, bốn đứa chúng tôi luôn đi về cùng nhau, đi đâu cũng có nhau suốt kì nghỉ hè năm ấy.
Chúng tôi chơi ở ven sông này, lên núi bắt côn trùng này, lại còn tập trung ở nhà nhau chơi để giết thời gian nữa chứ. Có cơ số lần bọn tôi còn online cùng nhau đến khuya cơ mà.
Kể cả khi cả bọn đã lên sơ trung, tình bạn của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.
Bốn đứa chúng tôi vẫn học cùng lớp nhau, cho đến năm hai sơ trung.
Tôi đã nghĩ số phận đã dẫn lối cho chúng tôi được gặp nhau.
“Tớ ước bốn đứa mình được ở cùng nhau mọi lúc luôn. Ý tớ là, mãi bên nhau các cậu nhé. Chắc chắn đấy!”
Kazumichi, thủ lĩnh của cả bọn, vẫn luôn nói vậy kể từ lúc tiểu học, và tôi còn không dám tưởng tượng đến viễn cảnh bọn tôi sẽ phải rời xa.
Nhưng phép màu đã giúp chúng tôi ở chung lớp với nhau không tồn tại mãi.
Lần đầu tiên, trong năm hai sơ trung, bọn tôi đã học khác lớp nhau.
Chỉ có tôi và Megumi là vẫn còn ở chung lớp, nhưng Shintarou và Kazumichi thì không.
Lớp của Kazumichi thì ở ngay bên cạnh lớp chúng tôi, nhưng lớp của Shintarou lại nằm hẳn ở một tầng tách biệt.
Với những học sinh sơ trung chỉ thân thiết với một nhóm nhỏ, chỉ đến lớp bên cạnh thôi đã là đã như lạc vào thế giới khác rồi. Lớp của Shintarou thì lại ở tầng khác, đi quanh đấy chẳng khác nào xuất cảnh sang nước ngoài cả.
Ban đầu, họ vẫn thường xuyên đến lớp tôi với Megumi mỗi giờ giải lao, nhưng rồi chỉ Shintarou là không còn đến chơi nữa.
Tôi là một tên nhút nhát, thế nên tôi không thể nào đến lớp Shintarou được, vì ở đấy toàn là mấy người tôi không hề quen biết…Hơn nữa, tôi còn chưa có điện thoại thông minh, vậy nên, mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu mờ nhạt dần.
Và rồi, chỉ còn lại ba người chúng tôi, tôi, Megumi và Kazumichi là vẫn thường xuyên xuất hiện trong lớp học cùng nhau.
4 - 1= 3
Chỉ vì học khác lớp nhau, chúng tôi từ nhóm bốn người đã luôn ở với nhau kể từ tiểu học giờ chỉ còn ba.
Kể cả lúc bọn tôi đi học về cũng chỉ còn có tôi, Megumi và Kazumichi.
Đấy là biến chuyển đầu tiên giữa chúng tôi.
Và biến chuyển kế tiếp đã tiệm cận ở một tương lai không xa.
Như thường lệ, vẫn chỉ có ba đứa bọn tôi trên đường về nhà.
Nhà của Kazumichi gần nhất, thế nên cậu ấy rời đi trước, để lại tôi và Megumi đi bên nhau.
“Này, này! Có trò chơi tớ muốn chơi cùng các cậu lần tới……”
“Này, Jun-kun.”
Megumi ngắt lời trong khi tôi đang luyên thuyên.
“Cậu thấy đấy, khá là khó nói, nhưng…nếu chúng ta ở một mình thì sao mình không về riêng đi?”
Với biểu cảm khó đoán trên mặt, cô ấy bảo với tôi.
“Hử, tại sao?”
“Tớ…không muốn mọi người nhìn thấy tớ và Jun-kun ở cùng nhau rồi bắt đầu đồn thổi các thứ đâu. Thế nên sau khi Kazumichi-kun đi tớ sẽ đi vòng lối kia.”
