Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 39: dưới ánh trăng (2/3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Hành.

—-------------------------------------

“Này, khác với hôm qua, hôm nay ta thấy sảng khoái ghê.”

Như thể hắn muốn Cassion thấy ấn tượn, Ruel còn

đeo miếng dán nhiệt lên và đi dạo quanh phòng.

“Ngài vẫn còn hơi sốt đấy.”

“Đấy là do nhiệt độ cơ thể ta vốn dĩ cao rồi.”

[Bộ không phải hễ nhân loại mà ngủ hai ngày, cộng thêm bị sốt thấy khó chịu là sai sao?]

“Vậy có thể là do mi ăn chưa đủ đấy.”

[Có đâu, Leo ăn cực nhiều nhá.]

Leo cứng đầu khẳng định.

Cassion cười một cái rồi chỉ qua cái giường.

“Gọi Aris tới đây. Ta sẽ tới Hội Phong Ban. Vả lại, lâu rồi ta mới có khẩu vị, nên bữa ăn hôm nay hãy chuẩn bị nhiều thịt cho ta. À, nhớ mua kem cho tráng miệng đó.”

Nghe thấy bệnh nhân đòi ăn kem cho trán miệng, Cassion lưỡng lự.

“Ruel-nim à, dù Ngài không làm gì thì đám chuột đó cũng không bỏ chạy đâu.”

“Nhưng ta đã không đi đâu trong hai ngày nay rồi.”

Thậm chí có Leo và Sức Mạnh Phục Hồi bênh mình, hắn vẫn phải chịu sốt tới hai ngày.

Và dù hắn có đói tới đâu, nhưng vì không cầm nổi cái thìa nên Ruel không ăn uống đoàn hoàn được.

“Ngươi nói đúng, lũ chuột sẽ không chạy đi cho tới khi vét sạch đồ ăn ở đây, nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

Hắn sử dụng Hơi Thở.

“Nên ta sẽ thả mồi.”

Hắn tính đợi thêm một chút.

Do Ganien đã rời đi, còn Aris thì vẫn chưa sẵn sàng.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Leo đã khiến kế hoạch của hắn khả thi.

Nếu hắn kết hợp Leo với Aris thì chẳng phải nó sẽ bằng với một Ganien đáng tin cậy sao?

Ruel bước tới bàn và vẫy tệp tài liệu.

“Lũ chuột đang bận tới nỗi không thể tự làm việc dơ bẩn của mình, nên chúng đã thuê các mạo hiểm gia đúng không? Chúng ta không thể để cơ hội này vuột đi được.”

“Vậy thì tôi và Aris sẽ đi. Ruel-nim, Ngài làm ơn hãy chui vô giường và đi ngủ đi.”

“Ta cũng muốn đấy nhưng không hiểu sao cơ quan tình báo của Setiria lại nằm trong tay lũ chuột, ta phải đi và kiểm tra tận mắt mới được.”

“Người nói với Ngài là Minart ư? Hay Jirie? Flenn thì sao?”

Cassion tỏ vẻ khó tin trước thông tin mà bản thân anh cũng không biết.

“Chúng ta sẽ sớm biết thôi.”

Câu trả lời là Jirie.

Nhờ và sự hợp tác với Thương Nhân Xứ Beta càng thêm mạnh mẽ, dòng thông tin cũng theo đó mà trôi.

Đặc biệt là anh ta còn cho hắn biết tin đồn về Cơ Quan Thám Thính Setiria đã bỏ tù một trong các thương nhân của họ.

Đó là thứ hắn muốn xác định đấy.

“Ai thế?”

Dù Cassion có tò mò, hỏi han thế nào, Ruel vẫn giữ kín miệng mình.

TRước đây, hắn không đủ sức để thu thập Cơ Quan Tình Báo Setiria, còn giờ thì sao? Khi có cơ hội để cả Cơ Quan tình Báo và đám chuột ư? Cá là hắn phải hành động rồi.

“Một đêm tĩnh lặng thế này thích hợp để chú ta làm vài việc bí mật đấy.”

