Chương 11
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Lê
Beta: Quy
"Chính Carbena đã giới thiệu vợ tôi cho tôi. Thời điểm tôi gặp Jane, tôi biết cô ấy yêu tôi. Đó là năm năm trước, trước khi xảy ra sự cố đó."
Mineta đã xem xét nét mặt của Ruel để xem việc đề cập tới cái chết của cha mẹ anh có gây ra chuyện gì không.
Ruel xua tay như muốn hắn nói tiếp.
"Đó là tám năm trước khi một hội nhóm vô danh đã tiếp cận Carbena. Lúc đầu cô ấy từ chối…"
"Nói thế là đủ rồi."
"Tổ chức đó đã hỗ trợ mọi thứ ở Setiria trong ba năm qua và kế hoạch của họ đã thành công. Carbena đã ở trong vòng vây của họ và mỗi ngày đều chìm trong nỗi sợ hãi, gia đình hoàng gia đã cử người đến đây vài lần. Do quá lo lắng, cô ta đã sa vào ma túy mà hội nhóm này đưa cho."
"Có phải là Prazio không?"
Mineta ngạc nhiên.
"Đúng thế. Chà, tôi không sử dụng nó nhưng vợ tôi, giống như Carbena, đã dùng nó. Nó đã được cung cấp miễn phí trong vài năm. Tuy nhiên, ba năm trước họ bắt đầu thu tiền và giá nhanh chóng tăng vọt lên như điên."
Khi những dự đoán ngày càng sai dần đi, Ruel đã ngạc nhiên trong giây lát.
"Vì vậy, tôi đã tăng thuế, tài sản của tôi trở nên trống rỗng, và cuối cùng tôi phải vay tiền từ hội nhóm đó."
"Bằng cách nào?"
"Tôi được đưa cho một danh sách, họ nói với tôi những có tên trên đó sẽ cho tôi vay tiền. Và đúng như họ nói, việc vay tiền thực sự rất dễ dàng."
Ruel rung chân.
"Bây giờ mày đang bị áp lực đè nặng, phải không? Vậy nên ngươi phải bán tất cả những gì có thể dùng được."
"…Vâng… đúng là thế…"
Carbena và Jane nghiện ma túy, và có những điều Mineta không nhận ra vì anh thật ngu ngốc.
Có một bản hợp đồng trong báo cáo mà anh đã có được.
Một bằng chứng rõ ràng và đủ sức mạnh để đảo lộn mọi thứ.
Sau khi Ruel kiểm tra mọi thứ, anh đứng dậy với tâm trạng rất tốt.
Ngay lập tức, cơn chóng mặt ập đến, và có thứ gì đó nóng bừng dâng lên.
Ruel bụm miệng lại trong khi siết chặt lấy cây gậy của mình. Đầu ngón tay anh run lên.
"Ra ngoài và đợi đi."
Cassion bình tĩnh đuổi Mineta ra ngoài.
Anh ngay lập tức mang ra đĩa bánh.
"Ngài có thể lấy."
Anh không có ý định làm mất đi mấy chiếc bánh nhân thịt. Trước khi Ruel có thể chỉ vào một ngón tay lên cái bánh, Cassion đã rút khăn tay của mình ra và đặt nó lên trên chiếc bánh.
"Thế là đủ rồi…"
"Hự…!"
Tôi ném đi ý định của mình. Cảnh tượng máu đỏ khiến tôi nổi da gà.
Màu sắc sống động đến kinh khủng.
“Ha… ha…”
Mãi về sau, anh mới có thể ổn định lại nhờ cái sức mạnh phục hồi.
Thật là buồn cười vì sự lười biếng của nó.
Ruel thậm chí còn không đủ sức để lau đi mấy giọt nước mắt. Nó khác với khi anh nôn ra máu đen.
Cả thế giới quay cuồng khiến anh choáng váng.
"Tôi nghĩ tốt hơn là việc đi xem xét dinh thự nên được dời vào ngày mai." Cassion nói.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh ta nhưng không thể đáp lời.
Ruel không thể cầm cự được nữa và bất tỉnh. Cassion ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Ruel.
'Ngài không thể ép bản thân quá mức được.'
Cassion tặc lưỡi. Anh ngay lập tức nhìn về phía cánh cửa.
"Ruel, tôi biết là ngài đang rất thất vọng…"
Ganien mở cửa mà không gõ cửa trước như thể đây là nhà của anh.
Nó nhanh chóng được đóng sập lại ngay lập tức.
"Hẳn phải rất khó khăn cho anh."
