Dịch Giả: Tsumimoto
_______________________________________
Đã ba tháng từ sau vụ giật tấm nệm, giờ đã tới mức tôi phải đánh thức cô ấy bằng cách vỗ và lắc vai cô ấy càng nhiều càng tốt. Bản thân cô ấy thì nói tôi có tàn nhẫn giật tấm nệm của cô ấy ra thì cũng không sao nhưng tôi sẽ không thể kiềm nỗi phần hạ thân nếu muốn kiếm chế bản thân từ buổi sáng. Bản thân cô ấy lại thấy thất vọng nhưng cô ấy cảm thấy thế nào về nó thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ.
Tôi không biết về độ tuổi kết hôn ở thế giới này, nhưng cứ để đó cho tới khi ra trường cái đã. Tôi không biết liệu nói bản năng của mình vẫn còn OK thì có được không nữa?
Chà, lúc chúng tôi ở trên lớp thì khác với lúc ở làng, vì có những lúc tôi không thể biết đâu là người lớn còn đâu là người phát triển sớm nữa. Ở thế giới này có 4 mùa. Và khi nóng nực, mọi người mặc đồ mỏng hơn nên tôi có thể thấy nhiều thứ nguy hiểm từ những cô gái đang phát triển khoẻ mạnh và những người phụ nữ xinh đẹp trong làng.
Tôi hiểu rằng văn hoá áo ngực không có tồn tại, nhưng tôi cũng ngạc nhiên khi phong tục quấn vải như sarashi quanh ngực không tồn tại nốt. Tôi có thể thấy thứ nhỏ nhỏ nhọn nhọn trên ngực họ. Khi trời mưa, quần áo bám vào cơ thể họ và tôi cần phải đảo mắt đi nơi khác.
Khi Fig-sensei thấy nực nội, cô ấy còn không thể mặc đồ nhỏ hơn nữa. Chuyện đó thực sự không phải điều xấu gì, được chứ?
****
“Như cô đã nói từ trước, ma thuật đều dựa vào trí tưởng tượng của các em. Khi các em đã quen sử dụng nó thì sức mạnh trong người các em sẽ tăng lên. Nhiệm vụ hôm nay của các em là tạo ra ma thuật. Hãy nghĩ về hình ảnh của loại ma thuật nào mà em muốn xuất hiện từ đòn tấn công của mình. Có thể với những người tấn công vật lý thì ma thuật yếu, nhưng nếu các em sử dụng ma thuật để tạo sơ hở lên đối thủ của mình, thì các em có thể phá huỷ lớp phòng thủ của họ”
Có phải nó giống như thông báo xuất hiện trong đầu tôi không? Liệu khả năng công kích của tôi có tăng lên khi con số đó lớn hơn không? Những tiết học ma thuật của chúng tôi luôn là tập làm quen với ma lực. Tôi không chắc là nó có giúp ích gì đến việc sử dụng ma lực của chúng tôi không, nhưng mà, chúng tôi được bảo rằng cứ thoải mái sử dụng hệ mà mình đặc biệt ưa thích. Liệu Suzuran cũng có thể điều khiển ngọn lửa chẳng khác gì ‘vòi đốt khi gas được sử dụng làm nhựa đường’ đến mức sẽ có thứ nhỏ bé xuất hiện?
“Cô ơi. Có phải là có ví dụ mẫu về hình thù thường được sử dụng cho ma thuật không ạ?”
Tôi hỏi vì thấy tò mò.
“Đúng vậy. Đa phần những cái được sử dụng đều là dạng hình cầu. Sau đó là dạng cây thương và mũi tên”
Hmm-, mấy cái đó thì chắc là hoả cầu, hoả thương và hoả tiễn rồi. Chà, tưởng tượng ra mấy cái đó để bắn thì đúng thật là dễ dàng. Giống như ném một chùm hay thứ gì đó vừa dài vừa dẹp và tấn công với một đống những viên đạn nhỏ. Chúng tôi vẫn chưa được dạy ma thuật tầm xa nào cả. Tôi không chắc là nó có tồn tại hay không nhưng trên lớp, tôi vẫn chưa nghe qua về chuyện đó.
Tôi vẫn còn giữ ký ức từ khi tái sinh nên tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng ra những hình ảnh và những cải tiến không tồn tại ở thế giới này. Tuy không chắc là có tác dụng hay không nhưng tôi sẽ thử xem.
Dạo gần đây, tôi đã sử dụng thời gian tan học của mình để tự tập luyện đôi chút. Tôi về nhà ăn trưa rồi đi đến khu rừng để tìm và uống nhựa của cây có độc được nghiền và ném đá. Sau đó, tôi cứ tập luyện để xem mình có thể tạo ra ma thuật theo vốn kiến thức của mình cho tới khi kiệt sức.
