“Khụ, khụ.”
Ruel ho dữ dội khi mình sắp đến gần cỗ xe.
Lưng tôi còng xuống vì đau, chiếc gậy gộc là thứ duy nhất khiến tôi ổn được.
‘...Mẹ kiếp.’
Tôi không thể tin rằng mình lại đang ở trong một trường hợp đáng lẽ phải phấn chấn, tự tin thì mình bị nôn khan như thế!
Ruel ho và dừng lại khi thấy Cassion đang chuẩn bị đồ hứng chất nôn bất cứ lúc nào.
“Ta sẽ không ói đâu.”
“Có thật không vậy? Ngài ổn chứ?”
Khi tôi duỗi thẳng người, tôi có thể thấy ánh mắt lo lắng mọi người dành cho tôi.
“Xe ngựa đây rồi.”
Cảm thấy quá nhiều ánh mắt, Ruel quyết định lên xe nhanh.
Cái chỗ đứng để leo lên xe đủ cứng để tôi sử dụng.
Cassion, Ganien, và Ruel ngồi trên cỗ xe nhỏ nhắn, không được trang trí của Setiria. Cỗ xe của họ đi theo sau toa xe của Drianna.
“Ngài định làm gì quá sức à?”
Ganien thẳng thắn hỏi. Ruel hỏi ngược lại.
“Tại sao?”
Có nhiều người đều làm được việc đó.
Ganien thả lỏng cơ mặt anh ta khi nghe được những lời đó.
Ruel vươn tay đến chỗ Cassion. Lượng đồ ăn vặt Astell làm rất nhiều nên tôi đã nhường anh ta một chút.
Cassion vừa nói vừa lấy ra một cái rổ.
“Họ cũng đã để một số akal* lấy được từ nơi của những đứa trẻ vào nó.”
(Akal: Một loài cây mang ý nghĩa người bất tử hoặc vượt thời gian - một hình ảnh thu nhỏ của Thần. Nguồn: Merriam-Webster)
‘Sự ác cảm của họ và những thứ khác đã được nhắc tới, dường như nó đang hành động.’
Rộp.
Tiếng những chiếc bánh vỡ bao trùm chiếc xe.
‘Ngon thật đấy.’
***
Xe của Drianna dừng ở ngôi làng ở ranh giới giữa Setiria và Lumina.
Cassion đánh thức Ruel.
“Ruel, ngài cần phải thức dậy.”
Khoảng thời gian Ruel bị kiệt sức và ngất xỉu đã trôi qua khá dài.
Khi tôi cố gắng mở mắt, bầu trời bên ngoài cửa sổ trở nên tối hơn.
“Chúng ta đến rồi à?”
Giọng của Ruel bị ngăn lại.
“Tôi nghĩ ngài bị sốt rồi.”
Ganien cảm nhận được sức nóng từ cơ thể Ruel.
“Ta bị sốt bởi vì việc ta làm có chút quá sức, nhưng ta vẫn ổn. Nếu ta nghỉ ngơi một chút, ta sẽ đỡ hơn thôi.”
Cốc. Cốc.
Ganien mở cửa xe.
Ngay trước cánh cửa xe được mở, Drianna cười lớn và nói, “Chúng ta đến nơi rồi.”
“Chờ một chút nào. Ngài Ruel vẫn chưa tỉnh lại.”
Trước những lời nói của Ganien, Drianna siết nhẹ tay lại với niềm lo lắng.
“Tôi, tôi sẽ cõng ngài.”
“Ngươi không cần phải làm như vậy đâu.”
Ruel thở hổn hển khi thấy ngã rẽ.
Chỉ là bị sốt nhẹ thôi. Nhưng anh cũng bận rất nhiều việc nữa.
Tôi thấy hơi chóng mặt, nên tôi đã xuống xe với sự giúp đỡ của Cassion.
“Sau đó tôi sẽ mang ngài đi bằng phép thuật.” Drianna bồn chồn nói.
Bình thường thì Ruel sẽ không quan tâm đến câu này, nhưng lần này anh nghe thấy một từ khóa đặc biệt.
“Phép thuật ư?”
Sự hứng thú của anh đã được kích thích. Anh chưa bao giờ thấy phép thuật.
Ruel nói, “Thử đi.”
“Hãy để đó cho tôi!”
“Không, ngươi không thể làm vậy.”
Sau đó, Ganien và Cassion cùng nói một lúc.
Mặt Ruel nhăn lên.
“Tại sao?”
“Ngươi định sử dụng [Hold] à?”
(Hold: Tên của loại phép thuật nắm giữ-di chuyển-nâng. Vì không nghĩ ra được gì phù hợp nên sẽ để nguyên nhé)
Ganien nhìn chằm chằm Drianna. Cô ta bị dọa và co rúm lại.
