Ánh mắt Hoàng Tử Hiên sa sầm, anh cầm tay Trương Tiểu Lệ hỏi: “Cô tin tôi không?”
Trương Tiểu Lệ mơ hồ cảm nhận được lần này Hoàng Cừu đến không có ý tốt gì.
Anh ta nhất định từng có xích mích với Hoàng Tử Hiên, chắc là có thâm cừu đại hận gì.
Lúc này anh ta xuất hiện ở đây, chỉ sợ là vì muốn tranh đua cao thấp với Hoàng Tử Hiên mà thôi.
Bây giờ Hoàng Cừu đưa ra yêu cầu muốn cô làm tiền đặt cược, Hoàng Tử Hiên hoàn toàn có thể không đáp ứng, nhưng nếu nói như vậy thì sẽ chứng minh rằng cô không có lòng tin với Hoàng Tử Hiên, mới không dám đánh cược bản thân mình.
Kết quả khỏi phải nghĩ, Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ bị đám người kia cười nhạo.
Từ tận đáy lòng Trương Tiểu Lệ không hy vọng người khác cười nhạo Hoàng Tử Hiên là không có tự tin, vì vậy cô nghiêm túc gật đầu: “Tôi tin anh, cược với anh ta đi.”
“Ngộ nhỡ tôi thua thì sao?” Nghe được lời Trương Tiểu Lệ nói, Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười hỏi lại.
“Vậy tôi sẽ đi cùng anh ta thôi, sau đó sẽ lén quay về.
Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, còn chịu ngồi im để người ta xẻ thịt sao?” Trương Tiểu Lệ cười cười, khẽ nói thầm bên tai anh.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng: “Cái chủ ý này hay, đến lúc ấy tôi nhất định sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho cô.”
“Cút, tôi cảnh cáo anh, nếu anh thật sự thua mất tôi, tôi nhất định sẽ cắn chết anh.” Trương Tiểu Lệ bấm eo anh một cái, khẽ cảnh cáo.
Hoàng Tử Hiên đau đến nỗi hít một hơi thật sâu, trong đầu bắt đầu nghĩ, động một tý là muốn cắn chết tôi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô cắn, nếu không sợ là cô cắn không nổi nữa đâu.”
Trương Tiểu Lệ cảnh cáo Hoàng Tử Hiên xong, quay đầu nói với Hoàng Cừu: “Muốn cược tôi cũng không phải không thể, nhưng anh cũng phải lấy được món đồ gì để trao đổi với chúng tôi chứ?”
“Tôi vừa mới nói, nếu như anh ta thắng, có thể đưa ra bất kì một điều kiện gì, tôi cũng sẽ đáp ứng.” Hoàng Cừu trả lời.
“Thôi đi, cái này với chi phiếu để trống có khác gì nhau.
Anh phải nói một điều kiện cụ thể, không đúng, Hoàng Tử Hiên, anh đưa ra một điều kiện cụ thể đi.” Trương Tiểu Lệ nói xong lại nhấn mạnh: “Không được tùy tiện, phải là điều kiện xứng với tôi.”
“Được.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười nói: “Vậy cược mạng của anh ta đi.”
Vậy cược mạng của anh ta đi!
Yêu cầu nói ra dễ dàng như vậy, giống như muốn giết một con gà, con chó bình thường vậy.
Bốn người đàn ông sau lưng Hoàng Cừu lập tức biến sắc, nếu như không phải không nhận được bất kì chỉ thị gì của Hoàng Cừu, sợ là bọn họ đã ra tay với Hoàng Tử Hiên rồi.
Dám nói muốn mạng của đại thiếu của bọn họ, từ trước đến nay Hoàng Tử Hiên là người đầu tiên đấy.
Ngay cả Trương Tiểu Lệ cũng sững sờ, có điều sau khi nghe được điều kiện này của Hoàng Tử Hiên, cô càng chắc chắn anh với Hoàng Cừu có thâm cừu đại hận.
Những vị công tử khác đang hóng hớt bên cạnh nghe thấy thế cũng hít một hơi thật sâu.
Chẳng qua chỉ là một trận cá cược vui đùa, chẳng lẽ lại phải dùng cả mạng người để đánh cược sao? Đây rốt cuộc là trò chơi hay giết người vậy? Chẳng lẽ đây chính là thú vui bình thường của những công tử thế gia bình thường sao? Nếu thật sự là như vậy, bọn họ thậm chị còn không bằng ngón chân của người ta cơ.
