Thay vì trả lời, Cassion chỉ vào những cái rổ trên tay anh ta.
“Ganien, xách giùm tôi với.”
Và trong đôi mắt của Ganien, Cassion có vẻ như đang nói rằng, ‘Anh không thể để ngài Ruel làm hết.’ khi anh ta chỉ kịp đưa cái xách qua.
“Ngươi có thể tìm lại ta được không?”
Ruel hỏi trước khi anh ta quay lại.
“Đừng lo, tôi có thể tìm thấy ngài, cho dù ngài có bị rơi vào sa mạc đi chăng nữa.”
Nói xong những lời đó, Cassion lặng lẽ biến mất.
Ruel nhìn anh ta rời đi, sau đó anh cũng đi theo những đứa trẻ.
Anh ta đi bao lâu rồi nhỉ?
Những đứa trẻ đột nhiên dừng lại và đi tới một nơi đầy ắp nhà mạo hiểm giả và những người lính.
Trước mặt họ là một tòa nhà lớn. Nó như là ba hay bốn tòa nhà gộp lại.
“Quả là một nhà kho lớn!”
“Hự… Ta cảm thấy hơi buồn nôn.’
“Ngài Ruel”. Ganien thì thầm nói.
Ruel chỉ nhìn anh ta thay vì đáp lại.
Có một ánh sáng le lói trong đôi mắt xanh của Ganien, khi anh ta nâng niu đôi tay cầm của thanh kiếm bên cạnh hông.
“Tôi không nghĩ đó là một tên trộm bình thường đâu.”
“Vậy anh ta là gì?”
“Anh ta không mạnh như tôi, nhưng anh ta chắc chắn có thực lực. Nếu xếp hạng sức mạnh của chúng ta sẽ là 10, còn anh ta là 4.”
“Còn ngươi?”
“Tôi là 6.” Anh ta khiêm tốn trả lời.
Ganien có sức mạnh bằng con quái vật. Ruel không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu như anh ta vượt qua cả nó.
“Dựa theo thông tin của ngươi, Cassion sẽ nằm giữa 5 và 6. Có lẽ chúng ta sẽ đạt được 7 điểm sức mạnh. Ta vẫn còn chưa thể hiện những kĩ năng của mình mà.”
Ganien đi tiếp như thể là hắn ta tin lời tôi nói vậy.
Ruel đứng hình một khoảng thời gian.
‘Cassion có mạnh đến mức đó không?’
Ta chỉ muốn anh ta phục vụ mình vì anh ta khá hữu dụng, nhưng hóa ra anh ta khá mạnh đó.
‘Đúng là một tình huống không ngờ được.’
Ruel nhếch mép.
“Anh trai ốm yếu ơi, tới đây nhanh nào!”
“Nhanh lên nào! Em đói rồi.”
Ruel và Ganien tăng tốc một chút khi nghe thấy giọng điệu mấy đứa nhỏ.
Khi họ di chuyển, Ruel nhìn lại nhà kho lớn một lần nữa.
‘Sự thật là có ai đó có địa vị cao can thiệp vào đây, nghĩa là nó không được bình thường.’
Rõ ràng là nhà kho to lớn ấy đã bị cướp, không biết nó từng gắn bó đến những quý tộc trước đây nhiều như thế nào.
Những người thách thức quyền lực hoặc địa vị, không quan tâm đến ý định của họ, lúc đó thường bắt đầu với sự giúp đỡ của những người thường.
Đó là một khoảng thời gian tốt để họ tích cực, khi sự bực bội của những người dân thì thường bùng nổ vì thuế quá nặng từ những nam tước.
‘Điều này không tốt tẹo nào. Tôi có linh cảm xấu về nó đấy.’
Một khi ngọn lửa nổi loạn được châm ngòi, không dễ gì để dập nó. Điều này cần được giải quyết trước khi nó bùng nổ.
Anh ta cảm thấy thật khôi hài vì chỉ mới đi điều tra, anh ta đã phải đối mặt với một biến cố lớn, và Ruel đã có thể cảm thấy được sức mạnh của hào quang nhân vật chính.
