Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 27:(2)

Trans: Một Củ Hành

Beta: Quy

***

Khi nhìn vào biển hiệu Khu Thương Nhân Của Beto, Ruel có thể thấy những con người với vẻ mặt dữ tợn đang tụ tập ở đằng trước.

“Nhiều người ở đây ghê.”

Ruel cười khẩy.

Hắn từng nghe rất nhiều người nói rằng sẽ không có kẻ thắng cuộc khi đánh hội đồng. Tuy nhiên, với hai con quái vật theo sau hắn, Ruel chỉ có thể nói đây là một suy nghĩ hài hước khi có thể đánh đồng cái đám đó với hai người này.

Thê là Ruel cứ tự nhiên bước vào mà chẳng cần quan tâm.

“Hai người nghĩ sao?”

Ruel hỏi hai người phía sau và dù câu trả lời duy nhất chỉ có tiếng ngáp, nhưng Ruel đã đủ thỏa mãn vì hắn biết, nó đồng nghĩa với việc không có thứ gì đáng để hai con quái vật này bận tâm hết.

“Có chắc là sẽ ổn không ạ?”

Aris lại là người duy nhất sợ sệt hỏi.

Hành động của cậu rất dễ hiểu.

Vì cậu nhóc có biết đang đi con quái vật này đâu, nên Ruel hiểu cho cậu.

“Con sẽ ổn thôi.”

Ruel ngắn gọn trả lời.

Sau khi thành viên hội xác nhận mặt Cassion, họ dẫn nhóm Ruel tới gặp chủ nhân nơi này.

“Đây là niềm hân hạnh của tôi khi được diện kiến các vị quý tộc tại đây. Tên tôi là Jirie, tôi là chủ trên danh nghĩa, người sẽ điều hành Khu Thương Nhân Beto lúc này.”

“Lắm chuyện vãi, rốt cuộc thì ta phải tranh hàng với thằng nào?”

Khi hắn vừa nói xong thì một cơn ho xuất hiện.

Thế nên Ruel đành ngồi xuống trước khi Jirie đáp lời.

Cơn đau đầu của hắn vẫn chưa hết vì hắn vẫn còn sốt.

Vì thế, mỗi lần hắn thở, Ruel đều phải hít thành tiếng.

Và khi hắn ra bộ dạng của mình trong mắt đối phương, Ruel nhìn vào mắt Jirie và nhếch miệng.

Ruel cười.

Quả thật bản chất Jirie đúng là một tên thương gia.

Vì dù Jirie biết Ruel là một quý tộc, nhưng anh ta đã định sẵn giá cho hắn.

“Đó là Công hội Thương Gia Xứ Ribone.”

“Ta biết rằng việc trở nên xấu xa không phải phong cách của một thương gia. Vậy mà ngươi vẫn hy vọng ta trả khu giao thương, trong khi ta đã mua nó sao?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đùa vậy không vui đâu.”

Ruel nói với với một giọng chân thành.

Công việc của một thương gia không phải là đe dọa người khác để họ trả lại những gì đã thực hiện.

Một kẻ làm như vậy chỉ có thể côn đồ thôi.

“Đệt! Mau rút lui!”

Tiếng ồn bên ngoài vang lên.

“Rời khỏi đây mau!”

Đùng!

Tiếng cửa đập mạnh vào tường tạo một âm thanh vang dội.

Một người đàn ông cao to đủ để chạm vào đỉnh cánh cửa đã bước vào.

“Thật là một thảm họa khi thấy đống rác kia bò vào đây đấy.”

Ruel nhìn vào người đàn ông kia và khịa hắn.

“Gì?”

Hắn ta cố gắng tiếp cận Ruel với vẻ mặt khó chịu, nhưng hắn ta lại không thể tới gần được.

Vì năng lượng bao phủ toàn thân của Cassion đã đẩy hắn dừng bước.

“Nếu ngươi không muốn mất đầu thì đừng đến gần.”

“”Hahahaha! Hề hước ghê!”

Người đàn ông cười thẳng mặt vào thiếu niên đang ho và ốm yếu vì bệnh tật.

