Ruel quay trở lại để lên xe nhưng dừng lại một lúc và hỏi,
“Còn lũ trẻ thì sao?”
“Không phải tất cả mọi người đều tham gia với chúng ta đâu ạ.”
Trái ngược hẳn với hình tượng của mình, Cheynol có chút do dự.
“Thật sao? Nói với bọn nhỏ rằng hãy gọi ta khi nào chúng thích. Ta sẽ đến.”
“Vâng, thưa ngài!”
Lúc khởi hành. cỗ xe không có ai hộ tống, nhưng khi quay trở lại thì mang theo một trăm người trên đường đi về.
Đống trang bị cũ kĩ đó không phù hợp với sức mạnh của họ, thậm chí họ còn không cần đến nó.
“Là những chàng Hiệp sĩ.” Một trong những người tham gia đoàn diễu hành của lãnh chúa đã thét lên.
Có vẻ ai đó đang cười nhạo, nhưng cũng có người đã hét lên cùng nhau.
“Những Hiệp sĩ đến rồi!”
Nếu họ không phải hiệp sĩ, vậy họ là ai?
Nhiều người thắc mắc tại sao họ lại không hề mặc áo giáp.
Trong nháy mắt, nhiều sự nghi ngờ nổi lên.
Trong số họ, nhiều nhất là ‘vì không có tiền ở Setiria, nên họ phải bán đi những cái ‘áo giáp’ của mình.’
Nhưng những ánh mắt của hiệp sĩ lại khác xa với những gì mọi người đoán.
Không hề có sự xấu hổ nào cả vì họ đang bận tự hào về bản thân và cảnh giác với mọi thứ xung quanh lãnh chúa của họ.
“Có phải đến lúc để thông báo rằng sự xa hoa của những nam tước đã kết thúc rồi không?”
Mọi người đồng cảm với âm thanh mà người nào đó thốt ra.
Đúng rồi.
Lãnh chúa đã trở lại rồi, và những hiệp sĩ mạnh mẽ cũng đã đứng cạnh ngài ấy, mặc dù họ không mặc áo giáp.
Mọi người đều tràn đầy sự kỳ vọng.
Rồi nhớ lại sự xa hoa của các nam tước trong năm năm qua.
“Tại sao bọn họ lại thích lãng phí như vậy?”
Ruel nói thẳng.
Mọi người đều đang nói chuyện, nhưng giọng nói của họ trộn lẫn lại và tôi không thể nào hiểu được câu hỏi của ngài ấy.
Có lẽ ngài ấy đang cười về chuyện những hiệp sĩ không mặc giáp.
“Chúc mừng ngài.” Ganien nói.
“Gì? Tại sao?”
“Tôi không biết nữa.”
Ganien nhún vai.
“Nhìn này. Tôi đã nói với ngài rằng người dân không ghét ngài như ngài nghĩ đâu.”
Khi Cassion phấn khởi, Ruel nhăn mặt.
“Không thể nào.”
Dù sao thì, ngài ấy là một vị lãnh chúa tồi vì đã bỏ ngang công việc của mình.
Tung hô là điều không có gì quá xa lạ, thậm chỉ nếu có một viên đá ném trúng đầu cũng không lạ nốt.
‘Lạ thật.’
***
Sự tung hô tiếp tục đến khi Ruel về đến dinh thự.
Ruel của hiện tại đang cảm thấy lạ và nặng nề.
Đó là vì anh thích được tung hô và cảm thấy như mình phải làm gì đó.
Rộp.
Ruel tự xoa dịu bản thân mình bằng việc ăn bánh.
Sự tung hô hoặc ném đá sẽ không thay đổi được những kế hoạch của anh.
‘Cuộc đời bình yên, cuộc sống bình phàm.’
Tôi nhớ lại giấc mơ của tôi vài lần trong đầu.
“Nhìn vào nó, sẽ có rất nhiều thứ xảy ra xung quanh bạn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trước âm thanh của Ganien và giọng nói dễ nghe của Cassion, Ruel bật cười.
“...hả.”
