Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 10

Nhóm dịch Thiên Sơ Các

Trans: Linh Lê

Beta: Quy

Ruel vừa cho bọn họ lãnh chung một cái án tử hình.

Dù sao thì bọn chúng cũng giống như lũ ký sinh trùng gây hại cho Setiria.

Chẳng có lý do gì để giữ những kẻ vô dụng này cả.

“Ồ, đúng rồi, tất cả mọi người ngoại trừ anh ấy. Thứ lỗi cho ta.”

Trong số các nam tước, chỉ có một người cúi đầu khi anh ta giới thiệu.

“Tôi xin kính chào Vị chủ nhân của Setiria. Tên tôi là Minart Hen.”

Đó là giọng nói đã nhấn mạnh về việc giảm thuế anh nghe được ở ngoài cửa.

“Hân hạnh khi được gặp anh.”

Ruel nhìn Mineart và mìm cười.

“…rời đi, thưa chủ nhân?”

Trước những giọng nói sợ hãi đó, Ruel quay đầu lại và liếc nhìn bọn chúng.

Khuôn mặt kinh hãi của bọn chúng là một cảnh tượng khá thú vị.

“Tại sao những gã không còn là nam tước nữa nhưng vẫn còn đứng ở đây? Đừng lo lắng nữa, ta sẽ gửi giấy chứng nhận cho các người sau.”

“Tha..., làm ơn hãy tha thứ cho tôi!”

“Xin hãy tha thứ cho những kẻ hèn mọn này vì đã không cúi đầu trước ngài!”

Không có sự tức giận trong đôi mắt của bọn chúng, chỉ có sự sợ hãi tồn tại.

Lý do rất rõ ràng.

Trong thế giới này, nam tước không bao giờ có thể được coi là một quý tộc thực sự.

Sẽ thật không bằng, nhưng cách duy nhất để bọn chúng thành công là bám vào chân của một nhà quý tộc hoặc văn phòng của chính phủ như trong quá khứ.

“Cassion, ta mệt.”

“Tôi sẽ mang các hiệp sĩ tới ngay lập tức.”

Lúc này bọn chúng đang bám vào mặt đất khi nghe thấy từ ‘hiệp sĩ.’

Tiếng kêu thét lên của họ làm phiền tai tôi.

Ruel nhăn mặt.

“Ai có thể ổn với thứ âm thanh như thế được?”

Hội trường chìm vào im lặng ngay lập tức.

Ruel bước chậm rãi và ngồi xuống một trong những chiếc ghế trong phòng.

“Ngồi xuống đi, Minart.”

“…Ngài, ngài không thể làm thế.”

Một giọng với sự xấu hổ cất lên.

Ruel quay đầu lại nhìn thấy Carbena đang nhìn anh với đôi bàn tay run rẩy.

Thật thất vọng khi nhìn cô ta như vậy. Tôi cần phải nhổ bọn chúng tận gốc.

Ruel nhịn cười lại và mở miệng.

“Ta có cho phép ngươi nói chuyện sao?”

“Ngay cả khi ngài là một lãnh chúa, chẳng có luật nào như vậy cả!”

Đôi mắt của mấy tên nam tước nhuốm màu hy vọng trước tiếng hét chói tai ấy.

Thật không ngờ.

“Luật?”

Ruel mất đi ý cười.

“Đây chính là luật. Quyền quyết định và phân bổ chức vụ của các nam tước chỉ thuộc về người lãnh đạo đứng đầu lãnh thổ. Ngươi đang tức giận vì cái gì?”

Miệng Carbena nhanh chóng ngậm lại.

“Ta có một câu hỏi cho ngươi. Ngươi muốn trở thành Lãnh chúa sao? Hay nói cách khác, ngươi muốn làm phản?”

“KHÔNG! Tuyệt đối không!”

“Ta sẽ cho ngươi biết một điều luật thú vị khác. Rằng có thể bị xử tử ngay lập tức đối với loại tội danh này vì nó tương đương với việc báng bổ toàn bộ tầng lớp quý tộc, mà đại diện là sáu gia tộc lớn của Vương quốc Leponia.”

Tầng lớp quý tộc ở Leponia thậm chí còn đặc biệt hơn vì số lượng rất ít.

Đó là lý do khiến họ được tôn kính và đối xử với sự tôn trọng do danh hiệu cao quý nhất của họ.

“Những gì mà ngươi đang làm là ô uế đến tước vị của ta đấy.”

Tuy nhiên, ngay cả khi cùng là cùng một gia tộc, vì huyết thống đã phân ra và trở nên yếu đi, sức mạnh giữa họ cũng sẽ khác nhau.

