‘Đúng như dự đoán, thịt là tuyệt vời nhất.’
Trái tim tôi tràn ngập sung sướng vì cuối cùng cũng ăn được một miếng thịt sau một khoảng thời gian dài. (Đại khái là vui muốn khóc=)))
Tôi càng nhai, nước thịt càng tiết ra, vị thịt càng đậm đà.
Sau khi được thỏa mãn, tôi đặt nĩa xuống và nói.
“Ta nghĩ rằng chúng ta sẽ có nhiều tiền khi ở đây.”
Tôi không thể tin Mineta quyết trở thành một kẻ hoang phí, tiêu xài vì anh ta nghĩ rằng tôi sẽ sớm chết.
Ruel uống một ngụm nước khoáng.
“Đó là do ta. Ta sẽ chăm sóc nó.”
“Ngài có nhiều tiền hơn ngài tưởng đấy.”
“Nó chắc chắn là nhiều hơn anh rồi.”
Khóe miệng của Cassion nhếch lên.
Tôi chế giễu, không muốn vướng vào những trò khiêu khích trẻ con của anh ta.
“Vậy sao? Hãy sử dụng nó đi. Không có gì dành cho sự hồi phục tốt hơn thịt.”
“Thật vui khi thấy ngài ăn ngon miệng nhờ sức mạnh đó. Nó rất đáng giá đấy.”
Không thể thất vọng về anh ta được, Cassion cười như một quản gia.
Chà, mọi chuyện sẽ rất vui đây.
Sớm thôi….sẽ đến lúc đối xử với bản thân như một con chó.
“Đây cầm lấy.”
Cassion trao cho tôi cái ống thở được buộc vào một sợi dây.
Nhìn vào sợi dây của ống thở, Ruel nhận ra nó trông có vẻ khác thường.
“Cảm ơn.”
Ruel rất vui, Cassion làm tốt những gì anh ấy được yêu cầu, và thậm chí còn vượt trên cả mong đợi.
Nghĩ như này, nếu không có Cassion thì nhân vật chính sẽ đau đớn đến nhường nào nhỉ? Tôi sẽ không có một quản gia ân cần đến như này và sẽ còn phải chịu đựng nhiều hơn trước.
Ngay sau khi tôi đeo nó vào cổ, tôi ngay lập tức cảm thấy thoải mái.
“Người có cảm thấy đau không?”
“Đầu ta vẫn còn đau, nhưng nó đáng giá. Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Mặc dù vẫn còn khá ốm yếu, nhưng thể chất của tôi đang nhanh chóng ổn định trở lại.
Tuy nhiên thì nó vẫn chưa đạt đến độ của một người bình thường.
Cassion nói khá nhỏ khi dọn dẹp bát đĩa.
“Vậy tôi sẽ quay lại sau một tiếng.”
“Được thôi..”
Thay vì rời đi, Cassion dừng lại ở cửa.
Tôi vừa xoa bụng vừa nhìn anh ta.
“Tôi sẽ mang đến một bác sĩ.”
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại.
Anh ta rất nhanh trí đấy.
Tôi ôm chặt lấy cánh tay mình. Tay của tôi đang run rẩy.
Tôi giả vờ không sao, nhưng toàn thân tôi đau như bị dao cứa.
Một tiếng. Đó là những gì Cassion đã nói.
Nếu tình trạng của tôi không ổn định được trong khoảng thời gian đó, thì khóa hồi phục sức khỏe hôm nay sẽ kết thúc.
Tôi không thể làm vậy.
Tôi cần phải sống sót trong năm ngày tới, tôi không thể chạy trốn lúc này.
Để đối phó với việc ám sát nhằm vào tôi và tình huống của nhân vật chính, ít nhất tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi có thể di chuyển mà không cần sự giúp đỡ.
‘Đi vòng quanh, di chuyển nữa đi.’
Tôi nhắm mắt lại, tôi thúc đẩy sức mạnh của mình.
* * * *
Cốc, cốc
“Tôi vào đây.”
Cassion đến phòng của Ruel đúng một giờ sau đó. Ngay khi Cassion mở cửa, anh đã hoảng hốt bởi mùi máu bốc ra từ bên trong căn cửa, nỗi lo sợ điều tồi tệ nhất đã xảy ra, anh lập tức lao vào.
“Ngài Ruel!”
“Thật vui khi nhìn thấy anh.” Tôi cười với đống máu trong miệng.
Cassion không nói nên lời trước cảnh tượng này.
Cassion chạy đến và nhìn đống máu đen trên cái chăn và làn da nhợt nhạt của Ruel.
“Tình trạng của ta đã ổn định lại rồi.” Tôi nói, chìa ra bàn tay đầy máu của mình.
