Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 50: một quý ông (3/3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 50: Một Quý Ông [note55703]

Trans: Hành

—------------------------------

“Nhảm một câu là tôi sẽ cho ông chết không toàn thây đấy”, ánh mắt Ruel phía sau chiếc mặt nạ sắt lịm.

Cảm nhận được nguồn Khí từ sau mặt nạ, tên đại diện cúi đầu thấp đến nỗi chạm tới sàn nhà.

Aris ngồi bên cạnh thì lặng lẽ giơ kiếm.

“Đương nhiên, tất nhiên rồi, tôi nào dám nói nhảm hay giở trò gì đâu.”

Mới nãy, hợp đồng mana đã khảm vào tim hắn.

“Vậy nên anh không cần theo dõi tôi đâu.”

Nghe vậy, Cassion liếc tên đại diện và nói, “Hmm, tôi chỉ sợ ông sẽ bị nghi ngờ khi không có vết thương nào thôi.”

Nghĩ lại thì bên hắn có một bệnh nhân đang giả vờ bị quái vật tổn thương.

Hay thật.

Hay đến nỗi Cassion không cười nổi luôn.

Khi hắn tới nơi họp mặt, Ruel kiểm tra lần cuối để câu chuyện của hắn phù hợp với tên đại diện.

“Ông sẽ giới thiệu bọn tôi như thế nào?”

“Các anh l-là người hộ tống của tôi.”

“Ngươi gặp tình huống gì nào?”

“Trong khi xử lý lũ mạo hiểm gia, đội của tôi đã bị lính tuần tra tấn công và còn mỗi các anh sống sót. ”

“Và?”

“Do lũ binh lính khá mạnh mẽ nên tôi đã mất một hồi lâu và phải để lại xác những người đã chết ở Rừng Masu để che đi tung tích. Tôi đã cầu nguyện cho họ ra đi yên bình”, nói xong, người tên diện ngó lên nhìn Ruel.

Tuy gã ta tùy tùng của Liberan nhưng điều duy nhất gã biết là mình phải giao một món hàng tới tổ chức thôi.

“Vậy còn Liberan thì sao?”

“Tôi đã báo lại là mọi chuyện đang diễn theo đúng kế hoạch rồi.”

“Đúng rồi, cứ báo như vậy tiếp đi”, Ruel cười.

Không biết là do Leo đã ăn kha khá tạp chất hay sức mạnh phục hồi lại phát triển mà Ruel thấy còn khỏe khoắn hơn trước.

Hắn với tay qua chỗ Cassion, vị quản gia quen tay đưa cho hắn một chiếc bánh quy được gói sẵn.

Rộp.

‘Giờ chỉ có bánh quy mới có thể trấn an mình thôi.’

Sau khi tên đại diện quay đầu đi, Ruel đưa thêm một cái bánh cho Leo.

Rộp.

Thế là tiếng nhai bánh vang đầy chiếc xe.

Nếu hắn bắt được đuôi rắn rồi từ đó lần ra đầu rắn, xử lý chúng, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Hắn sẽ có thể hưởng thụ một cuộc sống bình thường, yên bình và giàu sang rồi.

Ruel vừa ăn vừa tưởng tượng về tương lai hạnh phúc của mình.

***

“... Thứ đó đâu rồi?”, người đàn ông tiếp cận từ phía sau hỏi.

Hắn chỉ nói vài lời thôi. Những từ đơn giản với âm lượng chỉ mỗi tên đại diện mới có thể nghe.

Cảm nhận được ánh mắt của Ruel, gã đại diện chậm rãi đáp, “Mang theo đây.”

Sau đó, nhóm Ruel tiến vào một nhà hàng tại khu trung lập và ngồi chờ.

Không có nhóm nào tới cả, đối phương chỉ có một người đến.

Cassion ngồi bên cạnh tên đại diện giơ chiếc vòng cổ đính hồng ngọc lên.

“Đã kiểm tra”, giọng đối phương khá trầm.

Cassion đưa chiếc vòng cổ rồi rút tay lại. Ở một tích tắc hai tay chạm nhau, Cassion đã để lại một ấn ký để theo dõi.

Ngay khi có được vật phẩm, người đàn ông đứng dậy.