Ruel là dòng máu trực hệ trong khi Carbena chỉ là một dòng máu bị lai tạp.

Chỉ có dòng máu chính thống mới có thể làm người đứng đầu.

Đó là lý do tại sao Carbena đã kìm nén lại trong thời gian dài, cô ta là một mối nguy hiểm nếu giết một thành viên thuộc dòng máu trực hệ của gia tộc.

Gia đình hoàng gia sẽ trở nên vô nghĩa bất cứ khi nào có ai đó từ dòng máu huyết thống bị làm hại. Tôi không biết lý do tại sao lại như vậy nhưng Carbena đã quỳ xuống ngay lập tức sau khi có một cuộc trò chuyện ngắn với tôi. Có vẻ như cô ta đã nhận thức rõ về tình hình của mình.

“Xin rủ lòng thương xót, thưa Chủ nhân! Tôi đã lỡ lời!”

Vẫn chưa phải lúc. Điều này giống như chỉ cắt qua những chiếc lá nếu anh gây ra quá nhiều sự ồn ào.

Chỉ bằng cách nhổ tận gốc, Setiria mới an toàn và tôi có thể sống trong yên bình.

Ruel giả vờ do dự một lúc và đáp lại một cách nhân từ.

“Lần này ta sẽ nhắm mắt cho qua. Ra khỏi đây. Đừng ở trong tầm mắt của ta.”

“Cảm ơn ngài! Tôi vô cùng cảm kích trước tấm lòng nhân ái của ngài.”

Carbena tóm lấy Jane và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp.

Chính lúc này, đầu tôi lại bị kích động đến mức tưởng chừng sắp bị nứt ra. Gắng gượng lại một chút, tôi hít ống thở. Hơi thở của tôi cũng trở nên khó nhọc vì tôi đã nói quá nhiều.

“Tại sao các ngươi còn không đi ra ngoài? Ta sẽ xem đây như một dấu hiệu rằng các ngươi không còn muốn giữ lấy cái cổ nữa. Đồng ý không?”

“Ồ, không, không! Cảm ơn Chủ nhân vì sự tốt bụng của ngài.”

Những tên nam tước đó cúi đầu vài lần trước khi lao ra khỏi phòng.

Bây giờ chỉ có anh, Ganien và Minart trong phòng.

Thật tuyệt khi mọi thứ được yên lặng.

Ganien nhìn quanh và chỉ ra cửa.

“Tôi sẽ ra ngoài.”

“Không cần đâu.”

Chỉ là hai người có một cuộc họp thôi. Còn nơi nào mà anh có thể tìm thấy cảnh tượng thú vị như vậy đâu cơ chứ.

Mặc dù không nhận ra nhân vật tên Minart này, nhưng ít nhất anh ta có thể phản ứng nhanh nhạy với các tình huống. Tôi thích điểm đó.

“Minart.”

“Vâng, thưa Chủ nhân của tôi.”

“Ta muốn anh thành thật với câu hỏi của ta.”

“Tôi sẽ trả lời bằng cả tấm lòng.”

“Anh nghĩ sao về Setiria hiện giờ?”

Minart nhanh chóng lẩn tránh ánh mắt của anh. Thành thật mà nói, trông anh ta rất bồn chồn.

Một người đã vắng mặt trong 5 năm đột nhiên xuất hiện và đuổi cổ tất cả các nam tước ngoại trừ anh, và hơn nữa gây ra áp bức nặng nề buộc Carbena phải rời đi, kẻ đã từng là người cai trị, để thông báo rằng anh ta mới là người thống trị.

Đây là Ruel Setiria.

Ngài ấy muốn câu trả lời như thế nào?

Ngài ấy muốn làm gì? Ngài ấy trông yếu đến nỗi như đang nóng lòng muốn nằm lên giường ngay lập tức, anh cảm thấy đáng thương khi nhìn vào làn da ốm yếu của ngài ấy.

“Minart, đừng nghĩ quá nhiều, cứ nói ra suy nghĩ của anh đi.”

Tuy nhiên, đôi mắt của Ruel lại sáng rực.

Anh không biết hồn cậu ta đã bay đi đâu, nhưng Minarta đã nói ra những gì anh đã kìm nén bấy lâu.

“Là một mớ hỗn độn.”

Vài giây im lặng sau câu nói đó, nhưng anh nhanh chóng lấy lại lý trí của mình.

Minart đỏ cả mặt, không nói được lời nào.

‘Mình nên rút lại lời nói. Mình phải nói đấy là mình đùa thôi.'

Nhưng thay vào đó Ruel lại cười và đó là một tiếng cười rất êm tai.

“Ừm, anh đã đúng. Một mớ hỗn độn.”

Tôi có thể sử dụng anh ta.