“Sao mà Ngài có thể quên mình đã rên rỉ đau đớn cả ngày hả?”

“Ta có à?”

Ruel tỏ ra ngạc nhiên, hỏi ngược vị quản gia.

Khiến Cassion chỉ có thể khó chịu thở dài.

“Về kem đấy. Ngài muốn ăn thêm đúng không?”

“Đương nhiên rồi, ta chỉ thích những thứ tốt cho cơ thể mình mà. À, ta cũng muốn trà gừng khi ăn tráng miệng nữa.”

Thấy Ruel cười, Cassion lại lục lọi túi của mình.

‘Mình có nên tặng tên này một liều thuốc ngủ không đây?’

[Đây cũng thích kem nhá.]

Leo vừa chảy nhảy xung quanh, vừa cười toe toét nói.

[Nhanh lên, mau nào.]

Rộp.

Sau khi Ruel ngồi lên giường, hắn bắt đầu ngồi nhai chiếc bánh mặn trên tay.

Nhìn thấy vụn bánh rơi tùm lum, Cassion chỉ có thể để tay khỏi túi.

‘Ừa, giờ mới ra dáng bệnh nhân đấy.’

Cốc, cốc.

Sau khi Cassion đi, một tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

“Ngài gọi tôi à, My Lord?”

Như thể anh ta đã đo đặc kỹ càng trước mà Billo bước vào, cúi đầu với một góc độ hoàn hảo.

Quản gia hàng thật có khác.

Cassion nên học hỏi một số thứ theo ông ấy đấy.

“Ngươi có khỏe không? Ta thấy sắc mặt ngươi hơi kém đấy?”

“Tôi có sao?”

Trước khi Billo kịp nói thêm, Ruel vào thẳng vấn đề.

“Ta đang mong sẽ giao một số việc cho Cassion, nhưng ngươi biết anh ta có cái thói quen thấy thử phiền hà là xử, đúng không?”

“Ý ngài là muốn giao việc cho tôi đối với con chó mà Ngài đã bắt sao?”

Ý Billo nhắc tên là một tên đồng bọn của nhóm 18 đã lảng vảng quanh cồng như lũ ruồi.

Lũ phù thủy cũng đã được nhốt vô tầng hầm an toàn, song giờ hắn lại cần chúng nói.

“Đúng thế, ta nghe người đã làm việc này trước đây rồi, tra tấn ấy.”

“Đó chỉ là một kỹ năng mà tôi vô tình có thôi.”

“Vậy ngươi có làm được không?”

“Cho ngày, my lord sao? Vâng, tôi sẽ làm tất cả mọi chuyện ạ.”

‘Quao.’

Già như Cassion có thể học hỏi Billo từ cách ông ta hành động đến cách nói mà.

“Ta biết rằng ngươi đã làm việc chăm chỉ và bận bịu…”

“Ngài không cần khen đâu. Dù gì việc tu sửa biệt thự cũng sắp xong rồi.”

“Tuyệt vời. Vậy cứ tiếp tục và bỏ qua mấy tiểu tiết đó đi.”

“Đương nhiên, tôi sẽ tận tụy theo những gì Ngài muốn.”

Billo cười một cách duyên dáng.

“Nhân tiện, ta nghĩ ta sẽ vắng mặt một thời gian.”

Nụ cười của ông liền tắt sau khi nghe những lời nói đáng lo của Ruel.

“Ta có đám quý tộc hạ lưu vận hành biệt thự và hai hiệp sĩ bảo vệ nó. Ngoài ra, có một quản gia đáng tin cậy sẽ chăm sóc tốt mọi vấn đề của nơi này, từ trong ra ngoài, thì ta có thể thoải mái lên đường rồi.”

“Song tôi quan ngại về sức khỏe của Ruel sẽ kém đi.”

Nói rồi, Billo đặt tay lên vai Ruel để thể hiện mình đang nghiêm túc.

‘Biểu cảm tốt đấy.’

Ruel chỉ cười và đáp lại.