“Ổn mà. Đó là phép thuật phù hợp nhất để nâng vật hoặc con người.”
“Cơ thể ngài Ruel sẽ không thể chịu đựng được phép thuật và sẽ tan vỡ mất.”
“Nó chỉ là [Hold] thôi.”
Có vẻ như từ ‘chỉ’ bị bỏ qua trước những lời của Drianna.
“Ngài ấy là một vị Lãnh chúa ốm yếu. Không giống [Hold] hay thứ gì giống nó, số ma lực sẽ chảy thẳng vào người Ruel, đúng chứ? Ngài ấy sẽ không thể chịu nổi nó đâu.”
Cassion lịch sự giải thích.
Mắt Drianna sáng lên.
“Ý ngươi là ngài ấy thậm chí không thể giữ yên được nó?”
“Đúng vậy.”
Trước những lời nói đó, cô ta nhìn Ruel như thể mình đã quyết định được một điều gì đó trọng đại
“Tôi sẽ tạo ra một thứ cho ngài ấy. Xin hãy mong chờ nó.”
‘...Gì cơ?’
Ruel đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.
“Lối này, thưa Lãnh chúa.”
Khi anh ta nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Drianna, Ruel quyết định thư giãn và đợi.
‘Tôi sẽ tặng cho ngài một món quà, nên ngài phải đợi nó đấy.’
***
Drianna dẫn chúng tôi đến một căn nhà bình thường trong thị trấn.
Ngay khi cô ta đi vào, Ruel bị choáng.
Không giống với vẻ ngoài chật hẹp của mình, phía bên trong ngôi nhà đủ rộng để được gọi là một dinh thự.
“Đây là phép thuật mà sư phụ tôi đã dùng.”
Drianna nói một cách tự hào.
‘Tuyệt lắm.’
Ruel nghĩ anh cũng muốn dùng phép thuật này lên dinh thự của mình.
“Lối này.”
Căn nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Ruel và một nhóm người.
“Mọi người đang làm nghiên cứu của chính mình. Thời gian quý báu lắm á.”
“Ồ, Drianna.”
“Vâng, thưa ngài?”
Khi được gọi bằng tên, Drianna háo hức trả lời.
“Ngươi sẽ cho ta xem phép thuật [Hold] gì đó chứ?”
“Không, ngài thì không thể.”
Cassion ngăn anh ta lại ngay lập tức. Ruel chỉ vào cái chậu.
“Không phải ta. Trên cái chậu đó kìa.”
“Mọi thứ đều có thể.”
Drianna đứng trước chậu hoa. Trong khoảnh khắc ấy, cơn gió nổi lên xung quanh cô.
Một chút ánh sáng trong mắt cô nổi lên, có một đốm sáng nhỏ quay quanh cô ấy.
“Cho tôi mượn tay ngài thay vì tay tôi nhé.”
“Wow…”
Tôi không thể không ngưỡng mộ được. Đúng là một loại sức mạnh siêu nhiên.
“Tuyệt thật.”
“Ôi, không phải. Đó là một loại phép thuật mọi người có thể thực hiện.”
“Cái thứ quay quay đó là ma lực à?”
Đáp lại câu hỏi của Ruel, Drianna nhìn lại chính mình, trông như cô ấy đang xấu hổ.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, như thể cô ấy đã tìm ra một viên đá quý vậy.
“Ngài có thể thấy nó chứ?”
“Dòng chảy từ cơ thể ngươi bao quanh cái chậu.”
“Vậy ngài có thể nhìn thấy nó à?”
“Đúng, ta thấy nó.”
Drianna cảm thấy vừa buồn vừa vui, cô nhìn một cách kỳ lạ.
“Ngài thực sự thấy nó à?” Ganien nghiêm túc hỏi.
‘Ta không thể thấy nó sao?’
Ruel miễn cưỡng gật đầu.
Ganien lắc đầu từ phía này sang phía khác khi anh ta nhìn Drianna.
“Đó là gì thế? Ta nghĩ đó là ma lực.”
“Không có gì.”
Ganien cười tinh quái.
Tôi không thể thấy một chút ý định trả lời nào từ cô ta cả.
Khi tôi nhìn Cassion, anh ta quay đầu khó xử.
“Drianna.”
“Ồ, tôi sẽ dẫn ngài đi tham quan xung quanh.”
Thấy cô ta chạy đi, Ruel trở nên cau có.
‘Đó là gì vậy?’
Cạch.
Cây gậy tạo ra tiếng ồn bất thường, tiếng ồn phải to lớn bởi vì nó ẩn chứa sự tức giận của chủ nhân.
Drianna ngừng lại trước một căn phòng.
Cô ta nhìn vào biểu cảm của Ruel và cẩn thận nói ra.
