Chương 6
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Lê
Beta: Quy
“Ngài ổn chứ?” Ganien hỏi.
Không ổn.
Tôi đã định sống một cuộc đời lặng lẽ mà không dính gì đến nhân vật chính, nhưng giờ chúng tôi lại đối mặt.
Đây là một tình huống khác so với các tình tiết trong tiểu thuyết. Đầu tiên Ruel không chết, và thứ hai nhân vật chính trở thành một tên háu ăn.
'Ừ, hắn là một tên háu ăn, hắn đang đào mỏ nhà tôi.’
Tôi cần tống cổ Ganien đi trước khi anh ta dính líu quá nhiều đến cuộc sống của tôi.
“Thứ lỗi cho sự thô lỗ của ta, ta đã không thể chào hỏi anh sớm hơn được.”
Tôi đã cố gắng làm cho giọng của mình trở nên trang trọng nhất có thể, nhưng nó vẫn cứ bị vỡ như thường.
“Không, tôi nghĩ rằng tôi mới phải là người chào hỏi ngài, ngài là chủ nhân của căn dinh thự, nhưng tôi lại quá tham lam. Tôi rất xin lỗi.”
“Thứ lỗi cho ta, Cassion.”
“Vâng.”
“Đừng đối xử tệ với khách khi họ đến đây.”
“Vâng thưa ngài.”
Ganien cúi chào và đi ra ngoài.
Không, Ganien đã đi ra ngoài. Nếu anh ta không ngửi thấy mùi máu.
Khi nhìn thấy máu trong chậu, anh ta cau mày. Ganien gửi thấy một mùi hương quen thuộc trộn lẫn với mùi máu.
“Thứ lỗi.”
Khi Ganien quay lại và tiến về phía tôi, tôi đã vô cùng lo lắng.
Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng tôi lại bất ngờ phun ra máu.
‘Lúc này, mọi thiết lập bị sụp đổ.’
Tin tôi đập nhanh.
“Ra khỏi đây. Cho dù là khách thì chúng tôi cũng sẽ không tôn trọng đâu.”
Cassion đã ngăn lại Ganien.
Tuy nhiên, Ganien vẫn kiên quyết nói, không hề có ý định lùi bước.
“Máu của ngài có mùi như bị nhiễm độc.”
‘Tôi không ngu như một con khỉ đầu chó đâu, anh biết mà.’
Tôi lau máu trên miệng. Lại là máu đen.
Sự chóng mặt do việc nôn mửa đã qua đi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Tôi xin được giới thiệu bản thân một cách đáng hoàng. Tôi là Ganien Croft thuộc Đội hiệp sĩ Blue của Vương quốc Cyronian.”
Mặc dù anh ta biết việc này khá là bất nhã, nhưng Ganien đã tiết lộ danh tính của mình là một hiệp sĩ. Điều này cho thấy anh muốn can thiệp vào vấn đề này.
“Tôi không biết nhiều thứ ngoài kiếm, nhưng tôi có hiểu biết chút ít về y học. Xin hãy cho phép tôi xem qua tình trạng của ngài, thưa Lãnh chúa.”
Đó là sự thật.
Ông của Ganien là một bác sĩ y khoa rất nổi tiếng, vì vậy Ganien đương nhiên là có tri thức về y khoa từ ông của anh ta.
Cassion nhìn Ruel. Tôi nhẹ nhàng xua tay.
“Cứ tự nhiên.”
Tôi không thể xua đuổi một hiệp sĩ mà không có nguyên do. Mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều.
Tuy nhiên, có thể sẽ được một chút lợi lộc nếu nhân vật chính vướng vào vụ này…
Với những suy nghĩ trên, tôi đưa bàn tay dính đầy máu của mình cho Ganien. Tôi chả mất mát gì cả vì ngay cả Ganien cũng không biết tên căn bệnh này, với tính cách đó của anh ta, ít nhất thì anh ta cũng đã mang ơn tôi.
Khi Ganien nắm lấy cổ tay Ruel, một thứ ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngón tay anh ta.
Không có loại sức mạnh thánh thần nào được nhắc đến trong cuốn tiểu thuyết Hiệp sĩ cấp SSS.
Khi ánh sáng ấy biến mất, Cassion hỏi.
“Thế nào?”
Ganien xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Ganien gặp căn bệnh này.
Đối với các bác sĩ, những căn bênh trông như những khối hình dạng nhất định.
Các căn bênh nghiêm trọng thường do từ 5 tới 9 loại khối hình khác nhau va chạm vào nhau và tạo ra những xung đột.