“Bộ đây là tên khốn bệnh hoạn mà ngươi vừa la liếm được à? Jirie!”

“Ồn ào quá đấy Cassion.”

“Thứ lỗi tôi, tôi sẽ ‘chăm sóc hắn’ thật nhanh ạ.”

Chỉ trong chớp mắt, một con dao găm liền xuất hiện trong tay Cassion.

Và chỉ cách một bước nhỏ.

Bộp.

Cổ của người đàn ông đứt liền trong khi nụ cười vẫn còn vương trên môi gã. Rồi ngay sau đó cơ thể hắn ngã khụy xuống, máu tươi phun như thác.

Tuy nhiên, dù đống máu có bắn ra nhưng không hề có giọt nào bắn lên người Cassion.

Phải nói, đó là một cú chém rẩ ngọt lịm.

Ruel liếc trộm qua Aris thì thấy cậu bình tĩnh hơn hắn nghĩ.

“Ganien, nếu như ngươi chán thì ngươi cứ tự nhiên chơi đi, Ta còn việc để bàn ở đây.”

“Cuối cùng cũng có thể đấm nhau rồi.”

Ganien nheo mắt nhìn thanh kiếm của mình, than vãn về việc không được hành động sớm.

“Lúc đầu, ta chỉ muốn giữ mọi thứ sạch sẽ nhưng bây giờ kế hoạch thay đổi rồi.”

Ruel nhìn vào Jirie cười.

“Ngươi sẽ bị trừng phạt vì tội động tới quý tộc.”

Nhưng Ganien lại cắt ngang lời Ruel và xin phép muốn đi ra ngoài.

“Mọi thứ ở bên ngoài giải quyết xong rồi sao? Tôi nên đi đâu đây?”

“Tới chỗ Thương Gia Xứ Ribone. Bảo hắn ta rằng ta đã cắt cổ một thuộc hạ của họ vì tội dám động tới quý tộc.”

“Ngài đang lợi dụng danh tiếng tôi à?”

“Đúng vậy, anh sẽ đối phó được với bọn họ nếu đánh giống như bây giờ thôi. Và ta tin rằng còn kha khá kẻ mạnh trong thương hội đó đấy?”

“Haiz.”

Ganien thở dài.

Từ nãy đến đến giờ, Ruel luôn nói một cách rõ ràng nhưng cho tới câu này thì lại hơi mơ hồ.

Quả thật anh ta là một trong các quý tộc nhưng đồng thời anh cũng là một hiệp sĩ.

Vì họ sẽ không cần đối chứng để giết một quý tộc mang danh hiệp sĩ.

“Jirie.”

“Vâng.”

“Hãy báo ta những gì lũ cấp trên Ribone đã làm, và phải thành thật nha.”

“Họ là thương hội nổi tiếng rất quậy phá. Họ còn dính líu tới thế giới ngầm và đương nhiên, chúng tôi nào dám chống đối họ nên ai cũng đành bó tay.”

Sau khi nghe câu chuyện của Jirie, Ruel nhận ra, Thương hội Thương Gia Xứ Ribone có dây mơ rễ má sâu hơn những gì hắn nghĩ.

Vì không có gì là không có trong danh sách buôn bán tại thế giới ngầm hết, từ ma túy, bắt cóc đến buôn người.

‘Do đây là thế giới ngầm nên ca này sẽ khó đây.’

Ruel lướt qua Ganien, anh ta đang tức giận với lời biện minh của hắn, rồi hắn lại chuyển qua cho Cassion một ánh nhìn.

“Ổn mà, ngươi có thể đánh họ.”

“Tại sao?”

“Tối qua ngươi có ra ngoài đi uống vài ly không?”

“...!”’

“Tôi đi chém vài người đấy.”

Vậy ý anh ta khi nói tối qua đi uống rượu có nghĩa là bận đi xử lý ông trùm thế giới ngầm.

Tuy công việc đã xong được một mảng, song phần còn lại vẫn rất nhiều.

Ngược lại với sự ngạc nhiên trong lòng mình, Ruel lại hỏi một cách bình tĩnh.

“Ai là tên đầu sỏ thứ hai?”