“Làm ơn, làm ơn hãy gặp sư phụ của tôi. Ngài ấy đã tự nhốt mình trong phòng.”
“.....?”
“ Từ ngày sư phụ bị đuổi khỏi nhà, cậu ấy đã rất sốc và tự nhốt mình vào trong phòng.”
“Sao các người không đưa ngài ấy ra ngoài?”
“Không thể nào. Vì có một vách ngăn phép thuật.”
“Vật thì tình huống của ta sẽ tệ hơn rồi.”
“Chỉ có ngài mới có thể làm điều đó. Đó là một chuỗi ma pháp chỉ có những người mang dòng máu Seteria mới đi qua được.”
Ruel ngoáy tai một lúc, thắc mắc rằng liệu mình có nghe nhầm không.
“Sư phụ là nguuowif tiền nhiệm của hội Hiệp sĩ Phép thuật, là chú của ngài.”
“.....Hờ.”
Ruel tự nhiên cười
nhạo vì anh ta không có chút ký ức tốt đẹp nào đối với những người mang họ Setiria.
‘E rằng lần này ta sẽ phải cầu nguyện rằng kẻ đó là một người tốt .’
Ta buộc phải có những Hiệp sĩ Phép thuật của Setiria. Không còn lựa chọn nào khác.
Nếu đó là nhân vật giống với Carbena, có lẽ sẽ có một cái bẫy.
Ruel để tay lên ngực và cười.
‘Ổn thôi, mình sẽ không chết được.’
Sau đó anh ta tiến một bước, nói với họ một cách cay nghiệt và đi vào phòng.
“Ít nhất hãy nhìn một cái nào.”
***
Ngay khi vừa bước vào, tôi che miệng mình lại.
Mùi hoa nồng đến mức tôi muốn nôn khan.
Phải gọi nó là khu rừng vì nó chả giống căn phòng chút nào.
Căn phòng tràn ngập hoa, bao gồm những cây hoa trắng, đỏ, vàng và xanh dương.
‘Đây là thế giới ảo hay một nơi khác nữa vậy?’
Ruel không thể phân biệt được.
Tôi chỉ muốn gặp chú của mình và rời đi ngay thôi.
Cạch, cạch.
Tiếng cây gậy vang lên trong không trung.
Đó là một tiếng động mà không thể phát ra trong trường hợp cây gập đập vào đất.
‘Đây là một thế giới ảo à?’
Ruel tiến lên một bước.
Đó là vì anh biết rằng mình sẽ đi đến được cuối căn phòng này. Đây là một ma thuật kỳ diệu, nếu suy nghĩ bất cẩn thì sẽ không tìm thấy lối ra mất. Tốt nhất claf chỉ nên di chuyển xung quanh.
Bởi vì anh chắc chắn rằng mình sẽ tìm được lối ra.
Khoảng được mười bước chân, tôi nghe một tiếng ở bên trái.
‘Giọng đàn ông?’
Ruel xác định hướng và đi qua những bông hoa.
Không nghi ngờ gì, tôi cảm thấy thật buồn
nôn.
‘Không ổn rồi.’
Nó khác với những cơn đau nhói từ căn bệnh của tôi.
Sau khi đi bộ một lúc, tôi thấy một người đàn ông giữa những bông hoa.
Đầu tóc và râu quai hàm của ông ta gọn gàng hơn những gì anh kỳ vọng, trông ông ta không giống vưới mấy người bị nhốt vào căn phòng tối tăm nhiều năm.
Có hai ngôi mộ trước mặt ông ta, và ông ta chỉ mới để hoa xung quanh chúng.
Ruel tạo ra một tiếng động và tiến tới, nhưng người đàn ông cũng không trả lời.
Nhìn vào một trong hai ngôi mộ, Ruel nao núng.
Tên của anh ta được ghi lên đó.
‘Thật tệ đó.’
Ruel tặc lưỡi.
“Tôi chưa chết.”
Người đàn ông phản ứng lại giọng nói.
Ông ta quay đầu lại, bỏ qua công việc đặt hoa. Ruel nói, nhìn vào một trong số những bông hoa xanh dương dưới chân ông ta.
“...đó là bông hoa yêu thích của anh trai tôi.”
Người đàn ông cười, như thể không thấy được Ruel.
“Tôi đang ở trong ảo cảnh nhỉ, hẳn đây là ảo giác.”
“Ruel Setiria chưa chết.”
“.....!”
“Đi ra đi, chú.”
Người đàn ông đứng dậy với há hốc mồm và khó khăn tiếp cận Ruel hệt như ông ta mới biết đi.
Ông ta vươn tay ra và đặt lên vai Ruel. Tôi cảm thấy được ông đang run rẩy.