"Nó đã khó sẵn rồi."
"Vậy thì đề xuất của tôi là…"
"Hãy đi ra ngoài trước đi."
"Được rồi, được rồi, đừng nhìn tôi chằm chằm như thể. Anh muốn đánh nhau sao?"
Gainien vừa nói vừa siết chặt bàn tay ngứa ngáy của mình với vẻ mặt háo hức.
* * *
"Khụ, khụ."
Khi Ruel mở mắt, anh ho tạo ra tiếng như bị mắc nghẹn.
Nghe thấy động tĩnh, ai đó quay đầu lại.
"Nhổ ra đi."
Nhận ra đó là Cassion, Ruel không từ chối mà làm theo.
Đó là máu đen, chúng phun ra rất nhiều từ bụng tôi như thể tôi bị đâm xuyên người.
Sau khi thử thách kết thúc, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.
"...Bánh?"
Ruel hỏi với chất giọng khàn đặc.
Cassion hơi sốc một chút rồi cố gắng hành động lại như bình thường.
"Tôi sẽ nướng lại nó cho ngài."
"Được thôi."
Khi tôi nhìn Cassion lau miệng cho mình, tôi đảo mắt xung quanh và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối đen như mực.
"Bây giờ là 4 giờ sáng."
"Anh thật tận tụy đấy."
Casion không trả lời.
Anh ta đang tức giận, nói chuyện với một người không nhận ra tình trạng của mình khiến anh rất bực bội trong người.
"Mọi thứ đều ổn?"
"Vâng, khá yên ắng. Ngài cảm thấy thế nào?"
"Ngày hôm nay rất tốt. Tôi ước gì nó được chăm chút hơn một chút."
Ruel bất lực chỉ vào ngực mình.
"Liệu có thể máu đen là những tạp chất được cơ thể đào thải để hồi phục không?"
"Ta không chắc, nhưng cho đến giờ thì ta vẫn còn nôn, có vẻ là thế."
"Được rồi, tôi sẽ ghi lại điều đó."
Cassion nghiêm túc nhìn vào vũng máu.
"Ngài Ruel."
Ruel lo lắng trước giọng nói trở nên nghiêm túc của anh ấy.
"Tôi đã suy nghĩ về nó trong nửa năm nay. Nhưng tôi đã nghĩ nhiều hơn trong tháng này."
"Hả?"
"Ngài nghĩ sao về việc mang theo một chiếc khăn tay dành riêng cho ngài?"
".…"
"Tất nhiên là chúng ta sẽ phải yêu cầu sản phẩm là một vật phẩm ma pháp và biến nó thành một chiếc khăn tay hoàn hảo để dọn dẹp đống lộn xộn. Với vẻ ngoài như một chiếc khăn tay, nó sẽ không gây chú ý đâu."
"Cassion."
"Ồ, tôi sẽ dùng tiền của mình, nên ngài không cần lo đâu."
"…Anh đang nói đùa à?"
"Tôi nghiêm túc."
Cassion trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Anh ta nghiêm túc nói.
"Chẳng phải là ngài muốn nói với mấy người kia là 'Bệnh của ta hiện đã ổn rồi hay sao'?"
".…"
"Căn bệnh sẽ đeo bám ngài. Nếu có chuyện gì giống như ngày hôm qua xảy ra vào thời điểm quan trọng, ngài sẽ mất kiểm soát ngay lập tức."
'Anh nói gì cơ?'
Ruel chán nản và không thể nói nổi.
Làm sao mà anh có thể nói nó ổn khi chắc chắn là nó không hề như thế.
Tôi thậm chí còn không cố gắng che giấu nó.
Tôi muốn thể hiện mình bước đi một cách tự tin, và tôi cũng ghét bỏ cuộc.
"Hãy cứ làm theo ý anh."
Tôi có thể nói gì đây khi anh ta quá nghiêm túc như thế.
Sự khó chịu hiện rõ trên mặt Ruel.
"Được rồi."
"Nhưng tại sao lại im lặng thế?"
Vẫn còn quá sớm để anh thức dậy, nhưng đối với các hiệp sĩ thì không như thể.
Ganien thức dậy vào lúc bình minh và tập luyện.
Đúng lúc đó, môt âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí.
Đó là một âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng.
Ruel mở cửa sổ và kiểm tra bên ngoài.
Đó là Ganine. Anh nhìn anh ta và vẫy tay.
'Anh ta đang định làm gì?'
Cassion xốc chăn lên khi anh thấy một nụ cười nham hiểm.