“Ngài định đi gặp họ sao?”

“Chút nữa.”

Ắt hẳn đã có cuộc đảo chính sau khi ông trùm bỗng nhiên chết, vậy chuyến đi này vô ích rồi.

“Ganien, giờ ngươi còn khỏe chứ? Đủ sức làm thêm tăng hai không?”

“Địa điểm ở đâu?”

“Cassion, cho anh ta biết đi.”

Ruel nói và nhìn vào Aris, khi ánh mắt hai người giao nhau, Aris tặng cho hắn một nụ cười ấm áp.

Bên cạnh việc quen với cái chết, một cận vệ tốt luôn phải bình tĩnh mọi lúc, mọi nơi.

Để so sánh thì Aris đứng bên hắn như một cái cây, dù thế nào cũng không chùn bước.

Trong khi Cassion và Ganien vắng mặt, Ruel quay qua hỏi Jirie một câu.

“Ngươi thấy ta đáng giá bao nhiêu.”

“Ngài quý tộc à, nếu ngài không phiền thì tôi có thể biết danh tính ngài được không?”

“Ruel Setiria.”

Như thấy vàng trong tay, đôi mắt Jirie ánh lên vẻ tham lam quen thuộc của một thương gia.

Ngược lại với tin đồn ốm yếu của vị này, thì hắn ta vẫn còn lợi dụng được.

Jirie cúi đầu và trả lời câu hỏi của Rue.

“Lãnh chúa đáng giá hơn hết thảy trang sức mà tôi từng thấy.”

Những gì tên này vừa chém gió, khiến Ruel chà sát hai tay vì nổi da gà.

Nên Ruel tiếp tục hỏi thay vì tiếp tục câu chuyện.

“Ta giúp ngươi một lần cũng có nghĩa ngươi nợ ta một lần, đúng chứ?”

“Vậy ngài cần gì?”

“Hãy cho ta hai thanh kiếm, một cái là một trong các thanh kiếm danh giá nhất mà người có, còn một thanh là cho cận vệ của ta.”

“Chúng tôi sẽ đưa cho Ngài sớm nhất có thể.”

Tôi nghĩ việc này giống như một loại hình đầu tư, nên tôi không tiếc thứ gì vắt cạn Jirie hết.

Vì sau tất cả, tôi biết rằng tiền chỉ đến từ những người có giá trị chứ không phải là vật giá trị.

“Này, Jirie.”

“Vâng.”

“Ta đã mua hội giao thương nên hãy nghe theo lời chỉ dẫn của ta.”

“Ngài hãy cứ giao lệnh cho tôi.”

“Cắt chức hết toàn bộ.”

Đây là lần đầu tiên Jirie biểu lộ cảm xúc và Ruel có thể thông cảm với anh ta. Những người thương nhân đó như thể chân tay đối với anh, nên Jirie nào có thể cắt đi như tỉa cây được?

Song đây là điều cần thiết.

Vì nguyên nhân khiến Giao Thương Xứ Beto sụp đổ là do gián điệp mà bọn Ribone đã cài vào hội.

Nên Ruel đã làm một hành động táo bạo.

“Đuổi việc tất cả và thuê ngươi mới bằng tiền ta cho, đây là lệnh.”

“Cái này…”

“Tin tưởng người khác là chuyện tốt. Tuy nhiên, nếu không muốn bị bỏng, thì chẳng phải việc đốt những người tạo ra cơn cháy trước sẽ tốt hơn sao?”

Khi anh ta biết rằng có gián điệp, Jirie nhắm mắt thật chặt. Có vẻ như anh ta nhận thức được chuyện này nhưng lại không đành lòng xuống tay.

‘Haha, đúng là không ai hoàn hảo mà.’

Chậc - Ruel cố tình tạo tiếng chậc lưỡi, nói.

“Nhớ đưa ta danh sách trước khi thuê người và ngươi biết nơi ta sẽ ở lại tối nay là đâu không?”

“...tôi biết.”

Ruel rời khỏi ghế vì hắn biết công việc của hắn ở đây đã xong.

“Đi thôi Aris.”

“Vâng.”