Chờ tới lúc hắn ta đi hẳn, Cassion mới mở miệng, “Hắn ta đi rồi.”

Ruel thì nhếch miệng một cái rồi cắt thịt trên dĩa. Rồi hắn quay và tên đại diện và hỏi, “Ngươi biết về sau cần làm gì rồi, đúng không?”

“Vâng, tất nhiên là tôi biết ạ.”

“Trong khi ta đi giải quyết những chuyện khác, hãy giữ bằng chứng và đừng để bị bắt đó.”

“... Vâng.”

“Đi đi.”

Tên đại diện cúi đầu với Ruel một cái rồi chạy đi. Miễn là hắn vẫn có hợp đồng mana trong tay, tên đại diện này vẫn sẽ như Tề Thiên Đại Thánh trong tay Phật tổ thôi.

“Ngươi có thể tìm ra vị trí của người đàn ông không?”

“Có, hắn đang bị thương, tôi cũng ngửi được mùi máu nữa”, khóe miệng Cassion cong lên.

“Hắn bị thương sao?”, nghe vậy Ruel dừng tay lại. Hắn loay hoay chiếc nĩa trong tay trước thông mới mẻ này.

“Cậu nghĩ sao?”

“Em đoán là có ai khác đang theo dõi hắn.”

“Đồng quan điểm, tôi còn thấy mana quanh quẩn hắn như đang bị ai đó thao túng vậy.”

Nghe những gì Aris và Cassion nói, Ruel cúi đầu mình và buốt ve Leo, ‘Vậy cũng có người biết tới Huyết Tro ư?’

Nếu là vậy, thì bọn hắn phải nhanh chân thôi.

Ruel bỏ miếng thịt vào miệng một cách thất vọng rồi ôm Leo trong tay.

”Đi nào”, Ruel đứng dậy khỏi ghế nói.

***

Cassion dừng lại rồi mâm mê đất và ngửi nó, "Hắn ta đã chui lên từ đây".

Người đàn ông đã rời khu trung lập và bước vào Rừng Masu, bỏ chạy trên con ngựa đã chuẩn bị sẵn của hắn.

‘Song mày vẫn không thể thoát được tay tao đâu.’

Cassion quay về chỗ Ruel và báo cáo những gì anh tìm thấy.

“Khoảng cách bao xa?”

“Không xa cho lắm. Tôi sẽ đi mua ngựa”, đang nói thì Cassion ngưng giữa chừng, anh nhìn Ruel, “Ngài có biết cưỡi ngựa không?”

Hỏi xong, vị quản gia liếc qua Aris.

“Em biết cưỡi nha.”

“Ta bó tay.”

“Được rồi.”

Thoát chốc, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên miệng Cassion.

Quý tộc mà không biết cưỡi ngựa à? Học cưỡi ngựa là một trong những kiến thức cơ bản của tầng lớp quý tộc đấy.

Cuối cùng, Cassion mua hai con ngựa rồi quay về.

Cassion sẽ cưỡi chung ngựa với Ruel cho an toàn, còn Leo sẽ đi với Aris.

“Tôi sẽ dạy Ngài nếu có cơ hội. Chúng ta không thể để tin đồn về lãnh chúa không biết cưỡi ngựa loan ra ngoài được.”

“... vậy đi.”

Sau khi bị khịa do không biết cưỡi ngựa, có vẻ như Ruel đã sẵn sàng để học rồi.

Ruel đã sẵn sàng để học rồi.

Nhưng không lâu sau, Ruel liền thay đổi suy nghĩ.

Hắn không ngờ được loài ngựa lại là thứ sinh vật kiêu kỳ như vậy.

So sánh giữa Aris và Cassion thì hắn ngưỡng mộ vị quản gia hơn.

Tài năng của anh ta đúng là bậc nhất mà.

Bỗng nghiên, Cassion cho ngựa đứng lại.

“Sao vậy?”

“Hắn ta ngừng lại rồi. Có vẻ như hắn đã bị bắt bởi thế lực đang thao túng hắn. Và…”, Cassion lẩm bẩm rồi liếc qua trái.

Nhìn theo Cassion, moi người đều ngó qua đóng gỗ.

Aris bước xuống và rút kiếm, “Có người.”

