‘Bộ anh ta nhận ra chuyện gì ư?’
Ruel nghe vậy cũng thấy tò mò.
Chậc, đúng là mọi chuyện gần đây đã diễn ra quá suôn sẻ, đến mức mà hắn thấy bất thường
“Có chuyện gì lạ sao?" - Ruel hỏi lại với sự hiếu kỳ trong lòng.
“Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ cắt cổ ngài ngay lập tức. Serti là một phù thủy, cô ta có thể dễ dàng tiêu hủy bằng chứng theo ý muốn của mình thôi.”
‘Vậy đây là thứ Ganien muốn nói sao?’
Ruel thở hắt một hơi và nhanh chóng tham gia cuộc trò chuyện.
“Đừng có bảo với ta là ngươi đã trải qua chuyện này nha?”
“Đâu có đâu, mà nếu có thì tôi sẽ xử lý người đó ngay luôn.” - Ganien vừa nói vừa đu đưa chuôi kiếm của mình.
Tuy Ruel có nói ‘Đừng có bảo với ta’ nhưng hắn biết, nếu Ganien rơi vào trường hợp tương tự vậy, anh ta sẽ làm thật.
Và khác với Vương quốc Leponia, do ở Cyronian có rất nhiều quý tộc nên Ruel quyết định tặng anh ta một vài lời nói và chút lời khuyên.
“Ngươi nên cẩn trọng với lời nói của mình, dù sao ngươi đừng quên bản thân ngươi cũng là một quý tộc đấy.”
“Nhà tôi ổn với chuyện này mà, hơn nữa tôi còn có ông anh bảo kê nhưng mà nhờ có Ngài, nên tôi mới có thể tận hưởng được sự tự do thỏa thích.”
Nghe những lời trẻ con từ đứa con út nhà Croft, Ruel khịt mũi.
Thế giới này có dễ dàng thế đâu.
‘Cứ tận hưởng ước mơ của mình khi còn có thể đi Ganien.’
“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Cassion chào đón Ruel mới trở về, hỏi.
“Ừm.”
“Vậy ngài có định quay về biệt thự bây giờ không?”
“Không.” - Trong lúc sử dụng Hơi Thở, Ruel đáp lại một cách quyết đoán.
Nụ cười trên môi Cassion cứng lại trong vài giây.
Mới mấy hôm trước, Ruel vừa được cứu khỏi việc bị trúng độc, thế mà hắn lại không những không nghỉ ngơi mà còn tiếp tục làm việc.
“Khụ, khụ.”
“Ngài mới đỡ bệnh được một chút thôi đấy.” - Vị quản gia nói trong khi chịu đựng sự khó chịu lớn dần theo tiếng ho liên tục của Ruel.
“Kệ đi, vả lại ta có lúc nào khỏi bệnh đâu.”
“Hehe.”
Ganien đứng kế bên Ruel nghe thế cười khúc khích, khiến Cassion phải nén cơn giận thêm lần nữa.
Anh không thể chửi thề được, nên thay vào đó Cassion tiếp tục thở dài.
Cho đến khi họ rời biệt thự, Cassion mới hỏi thêm.
“Ngài định đi đâu thế, ngài Ruel?”
“Tới khu nhà trọ đi, nơi mà ngươi sẽ phải điều tra, còn Ganien, ngươi định đi đâu?”
“Tôi tới nhà trọ luôn.”
“Ngươi không cần đi theo ta đâu.”
Ganien nghe vậy khịt mũi bởi lời nói của Ruel.
“Tôi đâu có đi vì Ngài.”
“Vậy tại sao?”
“Tôi đi vì Aris nhờ tôi chỉ cậu ấy cách dùng kiếm.”
“Aris ư?”
Lúc này, tôi mới nhớ về những vết thương chưa lành còn trên cơ thể của cậu nhóc. Nếu đó là vết thương có từ việc tập luyện thì mọi thứ đều hợp lí rồi.