Ở đây sợ là chỉ có bốn người Kim Kỵ Dung biết tại sao Hoàng Tử Hiên lại đưa ra điều kiện này.
Đây là anh đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, giống như lần đầu tiên Hoàng Cừu gặp Hoàng Tử Hiên, cũng đã từng nói muốn lấy mạng anh vậy.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
“Có thể, chỉ cần anh có bản lĩnh đến giết thôi là được.” Ngay lúc mọi người tưởng Hoàng Cừu không thể nào đáp ứng điều kiện này, vậy mà anh ta lại đồng ý không chút sợ hãi.
Giọng điệu ung dung như vậy, giống như chắc chắn ràng Hoàng Tử Hiên không thể thắng được anh ta.
“Vậy thì đi đi.” Hoàng Tử Hiên nhìn Trương Tuấn Nhân, nói: “Làm phiền dẫn đường.”
Trương Tuấn Nhân sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần, gọi thêm mấy nhân viên nữa, vội vàng đưa Hoàng Tử Hiên với HC ra trường đua xe.
Mấy vị công tử khác đứng hóng hớt ở một bên đương nhiên cũng đi theo.
Bọn họ muốn tận mắt xem cuộc đua xe bằng mạng người này, đây nhất định là một trận đấu chưa từng có trong lịch sử.
Nhân viên sòng bạc cũng đã thông báo với nhân viên ở trường đua xe, vì vậy lúc bọn họ đi tới sân, toàn bộ nhân viên đã vào vị trí, chờ đợi tiếp đón.
“Hai vị Hoàng thiếu…”
“ Lời này phải nhắc nhờ rõ ràng, vị này là Hoàng Đại thiếu, vị kia là Hoàng Tam thiếu.
Cậu cứ gọi Hoàng thiếu Hoàng thiếu như vậy, không biết cậu đang gọi ai đâu.” Chưa đợi nhân viên phục vụ nói xong, người đứng trước Hoàng Cừu đã chặn lời.
Hoàng Đại thiếu với Hoàng Tam thiếu, sao nghe giống như hai người họ là người một nhà, là anh em vậy? Có điều bọn họ cũng nhìn ra được, tên hai người họ giống nhau như vậy chắc cũng chỉ là trùng hợp, Hoàng Cừu với Hoàng Tử Hiên tuyệt đối không thể nào là người một nhà được, nào có anh em nhà nào hở tý ra là muốn tính mạng của đối phương như thế.
“Ặc…” Nhân viên lúng túng ngừng lại, hết nhìn HC lại nhìn Hoàng Tử Hiên, trên thực tế bọn họ căn bản không phân biệt được người nào là Đại thiếu, người nào là Tam thiếu.
“Ở Hoàng gia chỉ có một Hoàng Đại thiếu.
Anh mãi mãi cũng chỉ có thể tự dối mình gạt người, tự xưng là Hoàng Đại thiếu thôi.” Hình Thiên tiếp lời, giọng nói lạnh lùng.
Hoàng Cừu cũng không tức giận, khẽ mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ tranh làm Hoàng Đại thiếu mà cậu nói, tôi có Hoàng gia của tôi, một Hoàng gia chỉ thuộc về Hoàng Cừu này.
“Tự cao tự đại.” Hình Thiên hết lời, chỉ có thể đánh giá mấy chữ.
Hoàng Cừu cũng cười cười, quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Trang phục với xe chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi.
Hoàng… Ặc, hai vị tiên sinh, làm phiền đi theo chúng tôi.” Nhân viên cũng không dám kêu đại là Hoàng Tam thiếu hay Hoàng Đại thiếu, chỉ có thể đổi chủ ngữ, gọi tiên sinh.
Hai người Hoàng Tử Hiên với Hoàng Cừu cũng chỉ ừ một tiền, đi thay trang phục đua xe.
Xe hai người họ đua đều không xài đến trục bánh xe biến tốc, nhân viên trường đua lái hai chiếc xe giống nhau như đúc đến.
Vì muốn làm nóng bầu không khí, lúc đến nơi bọn họ còn cố ý biểu diễn một vài kỹ năng lái xe kinh điển, nhận được một tràng pháo tay của mọi người, trong nội tâm cũng có chút kích động,
Cuối cùng hai tay đua biểu diễn một động tác quay đuôi xe cực kì kinh điển, dừng xe trước vạch xuất phát.