“Ganien, ta không biết nhiều về kiếm, nhưng ta nghe được rằng mỗi người có một hào quang khác nhau. Đúng không?”
“Đúng đó, nó dựa bản thân vào người đó.”
Ganien cười nhanh gọn, và biểu hiện những gì anh ta nghĩ.
“Ngài có thể nói ra qua việc nhìn. Tôi vẫn đang cố tìm cái hào quang của tôi đây.”
“Cảm ơn ngươi.”
“Vậy hãy để xem xét sau nhá. Tôi muốn nhìn thấy thanh kiếm đã đánh một anh hùng trông ra sao.”
“Được thôi.”
Ổn thôi, vì nó vẫn còn trước khi anh ta trao toàn bộ vật gia truyền của mình cho Cassion.
“Truyền thừa của Setiria rất nổi tiếng?”
“Tất nhiên, đó là 1 trong những lí do tôi muốn đến đây.” Mắt của Ganien lấp lánh như là một đứa trẻ đang nhìn món đồ chơi vậy.
‘Hmm… Nếu nó nổi tiếng như vậy, ta sẽ phải tạo ra một bản sao trước khi tặng nó cho Cassion thôi.’
Ruel suy nghĩ một cách nghiêm túc.
***
“Ông ơi!”
Những đứa trẻ chạy về phía một người đàn ông với những bước đi yếu ớt.
Trong khi mái tóc ông ta đang biến thành màu trắng, thì vẫn còn quá trẻ để được gọi là ông mà.
Ruel ngừng nhìn ông ta một lát và kiểm tra ngôi làng len lỏi qua những cái cây.
Người mà những đứa trẻ thực sự muốn giới thiệu thật ra sống ở khu rừng bên ngoài làng Sisel.
‘Cảm ơn ngài rất nhiều, tôi không biết mình đã hít thở bao nhiêu lần trên đường đi đó.’
‘Đó là một điều tốt mà, khi ta đến đây chỉ để điều tra mọi thứ.’
Nơi xa dinh thự nhất là nơi tốt nhất để biết được tình hình hiện tại của Siteria.
Tuy nhiên, tại sao một ai đó lại xây dựng một nơi cư trú ở đây, thậm chí còn không thể coi là một ngôi làng?
“Chào mừng các con trở lại, nhưng những người đó là ai vậy?”
Người đàn ông chào mừng những đứa trẻ lại nhìn chằm chằm vào họ, ông ta thể hiện rõ ràng sự chán nản với người lạ.
Ruel suýt vấp ngã khi đang giới thiệu về bản thân mình.
Ganien vội vàng kéo Ruel và để anh ta dựa vào lưng mình.
“...phù.”
Mãi cho đến khi anh ta xác nhận rằng mình đã nghe được tiếng than nhỏ và tiếng mệt mỏi, Ganien mới cảm thấy bình tĩnh.
“Cháu mang một anh trai ốm yếu theo nè!”
“Anh ấy mua hết Akal của chúng cháu luôn. Anh ấy tốt bụng lắm!”
“Anh ấy ho suốt trên đường đến đây đấy. Cháu sợ lắm.”
Những đứa trẻ giải thích Ruel đã yếu ớt như thế nào trên đường đi mà không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thật xấu hổ khi nghe điều đó.
‘Anh không ho nhiều vậy đâu.’ Ruel mệt mỏi suy nghĩ.
“Xin lỗi,”
Người đàn ông tiếp cận họ và cúi đầu.
Nó dường như là một lời xin lỗi cũng như lời cảm kích vì sự giúp đỡ của họ và cho việc họ đã mang những đứa trẻ về đây.
Sau đó ông ta nhìn lên, soi kỹ Ruel và dường như nhận ra rằng tình trạng của anh ta thực sự không ổn lắm.
“Tôi xin lỗi vì cậu đã tới tận đây rồi, hãy cho phép tôi chữa cho cậu như là một vị khách nhé.”
Người đàn ông quay lại và đi với những đứa trẻ.
Ganien nhìn chằm chằm vào ông ta, nói với một giọng trầm.
“Tôi tìm thấy ông ta rồi.”
Ruel đang lau đi mồ hôi lạnh chợt lặng lẽ cười.