“Ngài Ruel, ngài có đôi mắt nhìn người phết. Cơ bắp và cơ thể của cậu nhóc này tốt hơn người bình thường nhiều, cậu ấy sẽ sớm cao thêm thôi.”
“Ta cấm ngươi mơ tưởng về tới Aris.”
Ruel biết vậy liền rạch ra ranh giới. Và do tiền án của mình, Ganien đành phải giấu đi sự bất mãn và đánh trống lảng.
“Tôi chỉ dạy cậu ấy kiếm thuật thôi.”
“Không có giáo viên khác hỗ trợ ư?”
“Đấy là những gì Aris muốn.”
Và thế là Ganien,
không dám nói chi tiết sự việc kia, anh bỏ đi mà cứ như chạy trốn.
‘Mình lo quá.’ - Ruel vuốt ve cây gậy trên tay nghĩ.
***
Chỉ khi Ruel bị dính độc, Cassion mới có thể thấy ma thuật toàn diện của chiếc khăn tay.
Vì khi hắn nôn ra máu đen, ma thuật trên khăn liền kích hoạt. Kết hợp với việc hắn dùng nó một cách nhuần nhuyễn, nên máu không rơi ra mà thay vào đó, chúng chỉ biến mất như tuyết tan trên khăn.
‘Nó hoạt động rồi, đúng là tiền nào của nấy mà.’
Vả lại chiếc khăn tay không những dễ cầm, mà còn ít gây sự chú ý khi dùng nữa.
“...Khụ.”
Khi Cassion nhìn thấy máu mà Ruel ho ra, anh ta lại không khỏi không kiểm tra hiệu ứng thần kỳ của chiếc khăn tay.
Tuy nhiên, vào lúc Ruel liếc qua vị quản gia này, hắn nhận ra bây giờ không phải là lúc để ngưỡng mộ chiếc khăn tay, do thái độ Cassion không hề tốt hơn.
Tôi đã khuyên Ngài ấy nghỉ ngơi bao nhiêu lần rồi nhỉ? - Cassion nghĩ thầm.
Sau khi ho ra máu tận năm lần, Ruel xém ngất vì kiệt sức, chỉ có thể nằm trên giường.
“Tôi đã nói gì hả?”
Lúc bấy giờ Cassion mới lấy ra vật dụng ma thuật mà anh đặt chung với chiếc khăn tay.
Nó là một vật vừa đúng kích cỡ của cái trán, được dùng để giảm bớt cái nóng.
‘Thứ này giống một miếng dán hạ nhiệt vậy.’ - Ruel nghĩ trong khi nhìn lên đòi vật bí ẩn, nhưng hắn đã quá yếu để có thể hoạt động miệng của mình.
Cho dù thân thể hắn vẫn nằm yên trên giường, Ruel tưởng như mọi vật xung quanh đang quay cuồng vậy.
‘Đây là do chứng thiếu máu sao?’
“Đỡ hơn rồi.”
Chất độc đã làm yếu đi cơ thể của hắn, lượng máu hắn ho ra cũng không ít.
“Vì Ngài đã giao việc điều tra cho tôi, nên tôi sẽ thôi cằn nhằn. Trong lúc Ngài đang bị sốt, tôi mong Ngài sẽ nghỉ ngơi và đừng nghĩ tới việc đi đâu đấy.”
Cassion vừa nói vừa đặt miếng dán lên trán hắn, miếng dán vừa chạm liền nhanh chóng hạ nhiệt.
Nói xong, Cassion đi ngoài rồi quay lại với một chậu nước rửa mặt và hai cốc nước.
Một để rửa miệng và một để uống.
“Vì hiện tại Ngài không có khẩu vị nên tôi sẽ phục vụ đồ ăn sau khi điều tra xong.”
