“Ngươi muốn ta dỗi à?”
“Ờm, thì tôi sẽ xử lý hậu quả mà.”
Ruel mỉm cười hài lòng.
Tôi phải chịu trách nhiệm nếu làm hỏng việc. Nếu không thì điều đó sẽ thay đổi mất.
Tôi sẽ.
“Tên trộm định làm gì vậy? Ngài biết ai đã làm điều đó mà nhỉ.”
“Ta sẽ xử lý chuyện đó sau. Nên là hãy làm như ta yêu cầu đi.”
“Được thôi.”
Khi Ganien rời đi, Ruel tiếp cận Cassion.
Tôi đói rồi. Tôi muốn ăn phần bánh quy còn lại.
“Đưa cái rổ mà Astell cho ta đi.”
“Tôi tặng nó cho Ganien rồi. Tất tần tật luôn.”
Cái rổ không còn ở đây rồi.
Cassion mỉm cười khi anh nghĩ về thứ gì đó.
“Ồ, nghĩ lại thì, họ giống như đã tranh giành nhau thứ gì đó. Chính nó.”
“...Nó đã bị lấy đi rồi.”
Ruel thất vọng vô cùng.
Với Cassion thì hương vị của chiếc bánh thật tuyệt vời, những thứ mà Astell làm khiến cơ thể một cảm giác thoải mái lạ thường.
‘Thật ra thì, Astell đang làm cái đéo gì vậy?’
***
“Anh đang làm gì thế ạ?” Một đứa trẻ nhìn chằm chằm vào hành động của Cassion.
Không nên ngạc nhiên vì Cassion đang đích thân lựa chọn những thực phẩm một cách cẩn thận.
Bữa ăn được phục vụ trong một không gian thoáng đãng ngoài trời.
Vì hầu hết dân làng đã tụ họp lại nên nó khá là ồn.
Với tiếng ồn lớn đó, Ruel không thể nghe được gì xung quanh mình cả. Anh lấp đầy cái bụng đói rồi nhướng mày nhìn bầy cừu đang chết dần, chết mòn..
“Thật tàn nhẫn.”
“Không.” Cassion nói một cách chắc chắn.
“Anh đang làm gì thế ạ?”
Những đứa trẻ hỏi lần nữa.
“Có những thức ăn gây ra vấn đề khi các em ăn trúng phải nó, nên anh đang lựa chọn đấy.”
“Anh bị đau lại hả?”
“Anh bị ốm lại hả?”
“Ừ, em sẽ bị ốm nếu em ăn nó.” Cassion vỗ nhẹ đầu tụi nhỏ và cười.
“Đủ rồi.”
Cassion lấy đống thịt ra sau một thời gian, rồi dọn nó ra dĩa.
“Chà…”
Tất cả những thứ có trên đĩa là khoai tây và khoai lang.
Khi tôi nhìn vào đĩa của Cassion, thì thấy có nhiều bánh mì, thịt, và súp, tôi đã rất xấu hổ đấy.
Tuy nhiên thì khi tôi thấy anh làm đống này, tôi không nghĩ rằng anh ta đang cố để chọc tôi, nên tôi đành giữ và ăn nó thôi.
“Bữa ăn hợp với khẩu vị của em đó…”
Những câu nhận xét khác thì lại không nghe được.
Cheynol nhìn vào đĩa đầy khoai tây và khoai lang của Ruel.
Mặt anh ta cứng lại một chút.
“Có những thức ăn mà ta không nên ăn, nên ta vứt rồi. Mong rằng anh hãy bỏ qua chuyện này nhé.”
“Còn bao nhiêu cái vậy?”
“Đó là lý do tại sao nó cứng*.”
(P/s: Mình không hiểu ý cho lắm, ai biết giúp mình nhé? Raw Eng của nó là: “How many are there?” và “That’s why it’s hard.” )
Cheynol nhìn Cassion, anh ta mỉm cười giống như đang mệt mỏi rồi sau đó quay sang nhìn đĩa của mình.
Anh ta dời tầm mắt đi.
Đĩa của Cassion khá sạch, có lẽ vì nó bao gồm cả phần của Ruel.
“Tại sao anh không nói cho em biết?”
“Không được đâu. Đưa ra yêu cầu trong một buổi ăn thì thật thô lỗ đấy.”
“Đừng như một thằng khốn nạn nữa!”
