Dịch Giả: Tsumimoto
_________________________________________________
“Có em nào biết cách phân biệt ma tộc chúng ta với quái vật không?”
Giáo viên hỏi một câu.
“Khác biệt ở chỗ họ lý trí và trí khôn không thôi”
Cách đó ít nhiều gì cũng phân biệt được ma tộc và quái vật. Hôm bữa, khi chúng tôi đang nói về vụ triệu hồi anh hùng, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi chẳng có mối quan hệ tốt đẹp gì với loài người cả bởi vì ma tộc chúng tôi là mục tiêu chinh phạt của chúng.
Quả là Miiru, người có vẻ đã được nhận nền giáo dục tốt nhất từ phía cha mẹ mình.
Nhưng mà, tôi tự hỏi cô có hiểu ý nghĩa của lý trí và trí khôn không? Không biết liệu những đứa trẻ khác có hiểu không nữa?
“Cô ơi! Em chưa từng thấy loài người nào trong làng cả, vậy mối quan hệ của ma tộc với họ như thế nào ạ?”
“Em càng ở gần quốc gia của loài người thì mối quan hệ càng tệ hơn. Tiếp giáp biên giới, có một nơi chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp với họ vì họ không bận tâm gì đến nhau cả. Vì ngôi làng này gần trung tâm lục địa, nếu em đến thị trấn nào đó thì có lẽ sẽ gặp được con người”
“Vậy, cô giáo nghĩ sao-”
“Cô ghét chúng”
Cô ấy mạnh mẽ nói thế trước khi tôi kịp nói hết câu. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Tôi đừng đào sâu thì tốt hơn. Không biết lục địa cô ấy mới đề cập lớn đến mức nào? Cô ấy nói cứ như thị trấn gần chỗ ma tộc và loài người bị cô lập ấy. Không có thứ gì như bản đồ sao?
Lẽ ra ở cuối phòng học của trường tiểu học phải có một tấm bản đồ chứ nhỉ? Không có tấm nào trong ngôi trường này à? Khi hỏi giáo viên, cô ấy nói với tôi rằng, “Em không thể mua một tấm với giá vài xu bạc ở cửa hàng đồ cũ sao?”. Vì công nghệ in ấn không tồn tại, nên nó được vẽ bằng tay và không chính xác cho lắm.
“Hôm nay, chúng ta sẽ kiểm tra xem các em có thể sử dụng được loại ma thuật nào. Hôm nay các em sẽ thử tất cả các hệ. Sau đó, các em nên cố nhớ hệ nào mà mình có thể sử dụng và không sử dụng được như Suzuran-chan có thể sử dụng hoả hệ ấy”
Lời của cô ấy như đâm xuyên qua tôi vậy. Hình như tôi thấy hơi hụt hẫng và rất sốc.
Giáo viên viết chữ Hoả, Thuỷ, Phong, Thổ, Quang và Ám theo thứ tự lên bảng đen. Rồi cô ấy chỉ vào chữ Hoả.
“Trước hết là Hoả”
Khi cô ấy nói thế, mọi người đều bắt đầu luyện tập với hoả.
Từ bài học hôm bữa, tôi biết rằng mình có thể phóng ra lửa nên thử làm lại xem sao.
Có những học sinh có thể tạo ra lửa mà cũng có người thì không. Có vẻ những người không có năng khiếu thực sự không thể làm được.
“Các em đừng có thấy thất vọng vì bây giờ không làm được, biết đâu tập luyện một chút rồi có thể làm được thì sao” là những gì giáo viên nói nhưng tôi không biết cô nói thế với lũ trẻ thì chúng có hiểu được không nữa.
Chúng tôi đã cố sử dụng sử dụng những gì được chỉ trên bảng đen theo thứ tự từ Thuỷ hệ đến Ám hệ.
Với thuỷ, một quả thuỷ cầu có thể đổ đầy một cái cốc.
Với phong, thì ở mức một cơn gió nhẹ.
Với thổ, bạn có thể thấy xuất hiện một ít cát.
Với quang, nó đủ sáng để chiếu đến chân bạn.
Và với ám, một lớp sương tựa như cái màn đen xuất hiện.
Hình như có mỗi mình tôi là có thể sử dụng toàn bộ hệ thôi. Tuy nhiên, tôi thấy buồn bã vì cái thực tế là kết quả của tôi lại kém hơn so với những người khác. Và tôi thấy hơi mệt khi sử dụng ma thuật. Tôi cảm thấy như trong người mình có vẻ là có chỉ số giống như SP hay MP ấy. Tuy rằng tôi chẳng thể thấy được chỉ số chính xác.