Ruel nghe vậy chớp mắt thay cho câu trả lời. Dù sao thì hắn cũng đã giao việc điều tra cho Cassion, nên hắn sẽ cố nghỉ ngơi vậy.
Còn về phần điều tra của Cassion, đó chính là tìm kiếm một tên thương nhân thất bại.
‘Hãy nghỉ ngơi nào.’ -
Ruel dừng suy nghĩ, và nhắm mắt lại trước cơn sốt có thể nuốt chửng hắn.
Sau khi xác nhận rằng hắn đã ngủ, Cassion mới giơ ngón tay út anh lên.
“Hãy cho tôi biết khi nào tình hình chuyển biến xấu.”
“Được rồi, vẫn chưa có tin tức mới về Mười Tám.”
Mười Tám. [note51280]
Đấy là cái tên tạm thời được đặt cho tổ chức được tạo bởi Matyros, kẻ đã cố tình bán dân, phản bội nước.
Do đó, Cassion nghĩ Mười Tám sẽ là cái tên thích hợp cho họ.
“Và thêm một nhiệm vụ nữa đến từ cấp trên.”
Một thành viên của hội đưa cho Cassion một mẩu giấy.
“Đây là nơi đó đúng chứ?”
Từ đầu đến bây giờ, Cassion vẫn nhận nhiệm vụ phụ sau khi đi theo Ruel
Vì một thanh kiếm sẽ rỉ nếu nó bị bỏ quên, và một sát thủ sẽ bị loại bỏ nếu không thể giết người.
“Là nó đấy.”
“Tôi sẽ trở về ngay, trong lúc đó hãy trông chừng chủ nhân giùm tôi.”
Cassion nói xong bước ra cửa, còn thành viên bang hội thì lặng lẽ nấp vào trong tường.
***
Aris di chuyển đôi chân nặng nề của mình, nặng đến nỗi gân xanh trên cổ cậu trồi lên.
‘Chỉ một chút nữa thôi.’
Cậu đã thấy được Ganien trước mặt mình rồi, Aris chỉ cần chạy thêm vài bước nữa cậu sẽ đạt đủ chỉ tiêu.
Nên Aris nhắm mắt, dồn hết lực chạy.
“Qua.”
Ngay khi nghe được âm thanh xác nhận, Aris nằm trên sàn, hít một hơi thật sâu.
“Nhóc kiên trì hơn anh mày tưởng đấy.” - Ganien ngồi xuống kế bên Aris nói.
Vì trong kiếm thuật, rèn luyện thể chất là điều quan trọng nhất.
Ngoài ra việc kiểm soát cơn giận cũng cần thiết, và đấy là những gì thầy của Ganien - người đã cho anh biết những yếu tố anh còn thiếu, và dạy nó cho anh.
Nên Ganien áp dụng lại với Aris.
Anh đưa ra những yếu tố mà Aris sẽ không vượt qua được nếu cứ học theo cách của cậu ta.
Nhưng Aris đã vượt qua nó.
‘Đừng mơ tưởng về cậu ấy.’
Giọng nói quyết liệt của Ruel vọng lại trong đầu anh, khiến Ganien không khỏi nhếch miệng cười.
‘Vậy mình phải làm gì nếu mình muốn có nó đây?’
Đôi mắt Ruel rất tốt.
Vì hết Cassion, Aris rồi tới Ganien. Kể cả Cassion còn không chắc người tiếp theo mà Ruel sẽ đưa tới bên mình.
Chỉ khi hơi thở Aris đều đặn trở lại, Ganien mới đưa cho cậu một ly nước.
“Cảm ơn anh.”
Aris cònngại ngùng hơn những gì Ganien nghĩ.
Thế mà cậu lại dám xin Ganien chỉ cậu cách dùng kiếm.
Chính ý chí kiên cường đó của cậu nhắc Ganien nhớ lại tuổi thơ của mình, nên anh ta đã đồng ý trước cả khi bản thân nhận ra.
