Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buồn quá các cô ưi bộ đồ con heo màu hồng của tui bị rách rồi
.....
Ngày hôm sau, Asura và Sanzu lên máy bay về lại Nhật Bản, kết thúc chuyến du lịch đẫm máu tại đây.
Về phần Phạm Thiên, số ma túy do gặp trục trặc nên tổ chức mafia sẽ trực tiếp giao đến Tokyo cho họ.
Còn về phía Asura, cô đang ngủ ngon lành sau khi ăn no nê bữa sáng.
Tối đó Asura và Sanzu đã có một cuộc trò chuyện hết sức thâm tình, mọi vấn đề trong lòng gần như đã được giải tỏa hết.
Lâu lắm rồi cả hai mới có dịp ngồi lại tâm sự nghiêm túc như vậy. Đó giờ toàn choảng nhau như chó với mèo không thôi.
Dành cả buổi tối để trò chuyện nên giờ Asura ngủ say như chết. Ngủ từ khi ở Miến Điện đến tận lúc về lại Tokyo vẫn chưa thức dậy.
Sanzu thậm chí còn đưa tay lên mũi Asura để kiểm tra xem cô còn thở hay không nữa.
Thật tình! Con gái gì mà kì cục vậy? Rồi sau này có chồng có con thì phải làm sao đây?
Sau gần ba mươi phút lái xe thì cuối cùng cả hai cũng đã về đến căn biệt thự thân thương.
"Dậy đi, đến nhà rồi này."_Sanzu lay lay Asura đang nằm dài ở ghế sau.
"Mày coi chừng tao!"_Cô nghiêng mình, phun ra một câu nói mớ.
Hắn thở dài một tiếng, người gì đâu mà hung dữ từ ngoài đời đến cả trong mơ.
Thế mà suốt ngày tự xưng mình là mĩ nữ thánh thiện. :v
Sanzu đành bế thốc cô vào trong, do phải xách hành lí của cả hai nên hắn không thể bế kiểu công chúa được.
Sanzu vác cô như bao tải vậy đó...
Ngay khi vừa đặt bước chân đầu tiên vào trong nhà, hắn giật mình suýt nữa là làm lọt cả Asura xuống đất.
"Gì vậy? Mới sáng ra mà làm giật cả mình!"_ Sanzu nhìn về chỗ cái ghế sofa quen thuộc thì bắt gặp bốn cặp mắt cũng đang nhìn mình chằm chằm.
"Tại sao lại không nghe máy?"_Ran là người lên tiếng trước, điệu bộ giống như một người vợ đang chất vấn chồng mình.
"Đói bụng quá."_Sanzu huýt huýt sáo, hắn không thèm trả lời Ran mà định bước thẳng về phòng.
Tối qua Ran gọi cháy máy hơn mấy chục cuộc nhưng Sanzu lại chẳng thèm để ý. Ran gọi cả vào máy của Asura nhưng mà hắn đã nhanh tay hơn, Sanzu lấy điện thoại của cô rồi bấm chặn Ran.
Chỗ người ta đang tình thương mến thương gọi gọi cái gì!
"Bốp!"
Asura trong cơn mơ đã vung tay lại thành nắm đấm rồi đụt vô lưng của Sanzu một cái rõ đau.
"Chết này!"_Cô cười một cách ngốc nghếch.
Ran, Rindou, Kakuchou và cả Takeomi cũng không nhịn được mà cười lớn.
Sanzu tự dưng cảm thấy quê quá...
Cả bọn nhường chỗ để hắn đặt Asura xuống sofa.
"Ai gọi nó dậy dùm tao đi, nó ngủ cả ngày rồi đó."_Sanzu bất lực cất lời.
"Dễ mà, để tao chỉ cho."_Rindou tự tin nói.
"Asura, Sanzu nó lại ăn vụng đồ ăn của mày kìa."
"Má nó! Sanzu mày chuẩn bị đi! Bố sẽ lột da mày!"_Asura trừng mắt ngồi bật dậy như một cái xác sống, tóc tai cô bù xù, mắt đỏ hoe vì mới thức dậy sau giấc ngủ dài, nhưng mà giọng của Asura vẫn vô cùng khỏe, cô quát một cái khiến cho cả bọn hết hồn.
Cách của Rindou công nhận hiệu quả thật đấy, bốn người còn lại tắm tắt khen ngợi.
Nhưng mà đâu có ai để ý đến cảnh tượng diễn ra tiếp theo. Asura đang giật tóc Sanzu kia kìa!
Bị gọi dậy như vầy đã đánh thức bản tính quạu quọ của cô. Và người chịu trận là tên đầu hồng đáng thương.
Ông bà ta có câu, thương nhau lắm cắn nhau đau. Chẳng biết là có thương hay không nhưng đánh đau lắm nha.
Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện ở Miến Điện khi ấy, nhưng họ đã thống nhất với nhau rằng không nhắc đến chuyện đó trước mặt Asura nữa.
"Ui da."_Asura nhăn mặt, giờ cô mới nhớ ra việc vai mình bị thương.