"Không, ngủ đi. Ngài đã ốm cả đêm."
"Ta biết rồi, ta sẽ ngủ mà."
"Tôi sẽ rời đi khi trông thấy ngài đã ngủ."
Ruel xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.
"Trông như ngài sẽ đi lang thang khắp nơi mà không hề nhận thức được tình trạng của mình vậy."
"Không đâu, vậy thì hãy chuyển lời giùm ta."
"Ngài muốn nói với ai?"
"Hãy nói cho Mineta. Bảo hắn tập hợp các kị sĩ lại và cho họ huấn luyện đến khi ta dậy."
"Tại sao ngài phải…"
"Các hiệp sĩ sẽ trở nên không ổn khi không có tiền. Ta muốn kiểm tra bằng chính đôi mắt của mình. Tất nhiên là sau khi ta tỉnh dậy."
"Được rồi."
Cassion cười khi trả lời. Đó là một âm thanh êm dịu.
* * *
Lạch bạch.
Ruel tặc lưỡi khi nhìn các hiệp sĩ chạy.
Bọn họ còn tệ hơn cả một mạo hiểm giả hạng ba.
"Làm sao mà bọn chúng có thể bảo vệ nơi này đúng cách khi ở trong trạng thái này?"
"Họ đã chạy từ lúc bình minh. Tôi hy vọng ngài cân nhắc đến điều đó."
Mineta kính cẩn đáp lại và hành động một cách vụng về bên cạnh anh.
"Ngài Ruel, có thứ gì đó bị trộn lẫn vào."
Không nhìn các Hiệp sĩ, Cassion đưa cho Ruel một thông báo.
Khi tôi nhìn anh ta để nghe câu trả lời, tôi nghe thấy Ganien đáp lại.
"Tôi đã thấy có ít nhất bảy hiệp sĩ và một chiến binh hợp lệ."
Ruel nhìn Mineta. Hắn cúi đầu trả lời.
"Đúng ạ. Do nợ quá nhiều, các hiệp sĩ đã được gửi đi và cũng như các mạo hiểm giả, khi tôi đang vội vàng tìm kiếm họ."
Đúng là không ngờ. Thậm chí tôi còn không thể thở dài.
Các con nợ đang ngày càng đắm chìm trong các khoản nợ nần.
'Điều tốt là hắn thành công.'
Nó được gửi đi như một lời đe dọa, vì vậy trong nhắm mắt, con số là hơn 50 người.
Thật là một màn trình diễn thảm hại.
"Về cơ bản, Bọn chúng là thể loại hiệp sĩ nào?"
"…nó, đó là."
“Nói đi.”
"Một trong số họ là người đã bị đuổi khỏi nhà, và một vài người thì tự rời đi."
Ruel di chuyển cây gậy.
Không còn gì để xem nữa. Tôi muốn được xoa dịu con tim mình bằng một bữa ăn.
"Ngài đi đâu vậy, thưa chủ nhân?"
Mineta nhìn anh như thể hắn đang nhìn một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Còn điều gì khác để lo tới nữa không?
Ruel không thể diễn tả nổi sự bất mãn của mình khi tận mắt chứng kiến Setiria sụp đổ.
"Ngươi đang yêu cầu ta sao?"
"Ồ, không, không! Tất nhiên là không ạ."
"Ngài muốn đi đâu?"
Cassion hỏi, đi bên cạnh Ruel.
"Nơi nào đó để ăn."
"Để tôi dẫn đường cho ngài."
Có điều gì đó không công bằng, nhưng Mineta thậm chí còn không thể xen vào cuộc trò chuyện.
Hắn ta lặng lẽ đi theo sau Ruel.
"Anh có thể đối phó với bọn chúng không?"
Ruel nhìn Ganien và Cassion rồi hỏi.
Ganien nhanh chóng nhăn mặt.
"Tôi cảm thấy bị xúc phạm, anh đang nghi ngờ tôi đấy."
Nghe có vẻ như là có thể. Thật yên tâm.
Đây là hai người đàn ông mạnh mẽ, không, hai con quái vật.
Cassion thận trọng đưa ra nhận xét.
"Ngài có phiền nếu tôi động chạm vào bọn chúng không?"
"Tại sao không?"
"Ngài không phải là có một khoản nợ sao?"
"Chúng không phải của ta."
"Tôi hiểu rồi."
Cassion liếc nhìn Mineta và cười khẩy.
Mineta run rẩy trước nụ cười đó nhưng hắn không thể có đủ dũng cảm để hỏi.