“Vì sao nhóc muốn anh chỉ nhóc dùng kiếm vậy?”
Ganien nhắc tới cậu hỏi đáng ra anh nên hỏi từ ban đầu.
“Để em có thể trở thành thanh kiếm của ngài Ruel” - Cậu nhóc trả lời một cách không chần chừ.
‘Ý cậu bé này là muốn trở thành cận vệ của Ruel thay vì hầu cận ư?’
Ganien giấu sự bất ngờ của mình và nhìn Aris với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Được rồi, nhóc sẽ phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ Ruel, nên miễn sao anh mày còn ở đất nước này thì vẫn sẽ dạy nhóc.”
“Cảm ơn anh.”
Ganien chép miệng mình bởi vì đã không còn gì để nói nữa.
‘Nếu cậu nhóc này chịu gọi anh mày là thầy thì anh mày sẽ giả vờ thua một trận cho vui.’
‘Mà dù sao ngàI Ruel cũng đâu có nói gì về việc ở với Aris trong lúc này đâu ha?’ - Ganien sờ cằm mình.
***
“Hự.”
Ruel mở mắt, ôm lấy cái đầu nhức nhói của mình.
Rồi hắn chóp mắt nhìn ánh mặt trời chiếu lên bản thân hắn.
“Bộ mình đã ngủ cả ngày ư?”
“Ngài dậy chưa?”
Cassion đang đẩy thứ gì đó, bước vào hỏi.
“Tôi nghĩ đã đến lúc Ngài thức dậy, nên tôi đã mang tới bữa sáng.”
“... có phải ngươi đánh thuốc ta không?”
Chứ làm sao anh ta biết khi nào hắn dậy để chuẩn bị đồ ăn?
Và Cassion trong lúc bày từng món lên bàn, trả lời.
“Đúng vậy, nhìn Ngài đau đớn làm tim tôi cũng nhói theo.”
“Bây giờ thì ngươi đã đi quá giới hạn của ta rồi đấy.”
“Là do Ngài sốt nặng quá, nên tôi mới làm thế thôi. Ngài Ruel cảm thấy khỏe chưa?”
Thay vì trả lời, Ruel chạm vào bên ngực nơi chứa trái tim của hắn.
Việc nôn máu đen sau khi bệnh là chuyện thường, nên sao hắn vẫn chưa muốn nôn?
‘Vậy chắc là hôm nay mình ổn.’
“Ngài đã nôn ra máu khi ngủ rồi, chính xác là vào 2 giờ sáng và 4 giờ sáng.”
“...Bộ ngươi không thấy mệt à?”
“Có nhưng không bằng Ngài, song tôi có thể chịu đựng được nhờ ma thuật, nên tôi có ngủ nhiều giấc khi bị đứt quãng.”
“Nghe như ta đang làm phiền ngươi nhiều lần nhỉ.”
Ha - Cassion cười vì bất ngờ.
“Giờ Ngài mới nhận ra à?”
“Vậy còn thông tin?”
“Tôi có thể xin nghỉ không? Làm ơn cho tôi nghỉ một tháng đi.”
“Ngươi có thể nghỉ ngơi sau khi ta chết, hoặc kiếm ai đó thay thế ngươi đi, rồi ta sẽ cho ngươi nghỉ.”
“Không phải Ngài nói sẽ cho tôi nghỉ ngơi sao?” - Cassion cằn nhằn, rồi đưa tôi tệp tài liệu.
“Không phải ngươi bảo là ngươi sẽ ít mệt khi dùng pháp thuật à? Cơ mà ta sẽ cho ngươi nghỉ một ngày sau khi về Setiria.”
Sau khi nhận được dữ liệu, Ruel đứng dậy khỏi giường bằng cách chống gậy.
Hiện tại Ruel đang cảm thấy dễ chịu, do trán hắn rất mát. Nên khi ngồi lên bàn, hắn ăn chiếc bánh nhân thịt trước.