“Tôi sẽ không để im như vậy, tôi cần phải dọn dẹp. Nó có mùi rất khác.”
“Anh có một cái mũi thính như chó vậy, ta chỉ nhổ ra một chút thôi mà.”
Tôi đặt bàn tay gầy guộc của mình lên ngực Cassion.
Cassion cau mày.
“Ai đang theo dõi ngài?”
“Đừng nói năng nhảm nhí như vậy, chỉ cần chuẩn bị cho khóa phục hồi chức năng. Ta đã sẵn sàng.”
“.…ồ, tốt. Ngài muốn tôi thực hiện kỳ vọng của ngài, ngài đã nghĩ vậy sao?”
Cassion nhếch môi.
* * *
“.…bụp!”
Tôi nghiến chặt răng và đi đến cuối sân.
Ngay lập tức tôi ngã xuống tấm chăn trải dưới sàn nên tôi không bị thương.
“Đây là lần thứ hai.”
Cassion nâng Ruel lên và bắt anh phải giữ lấy cái nạng.
“Ta sẽ không yếu đi đâu, ta có một ý chí mạnh mẽ.”
“...lạy Chúa.”
Tôi cắn chặt môi.
Hai lần. Cho một vòng đi.
Như Cassion đã nói, người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Đúng là một cái cơ thể rác rưởi.
Tôi nắm lấy cái nạng như thể tôi bị treo lên một cái gậy, tôi di chuyển cái nhánh cây đó như những đôi chân teo tóp của mình.
Mỗi bước chân nặng nề đến nỗi phát ra cả tiếng rên rỉ. Cảm giác như có cả tá người đang đứng trên vai tôi.
“Chết tiệt.”
“Ngài đang định đứng đó và chỉ ngắm cảnh à?”
“Mẹ nó chứ!”
Tôi biết tôi có ý chí, nhưng cơ thể tôi không chịu tiến về phía trước.
Tôi rất lo sợ.
Chân, tay và đầu của tôi; Toàn thân thì run lên lẩy bẩy. Nhưng tôi cần phải tiến về phía trước, từng chút một.
Ngày 4
Từng chút một.
“Ngài còn chậm hơn hôm qua. Nhìn kìa, mặt trời đã lặn rồi. Tôi sẽ tặng ngài những quả tạ, hãy tập tay của ngài khi rảnh rỗi.”
Ngày 3
Nhiều hơn một chút so với hôm qua.
“Giỏi lắm. Tốt hơn hôm qua. Nhưng ngài có biết mình đã ngã bao nhiêu lần không? Tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu tôi không bắt được ngài. Hãy chăm sóc cho cánh tay của ngài đi.”
Ngày 2
Rũ bỏ hết mọi thứ.
Tôi có thể làm được. Nỗi đau này là cái thá gì khi đứng trước sự sống còn chứ.
“Ta đang có cơ bắp. Đó có thể là nhờ vào sức mạnh của sự phục hồi, nhưng nó khá nhanh. Nếu ta tiếp tục đi với tốc độ này, ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đi bộ.”
Đúng thế, tôi muốn sống.
Ngày 1
“...đúng như tôi đoán, ngài đã thúc ép bản thân đi quá xa.”
Cassion lắc đầu khi sờ trán Ruel.
Một số kế hoạch sẽ không diễn ra theo ý muốn.
Hơn hết, hôm nay là kỷ lục cao nhất được Ruel làm ra, mười vòng.
* * * * *
Tôi rất tức giận.
Ngay cả khi tôi biết được tương lai, cái thân xác chết tiệt này lại đang cố chấp cản trở con đường của tôi.
“Cassion”
Một tông giọng khó nghe và cũng quá khó để nghe.
Cassion kéo chiếc ghế lại gần hơn.
“Không.”
“.….”
“Ngài đã làm rất tốt. Không cần phải lo lắng. Chúng ta vẫn còn một tuần. Nếu tiếp tục, ngài có thể đi bộ mà không bị ngã, vì vậy đừng lo lắng quá.”
Tôi bật cười trước gã lạc quan này, tôi nói.
“Tối nay.”
“.….?”
“Hãy chuẩn bị.”
Cuối cùng thì cơn sốt đã nuốt chửng mọi thứ. Tôi không thể chống lại đôi mắt nặng trĩu của mình thêm nữa.
Cassion im lặng nhìn Ruel.
Ruel không phải là loại nói những thứ vô nghĩa.
Anh không biết hắn ta đang chuẩn bị cái gì, nhưng hắn đã cố gắng bước đi dù đã ngất lịm đi mấy lần. Cassion có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của người đàn ông yếu đuối đang nằm trên giường. Cảm giác này như thể đang đốt cháy bản thân hắn để tiếp thêm sức mạnh cho quyết tâm của mình. Nếu hắn tiếp tục đi trên con đường này, có lẽ hắn sẽ tự kết liễu chính bản thân mình.