Đấy là lúc tôi nhận ra, cứ khi nào chỉ có tôi với Megumi đi cùng nhau, cô ấy luôn cố gắng bước nhanh hơn tôi. Dường như kể cả trên lớp, cô ấy cũng tránh né khi tôi tới bắt chuyện khi Kazumichi không có ở đó.
Khác với ngày xưa.
Tại sao tự nhiên đến năm hai lại như vậy…Tôi tự vấn bản thân mình.
Tôi hiểu những gì Megumi muốn truyền tải.
Tôi sốc chứ, nhưng tôi cũng biết là con gái năm hai sơ trung thường rất khó lường. Sau cùng thì, chỉ cần thấy một cậu con trai đi bên một bạn nữ thì mặc nhiên họ sẽ trêu trêu cô gái kiểu, “Hể, hai cậu đang hẹn hò đấy phỏng ~?”
Anime với manga nào phải thực tế đâu. Làm gì có chuyện đi về một mình với bạn thuở nhỏ của mình dễ thế ngoài đời chứ.
Ấy thế nên, kể từ ngày hôm ấy.
Tôi, Megumi và Kazumichi vẫn vậy, cho đến khi chúng tôi tách ra, nhưng là khi tách ra với Kazumichi.
“Ờm thì, tớ dừng trước ở quán Game đây.”
“Được thôi. Gặp lại sau, Jun-kun.”
Sau khi tách ra với Megumi, người đang cười tiễn tôi đi, tôi rảo bước một mình về nhà.
Không phải tôi thích chơi game hay gì. Chỉ là, nếu tôi không tự đi trước, Megumi sẽ phải đi đường vòng để về nhà một mình, thế nên tôi mới quyết định dừng ở quán Game.
Cứ thế, mỗi ngày sau giờ học, tôi lại lặng lẽ chơi game một mình ở quán Game.
Mối quan hệ giữa tôi với ba người họ, tuy chậm nhưng cũng đã dần đổi thay.
Tôi đã chung lớp với ba người họ suốt cuộc đời học sinh, cũng như đã luôn coi họ là nhóm bạn thân của mình rồi, vậy làm sao tôi có thể trải qua nốt quãng thời gian còn lại của năm hai đây.
Trái ngược hẳn với tôi, Megumi vẫn luôn tươi cười và thân thiện ngay từ ban đầu, bất kể nam hay nữ, xung quanh cô ấy không lúc nào là vắng bóng người cả.
Bằng cách nào đó, dường như Megumi đã ở một thế giới hoàn toàn khác với tôi rồi.
Tôi ước tôi cũng có thể được trò chuyện với cô ấy, nhưng kể từ khi cô ấy bảo tôi về riêng, rất khó cho tôi để có thể bắt chuyện với cô ấy được như trước kia.
Tôi đã dành thời gian gắn bó với cô ấy như một gia đình kể từ mầm non rồi cơ mà, tại sao giờ đây cô lại dè dặt tôi đến như vậy chứ?
Bất cứ khi nào giờ ra chơi đến, tôi lại thầm mong sao cho Kazumichi sang chơi càng sớm càng tốt.
Vì cứ mỗi khi Kazumichi sang lớp tôi…
“Này, Junya. Hôm nay thế nào hả anh bạn?”
Trước tiên bao giờ cậu ấy cũng đến chỗ tôi như thế.
Rồi Megumi cũng sẽ rời khỏi nhóm bạn hiện tại và đến chỗ chúng tôi.
Thế là ba bọn tôi cuối cùng cũng trở về như cũ.
Với Kazumichi kề bên, tôi sẽ có cơ hội được nói chuyện với Megumi, với lại tôi cũng muốn được bàn bạc mấy trò hay hay với Kazumichi nữa.
“Tại sao Koga-kun cứ xen vào giữa cặp Megumi - Kazumichi vậy nhỉ…?”
Tôi đã từng nghe qua một vài câu như vậy từ mấy bạn nữ, nhưng tôi khi ấy chẳng để tâm lắm.