Aris nhìn vào Ruel và Jirue trước khi đuổi theo Ruel.

Cảm nhận được sự chần chừ của Ari, Ruel mở miệng nói.

“Con nhìn có vẻ bối rối.”

“À, không.”

“Con có thể theo phe gián điệp nhưng con không thể đồng cảm với họ. Bộ con nghĩ rằng chỉ cần cắt những phần đã hư thối thì phần còn lại sẽ không hư sao? Ta thì không nghĩ vậy, thế thôi.”

Lách cách, Lách cách

Tiếng cây gập vang vọng khắp hành lang.

“Aris.”

“Vâng.”

“Không phải lúc nào ta nói cũng đúng, nên cũng có lúc con hãy nhìn nó với đôi mắt mình và tự suy xét đi.”

“Con hiểu rồi ạ.”

Aris nhe răng cười đáp.

Hãy là thẩm phán để tự quyết định, đừng làm con búp bê sống mặc cho người thao túng. Đấy là những gì Ruel muốn cho Aris biết.

Bỏ qua cảm xúc bản thân, đừng nghĩ gì thêm. Aris rất mừng khi đó không phải thứ Ruel muốn truyền tải.

Tự nhiên, Cassion nhảy ra từng một góc tối ở hành khiến Aris che miệng mình vì bất ngờ.

“Tôi đã chuẩn bị xe ngựa rồi.”

“Tốt lắm.”

Aris nhìn lên Ruel không mấy quan tâm, cậu cảm thấy xấu hổ do bản thân đã lúng túng.

“Bất ngờ là lẽ thường thôi. Ta không bất ngờ là do ta đã thấy cảnh này quá nhiều thôi.”

Nhờ hắn an ủi Aris, cậu mới bỏ xuống đôi tay che đi miệng mình.

“Anh Ca- Cassion, anh có thể dạy em được không?”

Cassion lắc đầu sau một hồi chần chừ.

“Tôi nghĩ là không thể.”

“Tại sao chứ?”

“Vì tôi biết cậu không muốn trở thành sát thủ.”

Aris nở nụ cười đắng chát, rồi vô thức nuốt lại những định nói sau.

‘Ngài Cassion là sát thủ sao?’

“Đi nào.”

Ruel hối thúc họ đi.

***

Trên xe, khi chiếc xe dần lăn bánh.

“Đừng có giống con chó hay im ỉm tìm chỗ ỉa. Nếu cần gì thì cậu cứ nói thẳng.”

Cassion nhìn vào Aris đang bồn chồn và nói.

Ngay khi Ruel bước lên xe, hắn đã thiếp đi sau khi gỡ bớt nút trên áo mình.

“Anh là sát thủ thật à?”

“Cậu có tin nếu tôi bẻ đôi cổ cậu trong chớp mắt tại đây không?”

Tuy Aris có hơi sợ hãi nhưng không lâu sau cậu liền chuyển qua giận dữ. Cassion chờ đợi vì anh ta muốn biết cậu nhóc sẽ hướng cơn giận lên ai.

“Nếu chú làm vậy thì cháu không thể đồng ý được…”

“Hài hước đấy”

Nó hài hước, vì cậu nhóc tức giận vì sự yếu đuối của bản thân mình.

“Tôi không biết ngài Ruel có yêu cầu gì ở cậu hay không, nhưng nếu cậu ghét nơi này thì cứ đi đi.”

Cassion thở dài trong khi thấy Aris bị sốc.

“Ngài ấy không phải là người dễ đi theo. Ngài ấy yêu cầu rất nhiều thứ và hy vọng rất nhiều. Ngài ấy coi thân thể tôi như cục đá, đến nỗi tôi nghĩ tôi cần phải đi học y. Ngài ấy cũng là loại người lo lắng về việc sẽ đi sai hướng nếu ngài ấy ngoan ngoãn ngồi ở biệt thự như cách lãnh chúa khác.”

Trái tim Cassion nhói lên một chút, mỗi lần anh nhắc từng phần về nỗi lòng trung thành của mình.