“Ta phải bắt lũ chuột dơ bẩn ở Setiria. Và ta cũng không thể để chúng hoàn thành lâu hơn nữa. Billo à, hãy chăm sóc mấy việc lặt vặt khi ta đi, và khi nào có chuyện lớn thì ngươi cứ báo ta là được.”

“Vâng ạ, mong Ruel-nim thuận lộ bình an. Song nếu Ngài tiếp tục bị thương, lần sau, tôi sẽ không chỉ than phiền đâu.”

“Được.”

***

Dưới màn đêm u tối, chiếc xe ngựa chạy đi.

Cheynol và Tyson được để lại để bảo vệ ngôi biệt thự, còn Astell thì đưa hắn chút đồ ăn vặt.

Đồ Ruel mặc thì kém xa với những bộ đồ hoa lệ và Cassion thì không mặc bộ đồng phục quản gia nữa.

Tính ra thì đây là lần đầu hai người mặc đồ bình thường đấy.

Nếu có người biết mặt Ruel thì họ sẽ không nhận ra hắn nếu gặp ngay bây giờ đâu.

“Nặng quá.”

Ruel cố gắng nâng thanh kiếm bằng một tay, song hắn chỉ có thể thả nó xuống.

Clang.

Vế là sự yên tĩnh trong xe chợt biến mất.

Cassion khịt mũi.

“Chẳng phải Ngài muốn làm mạo hiểm gia sao? Ngài còn chẳng ra dáng nữa.”

“Ta nghĩ mình sẽ cầm theo dao găm thôi.”

“Ruel-nim, vậy con sẽ là người làm mạo hiểm gia hả?”

Aris, người rõ ràng đang ngồi một cách không dễ chịu mấy, khẽ hỏi.

“Chắc vậy thôi, chứ con thấy ta vô dụng thế nào rồi đó.”

Vừa mỉa mai chính mình, Ruel sử dụng Hơi Thở.

“Flenn, chủ hội Phong Ban sẽ chuẩn bị giấy phép nghề nghiệp cho chúng ta, nên đừng nháo lên trước khi lũ chuột cắn mồi.”

Bình thường, các nhà thám hiểm sẽ phải hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định mới có thể nâng hạng.

“Nên nếu một nhà thám hiểu biết chuyện này, họ chắc chắn sẽ bóp cổ Ruel-nim.”

“Ê, dùng máu mặt để đi trước người ta thì sai à?”

“Vậy chúng ta phải hành động ra sao vậy? Con có phải hoàn thành nhiệm vụ thật không?”

Rõ ràng, Aris rất háo hức.

“Cứ tập trung vào mấy nhiệm vụ cấp cao là được.”

[Leo thì sao? Leo sẽ làm gì nè?]

Hai mắt Leo lấp lánh trong khi đung đưa chiếc đuôi cáo của nó.

“Mi sẽ phụ trách dẹp những con ruồi bu lấy ta. Nói cách khác là bảo vệ ta.”

[Umm… Leo không giỏi đánh nhau, Leo không tự tin.]

Chiếc đuôi cáo cũng dừng lắc.

“Vậy thì cứ lấy đá che ta nếu cần. Mi không biết đánh nhưng mi biết phòng thủ, đúng không?”

[Biết, Leo biết nhá!]

“Tốt.”

Sau một lúc thảo luận và quyết định chức nghiệp, Ruel cố gắng nghỉ ngơi một chút.

Hắn phải tận dụng mọi cơ hội để giữ thể lực của mình.

***

Shhhhhhhhhhh.

Flenn đưa ra tất cả nhiệm vụ của Phong Ban Hội mà đang được yêu cầu.

Sau đó ba thẻ bạc được tặng cho họ như thể đó là đồ miễn phí vậy.

Aris quyết định đăng bằng tên thật vì tên cậu khá phổ biến, Cassion cũng vậy.

“Tay Ngài ổn không, Ruel-nim?”

“À, tại ta lộn mấy vòng ấy mà, sắp lành rồi.”

Flenn nhìn hắn như thể một vật quý giá vừa bị hoen ố vậy.