Chúng tôi đã là bạn thân được một thời gian dài rồi, thế nên việc bọn tôi đi chơi với nhau là hoàn toàn bình thường mà.
Kazumichi với Megumi có hẹn hò đâu mà.
Từ giờ, ba đứa chúng tôi–à không, chắc chắn sẽ có ngày Shintarou quay trở lại, và rồi bốn đứa chúng tôi sẽ lại có quãng thời gian vui vẻ bên nhau thôi. Tôi mong đến năm Ba cả bọn lại được chung lớp nữa.
Đấy là những gì tôi đã nghĩ.
Ngay trước kì nghỉ hè năm hai sơ trung.
"Hả, hai cậu đang hẹn hò sao?"
Tôi điên cuồng hét lên, khiến cho cả Kazumichi và Megumi phải gật đầu trong e ngại.
"Ừm. Đấy là lí do tớ muốn thông báo trước với Junya."
"Tớ hiểu…ừm, chúc mừng nhé."
"Ehehe. Cậu nói vậy tớ vui lắm, Jun-kun."
Tôi không rõ họ đã để ý đến nhau từ khi nào, nhưng rõ ràng là họ đã yêu nhau cũng được một thời gian rồi.
Một ngày nọ, Megumi thổ lộ cảm xúc của mình, và rồi họ đã chính thức trở thành người yêu của nhau.
Tôi hồi tưởng lại cái ngày mà Megumi bảo tôi「khi chỉ có hai đứa thì về riêng đi」.
Tôi đã nghĩ đấy chỉ là chút e ngại của con gái tầm tuổi này thôi, nhưng rõ ràng là, tôi đã nhầm.
Đấy chỉ là hành động bộc phát cho thấy tôi chả là gì của cô ấy cả.
Tôi không muốn mấy lời đồn vớ vẩn cứ trôi nổi xung quanh, và nếu nó lọt đến tai Kazumichi thì rắc rối sẽ xảy đến.
Biết được chuyện đấy—tôi mừng chứ.
Bạn đồng ý với tôi chứ? Nếu Kazumichi và Megumi bắt đầu hẹn hò, Megumi sẽ không phải giữ ý với tôi nữa. Nói cách khác, chúng tôi sẽ quay trở lại mối quan hệ như trước kia.
Tôi sẽ lại được đi ra ngoài với Megumi, với cả đi về chung với nhau nữa.
Thường thì tôi vẫn sẽ đắn đo khi làm những chuyện như vậy với người đã có bạn trai chứ.
Nhưng chúng tôi là nhóm bạn thân đã chơi với nhau được rất rất lâu rồi.
Sẽ thật kì lạ nếu cứ xét nét khi có cặp đôi trong nhóm phải không.
Tôi khi ấy mới năm Hai sơ trung, thế nên tôi cứ mặc nhiên cho là như vậy.
“Này, Megumi, em đã xoắn tít hết cả lên vì muốn mặc Yukata trong lễ hội pháo hoa tới nhỉ.”
“Thì đương nhiên rồi mà. Đây là lễ hội pháo hoa đầu tiên của chúng mình từ khi hẹn hò mà.”
Nhìn thấy hai người họ chuyện trò vui vẻ như vậy, tôi thật lòng cảm thấy tốt cho họ.
Không tủi hổ, không phản đối.
Thay vào đó, tôi cười và nói ra những lời này đây.
“Haha. Vậy thì, lễ hội pháo hoa năm nay cả ba đứa đều diện Yukata đi!”
Tôi đúng là một tên ngu hết thuốc chữa khi không đọc được bầu không khí giữa hai người họ khi ấy.
Tôi vẫn không hề nhận ra cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc, khi mà cả ba đứa chúng tôi đã rất vui vẻ bên nhau.
Sau giờ học, tôi dọn dẹp hết những thứ giáo viên giao, rồi nhanh chóng quay lại lớp học nơi Kazumichi và Megumi đang đợi tôi.