‘Ngươi may mắn đấy.’
***
Ruel ngạc nhiên vì anh thức dậy và thấy một cái trần nhà kì lạ.
“Ngài cuối cùng cũng dậy rồi à?”
Anh hướng mặt về phía giọng của Cassion và thấy rằng mình đang ở trong một căn nhà làm từ gỗ và bùn.
“Tôi hiểu mà. Ngài bị ngất trên đường đi.”
Khóe miệng cứ nhếch lên khiến anh ta trông như đang nén cười.
Ruel ở bên cạnh ôm đầu của mình và lục lại những ký ức cuối cùng. Anh thậm chí còn nhớ được rằng mình thấy một bức tường gỗ.
“Ngươi trở lại khi nào vậy?” Ruel cau mày hỏi.
“Tầm hai giờ trước đó. Những đứa trẻ đã rất lo lắng đấy. Lúc tôi vừa đến đây, tôi còn nghĩ rằng có ai đó chết cơ.”
“Ngươi tìm được cái gì vậy?”
“Suỵt, có nhiều người thính tai ở đây lắm.”
Khi tôi sắp hỏi về thứ mà anh ta đang muốn nói thì có một tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Khi cánh cửa mở ra, người đàn ông được cho là trộm nhà kho lớn ấy, người mà những đứa trẻ gọi là ông, đi vào.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta ổn. Ta luôn bị như vậy vì sức khỏe của ta mà.”
Ruel cố nhấc mình lên và đứng dậy nhưng anh bị ngăn lại.
“Đừng, cứ nằm đó đi.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua Cassion sau đó là Ruel.
Ông ta đứng đây, gãi đầu mình trong sự do dự.
“Hãy nói tùy thích đi.”
“Tôi đã bị mắc kẹt ở đây 4 năm rồi. Tôi phải làm việc cật lực để kiếm ăn, nên tôi học được một ít về thảo dược và nghiên cứu thuốc.”
Khi nhìn thấy sự do dự của ông ta một lần nữa, Ruel đã nhận ra được điều gì sẽ xảy ra.
“Tôi không thể chữa bệnh của cậu được vì tôi chỉ mới nghiên cứu trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi không thể giữ lời hứa với những đứa trẻ rồi.”
“Không có gì đâu, ta biết rồi.”
“Được chứ? Dù sao tôi xin lỗi vì không giúp được gì.”
Người đàn ông thở dài. Ruel đưa tay ra.
“Ruel.”
“Tôi là Cheynol.”
Sau khi vẫy tay, mặt Cheynol sáng sủa hơn một chút.
Ruel cố gắng xoa dịu sự hối hận của Cheynol.
“Nếu anh không phiền, tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Tôi không thể giúp cậu, nên cứ thoải mái hỏi đi.”
“Tại sao lại có một ngôi làng trong rừng vậy, đặc biệt là khi Sisel ở gần đây?”
Vào thời điểm đó, Cassion tiếp cận Cheynol.
“Tôi tên Cassion. Em trai tôi khá yếu, nên tôi hy vọng anh có thể hiểu rằng đây là lần đầu tiên đi chơi xa của em ấy trong gần 5 năm qua.”
Ruel nắm chặt tay anh ta.
‘Gì á anh trai?’
Ngoài mặt thì họ trông không giống, để khẳng định điều này… anh ta vẫn chịu đựng nó.
“...A.”
Trong một khoảnh khắc, lòng trắc ẩn hiện lên trên mặt của Cheynol. Anh ta bắt đầu lặng lẽ nói.
“...Lý do đó không tốt đâu.”
“Sẽ ổn thôi, nếu sự tò mò của em cậu được thỏa mãn.”
Cassion cười toe toét với Ruel. Tôi chắc rằng anh ta khá thích cách gọi đó đấy.
“4 năm trước, các nam tước trục xuất những người không có khả năng đóng thuế, với lý do để dọn rác. Khi tôi cưu mang những người không còn nơi để đi, thì sẽ trở thành một nơi giống ngôi làng. Vậy thôi.”
Trong giọng nói của Cheynol thể hiện rõ sự căm thù của anh ta đối với
những nam tước đó.