Một bác sĩ thường sẽ xử lý với cơ thể bệnh nhân bằng các khối hình có
hình dạng tương tự để chống lại chúng, nhằm tạo ra sự cân bằng. Tuy nhiên, bên trong Ruel, có tới vài chục khối như thế và chúng mới chỉ là một phần anh thấy được do sức mạnh quá yếu của mình, nếu anh mạnh hơn một chút thì có lẽ sẽ có thể thấy thêm ít nhất hàng trăm khối hình đang hỗn loạn trong cơ thể Ruel.
“Làm sao mà ngài vẫn sống được thế?”
Ganien hỏi một cách chân thành cho dù biết đó là một câu hỏi có phần thô lỗ.
“Bằng cách nào đó.” Tôi thản nhiên.
Sau đó, Ganien nhận ra sai lầm của mình vì Ruel vẫn sống ngay trước mặt anh.
“A, tôi rất xin lỗi.”
“Không sao. Vậy anh có thể trị được không?”
“Điều đó là không thể… Tôi xin lỗi vì tôi không có năng lực đó, nhưng tôi có thể chữa cho việc cơ thể ngài bị nhiễm độc.”
“Cảm ơn anh, vậy là đủ rồi.”
Ganien hạ tay xuống và nhìn Ruel. Ganien cảm thấy nặng nề khi thấy khuôn mặt vẫn còn rất trẻ của Ruel. Anh không thể tưởng tượng được người đàn ông này đã phải đối mặt với bao nhiêu thử thách sống còn.
Ruel cười nhạt trước biểu hiện của Ganien.
‘Trông anh có vẻ muốn giúp tôi.’
Một âm mưu đã thành công trong câu chuyện tình cảm.
Ganien đến thăm Vương quốc Leponia với mục đích tham quan. Tuy nhiên, đó chỉ là ngụy trang bên ngoài và nguyên nhân thực sự ở đây là để hòa giải với Vương quốc Leponia theo lệnh của Đức vua Cyronian.
Mọi thứ Ganien nhìn thấy và cảm nhận được ở đây sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa Leponia và Cyronian.
‘Mình có thể loại bỏ ý định đuổi anh ta đi.’
“Để ta có thể trả ơn anh, có ổn không nếu ta sử dụng cái tên Đội hiệp sĩ Blue?”
“Chà…”
Ganien do dự. Anh đang nghĩ xem mình có nên tham gia vào không.
Hãy giúp tôi, để tôi có thể chấm dứt nỗi lo của mình.
“Cassion, anh đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”
Tôi hỏi, dùng khăn tay lau miệng.
“Vâng, tôi đã dọn dẹp chúng với sự giúp đỡ từ Ngài Ganien.”
“Thưa ngài Ganien, ta rất xấu hổ. Chính cái danh tiếng tồi tệ này của ta đã khiến anh dính líu đến việc này.”
Sự do dự trong mắt của Ganien biến mất. Đó là do anh đã tìm thấy cơ hội để can thiệp vào.
“Tôi muốn hỏi ngài một câu hỏi.”
“Ta sẽ cố gắng trả lời nhiều nhất có thể.”
“Tại sao người đứng đầu…”
“Ngài Croft.”
Cassion ngăn Ganien, và Ruel cũng ngăn Cassion lại.
“Nó đã bị người khác lấy mất, ta sẽ sớm đòi lại nó thôi.”
Chỉ với hai người?
Ganien biết họ là những người duy nhất trong căn biệt thự.
Ruel mỉm cười.
“Ta biết anh sẽ nói gì. Nhưng ta không muốn trở thành một kẻ hèn nhát sẽ bỏ chạy mà không hề cố gắng.”
Ganien phản ứng lại những lời nói của anh.
Trong bài kiểm tra dành cho những Hiệp sĩ tập sự, một con quái vật đột nhiên xuất hiện và gây ra một đống rắc rối cho mọi người, và khi anh được bảo rằng hãy bỏ chạy, Ganien đã nói chính xác những lời đó để chiến đấu anh dũng với con quái vật.
Ganien đã thể hiện ý chí mãnh liệt của mình với thế giới này tại thời điểm đó…
“Những Hiệp sĩ Blue như thế nào?”
“Ý ngài là sao?”
“Tôi đang hỏi ngài là có bao nhiêu Hiệp sĩ Blue ở Vương quốc Leponia.”
Tôi đã tóm được anh ta rồi.
Tôi cười nhiều chút trong lòng.
“Tất nhiên đó là một danh hiệu tuyệt vời rồi.”
***
“Cassion.”
Khi đang ngồi thất thần ở sân sau, Ganien cau mày gọi Cassion. Anh không thể ngồi yên khi nhìn thấy anh ta giúp Ruel trong quá trình phục hồi sức khỏe, vì vậy anh lên tiếng.
