Dịch Giả: Tsumimoto
_______________________________________
Ngay sau hôm tôi tặng cho Suzuran cái kẹp tóc làm bằng tay có hình hoa Linh Lan, thì chuyện lạ đã xảy ra ở phòng cô ấy. Suzuran không ngủ quên. Hơn thế nữa, cô ấy kiên quyết kẹp nó lên sau khi chải tóc lại. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Trông có đẹp không?”
Cô ấy vừa nghịch tóc mái vừa hỏi rõ về cái kẹp tóc.
“Tuy là từ miệng của người làm ra nó nói, nhưng nó hợp với cậu và dễ thương lắm”
Bởi vì chiều cao của chúng tôi ngang nhau, tôi không thấy được đôi mắt hếch của cô ấy, nhưng mà, tôi thực sự không thể phàn nàn.
****
Chúng tôi tới trường, dẫu đã lên lớp, nhưng phòng học của chúng tôi vẫn như vậy. Chà, chỉ có một lớp gồm mười lăm cậu bé và cô bé thôi nên chúng tôi chẳng thể làm gì cả. Cũng có những người lớn tuổi hơn chúng tôi, nhưng họ chỉ là thiểu số nếu so với chúng tôi.
Trong khi tôi đang kiểm tra lớp học của mình, thì Fig-sensei đến. Và trên hành lang, có một người thằn lằn trông y hệt con thằn lằn đang chờ.
“Tuy chúng ta đã lên lớp, nhưng hoạt động của các em sẽ không thoải mái hơn đâu. Thế nhưng, sẽ có thêm những tiết học ngoài trời và diễn tập chinh phạt. Cô sẽ giới thiệu giáo viên hướng dẫn lớp mình ngay đây. Xin mời, Moore-sensei”
“Tên là Moore. Mỗi 30 ngày một lần, chúng ta sẽ rời làng và thực hành săn quái vật. Thầy sẽ dẫn đầu nhưng chúng ta chắc chắn không còn chỉ luyện tập nữa mà còn phải tham gia thực chiến vào lúc đó nên hãy nhớ đấy nhé. Và vì thế, tất cả các em nên có vũ khí của riêng mình. Các em mượn cha mẹ mình, để cha mẹ mua cho hay tự mình mua đều được cả. Nếu các em không biết mình thích món nào, thì các em cũng có thể mượn trang bị của trường nên cũng chưa phải là quá muộn để các em quyết định thứ gì phù hợp với mình nhất đâu. Ngoài ra, vì các em đều đã lên lớp, nên thầy sẽ thay Fig-sensei dạy tiết luyện tập chiến đấu. Khi đó, các em nên chọn vũ khí của mình. Thế thôi”
Gì thế này? Tôi đã nghĩ là không có người nào khác chỉ có 30% là giống con người như cha mình. Chẳng biết sao trông cô ấy lại y hệt một tên trong Calibur ấy, và tôi thực sự đã nhận thức được cách để gọi thầy ấy sau đó.
“Mọi chuyện là như thế đó. Cô sẽ dạy mỗi tiết học ngôn ngữ và toán học thôi. Vậy thì, tiết của Moore-sensei sẽ bắt đầu ngay lập tức, nên hãy ra ngoài nhé”
Cùng với câu nói đó, mọi người đều đi ra ngoài.
“Chúng ta chỉ cần tìm trang bị thôi. Nếu không tìm được thứ gì mình muốn sử dụng, thì tạm thời cứ lấy thanh kiếm một tay đi”
Có những thanh kiếm với lưỡi bị rỉ sét và những cây giáo và cây rìu có gắn miếng đệm trên đỉnh. Thật tình cờ, món vũ khí mà tôi muốn lại không nằm trong đống sắt này. Nhân tiện nói luôn, thứ mà tôi muốn sử dụng là kiếm xẻng. [note24641]
Nó là thứ vũ khí phụ trợ đa năng được dùng trong chiến tranh. Có thể sử dụng nó như rìu hay giáo. Cũng có thể sử dụng nó như một món vũ khí cùn hay tệ nhất, là có thể ném nó vào kẻ địch. Chiều dài tổng thể của nó từ 1 đến 1,5 mét, cân nặng từ 1 đến 2 kg và tuy nó cứng nhưng lại có giá rẻ. Ngay cả khi bạn dùng nó để canh tác, miễn là lau nó sạch sẻ, thì cũng có thể dùng nó như một chiếc chảo rán đấy . Theo một cách nào đó, thì nó là một món vũ khí đa năng.