Tôi đã thất vọng khi nhìn thấy Ganien, anh ta nhìn tôi một cách lạ lùng, không biết nó có phải là vì tôi không, ai mới là là nhân vật chính của việc diễu hành này.
Rộp.
Ruel cắn một miếng bánh khác.
“Ngươi xong lịch trình hôm nay chưa?”
Với sự giúp đỡ của Cassion, Ruel xuống xe.
Khi anh nhìn vào chân toa xe, anh tự dưng nhớ lại vài thứ xảy ra vào sáng nay.
“Ta phải đi lên xe một lần nữa, cho đến lúc đó, hãy làm cái chỗ để chân khác và gắn nó vào đấy.”
Ruel đưa ra mệnh lệnh nhẹ nhàng giống như việc gọi tên chó của ai đó và đi vào dinh thự với Ganien.
Hiệp sĩ đi theo anh ta.
“Ha…”
Cassion bị bỏ lại phía sau cỗ xe, anh tự làm rối đi mái tóc gọn gàng của mình.
‘Mẹ nó!’
Tim anh ta nhói lên lập tức, nhưng Cassion nghiến răng và nghĩ kĩ về Ruel một lần nữa.
‘Nếu không phải vì hợp đồng…!’
Cassion nhăn mặt nhìn vào những thành viên đang bảo vệ phía trước dinh thự.
“Các ngươi nghe chưa? Đứng im, nghiêm.”
“Đô, đội trưởng?” Một trong những thành viên hỏi.
Mặc cho dù những từ ngữ hoang mang của anh ta, Cassion vẫn đi đến dinh thự.
Anh đột nhiên thèm thứ gì đó ngọt ngào.
***
Rộp.
Những đồng tiền vàng đổ ra ngoài.
Hai mắt Cassion trừng to.
Anh ta đang nhìn vào thanh kiếm, không phải đồng tiền vàng.
Tim anh đau nhói khi nhìn thấy hoa văn trên chiếc lá có chút màu ngà cùng với cái bọc màu đen.
Hoa văn mạ vàng trên tay cầm và vành được vẽ bằng chữ viết tay rất nhỏ.
Cassion nuốt nước bọt khi anh nhìn thanh gươm, thứ làm anh ta cảm thấy sợ chỉ vì nhìn nó.
Anh thậm chí còn không thể cảm thấy được độ ngột của cây kem vừa mới ăn.
“Nó là của ngươi.”
Ruel nhẹ nhàng cầm nó lên.
“Của, của tôi ư?”
Cassion nói lắp.
Ruel cười cợt.
“Vật gia truyền của Setiria là Ngày Hỗn Độn, thanh gươm mà ngươi đang mong muốn. Và đó là nội dung trong hợp đồng của chúng ta.”
“Đây là thanh gươm Ngày Hỗn Độn.”
Nó là thanh gươm hấp dẫn và đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì anh từng nghe.
Cassion cởi
găng tay ra và đặt nó lên.
Ngay cả một hạt bụi cũng không bay vào được, nhưng đáng chú ý hơn là nó được đặt trên bàn.
‘Vệ sinh thanh gươm Hỗn Độn này đi và cho nó vào một cái hộp kính…’
“Ồ, có vài thứ ngươi cần làm trước khi lấy nó ra đó.”
Ruel cố lấy lại thanh gươm Hỗn Độn để cho Cassion biết rằng cuộc giao dịch vẫn chưa bắt đầu.
Đét.
Cassion đánh vào tay của Ruel ngay lập tức.
Cố kìm chặt trái tim mình, Cassion đấu tranh để nói ra.
“Đừng chạm vào nó với bàn tay của ngài!”
“...Wow, ta không nghĩ rằng ngươi sẽ thích những thanh gươm đến vậy. Ngươi có thích sưu tầm kiếm không?”
Ruel tức giận và xoa vào phần tay bị đẩy của mình.
Cassion nháy mắt một chút, rồi nhìn về phía sau bàn tay đỏ của mình.
Tại sao phải nói dối và cho ngài ta nhìn dù biết tim mình sẽ bị ghìm lại chứ?
“Tôi là một người sưu tầm kiếm thưa ngài.”
