Trans: Hành
---------------------------------
‘Thế mà mình quên bén rằng nhân vật chính hay chính vào mấy sự cố này, đáng lẽ ra mình nên ngồi yên trong xe ngựa mới đúng.’
Shhh!
Hắn nghe thêm một âm thanh phá gió bay tới.
“Con ở đây!”
Aris liền nâng cao giọng mình trước các người lính.
Ting! Ting!
Tất cả tấm khiên đều để sát nhau, bảo vệ Ruel.
Tuy nhìn có vẻ lười biếng nhưng khi gặp sự cố, tay chân họ nhanh lẹ hơn bao giờ hết.
Có vẻ họ đã được huấn luyện kỹ càng rồi đấy.
Ruel không đứng lên.
‘Mình sẽ ngồi để cho họ dễ che chắn mình hơn.’
‘... mà Cassion không tới à?’
Nếu chuyện gì xảy ra thì anh ta phải phóng qua đây rồi nhưng trái lại.
‘Bộ bên đó cũng đang bị tấn công sao?’
“Lửa.”
Harrrr.
Từ tay Aris, hai luồng hỏa diễm bốc lên.
Miếng Ruel thì há to khi thấy cảnh cậu nhóc dùng ma thuật.
‘... Điên rồi, cậu nhóc này quả là thần tài mà.’
Thấy vậy, Ruel khoái chí cười.
Thiên tài đó là hộ vệ của hắn đấy.
“Phân tán và thiêu đốt chúng cho ta.”
Sáu luồng hỏa diễm bay lên trước Aris theo lời cậu niệm chú và nhanh chóng phóng thẳng khỏi tầm mắt Ruel.
“Phân tán, gào thét, bạo.”
Trong tíc tắc, một cơn gió xuất hiện từ người Aris.
Như cái trước, nó chia làm sáu phần rồi bắn ra theo sáu hướng như cũ.
Ruel liền nhận ra ý định của Aris.
‘Đúng rồi! Chính gió khiến lửa mạnh hơn.’
Sức mạnh của Aris không kém gì Cassion và Ganien bao nhiêu. Tiếc thay, hắn không thể thấy được nó mạnh ra sao..
‘Aris có đánh trúng kẻ thù không?’
“Ngài ổn không?”
Hắn nghe thấy tiếng Cassion phát ra từ sau lưng mình.
“Ngươi tới trễ” Ruel đáp lại.
“Tôi cố tình tới trễ do hiếu kỳ về những Aris có thể làm.”
“Aris có đánh trúng không?”
Do không biết Cassion đã tới đây, Aris tiếp tục cảnh giác với xung quanh.
“Tôi đã kiểm tra trên đường tới đây, một trong số chúng đã bị nướng chín. À, tỗi còn săn tay giết hai tên cậu ta hụt nữa.”
“Vậy còn Ganien thì sao?”
“Anh ta đang khoái chí vung loạn xạ kiếm của mình.”
“Ngươi có bắt được tên nào không?”
“Tôi có bắt một tên này.”
Đây là tin tốt.
Hắn đã bắt đầu thắc mắc về tâm linh của cái nhóm 18 này, những kẻ dám cả gan tấn công giữa công chúng như vậy.
“Bảo cấp dưới của ngươi hãy trông coi hắn. Ta sẽ gặp lại ngươi ngay khi xong việc của mình.”
“Ngài biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
Thay vì trả lời, Ruel nhìn Cassion với vẻ mặt hằng học.
“Nghĩ rằng ngay cả cậu cũng nhận ra… Hmm. Được rồi. Chúng tôi sẽ tiến hành thẩm vấn trước.”
Chỉ trong vài giây, Cassion cũng tỏ vẻ tức tối.
Có vẻ là một trong những thành viên công hội đã phạm sai lầm.
Do những kẻ ấy như tay chân hắn nên nó đã không diễn ra nếu hắn có gì để chống lại họ rồi.
“... Tôi có đâm anh ta một lần.”
“Vụ 'đâm anh ta một lần' là sao?”
Nghe thấy giọng anh gây gắt, Ruel quay đầu lại nhìn.
“Hả… từ khi nào ngươi tới đây rồi?”
Aris bất ngờ khi thấy Cassion đã ở đây.
“Giỏi lắm.”
Ruel dựa vào Cassion đứng dậy và khen Aris.
Clink.
Aris thả thanh kiếm trong tay mình và nhìn Ruel.
