“Nếu bọn họ không chơi thì để tôi chơi với anh một chút nhé?”
Giọng nói trầm thấp vừa vang lên bên tai đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả đoàn người Hoàng Tử Hiên đã chuẩn bị rời đi.
Nhìn theo hướng đó, một đoàn người đang đi về phía này.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi ngang tầm với Hoàng Tử Hiên, anh ta ăn mặc tùy ý, tuy không chú trọng vào quần áo trên người nhưng toàn thân lại tỏa ra khí chất khác hoàn toàn với những người khác.
Cảm giác cứ như từ lúc sinh ra, anh ta đã cao hơn người khác một bậc, bất kể anh ta mặc đồ của nhãn hiệu nổi tiếng hay chỉ là hàng vỉa hè thì cũng không thể che giấu được khí chất quý tộc của anh ta.
Ngoài ra, sau lưng anh ta còn có bốn người trông giống như vệ sĩ đang đi theo phía sau.
Dù vậy, tuổi tác của bốn người này rõ ràng là lớn hơn rất nhiều, người trẻ nhất cũng đã phải tầm ba mươi lăm, ba người còn lại e là đã ngoài bốn mươi.
Bốn người này không hề mặc âu phục đeo kính râm mà lại ăn mặc rất thoải mái, trong đó ba người lớn tuổi hơn thậm chí còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tổ hợp như vậy vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người phải trợn tròn mắt.
Bọn họ cố gắng nhớ lại xem mình đã từng gặp những người này ở đâu chưa nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì trong trí nhớ của họ vẫn không hề xuất hiện những gương mặt này.
Nhất là người đàn ông dẫn đầu, trông anh ta rất lạ mặt.
Cả đám không khỏi nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc hôm nay là vận quỷ quái gì thế này.
Đầu tiên là một vị cậu ba Hoàng ngang tàng xuất thế, mọi người đều không biết gì về anh.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người vô danh, mặc dù vẫn chưa biết giá trị con người của anh ta là như thế nào.
Vậy nhưng nếu chỉ xét riên cách thức chào sân này thôi thì cũng biết chắc rằng anh ta không phải là người bình thường.
Hơn nữa, chính miệng anh ta cũng đã nói mình muốn chơi với Hoàng Tử Hiên một chút.
Nếu đã dám chơi với Hoàng Tử Hiên thì còn là người thiếu tiền sao?
Đừng nói lại là một kẻ xếp tiền thành chồng trong nhà nữa nhé.
Lúc này, trong khi những người khác đều đang tò mò người ấy là ai, có thân phận thế nào thì Hoàng Tử Hiên và đối phương đã giao mắt nhau mấy lần.
Hoàng Tử Hiên chắc chắn rằng mình chưa từng gặp anh ta, dù vậy ngay khi anh ta xuất hiện, Hoàng Tử Hiên đã biết ngay anh ta là ai.
Edmond Dantes!
Kẻ có dây mơ rễ má rắc rối với nhà họ Hoàng!
Kẻ đã hại chết sư phụ của anh vào bảy năm trước!
Kẻ đã khiến Mạc Phù Dao tàn phế vào bảy năm trước!
Kẻ đã hại anh bị trọng thương, vừa mới hồi phục xong!
Thế mà bây giờ anh ta lại dùng cách bất ngờ như vậy để đàng hoàng xuất hiện trước mặt anh.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên nổi lên một trận sóng to gió lớn với đầy sự phẫn nộ, kẻ thù giết sư đang ở trước mắt, anh thật sự rất muốn tiến tới giết anh ta ngay lập tức để báo thù thay cho cái chết của sư phụ.
Vậy nhưng anh lại không thể làm vậy, bởi vì anh biết rõ.
Trong bốn người đứng sau lưng anh ta thì có ít nhất ba người là cao thủ tu võ cực kỳ lợi hại.
Lúc này chắc chắn chưa phải là thời cơ tốt để báo thù, anh nhất định phải nhẫn nại.
Chờ đến khi thời cơ thích hợp xuất hiện.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, anh phải nhịn!
Mấy giây sau, cảm xúc của Hoàng Tử Hiên đã thay đổi từ bình tĩnh đến tức giận rồi lại quay về bình tĩnh.
Lúc nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt của anh đã lộ rõ vẻ bình thường không có gì lạ.
“Anh Edmond Dantes, lại gặp mặt nữa rồi.”
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên trực tiếp gọi tên đối phương, đám người Kim Kỵ Dung hơi kinh hãi.
Bọn họ đã nghe Hoàng Tử Hiên kể về thân phận thật sự của Edmond từ lâu.