Nên anh ta đã chọn quay đầu lại và than vãn, thú nhận tất cả những phiền muộn đã tích tụ trong lòng trong một tháng với Ruel ngáy ngủ.

Mặc cho Aris nhìn anh một cách tế nhị khi nghe những câu kết hợp lời khen lẫn chỉ trích.

Cậu phải gọi trường hợp này là gì đây?

“...Chậc, than nhiều ghê.”

Biểu cảm Cassion thay đổi khiến bên trong chiếc xe trở nên thiếu hơi ấm.

“Ngài Ruel đã bị dính một căn bệnh vô danh và chúng tôi không biết bao giờ nó sẽ trở nên nguy hiểm. Trong các tình huống khẩn cấp, nó có thể biến chứng nhẹ và ngược lại, nó cũng có thể trở nặng vào những lúc cấp thiết ấy.”

Vì biểu cảm của Cassion trở nên nghiêm trọng nên Aris cũng chỉnh lại tư thế ngồi và lắng nghe cuộc trò chuyện.

“Làm người cận vệ khác với tôi, một quản gia, vì cậu sẽ phải gánh tất cả. Cậu nghĩ cậu chịu nổi không? Cậu có chịu nổi gánh nặng bảo vệ lãnh chúa trên vai được không?”

Lời nói của Cassion trở nên nặng nề.

Và Aris cũng không thể đáp lại ngoài việc để hai tay lên đùi.

Bầu không khí trong xe dần chuyển sang ngưng trọng.

Sau một hồi lâu sau Aris mở miệng mình nói

“Em không biết…”

Cassion cười híp mắt

“Tôi mừng là cậu không coi thường việc này”

“....?”

“Nếu cậu nói cậu chịu nổi thì tôi sẽ ngưng chiếc xe này và tự hỏi xem cậu có xứng đáng cho vị trí hộ vệ hay không.”

Thế là lời khuyên kết thúc.

Đấy là lựa chọn của Ruel nhưng thật ra nó lại phụ thuộc vào con đường Aris chọn.

‘Bởi vì khởi đầu rất quan trọng.’

Cậu ta sẽ tiếp tục hỗ trợ tốt Ruel miễn sao cậu ấy có nền tảng vững chắc từ lúc đầu.

Cassion nhìn lại Ruel, ngài ấy đã không thức dậy giữa cuộc trò chuyện của họ.

Vì dù hắn luôn bệnh song Cassion nghĩ hắn bị bệnh nặng hơn vào ngày hôm nay.

***

Nếu không, nó sẽ không lộn xộn đến thế.

“Anh ta ở đâu vậy?”

Bước theo chuỗi vết máu xuống tầng hầm, Cassion đang ngồi trên một chiếc ghế.

Và điều càng khiến nó trở nên yên ắng ớn lạnh hón là do đây là nơi duy nhất sạch sẽ trong căn phòng.

Ruel không thể tiến gần thêm và nắm một bên ngực mình.

Cassion nhìn lướt qua Ruel và hỏi.

“Tôi có cần giảm mức độ xuống chút không?”

“Ô, tôi xin lỗi, tôi có hơi khó chịu.”

“Có phải họ đã xúc phạm anh không?”

Ruel vừa ôm ngực mình vừa hỏi.

“Ừ, chính xác là đối với Lam Hiệp Sĩ, tôi ra tay vậy có nhẹ quá không ta?”

“Vậy còn thủ lĩnh họ đâu?”

“Đó.”

Chỉ có một cái bàn nơi tay Ganien chỉ tới.

Và cũng cái bàn ấy liền bị cắt đôi ngay khi Ganien vung kiếm thêm lần nữa.

Toàn bộ bên trong cái bàn được cắt phanh bởi áp lực của gió, Ruel thấy một người đàn ông đang co ro cơ thể mình trong tư thế con nhộng và run rẩy.

“...Aaa, hắn ta không phải con người, hắn là quái vật!”

Nhìn thấy Ganien, người đàn ông run lẩy bẩy, rôi ông ta động kinh rồi sùi bọt mép và ngất.

“Ha.”

Ruel nhìn xuống mặt ông ta.

“Thật vĩ đại mà.”

“Bộ ngài không cần thông tin à?”