Rồi trong lúc đọc tài liệu, Ruel nhận ra rằng.
“Cassion, tới bây giờ ngươi vẫn làm sát thủ à?”
“Tôi vẫn luôn làm từ trước tới giờ ạ.”
Cassion nghe thế càng ngưỡng mộ trí tuệ của Ruel, thứ gì đã khiến ngài Ruel nhận ra chứ?
Và vì thế Cassion cũng thành thật thú nhận, vì anh biết, nói dối chỉ khiến anh thấy khó chịu hơn thôi.
Ruel nghe thế khựng lại một chút.
‘Mình không ngờ anh ta vẫn còn làm sát thủ.’
‘Một người làm quản gia, sát thủ và cả việc mình giao cùng lúc ư? Anh ta đúng là quái vật mà.’
Làm ơn đừng bảo quản gia của tôi là quái vật, dù rằng việc của anh ta đang làm còn chưa chắc hoàn thành nổi bởi ba người.
Ruel vẫn nhìn vào tài liệu và đặt thêm câu hỏi.
“Vậy sao ngươi vẫn giữ việc?”
“Đó là vì bản thân mình.”
“Bộ ngươi thiếu tiền sao?”
“Tôi có nhiều tiền hơn cả Ngài đấy, ngài Ruel.”
“Vậy tiêu chuẩn giết người là gì?”
“Thuận theo tiêu chuẩn của tôi thôi ạ.”
“Ngươi có định tiếp tục không?”
“Có ạ, nhưng Ngài đừng lo, tôi vẫn sẽ không gặp vấn đề gì với việc phục vụ Ngài như bây giờ đâu.”
Rộp.
Ruel cắn miếng thứ hai của chiếc bánh thịt vào miệng mình.
“Thế là đủ rồi, nhớ nghỉ ngơi nha.”
“...Ơ.”
Không biết ai là người ở đây cần nghỉ ngơi hơn, Cassion chỉ muốn đánh Ruel ngay bây giờ.
Nhưng trái tim đang đập rộn ràng lại giúp anh nhanh chóng bình tâm.
‘Mình tiêu rồi.’
Trên tay xen kẽ giữa bánh thịt với salad, Ruel cười. Ánh mắt hắn chuyển qua cách nơi được đánh dấu, trong đó có Khu Thương Gia xứ Beto.
“Tìm hiểu xem nơi này có giá bao nhiêu.”
Ruel nói xong ném ba viên ngọc từ chiếc túi ở thắt lưng mình.
Mắt Cassion mở to hơn khi bắt được các viên kim cương với một cái quơ tay.
“Không phải mấy viên này là Giọt Lệ Sertia sao?”
Một viên Giọt lệ Sertia trị giá hơn 500 đồng vàng do quá trình chế tác khó khăn của nó.
Ruel cười khúc khích, cuối cùng hắn cũng bỏ được cái định kiến rằng hắn nghèo kiết xác rồi.
“Đây là tiền dự phòng ta lấy từ két sắt của mình. Nhiêu đây đủ để mua cả một cái chợ cổ, ngoài ra ngươi có thể dùng tiền dư ra để mua kem. ”
Ruel cố tình nhắc đến kem do hắn biết Cassion thích đồ ngọt.
“....Ngài biết từ lúc nào?”
“Trong khi ta ăn thì đi mua chúng đi. chúng ta sẽ sớm khởi hành thôi.”
“Nếu Ngài nhắc tới khu Thương Gia Xứ Beto, thì nơi đó là một khối u mọt. Ở nơi ấy, nếu con người đánh mất niềm tin, họ sẽ không bao giờ có thể làm một thương nhân nữa.”
“Và đó là lí do vì sao chúng ta cần chỉnh sửa lại nó đấy. Đi nào.”
“Vâng.”
Cassion cúi đầu chào và rời khỏi phòng.