* * * *
Cassion khẽ mở miệng, nhìn bóng người trước mặt.
“Tình hình thế nào?”
“Con sên đã di chuyển. Có 30 người đang đến.”
Một nụ cười xuất hiện. Một nụ cười rùng rợn khiến người đang báo cáo phải rùng mình.
Ruel không biết điều gì đang xảy ra sau lưng anh. Một tiếng cười nhỏ phát ra.
‘Anh nghĩ rằng có thể làm bất cứ điều gì nếu có thể đi lại sao? Hoặc có lẽ là anh muốn trốn thoát bằng cách bỏ chạy? Chà, cách nào cũng không thành vấn đề.’
“Người đó có đưa ra bất kỳ hướng dẫn nào không?”
“Chủ nhân của tôi cần nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy không ai được phép đặt chân vào biệt thự này.”
Cassion quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình.
“Ta cũng sẽ tham gia. Để lại một người để chăm sóc cho chủ nhân của ta là đủ.”
Tên sát thủ bật cười.
* * * *
Ngôi biệt thự chìm trong im lặng, với khoảng sân rộng lớn không có người chăm sóc, nó mọc đầy cỏ dại và cây cối khiến mình càng thêm hoang vắng trong màn đêm.
Sau đó, một bóng đen di chuyển, nó đang hướng về ngôi biệt thự.
‘.…Nó to quá”
Nhưng đột nhiên nhìn thấy máu phun ra từ cổ, cái bóng đen bắt đầu run rẩy.
“Suỵt.”
Một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau.
“Chủ nhân của ta đang ngủ.”
Cassion giơ chân đá nhẹ.
Sau đó, anh ta lấy ra một con dao găm và vung nó vào con mồi tiếp theo.
Đối với anh, màn đêm chưa bao giờ là trở ngại, anh có thể nhìn thấy chúng rõ như ban ngày. Anh mất một lúc để nắm được vị trí của kẻ địch và nhắm mắt lại.
[Theo dấu]
Cơ thể của những kẻ xâm nhập mờ nhạt trở nên lấp lánh trong giây lát.
Vậy là đủ.
Người của Cassion như những tên thợ săn cuối cùng cũng tìm ra con mồi của mình, họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội để nhắm trúng mục tiêu ngay lập tức.
Đột nhiên, Cassion dừng lại.
Kẻ địch chết quá nhanh.
Chúng không phải là người của mình.
Anh ta chạy, phóng về chỗ có giao tranh.
Keng!
Một con dao găm và một thanh kiếm va vào nhau, những tia lửa phụt lên soi sáng màn đêm.
Cassion và người đàn ông cầm kiếm ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng Cassion không bao giờ để lỡ cơ hội của mình, đã không hề dừng lại.
Anh di chuyển chân của mình như thể anh sắp ngã về phía sau.
Keng!
Ngay khi Cassion di chuyển, người đàn ông đã chém kiếm xuống ngăn cản hành động của anh. Cassion vặn người và tấn công đầu của người đàn ông bằng chân còn lại.
Ầm!
Sau khi lãnh phải cú đá, người đàn ông bị ép xuống đất. Cassion hiện ra từ cái bóng của người đàn ông và kề dao vào cổ họng anh ta.
“Ai cử ngươi tới?”
“Anh đang nói cái quái gì vậy? Tại sao anh lại tấn công dinh thự?”
‘Hmm? Hắn không phải kẻ địch.’
Cassion nhìn người đàn ông.
Lá đầy đầu, quần áo hơi rách rưới. Hơn hết, cách phát âm rất ngượng nghịu.
“Ngươi có phải là người Leponian không?”
“Anh sẽ không đánh nữa chứ? Tim tôi đang bốc cháy vì cú đánh vừa nãy đây.”
Thanh kiếm của người đàn ông phát ra thứ ánh sáng huyền ảo. Đó là một món vũ khí tốt.
“Vị chủ xứng đáng được nhận tôn trọng vì thứ này.”
Cassion lùi lại và liếc nhìn thanh kiếm. Cassion thích sưu tập kiếm, vì vậy anh nhận ra nó ngay lập tức.
Đó là một thanh kiếm được trao cho các hiệp sĩ của Vương quốc Cyronian.
Cassion dỏng tai lên để kiểm tra xung quanh.
“Mọi chuyện đã xong. Đã lâu rồi tôi không dùng kiếm.” Người đàn ông hối hận đặt thanh kiếm xuống.