Thấy vẻ mặt tự hào của Ruel, Aris nhìn xuống hai tay mình.
‘Mình đã.. Bảo vệ được Ngài ấy ư?’
‘Mình đã vô tình đánh bại chúng và bảo vệ Ruel-nim.’
’Không, mình vẫn còn quá non nớt trong việc sử dụng ma thuật và đánh hụt mấy tên.'
Arist nắm chặt tay mình rồi nhìn qua Ruel lần nữa.
Không tính bụi bẩn trên đồ hắn thì hắn không hề bị xây xát gì hết.
Aris liền cúi mình về hướng Ruel trong lúc ngẩng mặt và cố gắng mấp máy đôi môi run rẩy của mình.
“Con hứa sẽ bảo vệ Ngài ạ, Ruel-nim.”
“Tốt lắm.”
Nghe thấy tiếng giọng trầm lắng của hắn, Aris mím môi mình thật chặt.
"Thật may khi công sức của mình không dã tràng mà.’
Ruel nhặt lên thanh kiêm bị rớt của Aris và đưa nó lại cho cậu.
“Đừng bao giờ đánh rơi nó nữa nhé.”
“Vâng ạ.”
“Đi nào.”
* * *
Hai cánh cổng đủ rộng để đi qua bằng xe ngựa mất 10 phút.
Sau khi đi qua cổng ngoài, Khu rừng Masu lọt vào tầm nhìn của họ.
Khác với các khu rừng phổ thông, những cây ở đây bự gấp đôi còn nhánh cây thì đen và lá thì màu chàm.
Rừng Masu cho hắn một cảm giác thần bí và u sầu được tách ra làm hai bên trái phải, để lại lối đi trải dài cho đường chính.
“Hôm nay là ngày nào rồi?”
Tay Ganien nắm kiếm càng thêm phấn khởi.
Ruel miến cưỡng hỏi, lo lắng chuyện j đó xảy ra.
“Sao vậy?”
“Một con quái thú sắp đến.”
‘Nó tới vì vì chú mày - nhân vật chính đó!’
Ruel nuốt lại những lời mà mình không dám nói và nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
Do góc nhìn nên Ruel không thể thấy bên ngoài trừ khi hắn mở cửa.
“Không sao. Đội Hiệp Sĩ có thể xử lý nó mà. Ngài thấy đỡ hơn chưa?”
“Ngươi nghe tin từ Driana ư?”
“Là Tyson dặn dò tôi bảo vệ Ngài khi bước vào rừng Masu.”
“Ta ổn.”
“Thật vậy sao? Hãy cho tôi biết nếu Ngài gặp vấn đề gì nhé.”
“Có gì Ngài hãy bảo với bọn con.”
Nghe thấy Aris tiếp lời, Cassion hài lòng.
Ruel đành miễn cưỡng đáp, "Ta sẽ."
Sau một vài phút xe ngựa dừng lại, Horen xuất hiện tại cửa sổ xe say khi bước ra khỏi rừng.
Tầm mắt giao tiếp với Ruel, rồi quỳ, cùng lúc ấy, xe ngửa di chuyển lại.
Thứ quái vật hung bạo với bảy chiếc chi đã nằm vật trên đất.
Thấy nó, mặt Ruel liền méo lại.
‘Gớm quá.’
‘Mình muốn nôn.’
Cổ xe ngựa dừng lại sau một chuyển đi 15 phút.
Ngay khi hắn bước ra xe ngựa, cờ đỏ đã được lắp hai bên đường như biển cảnh báo vậy.
“Họ nói rằng khu giao thương chính là nơi đám quái vật hay xuất hiện.”
Cassion nhìn vào những cây cờ rồi giải thích.
Sở dĩ Rừng Masu là một khu rừng lớn nhưng sau một thời gian giành giật với lũ quái thú, một con đường đã được xây xuyên rừng để chia lũ quái thú ra hai bên.
Do đó là con đường mà người dân hay qua lại nên lối mòn lũ thú hay du hành đã thay đổi, và những con quái nguy hiểm thường nằm ở rìa rừng, khiến đường đi trở nên an toàn.
‘Dù vậy, cuốn tiểu thuyết không hề giải thích vì sao họ lại xây dựng con đường này.’
Một khu rừng kỳ lạ.
Nó chính là ấn tượng đầu tiên mà Ruel thấy và cảm nhận khi tận mắt nhìn khu rừng.
