Trans: Hành
------------------------------
“Tài liệu mật ư…”, đôi mắt Banios híp lại.
“Đúng vậy, lỗ hổng của Leponia đều được ghi trong đây, nói chính xác hơn thì đây là kế hoạch tấn công của bọn chúng. Bước đầu là trừ khử thần. Sau khi Ruel Setiria chết, họ sẽ kéo Setiria xuống và ám sát hoàng thất thông qua thông đạo bí mật.”
“... lũ điên”, răng Banios nghiến chặt.
“Tên khốn nào!!”
“Thần không biết.”
“Sao chứ…?”
“Thần tính đuổi theo người mà Hoàng tử vừa bắt để tìm ra hang ở của hắn, sau đó thần sẽ tra hỏi Liberan. Thần nghĩ hắn ta biết thứ gì đó.” Ruel cay đắng cười.
Mục đích của bọn chúng lại là hắn.
Kế hoạch của Huyết Tro bắt đầu từ hắn và kết thúc là Leponia.
Tại sao thứ tồi tệ nào cũng bắt đầu với hắn vậy?
Ruel cảm thấy khó chịu với việc bị giao trúng thứ bài tập không có lời giải này.
Đầu tiên Ruel Setiria là một tên ốm bệnh.
Sau đó hắn phát hiện mình có thể thấy tinh linh.
Rồi hắn còn có thể điều khiển quái vật nữa.
Khác với tiểu thuyết, Ruel không hề được nhắc tới rồi ngỏm nhưng hóa ra, Ruel rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi kẻ thù vì mất kiên nhẫn mà nhăm nhe tính mạng của hắn.
Trong tập mới nhất mà hắn đã đọc, bầu không khí giữa Vương quốc Leponia, Cryonia và Kran căng thẳng đến nỗi có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào.
‘Và lí do có thể là vì thứ tài liệu mật này.’
Khả năng cao là vậy.
Nếu có một nơi gọi là thành trì của Cyronia, thì đã có kha khá kẻ cấu kết với Huyết Tro rồi.
‘Liệu chiến tranh là thứ Huyết Tro nhắm tới hay còn thứ khác chăng?’
Ruel nhấm mắt một hồi và sử dụng Hơi Thở.
“Ngài có nghĩ nơi nhị hoàng tử ở cũng là căn cứ của đám Huyết Tro không? Đó là những gì thần đoán.”
“Puhahahahah”, nghe lời nói đột ngột của Ruel, Banios cười như được mùa.
Ruel đã gợi lên giả thuyết mà anh muốn trốn tránh nhất.
“Bộ ngươi luôn như vậy à?”
“Vâng ạ. Thần mong ngài không thấy thần vô lễ.”
“Ha, đúng vậy, ta nghĩ ngươi nói đúng. Ta chấp nhận không nghe, không nhìn vì mình sẽ không ngồi trên ngai vàng.”
“Khụ, khụ”, Ruel quay đầu và dùng hai tay che miệng, “Ít nhất thì ngài cũng phải nghe chứ.”
“Ta biết chứ, giờ ta thấy hối hận rồi.”
“Ngài có bao nhiêu công việc rồi?”
“Nhà Kuhn, Prios, Lumina. Ba gia tộc này là theo phe ta.”
Khi hắn nghe được Prios và Lumia, Ruel khẽ nở cười sau đôi tay che miệng.
Vấn đến nằm ở gia tộc Kuhn.
Họ là một gia tộc quyền lực đã nhận nhiệm vụ bảo vệ hoàng tộc từ lâu, nói chính xác hơn việc của họ là hộ vệ dòng máu hoàng gia.
“Vậy nên ngài cần Setiria.”
“Thì hộ vệ hoàng gia với hộ vệ đất nước cũng quan trọng như nhau nhỉ?”
“Thưa Hoàng tử.”
“Nói đi.”
“Ngài cần gì ở tôi hả vị hoàng tử đã có thể nghe và thấy?”
Banios hơi cau mày. Anh cảm giác những gì Ruel vừa nói đã vượt quá ranh giới.
