Chương 40: Dưới Ánh Trăng (3)
Trans: Hành
-------------------------
“Khụ, khụ, khụ!”
Do hắn đang ở trong phòng khách nên Cassion chỉ có thể đưa một chiếc khăn tay để Ruel che miệng vào lúc ho.
“Ít nhất Ngài hãy che miệng khi ho chứ.”
Ruel không thể đáp lời do bị tiếng họ chặn họng.
Cassion liếc qua Leo đang xoa dịu Ruel và hỏi.
“Mi không thể ăn thêm à?”
[Leo đầy rồi.]
Tiếng ho còn khàn hơn cả bình thường bởi vì Leo đã lắp đầy bụng mình bằng thứ màu đen.
Dường như có một phép màu nào đó, Ruel đã có thể thở lại bình thường.
Cái cơn bệnh chết tiệt này như thể không có giới hạn vậy.
Do ngực đau như thắt lại, Ruel chỉ có thể gượng nói mấy từ.
“Ít ra… chúng ta biết… nó hoạt động…”
“Tôi sẽ lập một tổ đội tạm thời. Dù Ngài có tin tưởng thành viên hội đến đâu, thì với chuyện quan trọng như thế này đâu thể giao cho vài tên qua đường nhỉ, Ruel-nim?”
“Ngươi biết là giỏi đấy.”
Cassion vừa thở dài vừa đẩy chiếc bàn tới tầm tay Ruel.
“Đây là nước cho Ngài nếu khát. Nếu cổ họng rát quá thì nó sẽ giúp xoa dịu đấy.”
Đáp lại anh là cái cau mày của Ruel.
“Cáo.”
Nghe tiếng Cassion gọi, Leo quay lại và nhìn anh.
“Hãy bảo vệ Ngài ấy bằng mọi giá.”
[Leo chưa từng bảo vệ ai bao giờ nhưng Đây sẽ bảo vệ Ruel nha]
Mấy lời nói của chú cáo vẫn không khiến vị quan gian yên tâm hơn.
Và khi Cassion nghe tiếng Aris tới gần, anh miễng cưỡng đứng lên.
“Đừng kìm những thứ mà cậu có. Kể cả có đau đớn thì cậu sẽ sớm vượt qua thôi.”
“... Vâng.”
“Tôi sẽ sớm trở về.”
Cassion, vị sát thủ đang giả vai một mạo hiểm gia, thở dài và bước đi khỏi phòng.
Ruel thì cắm môi mình và nhắm hai mắt lại.
Tiếng Whining còn chưa bắt đầu nên hắn vẫn có thể chịu được.
Hắn vừa cố đứng dậy vừa sử dụng Hơi Thở, khiến hai tay hắn run rẩy.
[Đây sẽ giúp Ruel nha.]
“Ta ổn.”
Thay vì chấp nhận sự trợ giúp từ hai cặp chân cụt ngủn, Ruel vẫn muốn dùng tay hắn dù cho chúng đang run rẩy.
Thậm chí cái bóng trong phòng ngủ - thành viên nhóm mà Cassion đã yêu cầu bảo vệ Ruel cũng tỏ vẻ lo lắng mà lắc lư.
“Ta ổn thật.”
Để tỏ vẻ thuyết phục, Ruel khẽ nói từng từ.
Sau khi uống thuốc xong, hắn lập tức ngất trên giường như ngất đi.
Cassion và Aris đã rời đi.
Mặc dù hắn biết tình huống lúc này rất nguy hiểm, Ruel lại thấy nhẹ nhõm.
[Ruel à, cái vòng cổ này có ma thuật bảo hộ trên nó và chiếc nhẫn này cũng được yểm ma thuật tấn công đấy.]
[Cách để dùng nó ư? Chú không đời nào sẽ để con làm mấy chuyện vặt vãnh đó đâu. Hãy để chú điều khiển nó nên đừng lo. Chú sẽ bảo vệ con dù ở xa tới đâu.]
Nhớ lại những gì Tyson nói, Ruel lén nhìn chiếc vòng cổ và tủm tỉm cười.
‘Cứ như mình vừa có một trợ thủ vậy.’