“Anh có nghĩ rằng mình có hơi thúc ép ngài ấy quá nhiều không?”
“Đó là ý muốn của chủ nhân.”
“Ồ, được thôi.”
Cơ thể của tôi khá chật vật để chạy. Mồ hôi toát ra theo những bước chân tôi đi.
“Tôi biết điều đó. Nhưng hãy nhìn xem, các cơ của anh ấy đã bị teo lại quá nhiều, chúng vẫn chưa sẵn sàng để đi lại.”
“Đúng vậy, nhưng chủ nhân là một người rất kiên quyết.”
Vì giờ đây anh đã là một quản gia trung thành theo hợp đồng, trái tim anh sẽ đau nhói mỗi khi anh phản bác lại Ruel.
“Đó không phải là câu trả lời, Cassion. Anh định làm Ruel thành một mớ hỗn loạn với tốc độ này sao? Ngài ấy sẽ kiệt sức dưới thời tiết này mất.”
“Vậy thì anh có thể cố gắng thuyết phục ngài ấy. Tôi thì có thể làm gì với tư cách chỉ là một người hầu cơ chứ?”
Cassion mỉm cười.
Bất cứ khi nào Cassion làm gì đó, anh sẽ không thích tọc mạch trừ khi người đó khiến anh để tâm tới.
“Được rồi.”
Ganien đi ra và đứng trước Ruel, chặn đường anh.
Tôi tiếp tục chạy mệt mỏi trong vườn, tôi sẽ nhìn được Ganien nếu tôi có đủ sức để ngẩng đầu lên.
“Ngài Ruel.”
Ruel không phản ứng lại.
Tôi không ngừng di chuyển.
Bốp!
Trước tiếng động đột ngột, tôi ngửa đầu lên và thấy Ganien đang vỗ tay.
Tôi nhìn vào vật đang cản đường và hít thở sâu, Ganien thoáng lúng túng khi nhìn vào mắt tôi.
“Ngài Ruel.”
“Tránh... khỏi đường đi.”
Mọi chuyện nhanh chóng chấm dứt.
Ganien ngập ngừng bước sang một bên trong khi nhìn vào bóng lưng của tôi.
“Sự cứng đầu đó không phải là chuyện đùa đâu.”
Giọng của Casion pha lẫn tiếng cười.
Ganien gật đầu, mắt nhìn theo Ruel.
Tôi gục xuống vì khó thở, hoàn toàn cạn kiệt năng lượng khi đi đến cuối đường được đánh dấu bằng một cái cột.
Tôi thở ra và hít một hơi thật sâu bằng Ống thở.
‘Đó là vật phẩm ma pháp sao?’
Ganien nhướn mày và nói.
“Chỉ vì ngài có ý chí quyết tâm không có nghĩa là cơ bắp của ngài ổn. Tôi có thể hướng dẫn cho ngài.”
Khi thấy tôi nhìn sang anh ta để hiểu thêm, Ganien đã trao cho Ruel một chút sức mạnh của mình.
“Sức mạnh của tôi sẽ chỉ đường cho ngài. Nó sẽ chỉ cho người cách sử dụng cơ bắp một cách có hiệu quả.”
“Có ổn không khi truyền mhiều năng lượng như vậy?”
Cassion hỏi với một chút ngạc nhiên.
Anh cũng từng nghĩ tới một phương pháp tương tự, nhưng anh không muốn làm nó vì nó có thể phản lại Ruel.
“Điều này sẽ ổn thôi, nhưng anh chỉ đưa vào một chút. Sức chứa của Ruel rất lớn, nhưng anh biết đấy, hiện tại ngài ấy đang yếu và sẽ không thể nhận được tất cả.”
Trước những lời mà Ganien nói, tôi cảm thấy hơi thất bại.
Nếu tôi thực sự có thể khỏe hơn, Ganien có thể là một bác sĩ tuyệt vời.
Sau khi ổn định nhịp thở, tôi đứng dậy với sự giúp đỡ từ Cassion.
‘.….?’
Tôi cảm thấy một sức mạnh bốc cháy trong cơ thể mình.
Sức mạnh này khác với sức mạnh hồi phục kia.
‘Đây có phải là sức mạnh mà Ganien đã truyền vào mình không?’
Một luồng sức mạnh chảy qua cơ thể anh, tập trung phần lớn vào lòng bàn chân và hai bên đùi, như thể nó đến để chỉ ra nơi sức mạnh sẽ tăng lên và phát triển.
“Ngài nên làm theo nó.”
Theo lời của Ganien, tôi vẫn cầm vào cái cột như nãy.
Nó đã thoải mái hơn nhiều.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Như thể đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoàng hôn vậy.
Mọi thứ của nó thật đẹp.