Có lẽ là vì tôi ăn khoai lang hoặc vì tôi đang nhìn khói thuốc của Cassion, nhưng cổ họng tôi chợt nghẹn lại.
Khi tôi chuẩn bị uống nước, Cassion lấy cái ly đi.
“Lần nữa à, tại sao vậy?”
“Bởi vì anh có tóc.”*
Cassion khoe bộ tóc màu bạc của mình. Tóc cũng khá dài đấy.
“Phụt hahaha…”
Tôi nghe thấy có tiếng cười.
Cheynol vừa nói vừa cười.
“Hai người dường như có một mối quan hệ tốt chứ nhỉ.”
“Ngươi đang nhìn về phía nào vậy?”
Ruel rất tức giận.
Sau đó anh nhận ra rằng Cheynol đã ngồi vào chỗ và bình tĩnh lại.
“Em trai của cậu thật nhút nhát đấy.”
“Nó giống thế đấy.”
Trong khi đang nghe cuộc hội thoại giữa hai người. Ruel nghiền khoai tây để giữ im lặng.
Khi đĩa của đã gần hết khoai lang, khoai tây và những đứa trẻ cũng đã ăn xong đang chơi với nhau, Ruel đưa ra chủ đề.
“Trên đường đi đến đây, ta đã nghe thấy một câu chuyện về một nhà kho lớn bị ăn trộm.”
“Ồ, đó chính là chủ đề được bàn tán rất nhiều ở thị trấn Sisel đấy.”
Không có chút thay đổi nào trên khuôn mặt của Cheynol.
“Tên trộm có lẽ chia thức ăn cho nhiều người. Những đứa trẻ đã rất vui đấy.”
“Đúng rồi đó, khi tôi mở cửa vào buổi sáng thì mọi người đang rất vui vì số lượng thức ăn nhiều đến mức họ có thể dự trữ trong nhiều tuần.”
Cheynol mỉm cười dịu dàng nếu như anh ta có bất cứ sự hối hận nào.
“Đối với ngươi thì nó không khó à?”
“Đó luôn là vấn đề vậy. Sống thêm được một ngày. Chúng tôi cũng sẽ bị đuổi nữa.”
“Không, ta đang hỏi liệu có khó không khi phải vừa ăn trộm vừa chăm sóc cho những người không thể đóng thuế.”
Tay Cheynol ngừng lại. Anh ta bỏ muỗng của mình xuống và nhìn Ruel một cách vô cảm.
“... điều đó khó lắm.”
“Tội lỗi thì luôn là tội lỗi. Có rất ít thứ khiến từ bình thường thành tội lỗi đấy.”
“Ngay cả những điều nhỏ nhặt cũng quý giá đối với tôi.”
“Ngươi sẽ không dừng lại chứ?”
“Tôi…”
Mặt Cheynol nhăn lên.
“Ai sẽ là người khiến họ cười nếu tôi dừng lại đây?”
Ruel cảm thấy cặp mắt của những đứa trẻ nhìn anh ta từ phía sau.
Nhưng anh ta vẫn không ngừng nói.
“Thứ mà ngươi đã lấy đi là phần ngũ cốc mà những người ở vùng đất này thu hoạch được đấy. Ngươi không thể cướp chúng đi vì chỉ muốn làm họ vui lên được.”
Ruel họ khan một tiếng và tiếp tục nói.
“Và con người cũng không thể quen với tiếng cười đến từ một tội lỗi đâu. Hãy dừng lại đi.”
“... Đã quá muộn rồi.”
Cheynol cúi thấp đầu mình xuống.
Anh là một hiệp sĩ.
Anh đã nhận lấy bao nhiêu lo âu khi quyết định rời khỏi con đường chính nghĩa vậy?
Giọng nói cam chịu của anh trông có vẻ khó chịu rồi. Thật là không tốt cho lắm.
Ruel không muốn người trở thành hiệp sĩ của mình sẽ ngồi như thế này.
“Vẫn còn chưa muộn.”
“......”
“Ai đã yêu cầu ngươi làm họ cười vậy?”
Ruel lớn giọng của mình lên để mọi người cùng nghe.
Đây là một giọng nói mỏng manh, nhưng lại thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
“Cậu đang làm tôi cười đó. Nên là hãy dừng lại đi.”
Nhưng Cheynol lại giống như nở nụ cười trong nỗi buồn vậy. Và anh ta đứng dậy.