“Chắc sau này ta sẽ phải lấy nhiều đồ cho quản gia của ta rồi.”
“...Vâng?”
“Ngươi nói ngươi thích sưu tầm kiếm mà. Ngươi có thể mong đợi nó.”
Vì nhân vật chính của ‘Hiệp sĩ cấp SSS’ là một hiệp sĩ, nên tất nhiên rằng có rất nhiều kiếm.
Ta yêu ngươi nhiều lắm, nên ta sẽ lấy chúng cho ngươi.
Cassion nhìn Ruel. Anh có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Ruel.
‘Mục đích cho việc giữ thăng bằng ấy là gì nhỉ? Lần tới, tôi sẽ làm một cỗ xe cho ngài thậm chí nếu ngài không yêu cầu tôi làm điều đó. Được chứ.’
Nếu Ruel cố chiếm lại quyền kiểm soát Setiria, ngài ấy có lẽ phải mua vài thanh gươm đắt tiền cho mình.
Trên hết, ngài ấy là một quý tộc, khả năng lấy được một thanh gươm quý tộc của ngài cao hơn tôi.
“Dù sao thì, có một vài thứ ngươi cần làm trước khi ngươi lấy nó.”
“Ngài hãy nói đi ạ.”
Hôm nay là ngày Cassion lịch sự nhất từ trước đến nay.
“Làm một bản sao đi.:
“Ngài vừa nói gì ạ?”
“Sao chép nó đó đi.”
“Ngài có ý gì khi làm một sản phẩm như vậy chứ?! Nó làm ô uế đi thanh gươm đó ạ!”
Cassion sau khi xác nhận rằng mình đã nghe đúng, anh dường như myoosn nhảy cẫng lên vì đang hứng thú bừng bừng.
“Thanh gươm này phải nổi tiếng hơn ta nghĩ. Nếu ai đó tìm thanh kiếm này thì sao? Ngươi muốn ta bỏ nó lại à?”
“Tặng rồi lấy lại, không, điều khoản trong bản hợp đồng…”
“Nên hãy làm cho nó giống thật đi.”
Tôi sẽ làm ra Ngày Hỗn Độn, không phải là một thứ đồ giả rẻ tiền.
Điều này không đúng với những gì đang diễn ra trong lòng Cassion.
Nhưng anh có thể làm gì đây, đây là mệnh lệnh của chủ nhân mà.
“Ngoài ra…”
“Nếu được, thì ta có thể làm luôn mọi thứ cùng lúc?”
“Với số tiền này, ngươi có thể mua áo giáp cho hiệp sĩ. Ngươi biết rõ hơn ta mà.”
“Người lấy số tiền này ở đâu?”
Từ góc nhìn của Cassion, Ruel là người chủ nhân của Setiria, nhưng anh ta lại không có một xu dính túi.
Liệu đây là tiền của ngài ấy thật à?
“Ta tìm ra một ít tiền trong két sắt của mình. Có lẽ không phải chỉ mình ta mới có khả năng mở nó ra.”
“...Tôi không nghĩ vậy?”
Ruel nói cái gì đó khá là lạ.
Anh chỉ nhẹ nhàng cười mỉm.
Ruel đi quanh dinh thự một lúc trước khi anh tìm ra được một căn phòng với chiếc két sắt sao? Cũng tiện ghê đó.
Tôi đã nghĩ rằng việc bảo mật nó sẽ khắc nghiệt lắm vì nhìn nó y như căn phòng bình thường, nhưng hóa ra không phải vậy.
Khi Astell đi ngang qua và hỏi thứ gì ở trên tường vậy, Ruel đã chú ý đến.
Căn phòng với chiếc két sắt mà chỉ có mỗi anh nhìn thấy được.
Trong chiếc két sắt là vàng và những di sản mà người đứng đầu gia tộc đã thu thập được. Thanh gươm Hỗn Độn, đống trang sức lộn xộn, và nhiều thứ đã được bọc trong thứ gì đó.
Nhiều mảnh giấy được gắn lại với nhau như những chiếc bùa chú, nên tôi đã khá lưỡng lự để chạm vào chúng thêm lần nữa.