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Thuỷ: 1]
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Phong: 1]
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Thổ: 1]
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Quang: 1]
[Kỹ Năng – Công Kích Hệ - Ám: 1] đã học.
Oioi, Kami-sama… không phải cái ưu đãi này quá mức luôn sao? Tới cả giáo viên còn ngạc nhiên kia kìa.
Tôi thấy tò mò về số “1” ở phần kỹ năng, nên tôi sẽ tiếp tục chuyện hôm qua, thử xem coi tôi có thể tăng kháng độc lên không. Tôi tìm loài cây tương tự, nghiền nó, rồi bỏ chút ít lên bắp tay. Cơn đau đã giảm so với hôm qua. Nếu tôi cứ tiếp tục làm thế này, liệu khả năng kháng của tôi có tăng lên không? Với cái ý nghĩ đó, tôi pha loãng cỏ và uống nó giống như cách của hôm qua. Hôm qua, tôi chẳng thể biết hương vị nhưng cái mùi cỏ chả ngon lành gì.
Bây giờ tôi đã có thể phần nào cảm nhận được hương vị, nhưng cách này lại có hiệu quả đến mức bất ngờ. Tôi không thấy ốm mà dạ dày cũng không thấy đau. Tuy khả năng kháng của tôi có vẻ mạnh, thế nhưng, chỉ thế này thôi thì chắc tôi không lấy được “kháng độc 2” đâu.
“Còn 3 tiếng nữa mặt trời mới lặn, mình chắc cũng nên tập ném chút nhỉ”
Tôi không nói chuyện với ai hết nha. Lời độc thoại của tôi lỡ phát ra thôi. Tôi cứ ném đá vào cái cây cao 20 mét. So với hôm qua, số lần ném hụt đã giảm đi rồi. Có những vết tròn tròn ở chỗ tôi ném vào. Tôi ném trúng 2 lần vào chỗ đã nắm và 10 lần xung quanh chỗ đó. Tôi đang ngây ngô nghĩ những chuyện như “Mình có nên săn thỏ bằng cách này không?”. Nhưng tôi nhận ra mình cần phải đến gần tới mức có thể thấy để mà ném trúng. Ở khoảng cách đó thì nó chạy mất dép luôn rồi.
“Chà, là như thế đấy. Thợ săn thật tuyệt vời khi có thể tấn công từ tầm xa”
Tôi biết cách dùng cung vì đã từng bắn thử hồi đi thăm quan câu lạc bộ bắn cung nhưng tôi lại thấy bất khả thi khi từ đây mà bắn trúng thứ gì đó nhảy ra. Dù sao, tôi cứ nên cố cải thiện kỹ năng ném của mình thì hơn.
****
Vì Suzuran vẫn chưa đến tại điểm hẹn như mọi khi, tôi quyết định đến chỗ của cô ấy.
“Chào buổi sáng ạ, cháu tới để đánh thức Suzuran-chan đây”
“Xin lỗi- Con bé đó thực sự tệ ở khoảng thức dậy. Chắc chú còn làm phiền cháu dài dài nên chú xin lỗi trước nhé. Chú xin lỗi”
“Không, không sao đâu ạ. Có lẽ cháu sẽ quen thôi”
Như mọi khi, dù tôi có bao nhiêu tuổi, tôi vẫn không hiểu cô ấy nỗi. Suzuran luôn có vẻ lập dị kể từ hồi mới quen cô ấy.
Vảy của cha tôi sẽ đổi màu theo mùa trong khi vảy của mẹ tôi sẽ đổi màu theo nhiệt độ không khí. Trong khi đang nghĩ vu vơ như thế, tôi đã đối mặt với cửa phòng của Suzuran. Tại sao cha mẹ cô ấy lại không đánh thức cô ấy nhỉ? Đánh thức cô ấy cũng như không à? Họ đang mong đợi gì đó từ tôi, bạn thân của cô ấy ư? Tôi không biết gì về những chuyện đó nhưng khi tôi gõ cửa phòng Suzuran, không có tiếng đáp lại nào cả.
“Tớ vào nha-“
Tôi gọi nhưng, khi tôi vào phòng, vẫn không có dấu hiệu cô ấy thức dậy.
Điều đầu tiên bạn nên cố làm với người chết đuối hay bất tỉnh chính là CPR. (Trans: CPR là sự kết hợp giữa ấn ngực và hô hấp nhân tạo)
Tôi lắc vai và gọi cô ấy, “Dậy đi, Suzuran. Dậy đi nào”, để chắc rằng liệu có phản ứng nào không.
“…hm…hm?”