Ruel đánh trả bằng cách đọc suy nghĩ của Cheynol.
“Đúng là một đống rác. Nếu những nam tước ấy làm việc sai trái, người đứng đầu Setiria phải can thiệp rồi. Nó thực sự nhảm khi hắn ta không làm gì cả… .”
“Không!”
“.....?”
“Một vị vua sẽ trở thành bù nhìn khi ông ta không có sức mạnh, một Lãnh chúa cũng vậy..”
Cheynol đứng dậy.
“Tôi sẽ gọi các cậu khi cần ăn tối. Nên hãy thoải mái cho đến lúc đó nhé.”
“Là gì vậy?” Ruel thắc mắc.
Cuối cùng thì anh ta đang giận giữ với kẻ nào?
‘Đó có phải là điều mà những kẻ đầy quyền lực ghét không nhỉ? Vậy ngươi cảm thấy như thế nào về quý tộc?’
Nhiệm vụ của người đứng đầu là ngăn chặn những nam tước khi học mắc sai lầm.
Trong khi Ruel đang băn khoăn, Cassion bắt đầu nói nhỏ.
“Không liên quan đến các Nam tước trước đây đâu ạ.”
“Không liên quan sao?”
“Người ta nói rằng các khách hàng đã chuyển hướng từ những Nam tước sang một mạo hiểm giả. Lý do rõ ràng là để củng cố lại niềm tin rằng nhiệm vụ không được hoàn thành đúng thời hạn.”
“Ồ…”
Trong khi nói chuyện, Ruel đột nhiên nhớ lại thân phận tào lao mà Cassion cố ý tạo ra.
“Ngươi thích màn kịch của chính mình à?”
“Vậy tôi có nên gọi ngài là Lãnh chúa không? Ngài có phần ngây thơ hơn tôi nghĩ đó.”
Ruel đổi chủ đề, vì anh biết rằng mình sẽ xấu tính nếu tức giận.
“Lý do chính là gì?”
“Người ta nói rằng tên trộm liên tục coi thường những mạo hiểm giả. Thậm chí, các khách hàng thay đổi và yêu cầu điều đó được lặp lại.”
Ruel mắng vào mặt Cassion.
“Cassion, ngươi không thể hoàn thành công việc đúng không?”
“...Vâng?”
“Tên trộm là Cheynol. Tại sao hắn ta biến những kẻ mạo hiểm giả thành kẻ địch trong khi người hắn ta ghét là những kẻ cầm quyền? Rõ ràng rằng điều này sẽ được lắng xuống khi các Nam tước biến mất, sự quan tâm cũng sẽ vơi dần đi mà.”
‘Làm thế đếch nào ngài tìm ra được thủ phạm vậy?’ Cassion ngạc nhiên khi nghe được tin tức ấy.
“Hôm nay ta sẽ giải quyết hai chuyện này luôn. Gọi Ganien đến đây.”
“Anh ta đang ở giữa cuộc chiến. Nếu chúng ta làm phiền thì anh ta sẽ giận đó.”
‘Có con quỷ nào hết vì nó không thể chiến đấu không? Không, điều đó có nghĩa là có rất nhiều tài năng để nhờ vả anh ta đó.’
Ruel hỏi, nhớ lại điều mà Cassion nói.
“Ngươi nói rằng có nhiều mạo hiểm giả, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Một nửa người trong thị trấn này là người cầm
kiếm.”
“Về mặt sức mạnh thì sao?”
“Ngài có thể coi họ là những hiệp sĩ ạ.”
“Các hiệp sĩ…?”
Một trong những kịch bản của bộ tiểu thuyết thoáng qua đầu Ruel trong tích tắc.
‘Hóa ra, Ganien nhận được chức vụ hiệp sĩ của mình khi rời vương quốc Leponia và đến vương quốc Cyronian.’
Sau khi giải quyết được khủng hoảng ở Setirian theo yêu cầu của Ruel, ngay trước khi Ruel chết, những người tự xưng mình là những hiệp sĩ của Setiria xuất hiện.
Nhờ sự sắp xếp tình hình của Ganien ở Setiria. Khi họ nghe rằng đó là yêu cầu cuối cùng của Ruel, họ quyết định đi theo Ganien.