“Ta có chút bận vì tí nữa sẽ gặp mặt những Ma pháp sư sau bữa trưa.”
“Được rồi, tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Cassion lấy ra một chiếc vải lụa từ túi của X-Raemon và cẩn thận bọc thanh Hỗn Độn kiếm lại.
Chính xác là Cassion bỏ thanh gươm vào túi anh ta.
Ruel có chút ngạc nhiên.
“Ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Ngài nói đi ạ.”
“Cái túi đó là thứ gì vậy?”
“Tôi đã nối nó với kho tiền của mình bằng phép thuật ạ. Nó khá tiện. Thật không may là cần rất nhiều tiền để sở hữu cái túi này ạ.”
Ruel tặc lưỡi và nằm trên giường hít thở.
Sau đó anh ta vẫy tay và đuổi Cassion đi.
Trước khi đi, Cassion đột nhiên quay lại và gọi Ruel.
“Ồ, có một lá thư cho ngài.”
“Thư gì?”
“Nó là một lá thư yêu cầu ngài trả nợ.”
Ruel nhận lá thư của Cassion và xác nhận được người gửi.
Gia tộc Lumina và gia tộc Shio.
“Chúng quay lại rồi à?”
Từ khi những hiệp sĩ trở lại, họ đang cố gắng tạo một thế gọng kìm để kẹp anh vào chính giữa.
Nhưng mà nếu muốn sủa được nhiều hơn thì chẳng phải là nên che miệng của chính mình lại sao?
“Có tin gì mới từ Minart không?”
“Vâng ạ, tôi vừa định lấy nó ra.”
Ruel nhận lá thư và mở nó ra.
Lá thư có 3 trang.
‘Sao nhiều quá vậy?’
Trong số những thứ được liệt kê trên lá thư, Thánh kỵ sĩ sĩ bị gạch đi vì họ đã trở lại.
Cựu quý tộc, quản gia và người hầu
Tại sao có nhiều người bị đuổi hay bỏ đi vậy?
Ruel chuyển lá thư sang cho Cassion.
“Chọn một trong số này để loại ra đi. Ngươi có thể làm điều đó mà, nhỉ?”
Đương nhiên rồi, người trong bang hội của anh ta có thể làm việc này dễ dàng.
“Cho dù không thể thì cũng phải làm mà.”
“Ta sẽ đi gặp hai quý tộc đó sau khi gặp những Ma pháp sư. Gia tộc nào gần hơn nhỉ?”
“......”
Cassion im lặng, sau đó anh hỏi với ánh mắt cương nghị.
“Ngài định tấn công chúng một lần luôn đúng không ạ?”
“Ừ? Ta muốn xử lý mọi thứ cùng một lúc khi vẫn sử dụng được cái thân thể này.”
“Haizzz.”
Cassion thở sâu.
Với kinh nghiệm suốt mấy năm của anh, anh biết rằng rất khó để lung lay cái ý chí kiên định đó.
Nếu Ruel chịu nghe anh chỉ bởi vì anh nói rằng nó không tốt cho sức khỏe, có lẽ anh của hiện giờ đang nghỉ ngơi rồi.
Cassion do dự để nói khi anh ta nhìn vào vẻ mặt nhợt nhạt của Ruel.
“Gia tộc Lumina gần hơn ạ.”
“Thật ư?”
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Ngài dự định sẽ điều động bao nhiêu hiệp sĩ để hộ tống đây…”
“Không, ta sẽ di chuyển trong thầm lặng. Ta vẫn chưa ra ngoài kể từ khi ta trở về cùng những hiệp sĩ. Khụ, khụ.”
Ruel ngừng ho và tiếp tự nói.
“Vì ta rất, rất bận để kéo Setiria vực dậy.”
“Được rồi, sẽ di chuyển trong thầm lặng ạ.”
“Ta đã yêu cầu Astell làm cho ta nhiều bánh quy, nên mang theo chúng đi. Ta sẽ mang theo Cheynol.”
“Được rồi.”
Cassion do dự nhìn vào Ruel, trái với câu trả lời của anh ta mình.