Ganien ném một thứ qua cho Cassion, khi quản gia mở tay mình ra, anh thấy là một chiếc chìa khóa trong tay mình.

“Đây là chìa khóa dẫn đến nơi khác, còn tôi đi đâu đó để bình tâm lại đây.”

“Aris, đi cùng anh và nói chuyện với anh để giúp anh bớt tức nào.”

“Dạ!”

Để Aris có thể bắt kịp Ganien, cậu đành phải chạy theo người vứt bỏ mình.

“Cassion.”

“Tôi có phải ăn trộm đâu.”

“Kiếm nơi chiếc chìa khóa này thuộc về trong khi ta đó ta sẽ tìm kiếm thêm thông tin.”

“...Ha, tôi hiểu.”

“Giờ Ngài đang bắt tôi chạy việc cho mọi thứ đấy.” Cassion nói vậy rồi vắt chân lên làm việc.

Trong lúc đó thì Ruel nhìn về căn phòng Cassion định tới và cười khoái chí.

Nếu có ai theo con đường kiếm thuật thì họ có thể biết rằng thanh kiếm ấy chỉ được sử dụng có hai lần.

‘Nên chắc anh ta tức lắm nhỉ.’

“Khụ khụ.”

Ruel vừa ho vừa lục chiếc bàn Ganien cắt đầu tiên.

Đó là một nhát chém ngọt lịm, nên bên trong bàn vẫn có thể giữ được kết cấu của nó.

Thế nên Ruel ngồi vào chiếc ghế sạch sẽ duy nhất trong phòng và lật từng trang giấy một.

‘Mấy thứ này đều vô dụng.’

Sau khi ném đóng giấy lên bàn, Ruel lục soát cơ thể chủ nhân nơi này.

Hắn gỡ ra tất cả trang sức đeo tay và cổ, đồng thời cũng thó luôn tất cả nhẫn trên hai bàn tay.

Ruel mò túi cái xác và phát hiện thứ này sâu hơn những gì hắn tưởng, nên hắn duỗi tay vào sâu hơn và lấy thứ gì đó ra.

‘Nó hơi trơn.’

Cũng vào lúc ấy, hắn cảm giác như thứ gì đó vừa rơi khỏi cơ thể mình.

May thay Ruel đã có thể giữ thăng bằng và kiểm tra thứ rơi ra trên tay mình.

Đó làm một bức tượng làm bằng vàng.

Bức tượng nặng đến nỗi Ruel không thể nâng thêm và buôn ra, mặc cho nó rơi.

Bốp.

Cơ thể Ruel cũng đồng thời mất thăng bằng do không thể tiếp tục đỡ bức tượng.

Vậy ra cơ thể hắn vẫn yếu đuối đến thế, biết thế Ruel cười.

‘Thứ này như túi thần kỳ mà Cassion có vậy. Và hình như nó liên thông tới nhà chứa thì phải?’

Ruel không chắc được do hắn không phải là chủ của cái túi hoặc đây là cách cái túi hoạt động, nhưng Ruel biết thế.

Cách lượng tiền ước tính sẽ nhiều lắm đây.

Ruel run rẩy vì cười.

“Haa.”

Một tiếng thở dài phía sau hắn.

“Sao Ngài vui thế?”

Cassion nổi da gà khi anh thấy khuôn mặt mỉm cười của Ruel.

“Ngài bị sao thế? Bộ Ngài vừa đụng nhầm thứ gì à?”

“Túi thần kỳ, ta vừa kiếm được một chiếc túi thần kỳ.”

Bỗng nhiên máu tràn ra từ mũi Ruel.

Hiện tượng Ruel vừa trải qua cũng tương đồng với khi một người hết mana hoặc khí lực.

[note51717]

Cassion nhìn xung quanh và tìm ra được bức tượng vàng lạc lõng giữa nơi này.

Thứ này đã được đem ra khỏi túi thần kỳ, chỉ bằng một cơ thể mảnh và trong như thủy tinh.

“Ngài bị điên à?”

Cassion cảm thấy trái tim mình nhói lên và truyền một lượng nhỏ khí lực cho Ruel.