‘Đợi chút, đợi chút.’
Ruel cười lớn khi nhìn cái cửa lớn.
“Ngài Ruel…?”
Cheynol hận những người cầm quyền, nhưng lại bảo vệ khu vực ấy.
- Một vị vua sẽ trở thành bù nhìn khi ông ta không có sức mạnh, một Lãnh chúa cũng vậy.
Những người ý thức được tình huống ở trong gia đình, thứ mà không ai để ý.
Những hiệp sĩ quyết định đi theo Ganien theo lời của yêu cầu cuối cùng của Ruel.
Mọi thứ vẫn ổn.
‘...Đúng là trúng lớn. Đừng nói với ta là họ ở đây nha?’
“Ngài ổn chứ?”
“Gọi Ganien đến đây đi.”
Ruel cười sung sướng như đào được vàng.
“Được rồi.”
Nghĩ rằng chắc hẳn Ruel đã tìm được một manh mối. Cassion đi ra ngoài để gọi Ganien.
Ngay khi Ganien đi vào, mùi mồ hôi tỏa ra khắp căn phòng. Không chắc anh ta đã chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng Ganien trưng ra khuôn mặt vui vẻ, sảng khoái.
“Ngài Ruel, ngài biết tôi thích việc đấu tập như thế nào không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy, điều gì khiến ngài ngăn tôi chiến đấu chứ?”
“Hãy tạo ra một mớ hỗn độn dưới danh nghĩa những Bích kỵ sĩ đi.”
“Một mớ hỗn độn á…?”
Đó là một từ không hợp với hiệp sĩ.
Tuy nhiên, Ruel không thay đổi lời nói của mình. Hơn nữa, anh hít sâu vào và ném ra miếng mồi nhử của mình.
“Có lẽ chúng ta nên chiến đấu với những mạo hiểm giả. Ngươi thích đánh nhau mà, đúng không?”
“Tôi thích, càng có lý do chiến đấu, càng tốt.”
“Thứ nhất, không có mạo hiểm giả nào là mục tiêu mà tên trộm nhắm đến. Thứ hai, ai sẽ là người có lợi khi yêu cầu đó được tiếp tục?”
“Sao ngài chắc là không có mạo hiểm giả nào?”
“Mạo hiểm giả là những người cuồng tiền. Các ngươi có thể là đồng minh nếu muốn, nhưng không có lý do nào cả. Ví dụ, nếu như nếu một kẻ trộm thuê những chủ cửa hàng, sẽ có những mạo hiểm giả trong đấy chứ?”
“Chắc chắn là những mạo hiểm giả rất dễ thay đổi.” Ganien gật đầu như anh ta đã bị thuyết phục.
“Vậy ngươi nghĩ thủ phạm là ai?”
“Đấy chính là do tiền hoa hồng. Những người ở phía trung gian với nhiệm vụ quản lý các yêu cầu sẽ được hưởng lợi từ những nhiệm vụ với giá cao. Cassion, những Nam tước này đưa ra bao nhiêu tiền hoa hồng?”
“25%. Thậm chí khi khách hàng có ý thay đổi, cũng chỉ 25%.”
“Thấy không? 25% là rất lớn đấy. Ta cá là sẽ có đống đồng tiền liên quan, nên là họ sẽ thất vọng nhường nào khi yêu cầu đó bị hủy cơ chứ?”
Số tiền hoa hồng như là một cây cầu nối giữa khách hàng và những mạo hiểm giả. Nói cách khác, việc chấp nhận yêu cầu từ khách hàng thì phải có những mạo hiểm giả may mắn.
Ganien cười lớn.
Gương mặt anh ta biến sắc khi nhận ra các yêu cầu được ủy thác bởi một con bò đi theo lợi nhuận.
“Tóm lại, anh đã đi sai đường rồi, đúng chứ?”
“Tất nhiên, tôi sẽ nhân cơ hội này để loại bỏ hết những thói hư, tật xấu của những kẻ bất tài đó.”
Beta: Chương này khá nhiều chỗ khó hiểu, “Khách hàng” theo ý hiểu của beta là ý nói “Các Nam tước” á;-;