Tuy nhiên, vẫn chưa đến lúc ngắm cảnh một cách nhàn nhã.
Cuộc sống của tôi, đang bị đe dọa ngay cả khi tôi đánh bại được những con sên, nó vẫn chưa kết thúc.
Tôi phải sống. Tôi sẽ sống và ngắm hoàng hôn buông xuống vào mỗi ngày.
***
“...Vì vậy ta đang rất bực và báo cáo là đã giết chết tất cả ư.”
“Được rồi.”
Tôi nằm trên giường, đáp lại bằng một giọng chua chát.
Cassion tiếc nuối vì đó không phải là câu trả lời mà anh mong đợi.
“Có thể mọi chuyện sẽ yên ắng trong một khoảng thời gian vì chúng không có đủ tiền để cử thêm một nhóm sát thủ khác nữa. Ngoài ra khi nào ngài muốn tôi thông báo về sự xuất hiện của Ganien.”
“Báo cáo vào ngày mà ta có thể đi.”
“Ngài muốn đến biệt thự đó bằng chính đôi chân của mình sao?”
“Tất nhiên rồi.”
“Ganien có giúp ích không?”
“Anh ta rất cần thiết cho kế hoạch của ta.”
“Tôi đã nhận rằng anh ta đúng là thành viên của Đội hiệp sĩ Blue. Nên cứ yên tâm.”
Tôi mỉm cười hài lòng.
Anh ta thật tốt khi rất kỹ lưỡng trong mọi công việc của mình, làm tất cả mọi việc mà không cần để tôi phải nói.
Khóe miệng của tôi nhếch lên với ý nghĩ phải tìm ra một tài năng như Cassion để có thể chăm sóc Setirira, với anh ta có ở đây, tôi có thể sống một cuộc sống yên bình.
“Hôm nay ngài có tâm trạng rất tốt.”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn lên trời. Bầu trời rất đẹp.”
“Nếu ngài đi bộ thì sẽ còn nhìn thấy nhiều thứ nữa trong tương lai. Chậc, tôi muốn ngài đi ngủ.”
“Cassion.”
Tôi giữ Cassion lại, người đang rời đi.
“Ngài cần nói gì sao?”
“Nếu anh đi xuống tầng hầm của dinh thự này, anh sẽ tìm thấy một cái hộp màu đỏ. Nó tệ hơn nhiều so với vật gia truyền, nhưng hãy lấy nó đi.”
“Vâng?”
Thực ra, vật gia truyền, Turbulent là hai thanh kiếm y hệt nhau.
Một cái ở trong tầng hầm dinh thự này và một cái được bảo vệ trong căn phòng căn giữa vật gia truyền. Cho dù chúng trông giống nhau, nhưng thứ có sức mạnh đặc biệt nằm ở căn phòng kia, thứ chấm dứt Cuộc chiến tranh Lạnh. Mặc dù thanh kiếm rất quý hiếm khi xem nó như một thứ dùng để chiến đấu, và nó sẽ là một món quà đáng giá cho một người sưu tập kiếm.
“Anh hãy lấy nó đi. Đó là một quà và cũng là lời động viên của ta.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cassion đi ra ngoài với vẻ mặt bối rối.
Chính vì sự xuất hiện của Ganien mà Ruel đã tặng cho Cassion một món quà. Ruel có ánh mắt thèm khát đối với Cassion, nên tôi phải cho anh ta thứ gì đó để giữ anh ta ở lại bên mình.
Vì vậy… Đừng hướng ánh nhìn về Ganien nữa.
***
Cassion đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc hộp màu đỏ ở tầng hầm. Nhưng khi Cassion nhìn thấy thứ bên trong, anh bị sốc đến nỗi cứng người.
“.Ngài bị điên à?”
Cassion ngay lập tức nhận ra thanh kiếm khi chỉ cần nhìn vào lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng, nó như thể được khắc ra từ một ngôi sao.
“Đây là Thanh kiếm Turbulent day.”
Không thể nào.
Không thể nào mà một vật gia truyền lại bị ném vào trong ngôi biệt thự này.
Khi Cassion đang quay cuồng với các suy nghĩ trong đầu, khóe môi anh nhếch lên trong vô thức.
‘Đây là một cặp kiếm! Turbulent day là song kiếm!’
Chuyện Turbulent day là song kiếm, nó là một sự thật mà không một nhà sưu tập nào biết được.
Không chỉ về việc Ruel đã nói cho anh biết sự thật, nhưng Cassion thực sự đã mang ơn Ruel vì món quà này.
Cassion nhếch môi, vuốt ve bảo bối mới của mình.
‘Ngài muốn tôi theo ngài đến chết, hửm?’
Một đề nghị rất mê hoặc đấy.