“Dù lượng của cải có lớn đến đâu ngài đâu thể cứ thế chạm vào túi thần kỳ của người khác được? Bộ ngài quên luôn cả chủ nhân đó là ai à?”

Tuy nét mặt Ruel nhìn như muốn ngất nhưng hắn vẫn muốn mở miệng hỏi.

‘Ngươi có tìm ra ổ khóa của chiếc chìa khóa chưa?’

“Tôi tìm thấy rồi! Do tôi kiếm ra nên chúng ta mới ở đây đấy!”

Cassion hét lên như thể tâm can của anh bị xé vụng vậy, đồng thời anh cũng đổ mồ hôi lạnh.

Nếu Ruel chết, anh cũng sẽ lên bàn thờ.

Vì đó là tác dụng của hợp đồng Mana, thứ mà anh đã ký để trở thành quản gia của hắn.

Anh đành ngưng truyền khí lực cho Ruel lại.

Vì tương tự lúc cơ thể Ruel bị phá hủy khi truyền mana, khí lực của anh cũng bị chặn.

Nên nếu anh truyền tiếp, cơ thể của Ruel sẽ không chịu nổi mà ngất đi.

May mắn thay máu mũi cũng đã ngưng chảy, ít nhất thì lượng sức sống Ruel cần để tiếp tục tồn vẫn còn, tạm thời, Cassion nhẹ nhõm được một hồi.

“Tôi đã bảo Ngài đừng đụng vào túi thần kỳ mà.”

Vì dù mất Mana hay khí lực thì chúng cũng quan trọng như máu duy trì sự sống vậy.

Một khi nó nó cạn kiệt thì từng giây từng phút đều là thời gian đếm ngược để gặp tử thần, nếu nó không được phục hồi trong một khoản thời gian nhất định. Đây là luật bất thành văn cho mọi con người.

“...Ta có biết đâu.”

Ruel chùi máu mũi mình đi và làm ra một khuôn mặt chân thành.

Tôi có biết đâu, và giờ việc cũng đã lỡ thì tôi làm được gì chứ?

“Ngài nằm yên ở đây, mọi việc cứ để tôi lo.”

Cassion sau khi đặt Ruel lên ghế, anh xé bỏ phần trên của cái áo và bỏ nó vào túi mình.

“Trong lúc tìm ra phòng bí mật tôi đã hốt một đống tiền mà Ngài sẽ thích, đồng thời tôi cũng đã gói hết các tài liệu được lưu trữ tốt.”

“Vậy còn vật liệu cho câu chuyện?”

“Đã có đủ.”

Ruel cũng muốn tỏ vẻ khi mình kiếm được tiền và cả bằng chứng, song vì cảm giác chóng mặt và buồn nôn, Ruel nghĩ bản thân đang bị thiếu máu.

“Ngài sẽ quay về chỗ Jirie sao?”

“Ừm.”

“Vậy tôi sẽ đi thay cho.”

“Không, ta muốn đi theo mà.”

Vì Jirie là một thương gia nên Ruel biết không thể để lộ điểm yếu của mình cho hắn được.

Hắn còn cần phải mạnh mẽ và khẳng định hình tượng mình trong tâm trí Jirie kia mà.

Và vì Cassion cũng biết điều này nên lần này anh cũng không kiên quyết đến thế.

“Ngài đừng quên tạo bản sao còn bản gốc thì chỉ có ngài được sở hữu nó thôi.”

“Ta biết rồi, ngươi đừng lo.”

“Nên ngươi cứ lại đây ngồi chơi tí đi.”

“Tôi sẽ quay lại sau.”

Cassion đưa Ruel một vật rồi biến mất.

Mở bọc ra, Ruel thấy bên trong chính là bánh quy do Astell nướng.

Ruel ăn một chiếc và nhắm mắt mình lại.

Hắn cố gắng lấp đầy sự thiếu hụt của mana bằng cách di chuyển sức mạnh hồi phục nhanh chóng dù chỉ trong giây lát.

Rộp, rộp.

‘Mình muốn ăn bánh nhân thịt quá.’

Truyện Chữ Hay