Hắn có hơi lo rằng bản thân sẽ phá hỏng chuyện vì đã chấp nhận đi theo.
‘Chú ấy chắc đang điều khiển nó đi? Vậy có phải chú ấy cũng đang họat động như một chiếc camera giám sát không ta?’
Nghĩ như thế khiến hắn có hơi ngại.
Hắn phải hỏi Aris ngay khi cậu nhóc quay lại mới được.
“Ngài còn đau không?”
“Hơi hơi.”
Ruel nhắm nghiền hai mắt, chà đạp bộ lông của Leo.
Sau một lúc, không rõ là hắn ngủ đi hay ngất đi mà Ruel lại bị thô lỗ đánh thức. Với hai mắt trĩu nặng, hắn tỉnh lại.
“... Dậy đê.”
Hắn nghe tiếng giọng phụ nữ.
Tiếc là Ruel không thể biết đó là ai bởi màn đêm.
“Ai đó?”
Ruel nhỏ tiếng hỏi.
Hắn có thể nghe tiếng Leo đang ngủ, thở khò khè bên đầu ngón tay của hắn.
“Tôi là bóng đây.”
Ra là hội viên của bên Cassion.
“Sao thế?”
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng kẻ thủ dí tới nơi rồi.”
Nói rồi, cô vác Ruel và nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Hừm.. hửm?”
Leo đang định phàn nàn bị phá giấc ngủ nhưng lại bị Ruel nhanh chóng bịt miệng.
“Im lặng.”
Leo gật đầu.
Gang!
Thanh kiếm phá gió mà lao tới chỗ họ mới nằm.
‘Đó là đồng bọn của lũ 18 à?’
Trong khi bị mang đi, Ruel đang vắt óc coi ai là kẻ truy đuổi.
“Cây gậy.”
Hắn bỏ lại cây gậy ở nhà trọ rồi.
“Khụ, khụ.”
Hắn cố gắng chặnn tiếng ho lại nhưng không thể.
Người phụ nữ thả hắn xuống một chút và đỡ thứ gì đó với thanh gươm của mình.
Kaaang!
Đó là một con dao găm được bộc trong mana đã thất bại ghim vào đầu hắn.
“Tôi sẽ kiếm một chỗ để Ngài trốn vào. Ngài giỏi ngồi yên một chỗ không?”
“Dư sức.”
Trong tất cả mọi chuyện, hắn tự tin vào việc mình ngồi yên một chỗ.
Chứ cổ nghĩ mỗi lần hắn ngất thì nằm yên được bao lâu hả?
“Tốt đấy.”
Cô ấy tươi cười rồi bế Ruel lên tiếp.
[Chúng ta đã tới tình huống phải tự bảo vệ chưa?]
“Chưa đâu.”
Hắn xoa đầu Leo để làm dịu nó.
Mà chính xác thì ai đang bảo vệ ai đây?
“Cảm ơn cô.”
Tuy hơi xấu hổ, nhưng Ruel đột nhiên cảm ơn người phụ nữ.
Hắn biết là bản thân không cần phải làm như thế vào lúc này, nhưng sau này hắn sẽ không thể cảm ơn cô ấy thẳng mặt như giờ nữa.
“Chà, không phải xin lỗi mà là cảm ơn à?”
Người phụ nữ liền gắt gỏng trả treo.
Kang!
Ruel quay đầu lại bởi tiếng kim loại va vào nhau.
Bằng cách nào đó mà ánh sáng của mặt trăng tròn vặt trên bầu trời vẫn không thể làm cảnh vật trở nên sáng sủa thêm chút nào.
Khiến hắn còn không thể nhận ra được đòn tấn công tới từ đâu nữa.
Rồi Ruel ngó qua người phụ nữ.
“Nhắc cô chút nhưng tôi đang định muốn cô làm việc cho tôi đấy. Nên nếu cô cần thứ gì hãy báo ta, ta sẽ nỗ lực hết sức để cô hài lòng.”
“Thứ tôi cần là một kỳ nghỉ.”
“Từ chối.”
“... Hừ.”
Một tiếng thở dài bực bội phát ra.