“Lãnh chúa Setiria, mặc dù ngươi…”
“My lord, gia đình của tôi là Setiria. Dù cánh có vỡ, dù chân có què Setiria vẫn là máu thịt tôi”, Ruel uyển chuyển nói, rồi hắn thể hiện lòng tham như một thương gia, “Và vì tôi là dòng máu cuối của gia tộc Setiria. Nên nếu ngài muốn bảo vệ đất nước này thì tôi phải còn sống đúng không?”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Hãy cho tôi mọi thứ tôi muốn.”
“Sao cơ…?”
“Tôi không cần ngai vàng, tôi cũng không muốn biến ngài thành một con rối. Hoàng tử đã biết tôi còn chưa trưởng thành và tôi tham lam cỡ nào, nên tôi cần mọi thứ có thể để sống”, nói xong, Ruel nở một nụ cười tươi.
“Tôi nghĩ sự sống của mình là đủ rồi.”
Cassion thở dài trước những gì Cassion như nghe lời của một đứa trẻ vừa gặp tai nạn, còn Aris thì vung tay vui vẻ trước sự tự tin của hắn.
Leo thì muốn chạy tới chỗ Ruel ngay, nó há miệng mình và vỗ vào tay Aris.
“Ngươi đi quá xa rồi”, Banios tỏ vẻ kìm nén cơn giận nói, “Ngươi được phép kiêu ngạo nhưng khoảng cách giữa một và ba là quá xa rồi. Ngươi nghĩ mình sẽ làm gì để đánh đổi nó hả?”
Bên cần trợ giúp là Banios. Anh đã ngăn cản thông tin tới Setiria vì lợi ích của mình. Và cũng vì bản thân, Banios đã tự điều tra về Setiria và theo đuôi lũ Huyết Tro.
Thế nên Ruel sẽ tận dụng mọi thứ có thể.
Banios tỏ vẻ như muốn kìm nén cơn giận của mình, nhưng rồi anh ta lại cười to, “Ngài Croft đã nói đúng.Ngươi quả nhiên là một bất ngờ lớn mà.”
“Tạ ơn hoàng tử đã xem trọng thần.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Hmm, một hợp đồng để cả hai tin tưởng lẫn nhau thì sao?”
“Cứ tự nhiên.”
Ruel lại ký thêm một hợp đồng với điều kiện cả hai không được phản bội nhau.
“Đây là cách ngươi xây dựng niềm tin sao?”
“Thì tựa như rèn kiếm thôi. Thần không biết ngài nên mấy bước đầu cần phải cẩn thận.”
Tuy nhiên, hắn tin tưởng vào Ganien nên hắn đã ký hợp đồng. Phương pháp chọn người của nhân vật chính không thể nào sai được.
Cassion, Aris, Jirie, vân vân.
Đã bao nhiêu người tài năng rồi nhỉ?
“Thần sẽ giải quyết Liberan. Nó không còn là công việc của ngài nữa rồi.”
“Ta biết, vị thế hiện tại của ta không thích hợp cho chuyện này.”
“Giờ thì thần cần ngài vứt cái tai/mật thám mà ngài đã cài vào Setiria.”
“Nào, ta chỉ thăm dò thôi mà. Ta đâu muốn bị cắn hay phản bội ngươi đâu”, sự quyết tâm trong giọng nói của anh khiến Ruel khó chịu, tuy nhiên, hắn chọn ngoan ngoãn lùi bước.
“Thần không biết ngài quan tâm tai Setiria đến thế đấy, cơ mà thần muốn hỏi ngài một câu. Vậy có ổn không?”
“?”
“Vì sao kẻ thù lại đuổi theo thần?”
“Ngươi đã biết lí do rồi mà?”
“Để thần hỏi lại câu khác. Vì sao chúng lại nhắm vào thần chứ không phải Setiria? Ngài đã quan sát từ lâu rồi nên thần nghĩ ngài biết câu trả lời.”
Đối tượng của Huyết Tro vẫn là hắn.