'Tôi phát điên mất.'
Tôi chưa bao giờ lo lắng như vậy trong đời. Tôi thậm chí còn lo rằng tóc của tôi sẽ bị rụng mất.
* * *
Cạch.
Keng.
Ực.
Có những âm thanh ở khắp nơi xen vào bữa ăn yên bình.
So với dinh thự cũ mà Ruel từng ở, có rất nhiều người hầu ở đây nhưng xét về quy mô của dinh thự này thì số người này rất ít ỏi.
Hơn nữa, từ bộ dạng thiếu kỷ luật mà bọn họ học được khi làm việc ở đây, Ruel nhìn Mineta mà không nói lời nào.
Carbena và Jane không có ở đây, vì vậy mấy tên người hầu hành động tự tin hơn nhiều.
Chiếc thìa của Mineta rơi xuống.
"Chúng tôi đã thuê một…"
"Ai?"
“Một vài trong số họ là tôi thuê, một vài trong số họ là những người khác thuê.”
"Họ đã rời đi hay ngươi đã đuổi bọn họ?"
"Cả hai."
Ruel buông thìa của mình xuống.
Tôi đói thật, nhưng có rất nhiều bọ ở đây khiến tôi không thể tập trung vào bữa ăn.
'Thế là quá đủ.'
Không có lý do gì để kéo dài chuyện này, cũng không có lý do gì để tiếp tục trò chơi lố bịch này.
"Tôi xin lỗi, Ganien, anh có thể cho tôi mượn sức mạnh của anh được không?"
"Tôi có thể làm gì cho anh?"
"Anh nên hành động như một hiệp sĩ. Đó là trừng trị cái ác. Mineta."
"Ừm, được thôi!"
"Hãy tập hợp tất cả mọi người lại sân tập."
Xìiii.
Khi cánh tay của Cassion di chuyển, một tên hầu đang cố gắng lẻn ra khỏi cửa ngã xuống.
Một tiếng hét thét lên khi máu tuôn chảy ra.
"Con chuột đó đã cố bỏ chạy."
Cộc.
Cây gậy đập xuống sàn.
"Im lặng."
Ruel nói, nhìn khuôn mắt đầy nước mắt và sợ hãi của tên người hầu.
"Đi theo ta. Ta đang cảnh cáo tất cả các ngươi, đừng cố gắng chạy trốn."
Ruel đứng dậy. Tất cả mọi người ở đây đều là kẻ địch.
Thời gian trôi qua, người thiệt thòi là bản thân tôi.
Sự thật việc anh đang ở đây sẽ được biết đến bởi những người thèm khát nơi này.
Những thứ mà bọn chúng đã gieo trồng ở đây trước kia.
Tất cả mọi thứ mà chúng để lại ở đây.
Tôi sẽ loại bỏ hết thảy.
* * *
Ruel bước tới, nhìn những con người vẫn chưa lấp đầy sân tập.
Tiếng gậy hòa cùng tiếng bước chân khiến bọn họ chú ý tới.
Gió lạnh như thể mùa đông sắp tới.
Ruel thở "Ha" và đứng lại.
Tôi bắt gặp ánh mắt của tất cả lũ người đứng ở đây.
Tôi đoán là không đến một trăm người.
Ít hơn 100 người được tập hợp ở đây để ăn Setiria.
'Niềm tự hào của tôi bị tổn thương.'
Anh trông như một con mồi sắp bị ăn thịt.
"Tất cả mọi người đang ở đây?"
"Tất cả đều ở đây."
Mineta đáp.
Ruel bật cười khi ánh mắt anh nhìn thấy Carbena, kẻ trông như có rất nhiều than phiền.
"Mineta, mang ra một người mà ngươi chọn."
Điều này là cần thiết để bỏ qua mấy cái rườm rà.
Mỗi khi Mineta chọn ra ai đó, bọn chúng trông đều rất lo lắng.
"Hành động vội vàng không tốt lắm đâu."
Ganien đã có ý định chiến đấu. Ngay cả không khí cũng dao động một cách dữ dội tiết lộ sức mạnh của anh ta.
Anh bình tĩnh thở ra vì anh ta không hướng về Ruel.
"Ngươi đã chọn xong chưa?"
"Đúng vậy, xong rồi ạ."
"Vậy đưa hai người đó đến bên kia."
Khi Carbena và Jane đứng dậy, vở kịch đã được sắp đặt xong xuôi.
Ruel ra lệnh cho những người không được chọn phải nhìn hai người họ.
"Giết chúng.”"