Khoảnh khắc này không rõ sao mà lại có vẻ hài hước và quen thuộc. Nó gợi cô tới mỗi lần nói chuyện với chủ hội.
Khi cả hai tiếp đất, hắn liền thấy choáng váng.
Họ đã đi vào ngõ cụt, phía sau lưng họ là một vách tường.
Sau những cái bóng lập lòe trên tường là hai người nữa đột nhiên xuất hiện.
“Bảo vệ y.”
Cô ấy thả Ruel xuống và nói với hai người kia.
“Nếu không thì sếp ăn tươi nuốt sống cả lũ giờ.”
Nghe thế, cả hai chợt rùng mình.
Sau khi bước trên đất, Ruel quay qua hỏi cô.
“Cô tên gì.”
“Tôi là Hina, phó hội.”
Hắn thì khỏi giới thiệu
Vì hắn khá chắc họ biết rất rõ về mình.
Hina cũng trốn vào bóng như Cassion.
“Ê, Leo.”
Leo nhìn Ruel một cách lo lắng.
Trớ trêu thay, đáng ra Ruel phải là người lo lắng nhất chứ.
Nhất là do cái cơ thể yếu ớt của hắn.
“Bảo vệ ta, Leo.”
[Được chứ! Leo sẽ bảo vệ Ruel nha.]
Leo liền nhảy ra khỏi vòng tay của Ruel và nhìn hai cái bóng với cái đuôi dựng đứng.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ ngay khi kẻ thù xuất hiện.
Thấy một quả cầu lửa đang bay về phía mình, Ruel nở một nụ cười. Vậy ra đây là lối sống mạo hiểm à?
‘Đêm nay đẹp đấy.’
“Khụ.”
Quả cầu lửa càng thêm cháy rực như khớp với tiếng ho của Ruel.
[Leo sẽ bảo vệ nha!]
Leo dẫm chiếc móng trước của mình để tạo thành một bức tường đất.
Quuaang!
Bên kia mặt tường là quả cầu lửa cháy bỏng. Cuối cùng thì hắn đã có thứ gì đó ấm rồi.
Hắn đang lạnh nãy giờ vì bộ đồ mỏng này đây.
“Uh!”
Leo ngoáy tai và nhìn ra phía sau, thấy một trong những thành viên của bang hội đã chặn kẻ tấn công.
Những thanh kiếm chạm nhau và tia lửa bay khắp nơi.
Cuộc cãi vã đã gây ra một đám mây bụi chỉ khiến Ruel ho nặng hơn.
'Leo có hơi chậm.'
Đột nhiên hắn nổi da gà.
Ruel quay đầu về phía bức tường bị chặn.
Bức tường đang tạo ra một tiếng ồn lớn.
[Ruel đừng lo!]
Leo tạo thêm mấy lớp tường rất dày và chắc chắn xung quanh Ruel như một mái vòm.
Bùm bùm bùm!
Gần như ngay sau đó, một tiếng động ầm ầm có thể được nghe thấy từ phía bên kia của mái vòm, giống như ai đó đang cố phá cửa bằng cách liều lĩnh đá vào nó vậy.
Cạch.
Dù bức tường mái vòm có vững chắc đến đâu thì vết nứt nhỏ cũng đã báo trước sự sụp đổ của nó rồi.
Từ phía bên kia, một người cầm thanh kiếm dính máu được bọc trong Khí đã có thể nhìn chằm chằm vào hắn.
Ruel thấy đôi mắt đỏ đầy điên loạn đó thật đáng lo.
Và Khí của tên đó khiến cơ thể hắn run rẩy.
“Chà, ngươi có vẻ hào hứng nhỉ.”
Thanh kiếm lao về hắn, đồng thời, chiếc vòng cổ của Ruel cũng kích hoạt.
Đình!
Một lá chắn ma thuật hình thành xung quanh Ruel.
[Không được cướp miếng ăn của Leo!]
Pajic.
Những tia lửa bay khắp cơ thể Leo.
Không quan tâm đến đôi chân ngắn ngủi của mình có đủ hay không, Leo thấy mình đã lao về phía kẻ thù.
Bốp.