Ngoại trừ những Hiệp Sĩ đi xung quanh để bảo vệ cổ xe, những người khác đều hướng thẳng tới nơi Ma Pháp Hiệp Sĩ tập hợp.
“Ruel, Ngài đâu cần tới đây đúng không?”
Bỗng nhiên, Ganien hỏi.
Nghĩ rằng tốc độ chậm của Ruel cũng làm mọi người chậm lại, Ruel nhìn Ganien.
“Ta đang huấn luyện hiệp sĩ nên họ phải đi bằng ta.”
“Tôi chỉ đến đây vì tò mò thôi. Nếu tôi không nhân dịp này tới thì khi nào mới đi được chứ?”
“Chà, đó là một lí do tốt đấy, Đừng lo, người anh em này sẽ bảo về Ngài.”
Ganien khúc khích cười và cắt đĩ những cây cỏ rậm rạp trên đường.
Nhờ vào đó, Ruel đi dễ bước qua hơn.
Tuy nhiên, do hắn không đường man trên giường nên hắn mệt nhanh hơn bình thường, nên Ruel liên lục hít thở nhừ Hơi Thở của mình liên tục.
“Tôi có nên cõng Ngài không?”
Nhìn thấy cảnh này Aris chần chừ hỏi.
“Pffft.”
Tiếng Ganien vang vọng khắp rừng.
Ruel đang đắn đo giữa sự xấu hổ và sự dễ chịu, rồi bỗng nhiên nhớ tới một mánh phép.
“Hơn hết là con có biết ma thuật [Hold] không?”
“Con biết nó.”
“Vậy dùng nó, con cứ thong thả đi.”
“Nếu Ngài mệt thì nghỉ tại đây luôn đi, đừng làm mấy trò điên nữa.”
Ganien thẳng thắng nói.
Song thay vì đáp lại, Ruel khoe chiếc vòng ma thuật được Drinna chế tác của mình.
Không có lý do gì để hắn sợ ma thuật khi có một chiếc vòng kháng phép.
Còn Aris đơ người vì lo lắng không biết phải làm gì.
“Không sao đâu Aris, cứ làm đi.”
Aris nhìn qua Cassion.
Anh ta chẳng hề đoái hoài gì tới Aris.
Nên cậu hít một hơi lấy bình tĩnh rồi mở miệng đáp.
“Con có thể nâng mọi thứ.”
Sau đó, Ruel liền cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy bao quanh thân mình.
Ruel cười khoái chí khi cảm thân được cảm giác thân thể lơ lửng được thắt chặt với mình.
“Tốt. Đi tiếp nào.”
* * *
Nhờ sự giúp đỡ của ma thuật, Ruel đã có thể để đi tới chỗ Ma Pháp Hiệp Sĩ sớm hơn dự kiến.
Ruel thậm chí còn muốn vỗ tay khi thấy cảnh họ nhổ hết cây cối xung quanh, canh tác và xây nhà ở trên đó.
“My Lord, Ngài đã tới đây rồi.”
Drianna cúi người chào, cô lại chỉ qua một nơi rồi mở lời tiếp.
“Tôi vừa nghỉ ngơi một hồi sau một vòng đi dạo, Tôi đã đến đây được một thời gian nhưng không có gì thay đổi cả.”
“Nó là gì.”
Ruel chỉ vào cái xác của một con quái thú nằm kế bên căn nhà.
“Tôi đa thu thập một số mẫu . Mỗi vùng đất có một giống quái thú khác nhau nên tôi muốn nghiên cứu tất cả chúng cùng một lúc.”
“Và điểm khác biệt là?”
“Chúng không khó như tôi tưởng nên tôi sẽ cho Ngài biết sự thật sau khi nghiên cứu xong.”
Drianna mỉm cười trong khi cô ấy cho hắn một chút cảm giác điên cuồng.
Ruel không hỏi thêm câu nào nữa và hướng dẫn Horen đi.
“Horen, mở túi đồ ở đây và cẩn thận nhé.”
“Vâng tôi sẽ tỉ mỉ và chắc chắn không có thiệt hại nào.”
“Mọi người nhớ hỗ trợ nhau nha.”
Ruel hạ giọng trầm hơn mới nãy.
“Sau khi săn nhớ thu thập chiến lợi phẩm của mọi người nhé. Ta có quen một thương gia đấy.”
Quái thú đồng nghĩa với tiền.
Móng, lông, máu, xương, … tất cả điều là những vật liệu có thể sử dụng, nên việc ném chúng đi không khác gì ném tiền vậy.