Ruel lắng nghe Minart và đưa ra đánh giá.

“Minart.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Ta sẽ đưa nơi này trở lại bình thường, anh sẽ thành sức mạnh của ta được chứ?”

Sự hỗn loạn bên ngoài khi các hiệp sĩ tới và đang kéo những nam tước đi.

Nhưng tiếng ồn bên ngoài không đến được tai của Minart.

Tim anh đang đập loạn xạ.

Vị trí của anh được thừa hưởng từ cha mình. Nếu anh không còn muốn vai trò này nữa, anh đã có thể vứt bỏ nó.

Tuy nhiên, anh đã cúi đầu trong suốt thời gian qua, với sự kiên trì, anh đã tìm được một chỗ đứng cho mình, bởi vì Setiria là ngôi nhà thân yêu của anh, và đây cũng là nơi mà anh rất tự hào.

“Tất nhiên là được! Tôi đã cống hiến mọi thứ cho Setiria trong một thời gian dài!”

Minart đứng dậy và cúi đầu trước Ruel.

“Tôi sẽ dành tất cả tâm huyết của mình cho Setiria.”

* * *

Ruel loay hoay với chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Từ vẻ ngoài của nó, trông nó có vẻ rất đắt tiền.

‘Tôi không nghĩ mình có thể bán nó.’

“Ngài Ruel, tôi sẽ quay lại sau khi dỡ đồ.”

“…Ồ, vậy thì ta sẽ đi xem xét xung quanh.”

Ruel cười trong tuyệt vọng trước nỗ lực nhỏ yếu để rời khỏi phòng.

“Ngài không cần phải làm vậy. Mọi thứ đều ổn mà.”

Đây là căn phòng được sử dụng bởi vị Lãnh chúa đời trước, cha của Ruel. Nó sẽ sớm trở thành phòng của anh.

“Mọi người đều ngồi xuống đi.”

Ruel nằm trên ghế sofa tiếp khách trước bàn làm việc, không còn ngồi trên ghế nữa. Tôi đã kiệt sức. Lúc nãy anh đã làm đủ tốt để không phun ra máu trong phòng họp.

“Bây giờ thì hãy nói cho ta biết những gì anh đã thấy và làm được.”

Làn da của Ruel trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết.

Cassion lo lắng khuyên nhủ anh.

“Ngài hãy nghỉ ngơi đi.”

“Không cần. Thời gian không chờ đợi một ai. Vì vậy, hãy tiếp tục.”

Trong khi Cassion đang đi gọi hiệp sĩ, Ganien đang đi theo sau Mineta.

Chắc hẳn hắn ta đã tìm ra bằng chứng ở đâu đó, và Cassion sẽ lần theo dấu vết.

“Tôi sẽ nói với ngài.”

Ganien bước lên phía trước.

“Carbena và Jane có liên quan tới ma túy.”

Đôi mắt của Ruel căng ra khi nghe thấy tin đó.

Một chủ đề hoàn toàn không ngờ tới.

“Có lẽ đó là Prazio.”

“Prazio?”

Đó là cái tên tôi lần đầu nghe thấy.

“Nó ít gây nghiện nhưng lại mang tới cảm giác rất thoải mái. Đó là lý do tại sao nó cực kì đắt. Tuy liều lượng gây nghiện nhẹ hơn các loại ma túy khác một chút, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Nó vẫn sẽ là một vấn đề nghiêm trọng nếu có ai đó liên quan tới nó.”

“Đây là những bằng chứng mà tôi đã thu được.”

Cassion hờ hững lôi ra một đống giấy tờ từ tay mình.

‘Anh ta là Doraemon à, có cái túi thần kì ở trong túi áo anh ta hay sao kì vậy?’

Sột soạt

Ruel nhanh chóng xem qua xấp tài liệu.

Tôi quá mải mê đến nỗi không thể nghe thấy hai người họ nói chuyện.

Nội dung của các tài liệu trong tay tôi gây sốc.

Cuối cùng, khi Ruel đặt tập tài liệu xuống, một món ăn nhẹ được đẩy lên bàn, và một tấm chăn được quấn quanh người anh, ôm trọn lấy anh.

“Cái thứ gì…?”

“Đã hơn một tiếng trôi qua rồi. Như tôi đã thấy trước đây, sự tập trung của ngài Ruel thật đáng nể.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một màu sắc đỏ nhạt trên bầu trời.

Anh đói và chọn một chiếc bánh nướng đẹp mắt.

“Còn Ganien thì sao rồi?”

Chỗ đứng bên cạnh Cassion không có ai.

“Anh ta đã đến kiểm tra các hiệp sĩ, trông anh ta có một chút tò mò về bọn họ.”