Kể cả lúc Carbena có mặt và giữa cuộc tấn công. Luôn là vậy.
“Thì ngươi là lãnh chúa Setiria mà.”
‘Chậc, phiền phức rồi đây’, hoàng tử không hiểu ý của hắn.
Do Banios ở cương vị của người lãnh đạo, nên có khi anh ta sẽ suy nghĩ khác biệt hơn.
Câu trả lời hắn muốn có là chức năng bí mật của Ruel.
Tuy nhiên, có lẽ hắn sẽ không có thứ mình muốn rồi.
‘Mình sẽ lại chôn đầu trong thư viện nữa mất’, khi tìm tri thức thì sách vẫn là nhất.
Nếu là trong thư viện nhà, hắn sẽ có thể biết được lịch sử Setiria và vài thứ khác nếu có thể.
“Câu hỏi của thần chỉ có vậy thôi. Cảm ơn hoàng tử vì đã trả lời.”
Buổi trò chuyện kết thúc tại đây.
Ruel thở dài một hơi sau khi sử dụng Hơi Thở.
“Do chúng ta là đồng minh của nhau nên ta sẽ tặng ngươi một món quà.”
“Đưa đây.”
“Ngươi không tính từ chối à?”
“Nhận cũng đâu bị gì. Tặng tôi thứ gì tốt tốt đi.”
Banios cười khúc khích rồi cười to.
Anh thích sự táo tợn này.
“Ta có hay tin từ ngài Croft là ngươi bị bệnh, nên ta sẽ gửi ngươi một bác sĩ và một dược sĩ. Đừng lo, họ không phải người nổi tiếng nhưng tôi chắc chắn cả hai đều là những người giỏi nhất. Nhớ giữ sức khỏe đó.”
“Cảm ơn ngài.”
“Trước hết thì nhận thứ này đi”, thứ Banios lấy ra là một chiếc nhẫn.
Hắn đã có nhẫn trên tay rồi nên đem thêm thấy hơi kỳ. Theo đà này thì mỗi ngón sẽ đeo một chiếc mất.
“Đây là thiết bị truyền âm để giao tiếp với ta nên đừng làm mất nó nhé.”
“Ngài đừng lo, thần sẽ giữ đôi tay này.”
Vì đây là quà của hoàng tử nên làm mất nó sẽ vô duyên lắm.
Khi về, hắn sẽ bảo Tyson thay đổi nó thành kết nối với mana.
“Tôi sẽ đưa tên đó đi và đưa nó đến địa điểm được cho là thành trì của Huyết Tro, nên ngài chuẩn bị đi.”
“Ừm, ta sẽ đón chờ tin tốt từ ngươi.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Banios quay người đi về phía người lính anh biến mất.
Ruel thở dài một hơi.
‘... Ganien’, chắc tên nhân vật chính đó cũng không biết hoàng tử đã tới đây khi anh ta rời đi.
‘Mình tưởng mình đã khóa thông tin khá tốt rồi. Nếu Setiria lớn mạnh hơn nữa, nó sẽ bị các thế lực khác dòm ngó mất.’
Ruel đứng dậy và nói, “Ta sẽ đi về.”
Hắn không còn gì để làm ở đây nữa vì gã kia đã bị hoàng tử bắt rồi.
Giờ thì hắn cần khởi hành tới Liberan.
‘Nhưng trước hết phải nghỉ ngơi một cái nữa.’
Ruel đeo lại mặt nạ lên mặt.
***
Trước khi quay về biệt thự, hắn đi tới Hội Phong Ban.
“... vậy ngươi muốn ta thay đổi thông tin ư?”
“Hmm, ý ta không hẳn là giả. À, ta chỉ muốn một vài nhiệm vụ đóng bụi nhà kho thôi.”
Nghe vậy một nụ cười nở trên mặt Flenn.
Càng nhiều nhiệm vụ khó và phức tạp được giải quyết thì danh tiếng hội càng cao.
Trái lại thì mặt Cassion tăng thêm nếp nhăn.