Ở đây còn có Ma Pháp Hiệp Sĩ nên dù đối phương có to đến cỡ nào thì không thành vấn đề để săn chúng một cách suôn sẻ.
“Ngài nhắm tới tiền bạc ư?”
Cassion hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
Tiền là tiền, nhưng mục đích chuyến đi này là để Ma Pháp Hiệp sĩ có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Sở dĩ Ruel mang họ tới đây do không bãi săn nào tốt hơn Rừng Masu trong việc làm sân luyện tập trong lúc nhận thực chiến.
‘Mọi người đều làm việc của mình thì mình cũng vậy.’
Phần thưởng đính kèm là sự thỏa mãn hiếu kỳ của hắn theo những cách nhỏ.
“Ganien, ngươi ở đây.”
“Vai một tên bù nghìn không hợp với tôi.”
“Ngươi có thể quan sát cách họ luyện tập. Ta không có kiến thức về mấy thứ này nên ta vô dụng.”
“Ngài cố tình bắt tôi đến để làm trò này.”
Ganien thở dài rồi ngồi xuống đất.
“Tùy Ngài, dù sao tôi cũng đang thiếu nợ mà.”
Hắn lầm bầm, “Mong là có chuyện gì đó xảy ra.” nhưng hắn nghe rất rõ.
Trước những lời đáng sợ đó, Ruel vội vàng đẩy Aris sang một hướng khác.
Trong tiểu thuyết, Khu rừng Masu được nhắc đến khá thường xuyên.
Vậy nó đồng nghĩa với việc nó là một nơi quan trọng sao?
'Mình đã chứng kiến tận mắt nó, thế nên sao một thứ như ngôi nhà được xây dựng bởi các Hiệp sĩ Phép thuật lại có thể lọt vào mắt xanh của mình?'
Aris đi cùng anh ta theo hướng Ruel chỉ.
“Khi nào con sắp hết mana, cứ báo ta.”
“Sử dụng [Hold] không tốn quá nhiều mana đâu ạ.”
'Vậy nó hoạt động như cái quạt à?'
Sẽ tốn ít mana hơn nếu có thứ gì đó hoạt động như một cái quạt.
"Ngài trông khá thoải mái đấy."
“Đúng vậy, rất thoải mái.”
Ruel đáp lại câu hỏi của Aris.
'Phép thuật [Hold], thoải mái đến mức mình muốn nghiện nó luôn.'
“Ruel-nim, Ngài có thể cho tôi biết lý do tại sao Ngài lại đến Rừng Masu không?”
Cassion lặng lẽ bước tới và bắt lời.
“Tôi đến để đi dạo đây.”
Ruel nhàn nhã trả lời, hít thở một hơi.
“Tại Rừng Masu ư… Ý ngươi là nơi này để thăm quan à?”
“Ừm, nơi này rất thú vị mà.”
Đôi khi, muốn tâm lý tốt thì ta phải bỏ công việc sang một bên và hưởng thụ sở thích riêng của mình.
Ruel nở một nụ cười nhìn qua Cassion, người đang muốn đánh hắn..
'Hừm.'
Nụ cười của Ruel lắng xuống.
Có thứ gì đó khác thường ở đây.
‘ Dù mình không thể nhìn thấy những con quái vật bằng mắt thường, nhưng mình có thể cảm nhận được vị trí của chúng, giống như đấy là một bản đồ thu nhỏ bên trong trò chơi vậy.'
Đến lúc họ tiến vào sâu trong rừng thì cảm giác ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
'… Hửm? Quái lạ? Mình nên nói sao đây?'
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ruel kêu Cassion.
“Này, Cassion.”
"Vâng."
“Anh có thể qua đó đôi phút và kiểm tra xem có con thú nào ở đấy, được không?”
Trong số những con quái thú rải rác nơi đây, Ruel chỉ về hướng của con gần chúng nhất.
"Có. Tuy hơi xa, nhưng tôi đã phát hiện ra 11 con ở hướng đó.”
'Không phải 15 con sao?'
Khi Ruel phát hiện ra rằng cảm giác của mình không sai, hắn cảm giác như vừa bị ai đó đập đầu với một cái búa vậy.'
'Mình có siêu năng lực ư? Sức mạnh phát hiện lũ quái thú thì phải? Thiệt hả?'
Tuy nhiên, mặc dù biết rằng mình có năng lực mới, bất ngờ thay, Ruel lại không vui.
Thay vào đó, anh cảm thấy kiệt sức, rồi thở dài thườn thượt.