Niềm tin là thứ quan trọng nhất đối với một thương nhân. Nếu một thương nhân mất đi lòng tin, họ sẽ không còn là một thương nhân nữa.
Trong tiểu thuyết, sau khi Ganien giải quyết vấn đề ở Khu Thương Gia Xứ Beto, chưa đầy một năm, nó liền trở thành khu vực phát triển nhất ở Leponia.
Nói cách khác, thì cộng đồng thương gia bên đó sẽ ngày một lớn mạnh sau khi vấn đề được giải quyết.
Và nếu có thêm sự hỗ trợ từ tôi thì không biết nó sẽ phát triển bao nhiêu nhỉ?
Vấn đề chính mà Beto phải đối mặt là việc bị gài bẫy bởi một thương gia khác - kẻ đã luôn để mắt tới họ trong một thời gian dài.
‘Còn về bằng chứng, nó sẽ xuất hiện một khi tôi có nó.’
Nhưng câu hỏi trọng tâm là, liệu chúng tôi có thể mua nó trước kẻ luôn nhòm ngó nó không?
Ruel bỏ miếng bánh thịt vào miệng với vẻ mặt nghiêm túc.
Cốc. Cốc
“Aris đây ạ.”
“Vào đi.”
“Ngài đang ăn à?”
“Ừm, còn con ăn chưa?”
“Dạ rồi ạ, con ăn thật sớm trước khi hoàn thành buổi tập luyện ạ.”
Aris ngây thơ cười với mái tóc ướt nhẹp sau khi tắm xong.
‘Hình như thằng nhóc lại cao lên rồi….’
Vì quần áo của Aris dường như nhỏ một chút.
Nó khiến Ruel phải nhìn lại bộ đồ rộng thùng thình của mình, rồi hắn bỏ thêm miếng thịt bò vào mồm.
‘Chết tiệt.’
“Nếu Ngài thấy không phiền, con có thể ở đây cho tới khi Cassion tới không?”
“Cứ tự nhiên đi.”
Ruel ngừng ăn lại do cảm giác như có người đang quan sát hắn. Đó chính là Aris, cậu ấy đang đứng phía sau lưng hắn.
“Lại đây ngồi trước mặt ta đi.”
“Con được phép ư?”
Cậu nhóc vui vẻ như một đứa bé vừa nhận bánh trong tay, và theo cách nào đó cậu nhìn như một con cún.
“Chắc con đã tập luyện chăm chỉ rồi.”
“Vâng ạ! Con đã hăng hái luyện tập bởi vì con muốn trở thành thanh kiếm cho Ngài đấy.”
Ruel tiếp tục ăn đống salad và sửa lại một chỗ.
“Ta nghĩ con có tài năng làm pháp sư hơn, nên đừng học Kiếm nữa, mà chỉ cần rèn luyện sức bền thôi.” [note51281]
“...hả?”
Aris xấu hổ bởi những gì Ruel nói vì cậu tưởng mình sẽ trở thành một hiệp sĩ.
“...một pháp sư sao?”
“Ta không biết Ganien đã nói cái gì nhưng ta có thể nhìn thấy mana, và quanh con có rất nhiều mana. Nên ta nghĩ con trở thành pháp sư sẽ tốt hơn.”
“Ha, nhưng không phải hộ vệ là việc của hiệp sĩ sao?”
Ruel ngừng ăn và cười khúc khích.
Chắc thằng bé vừa đọc truyện cổ tích ở đâu đó rồi.
Rồi tự nhiên, hắn nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Con làm pháp sư vẫn có thể bảo hộ ta, nhưng nếu con không muốn bỏ kiếm thuật thì hãy giả vờ làm hiệp sĩ.”
“Vậy Ngài muốn con làm pháp sư dưới danh hiệp sĩ sao?”
“Đúng rồi, một pháp sư giấu đi sức mạnh của mình.”
Ruel háo hức nói về tựa đề một bộ truyện tranh online mà hắn từng đọc.