Ruel chỉ tay vào ngực anh thay vì trả lời.
Hai lá phổi vẫn còn hoạt động tốt đấy.
Mặc cho sự tuyên bố đó, Cassion vẫn thở dài.
‘Ngươi nhanh trí đấy.’
Tôi không biết có phải là vì mình đã ăn hết sạch bánh quy Astell làm hay không, mà tôi lại cảm thấy không khỏe rồi.
‘Cái cơ thể chết bầm này.’
Dù cho tôi có nguyền rủa bao nhiêu lần đi nữa thì tôi vẫn thấy không khỏe.
Khi Ruel nhắm mắt lại và cố hồi phục, có một tiếng gõ cửa.
“Cheynol. Ta nghe được rằng ngươi đã tìm ra nó.”
“Vào đi.”
Cheynol là chỉ huy của những hiệp sĩ.
Những hiệp sĩ khác có thể không biết, những anh ta lại biết được tình trạng của Ruel.
“Tôi có thể hỏi ngài một câu với mọi sự tôn kính của tôi được không, thưa Chủ nhân?”
Từ đầu tiên anh ta nhận được như là một chỉ huy là, ‘Ngươi có thể hỏi.’
Tôi vừa vui vừa buồn, làn da của ngài ấy tệ đến nỗi mắt mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.
Ruel không trả lời và nói điều gì nữa.
“Bộ giáp sẽ được giao đến trong vòng vài ngày. Như ngươi biết Carbane và lính của cô ta đã làm nhiều thứ và hiện tại thì chưa có.”
“Ổn thôi ạ, chúng tôi chỉ cần bảo vệ nơi này thôi.”
“Không, ta không ổn. Các ngươi là những hiệp sĩ của ta. Các ngươi như bộ mặt của ta vậy. Ta sẽ làm mọi thứ tốt nhất từ đầu tới chân.”
Mắt Cheynol nhẹ lóe lên.
“Thật vinh hạnh khi ông già này được ngài xem trọng đến vậy, chúa tể của tôi.”
“Vậy, ta muốn đưa cho ngươi hai mệnh lệnh, ngươi sẽ không thấy phiền chứ?”
“Tất nhiên ạ!”
“Một tuần? Có lẽ hơn thế. Ta sẽ đi ra ngoài và trở lại. Ngươi có thể giữ cho chỗ này an toàn hơn cả bây giờ không?”
Cheynol vốn định trả lời không chút do dự, nhưng lần này lại câm nín.
Làn da nhợt nhạt của Ruel, đôi môi màu xanh, và cả đôi tay run rẩy của anh ấy.
Những triệu chứng này không tốt tí nào cả.
“Ngươi có thể giữ nơi đây an toàn chứ?”
Ruel hỏi lại. Môi Cheynol run lên.
‘Ngài không có nhiều hơn một sinh mạng đâu ạ… Ngài đang nghĩ về việc đốt cháy mạng sống đó cho Setiria à?’ Cheynol nghĩ.
“Ngươi có thể làm được không?”
Y như thúc giục cho hắn ta đồng ý vậy, câu hỏi được thốt ra một lần nữa làm cho Cheynol nghẹn ngào.
Có lẽ khi già đi, tuyến nước mắt cũng theo đó mà yếu dần.
“Làm được ạ!”
Cheynol hét lớn hơn.
Ruel mỉm cười rất hài lòng sau đó.
“Và một điều cuối cùng.”
“Vâng, thưa chúa tể của tôi.”
“Ta thắc mắc rằng thanh kiếm có bị gỉ sét sau nhiều năm như vậy không. Khụ.”
Theo sau đó là tiếng ho.
Mỗi lần như vậy, quần áo của Cheynol lại bị nhăn.
“Mạnh mẽ lên” Ruel nói.
‘Vì Setiria.’
Ruel không nói quá to, nhưng đó là thứ mà Cheynol có thể nghe thấy.
‘Đúng vậy, phải mạnh mẽ bằng mọi giá.’
Cheynol quỳ một chân.
Và anh ta cúi đầu cùng lời hứa với chúa tể của mình.
“Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.”