Ngay khoảnh khắc tôi đặt được một ngón tay lên cánh cửa trượt.
“---Nhưng, cậu ấy cứ bám theo em mãi ấy, anh không nghĩ vậy à? Koga-kun ấy.”
Giọng của Megumi truyền đến tai tôi qua cánh cửa trượt. Không thể nào mà tôi nhầm được.
Đó, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là giọng bạn thuở nhỏ của tôi.
Trong một khắc, tôi không nhận ra đấy là ai.
Megumi đã gọi tôi là “Jun-kun” được lâu lắm rồi.
Cô ấy vừa nói「Koga-kun」đúng không? Tại sao cô ấy lại gọi tôi bằng họ như vậy?
Tôi dồn thêm chút lực lên những ngón tay vào cánh cửa trượt, để chắc chắn Megumi đang thực sự ở đó.
Lạ thay, cánh cửa trở nên nặng nề kinh khủng, thế nên tôi chỉ hé mở được chút ít.
Tôi lén nhìn vào qua khe cửa nhỏ ấy.
Chỉ có hai người trong căn phòng bụi bặm rực lên dưới ánh hoàng hôn ấy, Megumi và Kazumichi.
"Chỉ vì là bạn thuở nhỏ đâu có nghĩa là em phải ở bên cậu ta mãi mãi chứ. Chẳng phải như vậy sao?"
"Đừng nói thế chứ. Junya vẫn luôn là bạn thân nhất của em mà."
Nghe được Kazumichi gọi tôi là 'bạn thân nhất', nỗi tơ vương trong lòng tôi có vơi đi đôi phần.
"Em biết vậy…nhưng chẳng phải Kazu-kun và em đã là người yêu của nhau rồi sao? Chúng mình đâu chỉ còn là bạn bè nữa, đúng không anh? Em chỉ muốn đi hẹn hò và đi về chung với chỉ hai đứa chúng mình thôi mà."
"Nhưng trong lớp Junya không có nhiều bạn…"
"...Vậy ra anh vẫn nghĩ ba đứa cứ bám dính lấy nhau thế này là tốt sao, Kazu-kun?"
"Không, anh…'
Kazumichi lưỡng lự một hồi.
"Anh vẫn muốn ở với Megumi hơn…dù thế có hơi tệ với Junya nhưng…"
"Nfufu. Em biết mà. Yêu Kazu-kun quá à~."
"A-ah, này. M-mình không thể làm vậy ở đây được. Junya sẽ quay lại sớm thôi."
"Không sao đâu mà. Hơn nữa ở đây chỉ có hai đứa mình, em không chịu được nữa đâu, nên—--ưm ưm…chụt."
Megumi, với đôi môi khoá chặt lấy Kazumichi, đưa tay của cậu ta luồn xuống dưới váy của mình, và rồi—
"~~~~~~~~~~~~~!"
Cơ thể tôi từ chỗ đang víu lấy cánh cửa giờ ngã khuỵu xuống, chống tay lên bức tường phía đối diện.
Đầu tháng Chín.
Bầu không khí trong tòa nhà vẫn còn oi bức.
Ấy vậy mà, sao tay tôi lại run thế này…
Cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi.
Khó thở quá.
Tôi thấy rõ cái thế giới chỉ dành riêng cho hai người họ, nơi không hề chào đón những kẻ ngoại lai như tôi.
Tôi chẳng nhớ khi ấy mình đã về tới nhà bằng cách nào nữa.
Tôi vứt cặp lại trong lớp, mặc cho hai người họ ở đấy chờ tôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi về nhà một mình.
"Này, Junya. Họ bắt cậu phải làm việc bao lâu vậy? Hôm qua bọn tớ chờ cậu hơi bị lâu đấy nhá."
Ngày hôm sau, Kazumichi và Megumi đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi không thể nào thoả lòng khi nhìn vào mặt họ được.