“Tôi không biết cậu là ai, nhưng chúng ta không thể kết thúc ở đây được. Tôi xin lỗi.”
Bọn trẻ đã rời đi trước khi anh ta kịp nhận ra.
Những người đang theo dõi Ruel và những người khác đang đứng dậy và cố tiếp cận họ.
Lách cách.
Một âm thanh mượt mà của kim loại xuất hiện ngay sau đó.
“Ta có thể xem đây là thất bại khi thuyết phục ngươi không nhỉ?”
Cassion khịt mũi trong khi vẫn tiếp tục ăn.
Việc anh ấy chưa di chuyển có nghĩa là mọi thứ vẫn ổn.
Ruel không đáp lại mà chỉ nhìn họ và Cheynol đang bước đến gần.
Anh hít một hơi thật sâu và nghiêm túc mở miệng.
“Ngươi đã phải đánh đổi thứ gì để có một tinh thần như hiệp sĩ? Trộm cắp nhiều à?”
“Đó là Setiria.”
Ruel có lẽ sẽ tức giận, nhưng Cheynol rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh ấy là chấp nhận được.
“Setiria đã làm gì cho ngươi?”
“Chúng ta là Setiria.”
“Thậm chí nếu Setiria bỏ rơi ngươi ư?”
“Dù có bị bỏ rơi hay vứt bỏ, chúng ta vẫn là Setiria.”
Tình yêu của anh ta đối với Setiria là rất lớn.
Ruel cười sảng khoái.
Sau đó anh bị ho bất chợt và nắm lấy ngực mình.
‘... Mẹ kiếp.’
Thật sự là một căn bệnh khó chịu.
Tôi thấy chóng mặt và nóng trong người.
Như một cơn sóng khổng lồ đang vồ vập từ phía sau, Ruel siết chặt vào vạt áo của mình.
Cassion bỏ đĩa xuống và quan sát Ruel.
“... Tôi thật sự xin lỗi. Sau này tôi sẽ chấp nhận trả giá cho tội lỗi.”
Tiếng thanh kiếm được rút ra từ vỏ bọc có thể nghe thấy.
Ruel nhắm lại sau đó mở mắt.
“Được rồi, bây giờ ngươi vẫn ổn đấy thôi.”
Ruel run rẩy và đứng dậy với sự giúp đỡ từ cây gậy của mình.
Có thể phân biệt được một điều đơn giản rằng tại sao quý tộc thì thường cao quý và làm thế nào để phân biệt được gia đình chính thống và gia đình trực thuộc.
(P/s: Có thể hiểu rằng đây là dòng dõi chính thống và dòng dõi phụ thuộc, 1 bên là thân cây và 1 bên là cành cây)
Ruel giơ cánh tay run rẩy của mình ra.
Khi anh giải phóng mana của mình, hình tượng những chiếc khiên tỏa ra từ phía sau bàn tay của anh ấy.
“... Ôi, nó!?!?”
Mọi người đang sống ở Setiria đều có thể nhận ra những gì mình đang nhìn thấy.
Hoa văn trên chiếc khiên tỏa sáng một màu xanh nhẹ, nó đơn giản đến mức thể hiện được anh ấy thuộc dòng dõi chính thống.
Màu sáng xanh của bầu trời tỏa ra chói lóa y như rằng đã đến buổi sáng.
Màu sắc biểu trưng cho Setiria.
Tôi nghe thấy tiếng họ làm rớt thanh kiếm của mình.
“Bây giờ thì ổn rồi.”
Ruel nói những lời y chang lúc nãy anh ta nói.
Thậm chí cả Cheynol cũng làm rơi kiếm của mình.
Và như thể họ nhìn thấy Chúa, anh quỳ gối xuống đất và mắt anh cũng chuyển đỏ.
Tại sao anh lại không biết?
Rằng đứa nhỏ ấy đã trở lại.
Màu xanh da trời, đó là màu sắc mà chỉ Lãnh Chúa mới có.
“Bây giờ Lãnh chúa đã trở lại, các ngươi không cần phải lao động cực nhọc nữa.”
“... Chủ nhân.”
Mọi người quỳ xuống theo Cheynol.
“Quay lại với ta đi nào, những hiệp sĩ của ta. Đây là một mệnh lệnh mà ta, Lãnh chúa, đang đưa cho các ngươi.”