Chẳng qua lại không ngờ rằng rốt cuộc người đã biến mất một khoảng thời gian như vậy lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa lại còn xuất hiện trong trường hợp thế này, e là không phải trùng hợp.
Sau khi biết được đối phương chính là Edmond, bốn người Kim Kỵ Dung cũng nghiêm túc quan sát vẻ ngoài của đối phương.
Bọn họ muốn nhìn xem người họ hàng này của Hoàng Tử Hiên có giống gì với Hoàng Tử Hiên hay không.
Đáng tiếc, sau khi quan sát một hồi, bọn họ vẫn không phát hiện ra điểm gì giống nhau cả.
Dù vậy, bọn họ lại thay đổi suy nghĩ một chút, ở Italy, Edmond chưa từng dùng gương mặt thật của mình để gặp người khác, vậy nên bọn họ cũng bắt đầu sinh nghi trước gương mặt hiện tại của anh ta.
Có lẽ, gương mặt đang để lộ ra ngoài vào lúc này của anh ta vốn không phải là gương mặt thật của anh ta, dù sao thì anh ta cũng là người sở hữu cả một tổ chức sát thủ tu võ, nếu muốn làm ra mặt nạ dịch dung thì cũng chẳng có gì là khó.
“Tôi thích nghe anh gọi tên tiếng Trung của tôi hơn.” Đứng trước mặt Hoàng Tử Hiên, Edmond mỉm cười chìa tay phải ra: “Hoàng Cừu.
Hoàng trong Hoàng Dương, Cừu trong báo thù.
Rất vinh hạnh được gặp lại anh, cậu ba Hoàng.”
Hoàng trong Hoàng Dương!
Cừu trong báo thù!
Hay cho một chữ cừu!
Lúc nghe thấy cái tên này, bốn người Kim Kỵ Dung đều nhíu mày.
Ngay cả cách đặt tên cũng ngập tràn mục đích như thế, xem ra Hoàng Dương hạ sinh đứa con trai này chính là để đào tạo nó trở thành một công cụ báo thù thật rồi.
Một kế hoạch báo thù đã ấp ủ hơn ba mươi năm, một công cụ báo thù đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm.
Bốn người Kim Kỵ Dung thậm chí còn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hoàng Tử Hiên, bởi vì khi Hoàng Cừu dám xuất hiện trước mặt Hoàng Tử Hiên một cách quang minh chính đại, điều này cũng chứng tỏ rằng anh ta đã chính thức bắt đầu kế hoạch báo thù.
Mà trước lúc ấy, anh ta chắc chắn đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ từ lâu.
Đứng trước một đối thủ đã chuẩn bị suốt mấy chục năm, trong lòng bọn họ vẫn có chút cảm giác áp bách.
“Hoàng Cừu? Tên đặc biệt thế, hai người quen nhau à?” Trương Tiểu Lệ nhìn Hoàng Cừu, mặt đầy mờ mịt.
Nghe thấy câu hỏi của Trương Tiểu Lệ, Hoàng Cừu nhìn về cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng rồi lắc đầu nói: “Không hề, hôm nay là lần đầu tiên Hoàng Cừu và Hoàng Tử Hiên gặp nhau.”
Trương Tiểu Lệ có cảm giác như trong lời nói của anh ta còn có ẩn ý gì đó nhưng cô không hiểu tình hình nên vẫn chưa nghĩ ra, sau khi ‘à’ một tiếng, cô không hỏi nữa mà chỉ kéo quần áo của Hoàng Tử Hiên rồi hỏi: “Chúng ta còn về không?”
“Không vội, tôi còn phải đánh cược một lần với cậu ba Hoàng đây.” Hoàng Cừu trực tiếp cướp lời rồi nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Đánh cược không?”
“Muốn cược cái gì?” Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu, khi cả hai bên đều đã biết rõ lai lịch của đối phương, Hoàng Tử Hiên tuyệt đối sẽ không chùn bước, anh cũng không thể chùn bước.
Bước qua Hoàng Tử Hiên, Hoàng Cừu liếc nhìn bàn casino: “Lắc xí ngầu thật sự chẳng có kỹ thuật gì cả, đổi một trò khác thì sao?”
“Tùy anh.” Hoàng Tử Hiên nhún vai, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Hoàng Cừu suy nghĩ một chút rồi hỏi Trương Tuấn Nhân: “Đây là lần đầu tiên tôi tới đây nên vẫn chưa biết ở đây có những trò gì.
Có đua xe không?”
Bỗng nhiên bị hỏi nên sau khi sửng sốt một lúc, Trương Tuấn Nhân mới vô thức trả lời: “Có, mấy người muốn chơi xe máy hay F? Ở đây có đủ sân cả.”