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu cũng đã thay đồ xong rồi đi ra.
“Hai vị tiên sinh, vì công bằng, chúng tôi lựa chọn cho hai vị hai chiếc xe giống hết nhau, ngài thấy có được không?” Nhân viên trường đua chỉ hai chiếc xe trước vạch xuất phát, thận trọng hỏi.
“Được.” Hai người đồng thời gật đầu, xe gì cũng không quan trọng, quan trọng là ai đến trước ai mà thôi.
Nhân viên trường đua thấy bọn họ không có ý kiến gì với kiểu xe, vội đưa bọn họ đến bên cạnh trường đua, giới thiệu cho bọn họ về trường đua.
Trường đua trong câu lạc bộ này đương nhiên không thể sánh được với trường đua quốc tế, kích trước cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Có điều ngoại trừ việc kích thước hơi nhỏ, tất cả những phương diện khác đều được xây dựng theo tiêu chí trường đua quốc tế.
Lúc giới thiệu nhân viên trường đua cũng đưa bản đồ cho bọn họ bản đồ trường đua, hai người chăm chú nhìn.
Trên bản đồ thể hiện toàn trường đua dài bốn cây số, có tám đường rẽ phải và bốn tường rẽ trái.
Đoạn thẳng dài nhất khoảng chín trăm thước.
Nhìn tổng quát đường đua trên bản đồ, muốn hoàn thành một vòng đua cũng không dễ dàng, lại muốn thắng cả đối phương lại càng không dễ.
“Hai vị tiên sinh, hai người có thể chạy thử một lần cho quen thuộc đường đua.” Sau khi giới thiệu xong, nhân viên trường đua nói.
“Không cần.” Hai người Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu đồng thanh từ chối.
Nhân viên trường đua a một tiếng, hỏi tiếp: “Không thử chạy trực tiếp được không? Chỗ nào đường đua có khúc cua, chỗ rẽ, mọi người nhớ được không?”
Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ vào đầu mình: “Tất cả ở chỗ này.”
Hoàng Cừu cũng gật đầu, bày tỏ bản thân nhìn một lần đã có thể nhớ được bản đồ rồi.
Nhân viên trường đua thấy hai người tràn đầy tự tin như vậy, không thể không khâm phục trí nhớ siêu phàm của hai người.
Dưới tình huống bình thường, người bình thường lần đầu đến đây tranh tài đều sẽ chạy thử một hai lần làm quen.
Nhưng không chạy thử và vào trận luôn như thế này thì là lần đầu tiên bọn họ được tiếp đãi đấy.
Có điều khách hàng là thượng đế, nhân viên trường đua chỉ đành gật đầu nói: “Được rồi, vậy hai người chuẩn bị một chút, lập tức bắt đầu.”
Hai người chân dài Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu một bước leo lên chiếc motor, bắt đầu kiểm tra xem xe có chức năng nào không ổn không, đặc biệt là cần số và thắng xe, có nhạy hay không.
Đây là hai điều quan trọng nhất, một cái ảnh hưởng đến kết quả cuộc so tài, một cái ảnh hưởng đến cả tính mạng người so tài.
Sau khi kiểm tra xong những điều này đều bình thường, hai người cùng quay lại, làm một động tác OK với nhân viên trường đua.
Nhân viên trường đua cũng gật đầu với hai người: “OK.”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời đội nón bảo hiểm, mắt nhìn thẳng con đường phía trước.
Động cơ dưới xe phát ra tiếng gầm rú, bánh xe dưới đất cũng cuốn lên từng trận cát bụi.
Khói súng nổi lên bốn phía, “đoàng”, tiếng súng mở trận bùng nổ.
Lúc này mọi người đều đã ổn định trên khán đài.
Từng cái cổ hóng dài, mắt mở tròn, đang chờ đợi một trận đấu có một không hai.
Trương Tiểu Lệ lúc này cũng rất khẩn trương nhìn Hoàng Tử Hiên, tuy trong lòng cô nói tin tưởng Hoàng Tử Hiên.
Thế nhưng Hoàng Cừu không phải người không có chuẩn bị mà đến, rốt cuộc là ai thắng ai thua, đây vẫn là một ẩn số..