Cô ấy cất lên một tiếng nghe có vẻ hơi khiếm nhã, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi. Ừm, tôi nên mạnh mẽ giật tấm nệm của cô ấy ra thì hơn. Cô ấy vẫn còn ý thức nên nguy cơ cần phải đảm bảo đường không khí, hô hấp nhân tạo hay xoa bóp tim đều đã qua.
(Mình tuyệt đối không nên do dự)
Tôi hạ quyết tâm và giựt tấm nệm của cô ấy ra. Cô ấy mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và một chiếc quần ngắn. Geez, tôi có thể thấy được tất cả. Đùi và rốn cô ấy lộ ra này. Phần cổ áo của cô ấy nhăn nhúm tới mức báo động khi có thể thấy ngực của cô ấy. Tệ rồi đây. Ma tộc phát triển sớm đến nỗi ngoại hình gấp 2, 3 lần so với tuổi thật nên cô ấy buông lỏng quá mức rồi nhỉ? Đầu óc của một đứa trẻ với cơ thể học sinh cao trung!
Không phải điều này trái ngược với những gì tôi thấy trên Manga sao!
Vì tấm nệm của Suzuran bị giật mất và bỗng dưng sáng lên với lại thấy lành lạnh nên cô ấy cuộn mình lại như kiểu bào thai. Cái này phần nào đã trở thành khiêu dâm tổng thể. Hy vọng cậu sẽ tha thứ cho tớ.
Nó giống như những gì bạn thấy trong game ấy, khi người bạn thơ ấu luôn ở trạng thái tinh thần như vậy… là những gì tôi đã nghĩ trong khi vẫn tiếp tục gọi và lắc vai cô ấy. Tôi buộc phải nâng nửa trên cơ thể cô ấy lên nhưng, cô ấy lại tặc lưỡi trong khi hết sức lườm tôi. Cái vầng hào quang này của cô ấy y hệt cha của cô ấy. Cái này tuyệt đối giống với cha của cô ấy! Tôi hiểu được cái cơn khát máu này từ kinh nghiệm bản thân!
Cô ấy lườm tôi khoảng 3 giây nhưng, cơn khát máu của cô ấy đã tan biến trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi cảm nhận rõ ràng được trên da thịt mình rằng cơn khát máu của cô ấy đã biến mất.
[Kỹ Năng – Kháng Sợ: 1]
[Kỹ Năng – Kháng Quyến Rũ: 2] đã học.
Kháng quyến rũ một mạch lên 2 luôn. Có phải là do sự tiếp xúc lành mạnh trên da thịt của người bạn thơ ấu của tôi không? Chà, nó thực sự khá nguy hiểm đấy. Cứ như trường hợp một bức tranh mà bạn không cho thấy bố cục của mình ấy? Tôi chẳng thể thấy gì cho đến giây phút cuối cùng. Thế cũng tốt… Và không nên cho xem thì mới tốt chứ. Tôi đã có thể tận hưởng cho đến lúc cuối… Tôi đang nói cái vẹo gì thế này…
“…Thay đồ…”
“À, ờ. Tớ sẽ đợi cậu ở đằng đó nhé”
Tôi trở về phòng khách để đợi. Tôi không biết ở thế giới này họ thường uống gì nhưng tôi thấy mình thường xuyên uống trà trong tách trà làm bằng gỗ. Tuy rằng trong nhà cũng có cốc gỗ. Vì nó làm bằng gỗ, lại còn không có tay cầm, nhưng không ngờ là nó lại không nóng.
“Chú nghĩ đây không phải lúc thư giãn đâu, nhưng mà nếu thích, thì cháu có thể uống trong lúc đợi”
“Cảm ơn chú ạ”
Dù rằng tôi không thể thư giãn vì chúng tôi sắp trễ đến nơi rồi, nhưng đó là vì con gái tốn thời gian thay đồ. Khoảng 3 phút sau, lúc tôi đang uống trà nóng, cô ấy đến phòng khách. Tôi đã nghĩ, “Không phải nhanh quá rồi sao?” nhưng mà, vẫn như mọi khi, cô ấy vẫn còn ngái ngủ và đầu tóc thì bù xù.
“Tớ có thể đi rồi”
Khi cô ấy yếu ớt nói thế, tôi nói lời cảm ơn vì trà mà mình còn chưa uống xong và rời nhà đi học. Dọc đường, cô ấy nói.
“Giật nệm của con gái là không được đâu nha. Tuy nếu là tớ thì tớ không bận tâm đâu”
“À, ừ”
Ý cô ấy là tôi sẽ làm phiền những cô gái khác hay tôi có thể thấy khuôn mặt ngái ngủ của họ? Ngay cả ở thế giới này, tôi vẫn không thể hiểu nỗi con gái.