“Chờ đã”, Cassion cảnh báo Aris.

Vị quản gia thì không cảm giác được sự sống của người nào cả.

“Úi chà, bất ngờ ghê ta. Tôi không ngờ sẽ có người nhận ra đấy.”

Một người đàn ông trông như thiểu năng bước ra với một thanh gươm trên tay.

Cassion cẩn thận xuống ngựa và đi tới chỗ người đàn ông, “Mục tiêu của anh là gì?”

“Khoan, sao anh không bỏ kiếm xuống ha? Anh có biết khi nào thấy thứ này không?”, nói rồi người đàn ông lục khắp người và lấy ra một mẩu giấy.

Đó là một tờ giấy với hoa văn bảy thanh gương hướng về trái tim. Khi Ruel thấy nó, hắn hỏi, “Anh là hoàng tử ư?”

“Không phải… hoàng tử bận việc rồi. Đi theo tôi.”

“Hoàng tử thứ mấy vậy?”

Người đàn ông mỉm cười và giơ ra ba ngón tay. Đó là hoàng tử trẻ tuổi nhất của Leponia, Banios Leponia.

Tại sao y lại ở đây?

Trong tiểu thuyết, Banios Leponia là một hoàng tử vô năng lực.

Vậy nên hắn không thể nghĩ ra lí do nào để tam hoàng tử dính dáng tới tổ chức bí mật - Huyết Tro được.

Ruel đưa ta qua Cassion, “Gậy.”

“Đây.”

Do đối phương là hoàng tử nên hắn cần phải cẩn thận mới được.

Vì Banios Leponia là một tên nghiện công việc khủng khiếp.

***

Bên trong khu rừng vô số tá lính bọc quanh một người đàn ông.

Banios - người có ngoại hình lịch lãm đã ngay lập tức cho hắn biết ai là hoàng tử qua cái nhìn đầu tiên, bún người khỏi chỗ ngồi và vui vẻ vẫy tay chào.

‘Ủa, hắn có quen người này ư?’

Ruel tiến tới chỗ Banios với cây gậy chống rồi cúi đầu lịch thiệp nhất có thể.

Cassion và Aris ở phía sau Ruel cũng đồng hỏi chào hỏi hoàng tử theo phong cách quý tộc.

“Rất vui khi diện kiến hoàng tử. Thứ lỗi thần vì không thể chào hỏi đoàn hoàn do cơ thể yếu kém.”

“Không sao đâu, ta biết mà.”

‘Biết ư? Ai nói?’

“À, là ta quên nói. Hiệp sĩ Ganien Croft khen cậu nhiều lắm đó.”

“Ganien đang đi với ngài ư?”

Không thể nào.

Đáng ra, Ganien phải ghé thăm nhị hoàng tử - người có cơ hội làm vua thay vì Banios mới đúng.

“Trong ngươi có vẻ ngạc nhiên ta. Cũng đúng thôi, ta gặp anh Croft đang tính đi thăm ngươi nên ta đã kết bạn với anh ấy đấy.”

“Ngài đã… dụ anh ta solo à?”, Ruel mơ màng hỏi.

“Đúng rồi, sao ngươi biết thế? Haha, anh ta quả là một người thú vị mà, dường như không biết mệt mà anh ta đã hạ gục hơn cả trăm binh lính của ta đấy”, Banios vui vẻ cười .

Rồi vẫy tay với các binh linh xung quanh mình, “Khi nào ta gọi thì hẳn tới.”

“Tuân lệnh”, tất cả binh lính đồng thanh đáp như chỉ có một cá thể và lui vào sâu trong rừng.

“Giờ thì dễ nói chuyện hơn rồi, lãnh chúa Setiria nhỉ?”

“Sao hoàng tử lại biết đến thần vậy?”

Banios chỉ vào một tảng đá nhãn và bảo, “Qua đó ngồi đi. Ta bị Ganien cằn nhằn về tình trạng sức khỏe của ngươi đến nỗi muốn xước lỗ tai rồi.”

“Đấy là bất kính, khụ khụ”, đang nói giữa chừng thì cơ thể Ruel cong xuống do cơn ho.

“Đó là lệnh.”

“... thần hiểu rồi.”