“Anh nghĩ xem ngôi biệt thự cũ này có gì để lấy sao? Nguyên nhân của mớ hỗn loạn này là gì?”
“Chẳng có gì giá trị ở đây cả. Dù sao thì tôi cũng đã nhờ vào sự trợ giúp của anh, vật nên tôi sẽ để anh ở lại đây vài này.”
“Thật tuyệt khi nghe vậy. Tôi rất xấu hổ nhưng tôi đã thua rồi.”
“Anh thua?”
Cassion hoài nghi nhìn người đàn ông.
Chỉ có duy nhất một con đường từ Rừng Masu đến Setiria.
“Chúng tôi tới đây với những người thương nhân, và những con quái vật tấn công chúng tôi. Tôi đóng vai trò là con mồi và chạy đi, và tôi đã chạy đến đây.”
Đó hẳn là một trận đấu căng thẳng giải thích lý do cho sự xuất hiện kinh khủng của người đàn ông này.
Cassion suy nghĩ một chút và cài lại cổ áo của mình vì người đàn ông không giống như là đang nói dối.
“Tên tôi là Ganien Croft. Trông có vẻ đáng ngờ, nhưng tôi là một hiệp sĩ.”
Người đàn ông lấy ra một vật phẩm ma pháp. Đôi mắt anh xanh của hắn lấp lánh đầy tinh nghịch.
“Đây là một cái mã nhận biết.”
Một mặt dây chuyền với hình sư tử.
Cassion cúi đầu với Ganien sau khi xác nhận đó là mã đến từ Đội hiệp sĩ Blue.
“Tôi là Cassion, người phục vụ cho chủ nhân của dinh thự này, Ruel Setiria. Chủ nhân của Setiria.”
“.….Vị chủ nhân ấy có ở đây không?”
Khi nghe thấy điều này, Ganien che miệng mình, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt.
Chủ nhân của Setiria đang sống trong một ngôi biệt thự cũ kỹ, gần như sụp đổ.
Có mùi của một âm mưu.
Khi Ganien nhìn thấy sự bất công, bản năng giúp đỡ kẻ yếu của một hiệp sĩ trỗi dậy. Có vẻ như tôi cần ở lại đây. Anh quyết định.
‘Ai đó cần sự giúp đỡ của tôi.’
* * *
Khát quá…
Cơ thể tôi nóng rực, và đầu tôi đau như thể bị ai đó giẫm lên.
Tôi khó khăn mở mắt khi cố gắng hít thở.
“Uống từ từ thôi.”
Nước lạnh chảy xuống đôi môi khô khốc của tôi khi tôi nghe thấy giọng của Cassion. Tôi đã hơi mất tập trung.
Tôi nhắm mắt lại và cố gắng hít thở thừ ống thở với đôi tay run rẩy.
“Ta đã bất tỉnh bao nhiêu ngày rồi?”
“Hai ngày.”
‘Hai ngày.’
Sống sót bất chấp cuộc tấn công có nghĩa là Cassion đã làm điều gì đó.
Tuy nhiên, cuộc tấn công lúc này không còn quan trọng nữa.
“Cho bất kỳ cơ hội nào…”
Tôi ngừng lại.
Tôi muộn màng nhận ra một người đàn ông đứng sau Cassion.
Đừng có nói với tôi….
“Chào buổi sáng, thưa Lãnh chúa. Tên tôi là Ganien Croft, và tôi đã ở đây được hai ngày rồi.”
Tôi thắc mắc nhìn Cassion.
‘Vì cái đéo gì mà anh ta lại ở đây?’
“Tôi xin lỗi vì đã đưa người ngoài vào. Tôi nợ anh ta một ân huệ nhỏ vào đêm đó. Xin hãy giúp tôi trả ơn.”
Cassion nói.
‘Chết tiệt!’
Tôi đéo hề vui miếng nào.
Lý do mà tôi vẫn cố gắng đứng dậy cho đến khi cuộc tấn công diễn ra đang ở trong một căn phòng với tôi.
Ganien Croft, nhân vật chính trong
‘Hiệp sĩ cấp SSS’
Anh ta là người không thể bỏ qua những người yếu đuối hoặc bị đối xử bất công.
Ganien đến dinh thự là một cảnh trong cốt truyện.
Tôi đã tập luyện không ngừng nghỉ như một con chó để không bị vấp ngã, nhưng tôi lại gặp anh ta trong cuộc tấn công, ảo thật đấy.
‘Toang rồi ông giáo ạ. Con mẹ nó chứ!’
Khoảnh khắc mà tôi thấy đôi mắt lấp lánh của Ganien, tôi nuốt khan nước bọt, tôi có một linh cảm khủng khiếp.
Ganien đã quyết định giúp đỡ tôi.