"Thôi thôi, đừng có vận động mạnh."_Kakuchou đỡ lấy Asura, lấy tay quạt quạt như muốn giúp cô hạ hỏa.
Asura bình tĩnh hít thở đều.
Ngủ lâu quá nên giờ cô thấy người mình như cọng bún thiêu vậy đó, toàn thân mệt mỏi rả rời.
"Asura cứ nghỉ ngơi hết tháng này đi, đến khi nào vết thương bình phục thì hẳn tiếp tục."_Takeomi cất giọng trầm ổn.
Ở đây có mỗi mình ông chú này là người chững chạc và suy nghĩ thấu đáo nhất thôi.
"Nhưng mà lỡ trong lúc tôi nghỉ ngơi mà có người bị thương nặng thì phải làm sao?"_Asura có vẻ như không đồng ý với lời đề nghị của Takeomi cho lắm.
"Thì cho chết luôn chứ sao."_Sanzu chỉnh lại quả đầu rối bù của mình, dửng dưng nói.
"Mày im mồm cho tao."
Asura lườm Sanzu rồi lại quay sang Takeomi.
"Tôi không sao."
Mặc dù đây là lần đầu tiên bị đạn bắn nhưng vết thương này cũng không quá nghiêm trọng đến mức cần nghỉ ngơi cả một tuần.
"Đừng lo, tháng này tổ chức chẳng có hoạt động gì nhiều đâu nên cứ an tâm nghỉ ngơi."_Hắn gật đầu với cô.
Takeomi vừa dứt lời, lập tức mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Kakuchou nhướng mày khó hiểu, Ran âm thầm lắc đầu ra hiệu với Kakuchou
Chuyện là Takeomi đang nói xạo đó, cốt là để Asura có thể an tâm mà tịnh dưỡng thôi. Không chỉ cả về mặt cơ thể mà còn về phần tinh thần nữa.
Nhưng thật ra là tình hình của Phạm Thiên bây giờ đang trong một giai đoạn thật sự căng thẳng.
Sanzu sau khi bàn giao "bao tải Asura" lại cho đám kia hỏi chuyện thì hắn đi lên lầu. Tầng cũng là tầng mà Mikey đang ở.
Sanzu cúi chào thủ lĩnh.
"Đã biết được kẻ nào đứng sau rồi chứ?"_Mikey đứng quay lưng lại, hắn nhìn Sanzu bằng cặp mắt sâu hun hút.
"Chắc chắn là bọn chúng."_Sanzu khẳng định.
...
Kể từ hôm về lại biệt thự, Asura vô cùng, vô cùng rãnh rỗi vì chẳng cần phải tiếp nhận thêm bệnh nhân nào nữa.
Người ta có câu, rảnh rỗi sinh nông nổi.
Và một nhân cách khác của Asura được dịp tung hoàng. Một nhân cách khùng điên và thiểu năng (?) hơn gấp bội phần.
Các thành viên cốt cán của Phạm Thiên đã có một buổi họp khẩn tại phòng của Takeomi.
"Tao không thể chịu nổi nữa rồi!"_Ran đập bàn cái rầm, uất nghẹn mà nói.
"Tao cũng vậy, cứ cái đà này thì nó sẽ thống trị cả căn nhà này mất!"_Sanzu càng uất ức hơn, hắn giờ đây chỉ muốn phất cờ khởi nghĩa thôi.
"Tụi bây sao vậy? Asura bình thường mà."_Kakuchou gãi gãi thái dương, khó hiểu lên tiếng.
"Bình thường con khỉ! Mày không thấy dạo này nó cứ điên điên sao?"_Rindou cau có, hắn cảm thấy nhận thức của thằng Kakuchou thật sự là có vấn đề rồi.
"Không thể để chuyện này kéo dài thêm được nữa, cần phải có đối sách."_Takeomi khoang tay trước ngực, cái thân già này của hắn cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Đối sách gì vậy? Nói tôi nghe với."
Thanh âm đầy tò mò vang lên từ khe cửa đang khép hờ. Nhân vật chính mà mọi người đang nhắc tới đã đến rồi đây.
Cả bọn hoảng hồn, mẹ kiếp! Ban nãy là thằng chó nào không khóa cửa khi đi vào vậy?
"Đối sách gì đâu, mày...mày nghe nhầm rồi."_Ran cười cười lên tiếng.
"Vậy à? Thế thì xuống ăn cơm đi, tao nấu xong rồi này."_Asura ngờ ngợ không tin lắm, nhưng rồi cô quyết định không để tâm đến.
Nói rồi, cô quay đầu mà trở lại gian bếp.
Tất cả mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
May quá, Asura chưa nghe được gì hết.
còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha
Hello mn, dạo này thời tiết chỗ tuii se se lạnh thích lắm. Vào những ngày lạnh thế này thì độc giả thích gì đó ấm áp đúng hong nè? Tuii sẽ tập trung nhiều hơn vào sinh hoạt chung giữa Asura và Phạm Thiên trong biệt thự nha