Nếu hoàng tử bảo hắn ngồi thì hắn ngồi thôi, thế là Ruel ngồi trên tảng đá nhẵn.

Không tệ, Ruel vừa nghĩ vừa sử dụng Hơi Thở.

‘Không còn nhóm người nào khác ngoài mình và hoàng tử luôn.’

Nếu có thì Cassion đã nhận ra rồi.

Khi Ruel nhìn qua hoàng tử, hắn nhún vai mình một cái.

‘Tất cả người hầu trong vinh thự của mình đều đã được thẩm vấn. Cơ mà vẫn có một người mà mình chưa hề gặp từ lúc làm lãnh chúa.’

Theo một góc nhìn khá thì hắn thấy điều này khá rõ ràng rồi.

Ruel gỡ mặt nạ xuống.

Đối phương đã biết danh tính mình thì đeo chi?

“Ngươi bị bệnh”, hoàng tử nhìn mặt Ruel và cảm thấy tội cho hắn.

“Vâng.”

“Lúc đầu ta cũng không chắc đấy.”

“Sao mà ngài gặp được Ganien?”, có lẽ là vì….

Dường như hoàng tử đang nhớ về quá khứ trong lúc gãi càm, âm thanh thở dãi liên tục thoát khỏi miệng anh.

“Không có gì đặc biệt hết, chỉ là vô tình vào lúc ta đi thăm anh mình gặp anh ta thôi.”

Ruel bình tĩnh chờ hoàng tử nói tiếp.

“Về một lá thư ghi gì đó với Carbena Setiria.”

“...ha.”

Lại là Carbena nữa ư?

Ruel thở dài.

Mụ nãy như cơn sóng không hồi kết vậy, phiền quá.

“Mà lạ ghê. Ngươi là lãnh đạo của Setiria ta biết.”

“Vậy chắc là Mineta là người đưa tin rồi.”

“Đưa tin sao? Ta chưa hết chuyện này nha.”

“Chắc có ai đã giấu tin với hoàng tộc rồi”, Banios nói mà không có vẻ giận giữ gì cả.

Rồi cả hai tiếp tục trò chuyện.

“Vào cái lúc ta thấy lá thư ấy.”

Tap. Tap.

Banios tiến gần lại chỗ Ruel.

“Ta cũng không biết nốt.”

Rồi anh ta liếc qua Cassion và Aris đang đứng phía xa và hỏi, “Họ có đáng tin không đó?”

Ruel đáp lại không chút chần chừ, “Rất đáng tin.”

“Được, thế là…”

Ruel liền lắc đầu mình, sử dụng Hơi Thở, “Thần không biết ngài cần gì nhưng thần không thể.”

“Vậy ngươi tính về tay trắng sau khi đã đuổi theo Huyết Tro tới đây à?”, khóe miệng Banios cong lên.

‘Mình không nên từ chối mới đúng.’

Cuộc gặp gỡ này không phải là sự trùng hợp.

Banios đã chờ sẵn hắn và tên với chiếc vòng cổ hồng ngọc ở đây.

Sao họ biết chứ?

Ruel kẽ thở, “Thần thấy không khỏe cho lắm.”

“Ta biết mà.”

“Ngài đã lập giao kèo gì với với Ganien?”

“Cái đó không phải giao kèo mà là hợp tác, ta phải gửi người đến để bắt chú chuột trốn trong Vương Quốc Cyronian.”

Nghe cách dùng từ kỳ lạ của hoàng tử, Ruel bật cười, “Vậy thần là chú chuột đó ư?”

“Chính xác.”

“Thành ra lần gặp mặt đầu tiên với tam hoàng tử, Ha -ha.”

“Um, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp ngươi thôi, nhưng ta đã nghe về ngươi từ lâu nên mới quen thuộc như vậy.”

Banios vòng vo tam quốc lâu thiệt.

“Vậy thay đổi chủ đề nào, Carbena Setiria…”

“Là Carbena thôi thưa hoàng tử.”

“À rồi, khi ta thấy lá thư mà Carbena giả làm người đứng đầu, ta đã thấy lạ nên đã tự mình điều tra.”

“Đột ngột như vậy ư?”