‘Ngài ấy đã ‘Lộn’ mấy vòng để gãy tay vậy?’ Thứ duy nhất mà anh ta hy vọng là ông chủ mình khỏe mạnh thôi.

“Không sao. Tôi có thuốc chữa gãy xương trong tích tắc nè.”

“Ta nói là ta khỏe mà.”

Nghe vậy, Flenn đành bỏ ngang vấn đề và quay lại chủ đề chính.

Trong khi đó, chú cáo đang ngủ lên đùi Ruel.

“Sở dĩ thẻ bạc chỉ được đưa cho những mạo hiểm gia đã hoàn thành 300 nhiệm vụ cấp B hoặc cao hơn thôi, do đó, tôi mong Ngài sẽ giữ kín chuyện này.”

“Đương nhiên rồi, đây cũng là hội của ta mà.”

“Con của tôi cũng không ở đây. Chúng định cử ở Setiria hết rồi.”

“Tốt.”

Ruel sử dụng Hơi Thở.

Hắn hy vọng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhanh và hiệu quả.

“Cơ mà tại sao Ngài lại không giấu diện mạo mình? Ngài có thể dùng ma thuật để làm vậy mà.”

“Chúng ta có nổi bật quá không?”

“Vâng ạ. Chính xác là Ruel-nim để lại ấn tượng mạnh đấy.”

Khuôn mặt hắn ốm muốn chết, da thì tái nhợ và tay chân ốm nhách.

Trên hết là cặp mắt xanh như nhìn thấu tâm can, khiến người khác khó có thể quên.

“Tại ai đó quên nhắc ta nên ta không để ý đó.”

Thực ra, Ruel không biết thật.

Nếu Cassion nhắc hắn thì Ruel đã thay đổi diện mạo rồi.

“Aris, con có biết câu thần chú nào để thay đổi ngoại hình không?”

“Con có thấy một cái trong sách ma thuật, con sẽ làm cho Ngài.”

“Tôi thì nghĩ Ngài không chịu nổi câu thần chú đó đâu, Ruel-nim.”

Cassion lựa lời mà nói một cách cẩn thận.

Mana để duy trì phép thuật sẽ thấm vào cơ thể.

Và dù hắn có kháng nó tới đâu thì cũng không chịu nổi đâu.

“Vậy ngươi có thứ gì để che mặt ta không, Flenn?”

“Có chứ. Mấy nhà phiêu lưu cũng hay đeo mặt nạ lắm nên Ngài không cần lo đâu.”

“Mặt nạ được ưa chuộng đến thế à?”

“Đeo mặt nạ rất tiện để giấu danh tính và bảo vệ bản thân. Dù vậy các nhà thám hiểm không phải loại người sẽ vì nó mà làm mấy việc xấu đâu.”

Nói xong, Flenn đứng dậy khỏi ghế và lục lọi mấy ngăn đồ gần nhất.

Trong thời gian đó, Ruel nhìn sơ mấy nhiệm vụ.

Hắn chỉ chọn những cái thưởng tiền nhiều nhất và nguy hiểm nhất thôi, còn lại thì hắn bỏ qua.

“Ruel-nim à, tiền công của tôi còn cao hơn cái này đấy.”

Hắn chỉ chọn những cái nhiều tiền nhưng không có cái nào thu hút sự hứng thú của Cassion cả.

Tiền công của anh ta nhiều cơ nào vậy?

Ruel bơ Cassion vì dù sao anh ta cũng chẳng có quyền quyết định, và hỏi ý kiến của Aris.

“Con nghĩ mình có thể xử lý cái này không?”

Đó là nhiệm vụ thưởng cao, song cũng nguy hiểm. Và nó cũng không yêu cầu giết người, nằm trong giới hạn của Aris.

Đối với cậu, để người khác chết và tự tay giết người là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

“Ngài dễ dãi với cậu ấy quá.”

Nhìn thấy nhiệm vụ, Cassion nở một nụ cười ta-đây-biết-hết.

“Ta thì nhìn Aris còn quá sớm.”