Với âm thanh của thứ gì đó bị vỡ, kẻ thù bay đi sau khi bị một tia sét đánh trúng.
'Đau quá, mình cũng bị nó đánh trúng rồi.’
Lúc đó, cánh tay gãy của hắn bắt đầu đau nhức.
Trong khi đó, chiếc nhẫn bắt đầu rung lên.
Từ chiếc nhẫn, vô số mũi tên băng sắc bén được bắn ra.
Shush Shush.
Do đang ở giữa không trung, kẻ địch chỉ có thể vung kiếm để chém những mũi tên nhằm vào chỗ chí mạng.
“Ư!”
Ngay sau đó, một tiếng hét vang lên.
[Leo sẽ bảo vệ Ruel!]
Hai tai Leo dựng lên, dưới thân kẻ địch nhanh chóng mọc lên một cái cây.
Khi tay chân của kẻ thù bị trói, một mũi tên băng lại được bắn ra.
Papapapapa!
Tất cả các mũi tên đều ghim thẳng vào đầu đối phương.
'Chú chắc hẳn rất tức giận đây.'
Sau khi kẻ thủ chết, chiếc nhẫn cũng ngừng run.
Hai cái bóng mới xuất hiện sau lưng hắn.
Ruel ngoái đầu nhìn về phía họ.
“Thật kỳ lạ khi ngươi bị phát hiện nhanh như vậy. Do ngươi là người đến sau cùng nên có khi ngươi là người để lại dấu vết cho họ phát hiện, đúng không?”
Hina đang đứng cạnh Cassion.
Cô nhìn Cassion như một đứa trẻ có đôi mắt sáng như sao, đang muốn được phụ huynh khen ngợi.
“Tôi đến trễ là do Ngài quên mất cái này thôi.”
Cassion búng nhẹ vào trán Hina một cái và bước tới chỗ Ruel.
Ruel nhận lại cây gậy của mình.
[Ruel! Ruel! Leo này đã giữ cho Ruel được an toàn đó. Hum, hum!]
“Làm tốt lắm, Leo.”
Trước khi Ruel kịp nhận ra thì hắn đã vuốt ve Leo rồi.
Dù thế nào đi nữa, đúng là Leo đã bảo vệ hắn. Mặc dù có hơi muộn một chút.
“Aris đâu?”
“Cậu ấy đã tới chỗ giao nhiệm vụ.”
"Nó ra sao rồi?"
“Ừm, không sao đâu. Dai như một móng tay của tôi vậy.”
"Ấn tượng đấy."
Ruel đứng dậy với sự giúp đỡ của cây gậy, trong khi Leo tiếp tục vui vẻ muốn được nựng tiếp.
“Ta chỉ ngồi suốt thời gian đó thôi mà đã xốc xếch thế này rồi.”
“Đó là bọn 18 phải không?”
“Có lẽ… Chỉ có bọn chúng có tiềm năng nhất thôi.”
“Có vẻ như họ thực sự không thích Ngài đấy, Ruel-nim.”
Cassion thoáng cười.
“Ít nhất thì cô biết hết rồi đó. Hina.”
Hina thì đi tới và kéo theo ai đó.
Người đàn ông mà cô mang theo đầy máu và tứ chi bị gãy.
Cô ném người đàn ông xuống sàn.
Cùng lúc đo, Cassion lấy ra một lọ thuốc.
“Đây giống như một loại thuốc nói thật vậy. Vốn dĩ mấy kẻ này chẳng ưa nói chuyện đâu.”
‘Mình có từng hỏi Billo nên khi về dinh thự mình sẽ phải kiểm tra xem thông tin có chính xác không.’
Ruel vô thức liếc nhìn Leo đang tựa trên vai hắn và giữ ấm cổ cho mình.
Khi người đàn ông bị ép uống thuốc nói thật, hắn ta ngay lập tức mở mắt.
“Mục tiêu của mi là gì?”
Khi Cassion hỏi, người đàn ông trả lời không chút do dự.
“Để giết Ruel Setiria.”
"Tại sao?"
"Cho ngài ấy."
'Ngài ấy?'