“Đúng rồi, tự nhiên ta làm thôi. Cho đến lúc đó thì ta sẽ không giành ngôi vàng, ta tin tưởng anh mình sẽ là một quốc vương tuyệt vời”, nói rồi miệng Banios vẽ hình cây cung.

Đắng như mùa thu.

“Nhưng ngươi biết Setiria mà. Cửa vương quốc thì mở toang hoang. Còn ngươi, lãnh chúa thì bị cầm tù.”

“Là nhờ tài trí của hoàng tử hết. Nếu ngài không cứu thần thì thần đã mất cổ rồi.”

“Ừm, ta rất vui vì ngươi không vì thế mà trách ta.”

Ruel tỏ vẻ bình tĩnh.

Có mấy lúc hắn nghĩ những ai không thể đối phó được một Carbena nghiện ngập là ngu ngốc. Và Ruel không hề có ý ẩn dụ nào hết.

Sự kiện năm năm trước đã đủ lớn để họ bắt giam ả rồi.

Ruel bình tĩnh hỏi, “Ngài bắt đầu tìm kiếm nó từ khi nào?”

"Ba năm trước. Ta không có sức mạnh nên ta chỉ có thể trốn khỏi sự giám sát và đi tới đây thôi.”

“Rồi ngài đã chăm sóc cơ quan tình báo của Nhị Hoàng Tử chưa?”

Nếu hoàng tử thứ hai quyền lực đã đối phó với Carbena thì rõ ràng là hắn đang để mắt tới Setiria.

Tất nhiên, sự giám sát đó đã giảm dần theo thời gian.

“Ta đã giải quyết chúng rồi”, Banios tự hào nói.

“Đừng lo lắng, ta sẽ tiếp tục chặn thông tin của Setiria.”

“Thành thật mà nói, thần không biết có nên nói lời cảm ơn hay không.”

“Cái đó thì có cũng như không, thay vào đó, ta muốn nhờ ngươi làm một chuyện.”

“Vậy mời Hoàng tử nói.”

Setiria vẫn chưa được xây dựng lại hoàn toàn nhưng họ đã có đủ sức để vượt qua nếu hoàng gia khó dễ rồi.

Còn hắn chẳng có gì để mất cả.

“Ta muốn trở thành vua, vì vậy, hãy ủng hộ ta.”

Nghe vậy, Ruel ngay lập tức cau mày.

Vậy ra đây là chuyện bắt buộc sao?

Dù là lần gặp đầu tiên, dù là hắn có quyền lực hay không, hắn vẫn phải hỗ trợ tam hoàng tử.

‘Mình có thể có thể tin vào anh ta được không?’

“Trước hết, chúng ta hãy từ từ suy nghĩ về yêu cầu vừa rồi và giải quyết lũ Huyết Tro đang ẩn náo trước đi.”

“Setiria không còn như xưa nữa.”

“Nhưng vai trò đó vẫn chưa thay đổi.”

Banios rất ý thức được vai trò của Setiria.

Người gác cổng của Vương quốc Leponia không hề yếu đuối.

“Xin ngài hãy cho thần thông tin mà ngài biết.”

“Liberan ấy.”

"Cái đó thì thần biết."

“Có một nơi ở Vương quốc Cyronian được cho là thành trì của họ, vì vậy ta đã mời anh Croft đến và hợp tác với anh ấy.”

Biết thế, Ruel cười toe toét.

Đúng như dự đoán, nhân vật chính đã bị vướng vào một vụ việc lớn.

"Ngài có thông tin chất lượng đấy. Thần mong ngài sẽ kể chi tiết thêm về sau.”

Nghe yêu cầu trơ trẽn của Ruel, Banios cười lớn.

“Tiện thể thần cũng có một cái, nên thần cũng sẽ đưa cho Ngài một cái. Cassion.”

Cassion lấy một tờ giấy ra khỏi túi, thứ vừa cầm ra là bản sao của tờ giấy lấy từ chiếc vòng cổ hồng ngọc.

“Đây là từ gã mà ngài đã bắt được. Thần đã đánh cắp tài liệu mật mà anh ta đang cố vận chuyển.”

Ruel vừa nói vừa vẫy tờ giấy trước mặt Banios.

Hoàng tử sẽ rất ngạc nhiên khi biết nội dung đây.

Truyện Chữ Hay