Tôi thực sự cảm thấy tội lỗi khi chính tôi là kẻ đã ngáng đường hai người họ.
Trong lòng tôi chất chứa nỗi ghê tởm khi hai người họ vẫn quan tâm tới tôi mà không hề phàn nàn một lời nào cả.
Trên tất thảy, tôi thấy xa lạ quá. Xa lạ vì mối quan hệ giữa chúng tôi không còn được như xưa nữa rồi.
Giờ đây cảm xúc trong tôi đang lẫn lộn cả. Cứ nhìn thấy bóng dáng hai người họ trước mặt là dạ dày tôi lại sôi sục.
"C-cậu có sao không vậy? Koga-kun, cậu trông không ổn lắm đâu."
Cuối cùng thì Megumi cũng gọi như vậy ngay trước mặt tôi.
Dấu hiệu này, không thể chối từ nữa rồi, cô ấy muốn tạo khoảng cách với tôi khỏi cái mác ‘bạn thuở nhỏ’ của mình.
“Tớ ổn mà, Maeda-san.”
Tôi cũng sẽ gọi cô ấy bằng họ.
Từ cái ngày tôi còn nhận thức được, tôi đã gọi cô ấy là「Megumi」rồi
Tôi nghĩ gọi kiểu này sẽ khó hơn cơ, nhưng gọi cô ấy bằng họ lại dễ hơn tôi tưởng nhiều.
Và Megumi cũng ngay lập tức chấp nhận cái cách gọi đấy của tôi, thế nên cuộc trò chuyện nhanh chóng được tiếp tục.
“Tớ phải làm gì bây giờ…cậu cần đến phòng y tế không?”
Dù thế, tôi vẫn cảm nhận được rằng cô ấy thực sự lo lắng cho tôi với cái tình trạng này.
Tất cả đều đổi thay, chỉ có Megumi tốt bụng và dịu dàng là vẫn còn đó.
“Không, tớ ổn thật mà. Chỉ là tớ hơi thiếu ngủ thôi mà. Haha.”
Tôi không biết tôi có làm đúng không, nhưng tôi cũng đã có thể nặn ra được nụ cười. Lần đầu tiên trong ngày, tôi đối mặt trực tiếp với hai người họ.
Cùng lúc ấy, những gì xảy ra ngày hôm qua vụt qua tâm trí tôi.
“...Ự…!”
Tôi hoảng loạn bụm chặt lấy miệng. Dịch vị trong dạ dày tôi dâng lên, như thiêu như đốt lấy cuống họng tôi.
Đau quá.
“Này Junya, không phải hơi tệ rồi sao? Tớ nghĩ cậu nên đến phòng y—”
“Tớ đã bảo là tớ ổn rồi cơ mà!”
Tôi giận dữ hét lên với Kazumichi, người đang lo lắng cho tôi mà chẳng hiểu lí do vì sao.
“A-a, xin…tớ xin lỗi…”
Kinh hãi trước những cảm xúc bộc phát khó hiểu ấy, tôi nhanh chóng sửa sai.
“Hà…thật đấy, các cậu không phải quan tâm đến tớ nữa đâu mà. Nói sao đây nhỉ…Hai cậu đã chăm sóc tớ suốt rồi nên...xin lỗi, đấy là những gì tớ nghĩ.”
“Ể? Chăm sóc cậu á, cậu nói cái gì vậy?”
“T-thế nên…cậu thấy đấy, sự thật là tớ cứ chen vào những lúc cậu hẹn hò hay kiểu kiểu vậy mà. Tớ…ưm…nói thật đi, tớ đã…cản trở các cậu phải chứ? Cậu không cần phải để tâm tới việc tớ có ở bên hay không nữa, có được không? Sau cùng thì, các cậu muốn dành thời gian bên nhau nhiều nhất có thể mà, đúng chứ…?”
Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm rồi.
Tôi thực sự mong cậu ấy sẽ chối bỏ đi.
Tôi vẫn mong cậu ấy sẽ mời tôi.