Hiện giờ thì nó không có ở đây nên tôi nghĩ có lẽ là nó nằm trong phòng chứa đồ. Chà, tôi có thể sử dụng giáo ngắn như một phần của thứ đó. Tôi cầm nó bằng cả hai tay trong khi đặt nó gần ngay hông, nhưng tôi được giáo viên nói rằng tư thế của mình đã sai. Tôi nói với thầy ấy rằng tôi chọn đại thứ này vì món vũ khí tôi muốn sử dụng không có ở đây với lại thứ này tương tự với món đó và thầy ấy chỉ đáp lại rằng: “Thầy hiểu rồi...”. Hình như thầy ấy không hiểu vì chuyện đó quá khó hiểu. Con rựa cũng được nhưng nó cũng không có ở đây nốt.
****
Sau đó, mọi người đều chọn được vũ khí của riêng mình. Lựa chọn của rất nhiều người sẽ khiến bạn phải nói, “Ah- rốt cuộc thì cậu ấy vẫn chọn món đó”, dựa trên đặc điểm chủng tộc của họ.
Goblin Wurst chọn một thanh kiếm dài với một cái khiên tròn nhỏ.
Bán Orc Bán Elf Schinken chọn cung và tên mà cậu ta thường sử dụng.
Kobold Speck lấy một con dao găm và một cái khiên tròn nhỏ.
Suzuran thuộc tộc Kijin(Qủy Thần) chọn một thanh giáo ngắn.
Miiru, tộc Dhampir, chọn một thanh Rapier và một thanh đoản kiếm.
Và Kuchinashi, tộc Ghoul, đã chọn một thanh giáo ngắn và một cái khiên tròn bự.
Đám con gái thật là không ngờ mà. Họ chọn những thứ đó ư? Tuy hợp với họ, nhưng lại khác với hình ảnh tinh tế mà tôi nghĩ.
Với Suzuran, ừm... thanh Naginata thì đúng là hợp với cô ấy nên sao tránh được chứ. Dẫu có ngạc nhiên vì Miiru chọn hai thanh kiếm nhưng tôi đã đoán trước rằng cô ấy sẽ chọn Raiper. Kuchinashi nghĩ đến một đội hình đông người khi chọn trang bị. Tôi tự hỏi có phải Zombie với Ghoul nghĩ rằng đông người chính là công lý không?
Buổi luyện tập hôm đó chỉ bao gồm tập làm quen với những loại vũ khí khác nhau. Sau đó, buổi học kết thúc.
“Vậy, thời gian chuẩn bị của tất cả các em là đến tuần sau nhé. Những em để quên sẽ phải chọn vũ khí từ cái đống này. Chà, vũ khí thì mắc lắm, nên các em hãy bắt đầu bằng cách tập làm quen với trang bị ở đây nhé. Các em cũng đừng lo bởi vì trong buổi luyện lập chinh phạt thì sẽ chuẩn bị vũ khí sắc bén. Giải tán!”
Bây giờ tiết học mới kết thúc, chắc là tôi nên đi bán hạt bi thủy tinh và thảm dệt kim cho cửa hàng bách hóa nhỉ. Còn tượng gỗ do tôi điêu khắc thì sao à? Chúng được dùng làm củi trong mùa đông rồi đó, bạn có biết không?
“Hmm- đẹp quá. Đây là thủy tinh à? Còn đây là thảm làm từ vải vụn ư? Nếu là vậy thì không ai lại bận tâm vì nó bị bẩn đâu”
Sau khi chú ấy nói thế xong, thì cuối cùng tôi đã bán được hết với giá 5 xu bạc.
Nhân tiện, tiền tệ được sử dụng trong thế giới này là loại tiền xu nhé. Tuy là có sự biến động về giá tùy theo khu vực nhưng giá trị tiền tệ thì khá là giống nhau.
Xu đồng
Xu đồng lớn = 10 xu đồng
Xu bạc = 10 xu đồng lớn
Xu bạc lớn = 10 xu bạc
Xu vàng = 10 xu bạc lớn
Xu vàng lớn = 10 xu vàng
Có thể mua một miếng bánh mì với 1 xu đồng nên chắc là nó tương đương với 100 yên Nhật. Tôi không chắc lắm.
Tiếp theo, tôi lập tức đến cửa hàng đồ cũ và mua một thanh kiếm xẻng. Tay cầm làm từ sắt chứ không phải gỗ và lõi của nó cũng đã trống không trước khi được bán. Chú voi vàng-san được vẽ trên đó có vẻ không có gì bất thường. Nếu phải nói, thì có phải là nó dài quá rồi không? Vì bên trong rỗng tuếch nên nó không nặng chút nào. [note24642]
Tôi cũng mua một cây xà beng. Nó có chiều dài hợp lý và hơi nặng. Nó trông như một thanh sắt, có độ bền cao và tuy là có thể sử dụng nó bằng một tay, nhưng cứ sử dụng bằng hai tay thì tốt hơn. Cây tôi mua dài 60cm. Cũng có những cây dài hơn nhưng lại khó xài và chả thực tế gì vì nặng nên tôi không chọn cái đó. Thật tình cờ, tôi thực sự đã dành ra 15 phút để quyết định xem là nên mua cây 60cm hay cây 90cm. Tôi cũng mua vài sợi dây gai.