“Chà, tôi thì khác đấy.”

Cassion chọn một nhiệm vụ khác.

Cái đó nhiều tiền hơn, nguy hiểm hơn và có giết chóc nữa.

“Khụ, khụ.”

Ruel vừa ho vừa liếc qua Aris.

Rốt cuộc, người quyết định vẫn là cậu bé.

“Con rất biết ơn với sự quan tâm của Ngài, nhưng con sẽ chọn cái sau.”

‘Giết người… Anh ta có thể nói thẳng là mình có kinh nghiệm mà? Vậy đó là lí do vì sao Cassion chê mình dễ dãi sao?’

Hành động đó không hề hợp với đôi mắt trong sáng của Aris, nhưng sau cùng, Ruel vẫn gật đầu.

“Nếu con đã nói vậy thì thôi.”

Aris mỉm cười khi nghe lời đáp lại của Ruel.

Trong khi Cassion và Aris tiếp tục chọn nhiệm vụ, Flenn đưa hắn một cái mặt nạ.

Chiếc mặt nạ này gần như trắng tinh và tạo dáng theo hình con cáo. Ở lỗ mắt thì nó được che lại bằng thứ như giấy bóng kín vậy.

“Nó là vật phẩm ma thuật đấy. Chiếc mặt nạ sẽ che mắt ngài nhưng không che tầm nhìn của Ngài. Một khi đã đeo thì nó sẽ đứng yên, khó có thể gỡ ra dù là dùng vũ lực.”

“Và ngươi định tặng không à?”

“Tuy nó nhỏ nhưng Ngài cứ xem là quà đi.”

Ruel khúc khích cười.

“Ít ra thì người biết cách bày tỏ lòng thành đấy.”

“Chuyện tự nhiên thôi. Ân huệ mà tôi nhận được từ Ruel-nim vĩ đại đến nỗi tôi muốn làm mấy việc lặt vãnh này đấy.”

“Ừm.”

Ruel bình tĩnh nói.

Sự tôn trọng và lòng trung thành trong mắt Flenn là chân thành.

Rời bỏ ngôi nhà ban đầu của mình để xây dựng một ngôi nhà mới ở Setiria… nhìn xem anh ta đã trải trải qua bao rắc rối vì hắn vậy?

Khoản đầu tư của hắn cuối cùng cũng kết trái rồi.

Kể từ khi họ bắt đầu làm việc với văn phòng khách hàng, doanh số bán hàng đã tăng gấp bốn đến năm lần so với thời hoàng kim.

Ngay cả đối với bản thân mình, Ruel cũng khó tìm được thứ gì đẹp hơn.

‘Đúng như mong đợi, tiền là tốt nhất.’

Ruel nhìn qua Cassion và Aris.

Mọi người đứng dậy theo tín hiệu mà họ đã chọn trước đó.

“Ta sẽ quay lại ngay sau khi giải quyết xong việc này.”

“Vậy trong lúc đó, chúng tôi sẽ chờ Ngài ở đây.”

Flenn tiễn Ruel rồi xem lại nhiệm vụ mà họ đã nhận.

“Ừm…”

Không những Ruel đã trả cho Flenn rất nhiều tiền cho sự hợp tác của anh, hắn còn loại bỏ nhiệm vụ nguy hiểm và rắc rối nhất cho anh nữa.

Người giao nhiệm vụ là một người thông minh và những nhà thám hiểm bình thường không muốn liên quan gì đến nó, vì vậy đây là một vấn đề nhức nhối liên tục cho đến tận bây giờ.

Chắc chắn là hắn đã cố ý lấy nó.

'Có vẻ như tôi lại nợ Ngài thêm một ân huệ rồi.'

Flenn cân nhắc xem mình nên tặng gì cho Ruel-nim tiếp theo.

'Hình như Ngày ấy đang nuôi một con thú cưng...'

Anh nhớ đến một con cáo đang ngủ yên trên đùi Ruel.

'Không! Ruel-nim cần gì nhất mới đúng? Thuốc! Đúng rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, phải không?'

Truyện Chữ Hay