Nghĩ lại thì, tôi chả biết phải nói gì với bản thân khi ấy nữa. Tôi khi ấy đúng thật là một thằng ngu mà. Tôi biết rõ đấy chỉ là sự thương hại họ dành cho tôi chứ, và tôi cũng đã nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời này rồi, nhưng…
Dù thế, tôi đã ở cùng họ suốt từ bé như một gia đình rồi.
—Đúng vậy. Chúng tôi đã ở trong mối quan hệ tuy không vừa ý nhưng cũng không thể tách rời như thế đấy, thế nên lo lắng giờ này chả có nghĩa lý gì cả.
Đó là những gì tôi muốn nói.
Có giả dối thì cũng vậy thôi.
Tôi chỉ muốn nói với họ như vậy.
“Tớ không chắc…”
Nhưng khi Kazumichi nhìn về phía Megumi ở cạnh đấy, cô ấy trông hối lỗi, nhưng, trên khuôn mặt ấy đâu đó lại ánh lên niềm vui sướng.
“Vậy thì…tớ sẽ nghe theo cậu vậy, được chứ?”
3 - 2 =1
Chỉ còn tôi đơn côi một mình.
Sau giờ học, trời mưa như trút nước.
Tôi lẻ loi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay không có lấy một cái ô.
Tôi nhận ra trong lớp chẳng còn ai cả.
Từ hôm nay trở đi, tôi không còn về chung với Megumi và Kazumichi nữa.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ bước đi trên hành lang để tới tủ để giày không có một bóng người.
Tôi thay giày đi bên ngoài, nhìn lên bầu trời kia dưới mái hiên trường.
Những hạt mưa rơi xuống xen giữa những đám mây đen bao phủ cả một vùng trời. Không có dấu hiệu gì cho thấy trời sắp tạnh cả.
“Có vẻ như còn lâu mới tạnh…các cậu có ai mang theo ô không?”
Tôi nhìn quanh mà nói.
Những lời tôi thốt lên trong vô thức tựa như câu chuyện giữa chúng tôi vậy, câu chuyện mà không còn gì có thể cứu vãn được nữa.
“......!”
Những người bạn đã sát cánh bên tôi từ thuở ấu thơ giờ đã không còn.
Chỉ còn tôi một mình nơi đây.
Tôi đáng ra phải biết rồi, thế mà tôi vẫn cứ cho rằng họ vẫn ở đây bên tôi. Xấu hổ thật.
Nỗi đau ấy, cứ ngỡ như vô tận vậy.
Tôi chạy ra sân trường đang mưa như trút bất chấp việc mình không có ô.
Bỗng nhiên, bàn chân tôi dẫm phải vũng bùn, để rồi tôi ngã xoài ra.
Tôi cố để gượng dậy, nhưng tôi không còn đủ sức để làm vậy nữa.
Không còn ai bên cạnh để giúp tôi nữa cả.
Sau cùng thì, chắc hẳn bây giờ Kazumichi và Megumi đã về tới nhà rồi. Không phải vướng bận đến tôi nên họ chắc cũng đã có quãng thời gian vui vẻ bên nhau rồi đấy nhỉ.
Tôi nhấn sâu ngón tay vào vũng bùn lầy.
“...Tại sao. Tại sao lại như vậy?”
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt từ lớp Một rồi, tôi cũng đã coi họ như gia đình thứ hai của mình rồi.
Thế rồi, sao lại thành ra như này vậy?
Tại sao khi hai người họ thành người yêu, mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?
Khi còn bé, Kazumichi đã từng nói.
—Tớ ước bốn đứa mình được ở cùng nhau mọi lúc luôn. Ý tớ là, mãi bên nhau các cậu nhé. Chắc chắn đấy!
Chưa bao giờ tôi quên đi lời hứa ấy cả, cứ nghĩ đến nó là y rằng lồng ngực tôi lại nóng bừng lên vậy.