“Theo những gì tôi được biết thì anh chơi xe máy giỏi lắm nhỉ.” Nghe vậy, Hoàng Cừu lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
“Anh biết rõ tôi thế nhỉ.” Hoàng Tử Hiên ‘a’ một tiếng rồi cười: “Đừng mê tôi quá nhé, anh đây chỉ thích phụ nữ thôi.”
Nói xong, anh còn cố tình ôm lấy Trương Tiểu Lệ, chứng tỏ mình không hề có hứng thú gì với đàn ông.
Kết quả lại nhận được một cái liếc mắt của Trương Tiểu Lệ, Hoàng Tử Hiên vội vàng thấp giọng nói: “Nghĩ đến phân nửa số tiền kia của cô đi.”
Trương Tiểu Lệ lập tức thu hồi ánh mắt xem thường, cực kỳ khôn khéo phối hợp để cho Hoàng Tử Hiên ôm mình.
“Người như cô cũng sống thực tế phế nhỉ.” Hoàng Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ ‘Tôi sống thực tế thì sao’ rồi nhìn anh.
Hoàng Tử Hiên chỉ đành phải thở dài: “Cô cũng có giá thật đấy, chỉ ôm có một chút mà đã tốn hơn năm trăm vạn rồi.”
Nhìn dáng vẻ hai người thấp giọng kề tai nhau nói chuyện, trong mắt Hoàng Cừu lại tăng thêm một chút thù hận.
Dù vậy, anh ta vẫn che giấu rất tốt, chỉ lạnh nhạt nói: “Thế thì chọn cái anh rành mà chơi đi.”
“Được thôi.” Hoàng Tử Hiên sảng khoái đồng ý: “Vậy thì chọn xe máy thôi.”
“Cậu cũng không biết xấu hổ mà còn chọn xe máy sao, cậu không cảm thấy việc thắng ở lĩnh vực mà mình đã quá giỏi là một chiến thắng không anh hùng à?” Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng sau lưng Hoàng Cừu giễu cợt nói.
“Không thấy gì hết đó.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu, toét miệng cười.
Mọi người: “…”
“Tiền đặt cược thì sao?” Hoàng Cừu vốn không quan tâm việc Hoàng Tử Hiên có giỏi chơi xe máy hay không, nếu anh ta đã dám để cho Hoàng Tử Hiên chọn thì cũng chứng tỏ là bản thân anh ta không hề kém.
“Anh nói đi, muốn cược bao nhiêu cũng được cả.” Lần này Hoàng Tử Hiên để cho Hoàng Cừu chọn.
“Cả anh và tôi đều là những người không thiếu tiền, đánh bạc cũng chẳng thú vị gì.
Cược người thì sao hả?” Hoàng Cừu vừa nói vừa chỉ vào Trương Tiểu Lệ: “Nếu tôi thắng, anh đưa cô ấy cho tôi.
Nếu anh thắng, anh có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì với tôi.”
“Mấy người bị điên à, sao cứ thích lấy tôi ra để đánh cược vậy.” Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp nói chuyện, Trương Tiểu Lệ đã có chút tức giận, hung hăng mắng Hoàng Cừu một câu.
Hoàng Cừu khẽ mỉm cười: “Mọi người ai chẳng ham mê cái đẹp, một người phụ nữ như cô lại càng khiến đàn ông dễ động lòng hơn.”
Khóe miệng Trương Tiểu Lệ giật giật, vẻ ngoài xinh đẹp còn là lỗi của tôi nữa sao?
“Chẳng phải anh rất tự tin vào kỹ thuật lái xe của mình sao? Bây giờ có dám không?” Thấy Hoàng Tử Hiên không nói lời nào, Hoàng Cừu cố ý khiêu khích.
“Haha, chiêu khích tướng này của anh thật sự rất low đấy.” Hoàng Tử Hiên cười lạnh rồi nói.
Hoàng Cừu nhún vai, hỏi lại lần nữa: “Có cược không?”
Lúc nghe thấy Hoàng Cừu yêu cầu lấy Trương Tiểu Lệ ra làm tiền đặt cược, những người khác đều không nhịn được mà nhìn về phía Hoàng Tử Hiên.
Lúc nãy, cậu Trần cũng đã nói ra yêu cầu này nhưng lại bị một câu cực kỳ quý giá của Hoàng Tử Hiên từ chối.
Bây giờ, Hoàng Cừu lại nói ra lần nữa, không biết liệu Hoàng Tử Hiên có thay đổi ý định hay không..