“Đúng là phí thời gian.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Khi tôi cắt miếng bánh, nước thịt óng ánh chảy ra.

Đây là một món ăn vặt mà tôi thường ăn, khi còn ở trong dinh thự cũ.

“Anh đã làm nó sao? Tại sao thế?”

“Bởi vì ngài Ruel sẽ cần phải cẩn thận hơn rất nhiều từ bây giờ.”

“Hả?”

Nhìn chằm chằm vào cái người đang mở to đôi mắt ngây thơ, Cassion thở dài.

Anh thậm chí còn biết nhiều hơn là người bị bệnh.

“Ngài bị dị ứng.”

“…Ồ, được rồi.”

Trước lời nhận xét vô hồn của anh ta, Cassion muốn viết ra tất cả những loại thực phẩm mà anh ta nên cẩn thận ngay bây giờ.

Nếu anh không thể làm thế, anh sẽ có 3 tờ giấy mất.

“Anh đã thấy nó rồi, nhưng ta nghĩ đã có một hội nhóm dụ dỗ Carbena.”

Ruel chỉ vào tờ báo cáo.

Có một hoa văn như ngọn lửa được in lên giữa các hàng chữ dày đặc.

“Đây là chi tiết về cách giết cha mẹ ta, cách đuổi ta ra ngoài, và nhiều thứ nữa.”

“Tôi không thể xác định được tên của hội nhóm này.”

“Đúng vậy. Nó không có ở đây. Carbena cũng không biết. Đó là một tổ chức bí mật đã giới thiệu loại ma túy này, bọn chúng lúc đầu đã cung cấp nó miễn phí và một khi đã bị nghiện, bọn họ sẽ bị bọn chúng tha hóa.”

Ruel dừng lại thở một lúc.

“Giờ thì ta đã biết tiền đi về đâu rồi.”

Tất cả đều lãng phí vào ma túy.

Tôi cảm thấy mình sắp vừa khóc vừa cười tới nơi rồi.

“Nhân tiện thì Ganien đã nhờ tôi chuyển tin này.”

Ruel lầm bầm khi anh ấy vừa ăn miếng bánh.

“Prazio là một thứ đến từ vùng biển.”

“Biển sao? Nó không ở gần chúng ta.”

Vương quốc Leponia là một quốc gia được bao quanh bởi ngọn núi lớn với một hàng phòng ngự không ai có thể phá vỡ.

Các hàng phòng ngự này được tạo ra vào khoản thời gian đất nước mới được thành lập để ngăn chặn mọi thứ, vì vậy Setiria tiếp giáp với các quốc gia khác đương niên sẽ đóng vai trò là người gác cổng.

“Người ta nói rằng nó là một sinh vật khó tìm thấy vì nó được sinh ra ở rất sâu dưới biển.”

Ruel ăn bánh mà không nói lời nào.

Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu đến khó tả.

Nó hơi khó chịu vì nó không phải là thứ mà anh có thể kiểm tra ngay lập tức.

“Chúng ta có nên gọi Mineta tới không?”

“Ừ, ta phải xem xét xung quanh dinh thự.”

“Được rồi.”

Sau khi xác nhận Cassion đã ra khỏi phòng, Ruel cau mày.

‘Không chỉ có mỗi những con nợ, ai đang đứng đằng sau Setiria?’

Cuốn tiểu thuyết chỉ xoay quanh Ganien, vì vậy Setiria và những gì anh ta đã trải qua ở đây đã kết thúc ở tập 1.

Mặc dù Setiria thỉnh thoảng cũng được nhắc tới, nhưng rất ít thông tin.

Tuy nhiên, tôi vẫn phải chuẩn bị.

Ruel lại tiếp tục ăn một miếng bánh khác.

“Ng... Ngài cho gọi tôi sao, thưa chủ nhân?”

Với khoảng bốn chiếc bánh còn lại trên dĩa, Mineta lầm lũi đi vào căn phòng cùng với Cassion.

“Đừng sợ, ngươi biết tại sao ta cho gọi ngươi mà nhỉ.”

“Carb... và vợ tôi, tôi đã đến để xoa dịu cô ấy.”

“Thì sao?”

“Khi làm xong, họ nói rằng bản thân đập nát mọi thứ.”

Ruel ho và lắc đầu.

“Ma túy và các tổ chức đã tiếp cận ngươi, và một chuỗi dài series về những khoản nợ.”

Tóm lại, Mineta đã đưa ra chủ đề thảo luận.

Nếu đúng là như vậy thì ngay cả thằng ngu cũng hiểu điều này.

Mineta cắn môi vài lần trước khi bắt đầu nói.

Truyện Chữ Hay