“Không phải chúng ta sẽ quay lại Setiria một vài ngày à?”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ ở lại làng Franna để thực hiện nhiệm vụ hộ tống.”
“Vậy cũng được.”
Giờ thì bọn hắn chung mục tiêu rồi.
“Mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ đều đặn và khách hàng thích mọi người nha.”
“Ông ấy rất hài lòng. Nếu chúng ta tiếp tục như thế này thì hội sẽ nổi tiếng đây.”
Nghe tiếng nhỏ nước miếng, Ruel đặt từng chiếc bánh vào miệng Leo.
Han và nhóm của anh ta chưa bao giờ tới Prios, hay tham gia nhiệm vụ của thương gia xứ Caren.
Ruel hỏi với một nụ cười hài lòng, “Nơi dừng chân ở đâu?”
“Chỗ đó tồi tàn lắm.”
“Kệ.”
Có chỗ nằm cho hắn là được.
“Vậy thì tôi sẽ quay lại ngay”, nói rồi Flenn đứng dậy và chạy ra khỏi phòng.
Trước khi anh ta tới, Ruel thấy Cassion và Aris.
Cassion thì bất mãn nãy giờ, còn Aris thì tỏ vẻ thích thú do cậu đã chuẩn bị trước rồi.
Sự đối lập của họ khiến hắn bật cười, “Người có biết chúng ta cần phải nổi tiếng không Cassion?”
“Chà, tôi mới biết đấy”, Cassion cau mày.
Nói dối không nằm trong bổn phận của một quản gia trung thành.
“Hôm nay ngươi đứng nhìn thôi. Aris và Leo sẽ lo liệu mọi chuyện nha.”
– Ủa, Leo nữa hả? – , Leo liền nhỉnh đôi tai cáo của mình.
“Ừ, khi ta thấy hai đứa chơi với nhau, ta nghĩ mi sẽ hợp với Aris. Nếu mi ngoan thì ngươi sẽ có kem khi về.”
– Tuyệt. Leo sẽ nhận nhiệm vụ –
Trái với cái giọng nghiêm túc của Leo, hai tai chú cáo lại lắc lư không kiểm soát.
Dụ dỗ chú cáo này dễ ợt.
“Con thì sao, Aris?”
“Ngài cứ giao cho con.”
“Cassion, ngươi chọn ủy thác đi. À mà nếu ngươi nghĩ nó khó thì cứ hành động tự nhiên.”
“... vâng”, Cassion vẫn hậm hực nhưng không thể từ chối.
“Tuyệt”, nhìn thấy Flenn quay lại, Ruel bật dậy khỏi ghế.
“Lấy đi.”
Hắn nhận thuốc và khăn tay mà Cassion đưa rồi đi theo Flenn.
“Ta nghỉ ngơi đây nên đừng ai tới nha.”
Ruel gửi lại lời nhắn và bước vào căn phòng mà Flenn đã chỉ.
Sau khi cánh cửa đóng lại, hắn không thể đứng nữa mà nôn ra máu.
Máu đỏ tươi.
Ruel
khập khiễng mấy bước rồi ngã khụy xuống sàn. Sau đó, hắn đứng dậy và che miệng mình bằng chiếc khăn tay.
“Chết tiệt…”
Hắn tưởng mình đã khỏe hơn nhưng tình trạng của hàng còn tệ hơn mà còn phản lại hắn nữa.
Thứ này đâu giống căn bệnh.
Loại bệnh quỷ quái gì mà dấu hiệu chỉ xuất hiện khi bệnh trở nặng chứ?
Như thể nó có ác ý muốn kéo hắn xuống địa ngục vậy.
‘Mình phải miêu tả như thế nào đây…?’
Ruel cảm nhận đầu ngón tay run rẩy của mình và nhắm mắt lại.
‘Nó không phải ma thuật.’
Nếu nó là một phần của ma thuật đen thì Tyson đã nhận ra rồi.
Ngoài ma thuật còn gì nữa?
Tuy không rõ rệt nhưng vận rủi có thể tới và giết chết một người.
‘... một lời nguyền.’