“Có điều gì khiến Ngài khó chịu sao?”
Aris chăm chút với Ruel rất cẩn thận như một con búp bê thủy tinh vậy.
"Không, ta khỏe."
"Ngài đang mong đợi một con thú xuất hiện sao?"
“Ta chỉ muốn đi dạo thôi.”
Rừng Masu yên tĩnh hơn những gì hắn nghĩ.
Những chiếc lá màu tím rất thú vị, nhưng những bông hoa trên đất cũng rất độc đáo, thu hút ánh mắt của Ruel.
Thậm chí cũng có nhiều màu rực rỡ như vàng và xanh dương vậy.
Nếu không có quái thú, nơi đây sẽ là một nơi tuyệt vời để đi dạo.
'… Huh?'
Đột nhiên, 15 con thú bắt đầu đổ về một nơi.
“Cassion, quái thú. Chúng có biết có hợp tác với nhau không?”
“Nếu chúng biết hợp tác, tin ấy sẽ chấn động cả giới học thuật.”
'Vậy chuyện nào là sao? Có khi nào, do chúng đang tranh giành một con mồi nên mới tụ tập lại thì sao?'
Ruel cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Ruel cũng có một hy vọng đơn giản rằng hắn có thể tạo ra một khám phá sẽ làm đảo lộn thế giới học thuật.
“Hướng này.”
Aris quay lại mà không nói một lời nào và đi đến chỗ Ruel chỉ.
Khi Aris đến gần nơi Ruel chỉ, vẻ mặt của Cassion trở nên khó chịu.
“Không phải đằng đó. Chúng ta hãy chuyển qua nơi khác đi."
"Tại sao chứ?"
“Vì đám quái ấy đang đi theo bầy.”
“Ý ngươi là đám dã thú đang tụ lại thôi phải không? Chúng không hợp tác đâu, đúng không?”
Ruel tinh nghịch cười.
Họ còn cách chúng tầm 10 phút đi bộ thôi.
“Không được.”
Cassion nhìn qua Ruel với vẻ mặt hoài nghi về tình huống này.
Ruel liếc nhìn nơi mà mình định tới rồi nhớ tới những gì anh ta nói về chịu đựng nỗi đau trong tim mình trong khi dùng Hơi Thở.
'Nếu anh ta đã phản đối nó đến thế thì ...'
“Được rồi, trở về đi.”
“Aris, đưa Ngài ấy qua đó.”
Cassion chỉ về phía không có quái thú.
'Ít nhất, hãy để mình thấy một con quái thú chứ.'
“Z - e - e.”
Ruel đột nhiên ngừng nói và thậm chí không thể hét lên trước cú sốc bất ngờ.
“…!”
Có thứ gì đó bay tới và đâm sầm vào cơ thể của Ruel.
Câu thần chú [Hold] của Aris đã bị phá vỡ, còn hắn thì bị văng ra một cách vô vọng.
Một lúc sau, Cassion để ý và đỡ lấy Ruel, người đang rơi xuống.
“Ruel-nim!”
Đây là lần đầu tiên Cassion lo lắng. Anh hoàn toàn không thể cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra.
'Rõ ràng là không có gì ở đó... !'
"Ngài ổn không?"
Aris ngạc nhiên nhìn Ruel.
Tuy Ruel vẫn chưa mất ý thức, nhưng cả cơ hắn lại rung lập cập..
[Boo Hoo!]
Hắn cảm giác như mình sắp chết vì đau vậy. Trong tích tắc, hắn đã thấy một con cáo đỏ tươi đâm vào cơ thể mình.
Chính con cáo đó đã bất ngờ bay tới và va vào Ruel.
Ruel thở hổn hển trước ý thức mờ nhạt của mình và mấp máy miệng một cách tuyệt vọng.
“… Con cáo, con cáo chết tiệt… .”
"Cáo…"
Những lời của Ruel trước khi bất tỉnh khiến Cassion nghi ngờ.
Đây là Rừng Masu, nơi thậm chí không thể nhìn thấy đuôi của một con cáo chứ đừng nói đến nguyên một con cáo thực sự.
Cassion bế Ruel, rồi đứng dậy.
“Chúng ta sẽ quay lại sau, Aris.”
Chuyến dạo chơi đã kết thúc.
Aris thậm chí không dám thở bình thường vì luồng sát khí tỏa ra từ vị sát thủ giận dữ.
------------------------------------
Gặp bé cáo r nè.