Đôi mắt người đàn ông nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
“Rue- đấy à… !? Đây không phải là mơ, đúng không?”
“Không phải là mơ. Không phải là ảo giác.”
“Ha, cháu có thể xác nhận cho ta một điều không?”
Một cơn đau nhói nổi lên trong cơ thể anh.
Ngay khi nó lan ra trong cơ thể, có thứ gì đó được đổ xuống.
Đó là máu, đỏ ửng.
Ruel bất lực ngã xuống, cảm thấy cơn đau trên khắp cơ thể.
“...Ah.”
Người đàn ông không nhận thấy Ruel đang đổ gục. Máu bắn lên tay, hết sức nóng hổi.
Cơn ảo giác biến mất trong giây phút ấy.
Điều duy nhất còn lại trong căn phòng là chính ông ta và Ruel đã
ngã gục.
Chỉ sau đó, ông ta mới thấy được tình trạng của Ruel.
Người đàn ông hét lên và ôm chầm lấy Ruel.
“Ahhhh!”
Ông ta xông ra khỏi căn phòng, nơi ông đã bị nhốt nhiều năm liền.
***
Phù.
Một tiếng ồn lớn vang trong tai tôi như thể ai đó đang dùng cái máy hút bụi.
Ruel không thể cưỡng lại âm thanh đó và mở mắt.
‘Tôi chưa từng thấy loại trần nhà như thế này trước kia.’
Tôi nháy mắt, cả cơ thể tôi đau nhói và khó chịu.
Hình như tôi bị cảm rồi hẻ?
Khi tôi định mở miệng để tìm Cassion, thứ trào ra không phải âm thanh mà là một dòng máu đen.
“Phù.”
Mãi đến khi nó chảy ra gấp đôi bình thường thì âm thanh vo ve đó mới dừng lại.
Ruel kiệt sức và ngã lên chiếc gối.
“...Ngài ổn chứ?”
Chỉ sau đó tôi mới nghe rõ.
Giọng Cassion tràn đầy sự lo lắng như thường ngày.
Ruel quay sang nhìn Cassion.
Sau lưng anh ấy, ngay cả Ganien cũng nói chuyện với ánh mắt lo lắng.
“Ngài cảm thấy thế nào rồi?”
“Tại sao…”
Tôi không thể nói tốt được vì giọng của mình bị lạc.
Tôi muốn hỏi tại sao bọn họ lại ở đây.
“Tên ngu đó đưa một lượng lớn ma lực vào cơ thể ngài.”
Ganien nhìn ai đó.
Khi Ruel quay đầu sang, đó một người đàn ông với đôi mắt sưng húp lên.
‘Đó là chú của Ruel à?’
“May mà Cassion đang cầm lọ thuốc đúng thời điểm. Nếu không…”
Trong lúc nói chuyện, Ganien tức giận nhìn người đàn ông kia.
Anh ta tức giận tới mức quên đi phép lịch sự của mình.
‘Một lọ thuốc sao?’
Lọ thuốc là thứ thuốc hồi phục vết thương duy nhất trong ‘Hiệp sĩ bậc SSS’.
Nó hoạt động có tốt hay không dựa trên cấp độ, nhưng nó không có tác dụng với những căn bệnh và chỉ chữa được những vết thương ở bên ngoài.
Khi Ruel nhìn Cassion, anh ta nhấc ngón trỏ lên và đặt nó quanh miệng.
Tôi nhận ra rằng anh ấy nói như thế là vì anh ta không muốn nói điều gì đến sức mạnh hồi phục cả.
Thay vì trả lời, Ruel nháy mắt và trả lời rằng anh biết rồi.
“Đã hai ngày rồi.”
‘Sức mạnh của sự phục hồi, tất nhiên là vậy rồi.’
“Có lẽ nó sẽ tốt hơn nếu nói rằng cả cơ thể ngài, ừ,
gục xuống vì ma lực, hoặc đang đau đầu. Tôi không biết nữa, dù sao thì việc tồi tệ nhất là cả cơ thể ngài đều bị đổ máu.”
‘... Cả sức mạnh hồi phục nữa.’
Ực.
Ruel nuốt nước bọt mà không có lí do gì
‘Đợi chút…’
Không phải là mọi chuyện xảy ra vì cái thứ quay quanh người đàn ông kia đưa cho anh chứ?
Nói cách khác, thứ quay vòng vòng ấy là ma lực và anh có thể thấy được nó.
Ruel không thể ngừng cau mày.
“Ngài không khỏe ạ?”
“...Ừ.”
Tôi nhắm mắt lại khi trả lời câu hỏi của Cassion.
Tổn thương thật đấy.
Tôi đau lòng vì cơ hội trở thành một pháp sư đã vụt tắt mất.