Nhưng chắc chỉ có mỗi tôi đi nhớ đến cái lời hứa trẻ ranh đấy nhỉ.
Kể từ đó, chỉ có tôi vẫn mãi là đứa trẻ chưa từng lớn lên.
“Hức……!......Ugh, gg……ư-uuhhh~~~……!”
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tôi thảm hại quá nhỉ. Tôi ghét việc mình cứ cư xử như đứa trẻ thế này quá.
Và thế là những người bạn đã bên cạnh tôi suốt bấy lâu đã rời bỏ tôi. Tôi có cô đơn hay không không quan trọng. Chỉ mong sao hai người họ được hạnh phúc thôi là quá đủ với tôi rồi.
“...Nếu vậy, tại, tại sao tôi lại…đau thế này…?”
Những giọt mưa đương trút lên tôi bỗng nhiên biến mất.
Tôi có thể nhìn thấy giày của ai đó khi vẫn quỳ dưới vũng bùn.
Tôi nhìn lên mà không buồn lau đi những giọt nước mắt đã lăn dài.
“Sao vậy, Junya?”
Một người bạn thân của tôi đang đứng đó.
Cậu ta đang đứng đó cầm ô, trên gương mặt ấy là nụ cười hiền từ giống như trước đây.
Sát cánh bên tôi như cậu ấy đã từng.
“S-Shin…S-Shintarou…”
Như thể xoa dịu khuôn mặt đẫm lệ của tôi, Shintarou quỳ xuống nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Tớ hiểu rồi…nếu biết chuyện sẽ ra nông nỗi này đáng ra tớ phải ở bên cậu mới phải. Tớ cũng chưa có bằng chứng cụ thể nên tớ không nói gì hấp tấp với Junya được. Xin lỗi cậu.”
Shintarou đã để ý đến việc ấy được một thời gian rồi.
Tình cảm của Kazumichi và Megumi dành cho nhau.
Vậy nên cậu ấy mới giữ khoảng cách với họ, chứ hoàn cảnh chỉ là một phần thôi.
Nhưng tôi không hiểu lắm về câu「nói gì hấp tấp」của cậu ấy.
…Không, tôi đã biết rồi.
Chỉ là bấy lấu nay tôi nhắm mắt làm ngơ thôi.
“Shintarou…tớ…tớ thật ra…”
“Tớ biết mà.”
Shintarou dịu dàng nói.
“Junya cũng đã thích Megumi từ lâu rồi đúng không?”
“…………uw……uu……waaa! ~~~~……!”
Đúng như tôi nghĩ, thứ cảm xúc đấy là「yêu」.
Tôi đã yêu Megumi được một thời gian rồi.
Vậy nên tôi mới sốc đến vậy khi hai người họ thành người yêu rồi rời xa tôi.
Tôi không nói là tôi ước họ toàn là con trai.
Nếu như tôi không coi bạn mình như một người khác giới.
Nếu như không ai trong chúng tôi trở thành người yêu.
Thì có lẽ chúng tôi vẫn còn là nhóm bạn thân bốn người như thuở nào.
Nhưng tôi nghĩ việc này cũng hiển nhiên mà. Việc thích một ai đó là hoàn toàn bình thường, và đồng thời đấy cũng là việc thể hiện sự trưởng thành của bản thân mỗi người.
Thế nhưng.
Dẫu có vậy đi chăng nữa.
Tôi biết đây là cái ý tưởng trẻ con.
Dù gì thì, tôi…
Một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Tôi ước bọn tôi vẫn có thể được như xưa, nơi mà bốn đứa bọn tôi vẫn sát cánh cùng nhau…
“Này, Junya. Từ giờ…”
Shintarou ôn tồn nói, tay vẫn vỗ vỗ lưng tôi như dỗ một đứa trẻ đang khóc nhè.
“Hôm nào rảnh thì đi chơi cùng nhau nhé.”
3 - 2 + 1= 2.
Shintarou lại quay về bên tôi.