Lúc đầu, Ruel tự hỏi liệu những kẻ này có phải là những người mà Ganien dính líu tới hay không, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Các sự kiện trong tiểu thuyết chủ yếu xảy ra ở Vương quốc Cyronian, quê hương của Ganien.
Kẻ thù của anh ta là một phần của giới quý tộc không muốn Bích Hiệp sĩ phát triển quyền lực.
'Nếu kẻ đó không được nhắc đến trong tiểu thuyết thì đó là ai?'
Ruel cau mày suy nghĩ.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần khi tiếp nhận Ganien, nhưng mọi thứ dường như đang lệch khỏi các sự kiện trong tiểu thuyết vì Ruel chưa chết.
Tại sao?
"Mi là ai?"
“Huyết Tro.”
Một khi người đàn ông trả lời xong, hắn ta đột nhiên cười điên dại.
Rồi hắn ta nhìn Ruel với một nụ cười kỳ quái.
Ruel run lên vì Khí càng trở nên dày đặc.
"Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày! Bởi vì mày còn sống! Không chết! Mọi thứ đã bắt đầu…”
Trước khi người đàn ông kịp nói xong, Cassion đã cắt cổ anh ta.
Vậy cũng được, nghe thêm cũng chẳng được gì.
"Ngài có ổn không?"
Đôi tay của Ruel run rẩy khi hắn sử dụng Hơi thở sau cái chết của tên ám sát.
'Tại sao hắn phải giết mình?'
Dù sao thì câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết hầu như không liên quan gì đến hắn ta mà.
Ruel không ở gần nơi câu chuyện xảy ra, và hắn thậm chí còn khó có thể được gọi là nhân vật phụ vì hắn đã chết trong quyển 1 mà.
Khó chịu quá.
Thật là bực bội khi mình không biết điều gì mà.
"Khụ, khụ."
Không khí đêm lạnh lẽo tràn qua Hơi Thở làm dịu cổ họng hắn.
“Đám lính đang đến.”
“Và họ đang đến rất nhanh nữa.”
Hắn không biết đã trôi qua bao lâu nhưng hắn cảm thấy họ đến khá nhanh.
Ít nhất thì nhờ hành động kịp thời của lính gác mà Ruel đã bớt bất mãn hơn, khác hẳn so với thường lệ.
"Đi nào."
Các thành viên bang hội của Cassion sẽ dọn dẹp phần còn lại.
Với ánh mắt nghiêm túc, Ruel ngước lên nhìn vầng trăng sáng.
***
Mọi chuyện vỡ lở khi Cassion và Aris bắt đầu thực hiện những yêu cầu sinh lợi nhất và nguy hiểm nhất mà Hội Phong Ban đưa ra.
Những danh hiệu, dù hào nhoáng hay không, cũng không quan trọng lắm đối với các nhà thám hiểm.
Tất cả những gì họ quan tâm là những người đàn ông này đã ăn trộm thức ăn trong bát cơm của họ một cách trắng trợn.
'Rất tốt.’
Phương pháp nào cũng được. Dù sao thì mục đích của Ruel là trở nên nổi tiếng. Hắn không để ý cách thức đâu.
"My Lord."
Flenn cẩn thận gọi Ruel.
“Cassion.”
Theo tiếng nhắc của Ruel, Cassion lấy từ trong túi ra một túi tiền.
Đôi mắt Flenn lấp lánh ánh lấp lánh của những đồng tiền vàng.
“Hãy phân phối đều cho những các mạo hiểm gia còn lại. Nếu thế thì khiếu nại sẽ giảm bớt.”
Dù sao thì họ làm vì tiền nên nếu bạn chỉ đưa tiền cho họ, họ sẽ im lặng.
Đó chỉ là một phần nhỏ số tiền mà Cassion và Aris kiếm được thôi.
Ruel mỉm cười trước vẻ mặt không hài lòng của Cassion.
Hắn đã chứng tỏ được rằng mình giàu có rồi.
Khi dùng Hơi thở hít vào một hơi, Ruel chắc chắn.
“Ta chắc chắn là mọi ngày sẽ có nhiệm vụ ủy thác cho nhóm ta.”
Và đó chính là thời điểm chín mùi để lũ chuột cắn câu.