“Hình như mùa thu hoạch những cây trông như lúa mì đó sắp đến rồi, liệu có thuận tiện không đây?” là những gì tôi nghĩ trong khi tưởng tượng hình ảnh một lưỡi đao gió cắt ngang đang bay về nơi phương xa. Dù sao thì tôi cũng đã thấy thứ trông như lưỡi liềm mà những con quỷ ở nước ngoài và tử thần dùng trong việc thu hoạch rồi. Nó có phải được gọi là lưỡi hái hay gì không nhỉ?
Ma thuật đặc biệt này vẫn chưa có tên nên tôi sẽ gọi nó với một cái tên đơn giản mà tôi có được từ cái game nào đó. Tôi sẽ gọi nó là Phong Đoạn.
Lúc ban đầu, từ lòng bàn tay của tôi bắn ra một làn gió mạnh. Nó không thể cắt được thứ gì nên tôi đã áp dụng một hình ảnh để làm nó mỏng, rất là mỏng. Nó không ra khỏi bàn tay của tôi nên tôi phải thêm hình ảnh nó xuất hiện từ những kẻ hở nhỏ.
Sau ba ngày tiếp tục với hình ảnh đó, tôi cuối cùng đã có thể cắt được một cành cây mỏng mà không làm nó vỡ.
Hôm sau, thay vì tới khu rừng, tôi lại tới một cánh đồng rộng lớn chưa được khai hoang với cỏ mọc dài để thử xem.
[Hình ảnh: Một lưỡi đao gió rất mỏng・Màu đỏ・Cách mặt đất 3cm・Góc: 0 độ・Tốc độ: Tốc độ đi bộ・Rộng: 1m・Tầm nhìn 20m・Mục tiêu: ngay đằng trước・Triển khai]
Để có thể miêu tả chính xác những gì tôi nghĩ trong đầu, tôi đã thử với hình ảnh máy cắt cỏ đang cắt cỏ trên bờ kè. Vì nguy hiểm, nên tôi đã thử cho thêm màu vào.
Một lưỡi đao gió xuất hiện bên cạnh chân tôi di chuyển với tốc độ đi bộ và cắt gọn mọi thứ trong khoảng 20 bước. Thành công này rất tuyệt vời, phải không nào? Hay lắm!
“Tuyệt vời ông mặt trời! Mình làm được rồi! WOHOO! Yeah! Ouch!”
Khi đang ăn mừng, tôi té ngã và đầu bị đập mạnh đến mức nước mắt ứa ra. Tuy bên trong tôi đã là một thằng đàn ông trưởng thành gần 35 cái xuân rồi, nhưng tôi vẫn làm thế vì đó là ma thuật hữu dụng đầu tiên của tôi. Tôi thấy hạnh phúc hơn so với khi trúng tuyển đại học và khi tôi dễ dàng dược nhận vào công ty dù rằng đang có một cuộc suy thoái.
Để ngày mai tôi cho cha mẹ mình xem.
****
“Cha ơi, mẹ ơi, con có thứ muốn cho hai người coi nè, nhưng hai người có thể ra đồng không ạ?”
Hôm qua tôi đã bảo họ ra đồng để cho họ thấy hình ảnh tôi dùng để tạo ra Phong Đoạn. Tôi đã bảo họ rằng “Ma thuật này có thể dùng để thu hoạch không ạ? Tuy là sau đó vẫn phải dùng tay để nhặt rau củ lên”
“Thế này không tuyệt vời sao! Có cái này rồi thì trong làng sẽ dễ dàng hơn nhiều và cha nghĩ mọi người sẽ đánh giá cao thôi!”
Cha tôi đặt tay lên vai tôi và khen tôi trong khi lắc người tôi qua lại. Ỏng ấy đã nói với tôi lý do để giúp đỡ cả làng với việc thu hoạch rồi. Tuy rõ ràng là tôi sẽ giúp đỡ.
“Thật tuyệt vời-. Bởi vì con là con của chúng ta, mẹ đã nghĩ con chỉ có thể sử dụng hoả với thuỷ thôi chứ không sử dụng được cái nào khác. Mẹ tự hỏi tại sao phong ma thuật này lại có cái màu đó nhỉ-? Liệu khi tấn công thì cái đó có trở nên vô dụng không ta?”
Là những gì mà mẹ tôi đã vô tình hỏi. Tôi đáp lại rằng “Nếu không nhìn thấy nó rồi bị cắt trúng thì nguy hiểm lắm nên con mới thêm màu sắc vào ạ. Con có thể nhanh chóng làm cho hai người không thấy nó luôn đấy”. Tôi đã mãn nguyện với nụ cười tươi của họ.
Chúng tôi về nhà và tôi giải thích chi tiết cho họ về thời gian học ma thuật này trong khi tận hưởng bữa ăn còn hơn lúc bình thường.