Kể từ đó, tôi thường xuyên qua lớp Shintarou hơn trước.
Kazumichi vẫn qua lớp tôi mỗi giờ ra chơi và nói chuyện với tôi cũng như Megumi, nhưng chúng tôi chưa đến lớp Shintarou cùng nhau bao giờ cả.
Và thế là bốn đứa chúng tôi càng ngày càng xa cách.
Đương nhiên không phải là tôi ghét Kazumichi hay gì. Tôi khá chắc là họ cũng như vậy thôi.
Chúng tôi đơn giản chỉ dần dành ít thời gian cho nhau hơn mà thôi.
Họ có lẽ muốn trân trọng quãng thời gian dành cho nhau, thế nên…rất khó để tôi cứ mãi bên cạnh họ như vậy.
Không lâu sau, tôi kết bạn được với một người thường hay xuất hiện ở lớp của Shintarou, Miyabuchi Seiran.
Năm ba cao trung.
Tôi cuối cùng cũng được xếp chung lớp với Shintarou và Seiran thay vì Megumi.
Ở thời điểm đấy, ba đứa chúng tôi: tôi, Shintarou và Seiran đã không khác nhóm bốn người trước kia là bao khi chúng tôi thường hay ra ngoài chơi cùng nhau như thể mấy đứa bạn thuở nhỏ vậy.
Có thể chủ động đưa ra kế hoạch như này, câu ‘ở nhà anh là cá mập ra đường anh là cá con’[note46117] đúng sinh ra dành cho tôi rồi.
Cái hay ở đây là nhóm tôi lại có được một Seiran chững chạc và đa tài thế này ngay từ ngày ấy rồi.
Shintarou ôn hòa, Seiran chững chạc, và tôi.
Gọi bộ ba này là báu vật của tôi cũng không ngoa.
Giả sử như nếu sau này mà có bạn nữ nào tham gia nhóm ba đứa chúng tôi đi.
Tôi sẽ không bao giờ tìm đến mối quan hệ nào vượt trên tình bạn đâu.
Ít ra thì, tôi đã hứa rằng…tôi sẽ không bao giờ có người yêu, đặc biệt là trong nhóm chúng tôi.
Hơn nữa—
“Tao không cần bạn gái mà. Đi chơi với bạn vui hơn nhiều.”
“Hử, thật ư!? Tao mày hiểu nhau phết nhề! Tao cũng nghĩ như thế.”
“Hừm. Bỏ Junya qua một bên, Seiran nổi tiếng nên nếu để thế thì phí của giời lắm.”
“Này, Shintarou! Đừng khinh thường người khác chứ! Được rồi, kể từ đây [Liên minh không bạn gái] đã được thành lập!”
“Chờ đã, tao cũng ở trong cái liên minh kì quái đấy à? Ờm, thôi kệ vậy…”
“Hay mà. Vậy đội trưởng Junya, mày có định mở tiệc khai trương liên minh không cu?”
“Hmm…Leo núi bằng xe đạp có được không? Ờ ha, tuổi trẻ phải làm những việc như thế chứ!”
“Chít tịt. Mày đúng là thằng ngáo mà. Thử đi xa nhất có thể xem nào?”
—Được dành thời gian với mấy anh chàng này tôi phải hơn cả vui ấy chứ.
Ngay cả khi tôi không có bạn gái thì mấy việc tôi làm cùng mấy tên này chắc chắn vẫn sẽ thú vị, sảng khoái với ngốc nghếch hơn tất thảy mọi việc khác.
Nếu trong tương lai một trong số họ có bạn gái.
Đương nhiên tôi sẽ chúc mừng rồi lại chấp nhận họ lần nữa chứ.
…Nhưng, tôi vẫn mong rằng ngày đó sẽ đến vào một tương lai xa nhất có thể.
Và đấy, tới khi ba đứa chúng tôi vào chung trường cao trung.
Nhóm chúng tôi sẽ có thêm hai bạn nữ nữa.