Ruel nắm chặt chiếc khăn.
Nó có thể là một khái niệm chưa từng có trong tiểu thuyết ‘Hiệp sĩ Cấp SSS’.
Chứ nếu có thì hắn đã biết rồi.
‘Huyết Tro, mày cũng vậy.’
Nghĩ vậy, khóe miệng hắn cong lên.
Cái nhóm đó cũng không có trong tiểu thuyết.
Hắn không biết là tác giả có lên ý tưởng hay không nhưng một đọc giả như hắn thì bó tay.
‘Thú vị đấy.’
Tác giả đã quyết định một nhóm tự xưng là Huyết Tro là kẻ thù của Ganien, nó cũng có thể là một nhóm tự phát sinh do Ruel còn sống.
Dù là gì thì căn bệnh của Ruel xuất hiện từ năm năm trước.
Nó trùng hợp với thời gian Huyết Tro tiếp xúc Setiria.
“... Hina.”
Máu tràn theo khi hắn nói. Ruel lau khóe miệng mình và nói với người xuất hiện sau khi được gọi tên.
“Lấy nước cho ta.”
“Của cậu đây. Sếp có giao lệnh trước khi đi rồi.”
Nhìn Ruel cố gắng lấy chiếc ly, Hina lắc đầu mình, “Anh ấy còn bảo tôi phải đút cho Ngài bằng không Ngài sẽ làm vỡ cái ly trong khi nôn ra máu mất.”
“Xin lỗi.”
Hina không phải quản gia hay tùy tùng của hắn. Thế nên hắn xin lỗi.
“Cậu có đứng dậy được không?”
“Được.”
“Vậy cậu không cần xin lỗi đâu.”
Hina hỗ trợ Ruel không thể đứng vững, nằm lên giường.
“Sếp ơi, thôi bắt em làm việc đi.”
Ruel sử dụng Hơi Thở với đôi tay run rẩy, “... mấy người phải nói cho đúng. Bảo sếp các cô thôi tăng ca đi.”
Trong một khoảnh khắc, môi Hina giật giật.
Hắn biết cô ấy muốn nghe câu đó thế nào mà.
Ruel nhắm mắt mình một lúc rồi mở. Hắn đã nghĩ một hồi rồi, “Cô có biết lời nguyền là gì không?”
“Bộ cậu có người muốn giết sao? Nếu cậu nhờ thì tôi sẽ làm nha.”
“Vậy cô nghĩ lời nguyền là gì?”
“Tuy hơi vô nghĩa, nhưng nó là thứ một người dùng để ám lên kẻ mà người đó muốn giết, phải không?”
“... Chính xác.”
Nếu phó hội đưa ra một định nghĩa như vậy thì lời nguyền ắt hẳn là thứ có sẵn rồi.
‘Nó cũng giống như trong tiểu thuyết vậy.’
Với cảm giác nhẹ nhõm không lí do, hắn lại thấy uất ức.
‘Không phải nó thì là cái gì? Căn bệnh…’
Ruel không thể nghĩ thêm nữa mà ngủ đi.
Hina thì đặt cái ly về chỗ cũ.
[Đưa y vào giấc ngủ.]
Nhớ lại lệnh cuối cùng của Cassion, Hina nhìn Ruel.
Cô hiểu vì sao sếp mình lại ra lệnh như vậy.
‘Nếu mình không bỏ thuốc ngủ cho cậu ta thì cậu ta sẽ phải chịu cơn đau và lẩm bẩm về thứ gì đó liên tục mất.’
‘Sao cậu ta lại lo lắng như vậy?’
Không phải cậu ấy là lãnh chúa Setiria sao?
Cậu ta đang ngồi ở bị trí há miệng chờ sung đấy.
Kỳ lạ thật.
Cô không hiểu vì sao.
Nhưng cô thích vậy.
Khác với các quý tộc khác, người này thì hưởng thụ công việc dù đã mệt lã.
Hina mỉm cười và chậm rãi ẩn thân vào bóng tối.
---------------------
Chúc Tết vv nha mn