Tôi có thể mua tất cả những thứ đó với giá hai xu bạc và ba xu đồng lớn, nhưng tôi cũng muốn một con rựa được sử dụng để canh tác, thế nhưng, nó mắc kinh khủng nên tôi đành quyết định để lần sau mua.
Nhân tiện, tôi đã thử làm một cái xẻng bằng cách sử dụng ma thuật nhưng lần nào nó cũng biến mất khi tôi đào thử. Có vẻ tinh chỉnh mức tiêu thụ ma lực của một thứ như vũ khí tạo ra bằng ma thuật đều khác nhau tùy vào việc tôi sử dụng nó hay quăng nó vào một xó. Ngay cả khi chỉ là một lượng ma lực không đáng kể, tôi vẫn có thể trang bị miễn là liên tục rót ma lực vào nhưng tôi không biết nó tồn tại trong bao lâu, nhưng bản thân tôi lại nghĩ sử dụng vật thật thì tốt hơn.
Dù tôi có sử dụng nó để đâm, ném hay bắn nó với ma thuật, thì con dao hắc diện thạch biến mất rất nhanh nên phạm vi cũng không khác biệt lắm dù có xuất hiện trong tay hay bắn nó đi. Với những giới hạn đó, thì vũ khí được tạo ra bằng ma thuật thực sự chẳng có tí giá trị nào, ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp. Chà, ít ra tôi có thể sử dụng hết ma lực của mình là được rồi.
****
Vậy thì, tôi cũng nên biến đổi cái này một chút thôi. Tôi cần mài cả hai mặt xẻng để có thể sử dụng nó như một cái rìu. Tôi vào rừng vì khi làm chuyện này sẽ có tia lửa bắn ra, nên tôi không thể làm trong phòng được.
Trong mùa đông, cây thường xuân được sử dụng để buộc chiếc ghế đã héo tàn, nên nó vô dụng luôn rồi. Tạm thời tôi cứ gác nó lại và để sau hãy sửa. Mài cái này trước cái đã. Vì nó rất cứng, nên tôi tạo ra một cái bánh xe phẳng và nhỏ bằng đá với ma thuật để tạo ra một thứ tựa như máy mài để mài nó. Vì sợ phần lưỡi bị mẽ, tôi đã sử dụng góc nhọn rộng thay vì góc nhọn thôi.
Tôi thử dùng lên một cái cây gần đó và cắt một nhát sâu 3cm để coi thử.
Nếu là tay hay chân của ai đó, thì nó sẽ gây ra một vết thương chí mạng và sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi không được nối lại đúng cách.
Tôi chẳng làm cái gì cho cây xà beng ngoài quấn dây gai xung quanh phần tay cầm.
Tiếp theo, tôi thường hay ném đá, nhưng giờ đã đổi sang ném dao. Khi tôi ném, con dao quay vòng vòng vì nó nặng và trong số 5 con đã ném, có 4 con đã trúng.
Sau đó, tôi đã thử bắn một vật thể tựa như kunai hắc diện thạch làm bằng ma thuật với vận tốc mà tôi nghĩ là nó được coi như tiêu chuẩn ở thế giới này. Nó bay đến chỗ tôi nhắm đến và kẹt lại. Đúng thật là thuận tiện khi tôi không cần phải đi gom lại vì nó sẽ biến mất sau một phút. Tôi đã thử làm vậy với con dao băng nhưng nó lại vỡ vụn thay vì kẹt lại. Ắt hẳn là bởi vì cái cây quá cứng nhưng tôi vẫn chưa thể nói được vì chưa từng thử ném vào miếng thịt. Nếu vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài thêm xoay vòng vòng và bắn nó như vậy. Tôi cũng muốn thử sử dụng khẩu siêu súng nhắm hạng A và một viên đạn băng, nhưng tôi không nghĩ là điều đó bất khả thi.
****
Trong khoảng thời gian đó, tôi nên dừng việc săn mồi, vì mùa xuân sắp tới và lũ trẻ sẽ bắt đầu đến gần khu rừng. Và cũng bởi vì tôi nghĩ là săn thú quá mức có lẽ sẽ phá vỡ hệ sinh thái. Để lần sau tôi thử hỏi Arc-san xem.
Thế là, tôi đã có vũ khí cho riệng mình rồi.