Ruel che miệng mình lại. Máu đen chảy ra giữa những ngón tay của anh.
“Đây là một mệnh lệnh.”
Cassion đỡ lấy Ruel đang ngã.
Bầu không khí tĩnh lặng quét qua khu rừng.
“Hôm nay, Lãnh chúa đã không khỏe lắm, nên tôi sẽ rời đi.”
“Đi nào, chủ nhân của tôi.”
Cheynol nhìn Ruel, choáng váng cùng sự bối rối hiện rõ trên mặt anh ta.
“Chủ nhân đã đưa các ngươi mệnh lệnh rồi, nên hãy chuẩn bị để gặp ngài ấy với tư cách là những hiệp sĩ của Lãnh chúa. Hãy vứt bỏ những ý nghĩ trộm cắp phù phiếm ấy đi.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cheynol khóc khi anh nhìn Cassion, anh ta đã biến mất với Ruel rồi.
Anh ấy đã đi tới nơi này với một cơ thể bình thường.
“Ruel… Setiria.”
Anh nói ra cái tên mà mình đã khóc rất nhiều vì nó.
Anh ấy đã quay lại rồi.
Anh ấy đến để tìm những người bị lãng quên.
Anh ấy nói rằng sẽ không sao cho dù mọi người đã từ bỏ tính ngưỡng như là một hiệp sĩ và dừng việc ăn cắp.
Anh ấy đã nôn ra máu và gọi mình là một vị hiệp sĩ.
Còn vinh quang nào lớn hơn việc này đây?
Cheynol thốt lên.
“Tôi sẽ trở lại.”
Giọng mọi người cũng theo đó mà cất lên.
“Chúng tôi sẽ trở lại!”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ trở lại!”
Vào ngày này, thanh kiếm gỉ sét đã được rèn trở lại và trở thành thanh kiếm với mục đích chống lại kẻ thù của chủ nhân mình.
***
“Một lần nữa, ta là Bích hiệp sĩ của vương quốc Cyronian.”
Ganien gác chân lên bàn hắn ta, mặt đối mặt với con bò được ủy thác*.
(P/s: có thể ý “con bò” là một con người nhưng lại bị dắt mũi, mà con người ở đây ý chỉ là mạo hiểm giả, chap trước có nhắc đến)
“Ôi chao, điều đó là không thể! Một hiệp sĩ lại đi hỏi về cách thành phố đang hoạt động sao…”
Bùm!
Cái bàn nát ra trong tíc tắc.
Người dẫn đầu run rẩy và hướng mắt nhìn về phía sau Ganien.
Cửa hàng của hắn đã bị cắt thành một nửa theo đúng nghĩa đen, phơi bày ra hết thảy bên trong của nó, nhiều mạo hiểm giả cũng đang nằm trên sàn.
Trong một tình huống ngớ ngẩn như vậy, người dẫn đầu có vẻ tức điên lên khi gặp phải một người đàn ông tự xưng mình là một hiệp sĩ.
“Bây giờ, ngươi đã sẵn sàng nói chuyện rồi chưa?”
Ganien bước một bước tới gần người dẫn đầu.
Hắn ta không còn đường nào để chạy cả.
“Cái…., những người khác sẽ đến đây sớm thôi.”
“Ngươi có biết ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi không?”
Ganien vỗ nhẹ vào vai hắn ta bằng thanh kiếm của mình.
Đó là thời cơ tốt nhất để trốn thoát.
Anh cũng đánh nhau với những mạo hiểm giả và cũng đã phá cửa hàng, thứ mà anh luôn muốn thử một lần cho ngầu.
Tuy nhiên, miệng của người dẫn đầu văn phòng ủy thác lại chặt hơn tưởng tượng.
Hắn ta sợ vì mình đã gặp phải quá nhiều mạo hiểm giả, nhưng bây giờ thì hắn ta trông không quá khiếp sợ.
Ganien dừng lại khi một bàn tay vỗ vào vai anh và anh nhìn ra đằng sau.
“Tôi đây? Ruel… Ngài lại gục xuống nữa à?”
“Đúng thế*.”
Cassion ôm lấy Ruel rồi cho Ganien thấy.
Sau đó, Ruel mở mắt ra và nói,
“Cassion, đặt ta xuống ngay.”
“Ngài không ngất à?”