Aris mới nãy còn ngại ngùng, giờ lại háo hức nghe cáu chuyện với đôi mắt lấp lánh.
“...Ngầu quá! Bất cứ khi nào nguy hiểm, anh ấy đều trở thành phù thủy và đánh bại kẻ thù! Con cảm giác như mở ra một chân trời mới vậy.”
“Cho nên dù Ganien nói thế nào con cũng đừng học kiếm nha.”
“Dạ! Con sẽ vâng theo lời Ngài Ruel nói.”
“Vậy là xong.”
Ruel thầm thở ra một hơi, nếu như hôm nay Aris không tới thăm, một thiên tài sẽ biến mất.
“À, và nếu Ganien có hỏi tại sao không muốn học Kiếm thì con cứ trả lời như vầy.”
Tôi sử dụng Hơi Thở và chỉ Aris trả lời.
“Thể lực không phải điều cơ bản của một hiệp sĩ, còn Kiếm thì quá sang chảnh với con, vì ngay cả những điều căn bản con còn chưa học.”
“Con hiểu rồi!”
Hắn cố tình chế lại mấy thứ tương tự lời Ganien đã nói với thầy của mình và nó khá dễ, vì bản chất Ganien vốn đơn giản.
Khóe miệng Ruel cong lên.
***
Cassion xuất hiện ngay lúc Ruel vừa ăn xong.
“Tôi mua được rồi.”
Mặc kệ tiền dư, Ruel ngồi chờ lá thư.
Điều này là vì mấy kẻ nhắm vào Khu Thương Nhân Xứ Beto sẽ không ngồi yên và nhìn.
“Nhưng trước đó, anh ta muốn gặp Ngài ở Khu Thương Nhân xứ Beto.”
Ruel nghe vậy liền ho và nghĩ về lí do cho điều kiện này.
Muốn đánh được hổ, bản thân cũng phải là hổ.
Thử nghĩ kỹ hơn, thì nếu tự nhiên có ai đó xuất hiện đòi mua khu giao dịch của mình, sẽ thật kỳ lạ nếu anh ta chịu để yên và thư giãn sau khi bị giành nơi giao thương.
‘Tôi sẽ truyền nó cho anh ta.”
Ruel không hề thấy xúc phạm bởi sự gian xảo của anh ta.
Vì một thương gia không cần phải làm một con hổ mới sống nổi, anh ta chỉ cần làm một con cáo là đủ.
“Báo cho Lam Hiệp Sĩ, nhớ nhắc việc chiến đấu, anh ta sẽ tham gia liền.”
“Tôi sẽ gọi cho anh ta.”
Sau khi Cassion bước ra ngoài, Aris nhỏ giọng hỏi.
“Con theo sau được không?”
“Đây không phải là nơi phù hợp đâu”
Vì sẽ có người chết đấy…
“Không sao đâu.”
‘Sao tôi có từ chối khi thằng bé kiên quyết đến thế chứ?’
Thế nên Ruel đành gật đầu.
“Tôi sẽ đợi bên ngoài nhà trọ!”
Ganien vừa đi vào phòng và nhanh chóng bỏ lại vài từ rồi háo hức ôm Aris chạy đi.
Với sự trợ giúp của Cassion, Ruel cũng đã sẵn sàng đi.
“Mấy lớp áo này có dày quá không?”
“Bên ngoài trời lạnh lắm và Ngài dễ bị bệnh nữa.”
Vả lại Ruel nhìn có vẻ khá hài lòng, khi thấy bản thân có một cơ thể chắc nịch nhờ đống áo ấy.
Mùa đông vẫn chưa tới, tuy nhiên, hắn vẫn đeo khăn choàng cổ với bịt tay phòng cho tiếng ồn.
Lách cách, lách cách.
Ruel cầm theo cây gậy.
“Đi thôi.”
“Vâng ạ.”