“Ta đã rất xấu hổ và giả bộ ngất đi đấy. Ngươi biết mọi thứ và lại giả bộ rằng mình không biết đấy.”
Tôi cảm thấy chóng mặt nhưng chưa đến mức ngất.
Nhưng tôi đã ho ra máu.
Tôi đoán rằng việc mình giả vờ ho ra máu là ổn trong tình huống đó và phải ngã xuống.
“Gì vậy? Ngài dọa tôi đấy.”
Ganien nhìn lại kẻ dẫn đầu đó lần nữa.
Ruel đặt cây gậy của mình và nhìn xung quanh.
Có rất nhiều người qua đường chỉ trỏ, có lẽ bởi vì tòa nhà đã bị cắt đi 1 nửa.
“Chúng mày, chúng mày thật khốn nạn!”
Kẻ dẫn đầu gào thét trong sự ghê tởm.
“Vẫn chưa kết thúc à?”
Hắn ta đang khiếp sợ, nhưng Ruel thì lại bị hoang mang bởi vẻ bề ngoài nổi lềnh bềnh như cái bánh trôi nước của hắn ta.
Thật ra, lừa những mạo hiểm giả khác là điều mà hầu như mọi mạo hiểm giả đều làm.
Ganien khẽ lắc đầu.
“Hắn ta khá khó chịu đấy. Anh không nói rằng tôi có thể chém hắn ta ở chỗ nào, nên tôi cũng không động đến hắn ta.”
“Một cánh tay là được rồi. Nhân tiện thì những người lính đã đến chưa?”
Khi nhìn thấy hai người thản nhiên thốt ra những lời lẽ đáng sợ, kẻ dẫn đầu bị dọa chết khiếp.
Không phải là hắn ta không làm hại gì cả, mà là hắn ta biết mình rõ mình không làm việc đó.
“Không thấy họ xuất hiện.”
“... Ha, ta chuẩn bị giải quyết một vấn đề, nhưng giờ ta đã phát hiện ra một vấn đề khác.”
Ruel thở dài và đi tới chỗ kẻ dẫn đầu.
“Cassion, che lại một xíu nào.”
“Được thôi.”
Anh ta cởi áo choàng của mình và quấn nó xung quanh kẻ cầm đầu và Ruel.
“Nào, nhìn đây. Trước đó thì nếu mày nhìn thấy thứ này và la lên, cổ mày sẽ bẩn đấy.”
Ruel đưa mu bàn tay của mình và để lộ ra hoa văn trên chiếc khiên.
Kẻ cầm đầu che miệng mình lại trong vô vọng.
Tuy nhiên, hắn ta không thể giấu đi đôi mắt mở to và cơ thể đang run cầm cập của mình. Giống như hắn ta sắp xỉu mọi lúc.
“Mày chắc hẳn đã nghe về tất cả những việc mày đã làm rồi chứ nhỉ? Tiếp tục khóc về những tội lỗi của mày ở đây cho đến khi những người lính đến. Được không?”
“... Ư.”
“Trả lời.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ! Tôi sẽ ghi nhớ điều đó! Chắc chắn, chắc chắn rồi…”
“Đây. Bây giờ hét to trước đám đông. To lên.”
Khi Ruel quay lại, Cassion đã lấy lại chiếc áo choàng.
Kẻ cầm đầu hét khi nghe thấy tiếng cây gậy của Ruel.
“Tôi, tôi lừa đảo những mạo hiểm giả để dụ những kẻ cướp trộm cái kho lớn kia, vì thế nên tôi có thể được chia nhiều tiền hoa hồng hơn! Tôi là một kẻ giết người!”
‘Aha, đó là lý do tại sao nó tốt đấy’
“Ngài đang chuẩn bị về dinh thự bây giờ ạ?”
“Không, chúng ta cần biết tại sao những người lính của chúng ta không đến chứ, đúng không?”
Ruel cười khúc khích.
“Ganien, ngươi có nổi giận tiếp không?”
“Như ngài mong muốn.”
Rõ ràng thì, Ganien vừa được nếm thử mùi vị của công việc này rồi.
(Beta-er: Có quá nhiều p/s trong chương này, và tui đã cố gắng cắt giảm bớt để mọi người không thấy phiền “Do bên tui không biết note vào chương chỗ nào”. Mong là mn bỏ qua nha=)) Tui beta mà phát sầu luôn ý)