Dịch Giả: Tsumimoto
________________________________________________
Hôm nay tuyết lại rơi…
Thế giới này vẫn có bốn mùa, và thời gian trong ngày cũng y hệt. Tôi nhận ra điều đó vào hồi mùa thu nhưng quanh năm suốt tháng, bình minh với hoàng hôn đều đồng thời diễn ra. Đúng là tuyệt vời khi ánh nắng vẫn còn chói chang trong mùa đông. Nếu phải sử dụng ma thuật để tạo ra ánh sáng thì phiền phức lắm và nếu dùng dầu, thì chi phí sẽ tăng lên, điều đó làm tôi thấy có lỗi với cha mẹ mình.
Chà, tôi sẽ làm một ít hạt thủy tinh vì chuyện chẳng thể tránh khỏi như mọi khi. Tôi sẽ sử dụng tấm kính đen làm nền rồi gắn các đường sọc xanh đốm trắng vào, sau đó hoàn thiện nó bằng cách thêm một tấm kính trong suốt vào mặt ngoài và đặt nó vào chỗ để ủ.
Để bản thân thấy vui hơn, tôi cứ thuyết phục mình rằng “Chuyện như vậy là hiển nhiên thôi, vì mình mới vào nghề mà” khi thấy thành phẩm.
Tôi chưa hề thấy bông hoa Suzuran[note24446] nào ở thế giới này cả, nên tôi cố dựa theo trí nhớ mà làm ra nó. Sau khi gắn nó vào cái kẹp tóc, tôi đã hoàn thành.
Tôi đã nghĩ về chuyện này suốt lễ hội cuối năm nhưng thực sự là tôi đã chẳng thể làm được cái gì như thế này cho cô ấy, nên tôi muốn thử làm gì đó theo cách đặc biệt của riêng mình. Tôi không có bất kỳ khoản thu nhập nào và đã tránh né nó suốt cho đến tận bây giờ, nếu tôi có thể đáp lại cảm xúc của cô ấy chỉ với nhiêu đây thì cũng hay biết mấy rồi.
Tiếp theo, tôi chế tạo hàng loạt những hạt thủy tinh với kiểu dáng mà tôi nghĩ là khá đẹp, bởi vì tôi nghĩ có thể đem bán chúng tại cửa hàng đồ cũ trong làng. Kế đến là thảm dệt kim. Những cái này đủ tốt để đặt xuống sàn để ngồi vì có vẻ là có nhu cầu cần ngồi dưới đất.
Vấn đề ở chỗ chạm khắc và điêu khắc… tôi không thể làm nó trông như con gấu được. Dù tôi có nhìn kiểu gì thì nó vẫn trông như con gấu hoang, và đáng ra phải là con thỏ thì lại trông như con chuột. Nói thật nhé, khi nói đến điêu khắc, thì có lẽ là tôi không trông mong gì được rồi… tôi không có lựa chọn nào khác ngoài coi nó như một sở thích và cải thiện nó đều đặn.
Trước tiên, hãy bắt đầu với Kokeshi[note24447] có độ khó tương đối thấp thôi nào. Ừm.
****
Hôm nay cũng là ngày tuyết rơi và tôi đã xài hết tiền tiêu vặt và vật liệu rồi. Tôi nên làm gì đây? Tôi làm gì để giết thời gian bây giờ? Sau khi nghĩ một lúc, tôi quyết định thực hiện một số hình ảnh ma thuật và luyện cơ bắp.
Nhân tiện nói luôn, tôi đã có [Chế Tạo: 1] vào hôm bữa rồi đó.
Tuy ngôi làng hiện đang an toàn nhưng ở gần đó vẫn có một nơi mà những con quái vật sinh sống, nên quất một trận giả chiến tại chỗ để luyện cơ bắp thôi nào.
Tôi sẽ tập theo thói quen bình thường của mình, gập bụng, hít xà, hít đất, nhưng tôi cũng cần tập sức nắm nhỉ? Tôi tiếp tục nghĩ về điều đó trong khi đi đến nơi tập luyện trong rừng.
Nhân tiện, bởi vì đang ở giữa khu rừng đầy tuyết, tôi đã hét lên “Bạo Phong Vĩnh Hằng*”. Rồi lại mở miệng hét lên rằng “Làn Sóng Sụp Đổ*”, khi đang cong gối, dang hai chân ra, và giơ cả hai tay về phía trước. Tôi vẫn thấy ngại mặc dù không có ai ở xung quanh, nhưng tôi lại cảm thấy tuyệt vọng bởi vì chợt nhớ có lẽ là Thần hiện đang quan sát tôi. [note24448]
Trên đường về nhà, tôi nghĩ về một thứ có thể đặt hình ảnh ma thuật của mình vào sử dụng như một ma thuật không gây chết người, ma thuật đơn giản và vũ khí hiện đại đều có thể chào đời bằng cách sử dụng ma thuật.
Những thứ mà tôi nghĩ ra có thể sử dụng vào thực tế chính là: “Chớp Nhoáng” “Cát Mịn” “Nước Sôi” và “Dịch Nhầy”.
“Chớp Nhoáng” được tạo ra bằng cách cố kết hợp quang hệ với hỏa hệ và bắt chước hiệu ứng của bom mù và lựu đạn gây choáng để tạo ra vụ nổ nhỏ với tiếng ồn lớn đột ngột phát ra cùng ánh sáng cực mạnh. Mục đích là để làm mù mắt kẻ địch.
“Cát Mịn” thì khá là đơn giản. Tạo ra những hạt cát mịn trong tay tôi bằng cách sử dụng thổ hệ và ném vào mặt kẻ địch. Nó có tác dụng làm mù mắt kẻ địch.
“Nước Sôi” được tạo ra bằng cách kết hợp thủy hệ và hỏa hệ. Cũng như thứ được dùng để ném qua tường thành trong những trận công thành. Tệ nhất là kẻ địch sẽ chết vì sốc, nhưng ít nhất nó vẫn để lại những vết thương nghiêm trọng nếu chúng sống sót và những vết thương đó có thể gây nhiễm trùng rồi có khả năng vẫn sẽ dẫn đến tử vong. Đó là lý do tôi sẽ chỉ tạt nước sôi 70 độ C vào kẻ địch, trừ khi tôi nghĩ rằng rất, rất cần thiết. Tôi cố gắng làm ra thứ này để có thứ có thể chống lại quân đội bọc thép hạng nặng. Tôi cũng có thể tăng điểm sôi bằng cách sử dụng nước muối nhưng tôi nghĩ ngay cả khi nước chỉ có 98 độ thôi thì cũng không có vấn đề gì rồi.
“Dịch Nhầy” có thể sử dụng cho nhiều mục đích nếu bạn biết cách dùng. Ban đầu, tôi chỉ tính sử dụng để chống lại hỏa ma thuật nhưng tôi cũng nghĩ rằng thứ này có thể sử dụng để dán lá khô và cỏ khô hay thậm chí là cả cát đất lên cơ thể như một bộ đồ cỏ ngẫu hứng. Hiện đang là mùa đông nên tôi chỉ cần sơn màu da của mình là được rồi.
Nhân tiện, kết hợp nước sôi với dịch nhầy sẽ biến nó thành chất lỏng vừa nhầy nhụa vừa nóng hổi, tuy cách đó đơn giản nhưng lại tàn bạo khi diệt trừ kẻ địch.
Tôi cũng cố tạo ra ma thuật như súng gây choáng nhưng tôi chỉ có thể nhớ những vật thể to lớn có thể tạo ra sét và điện, nên tôi giữ lại ý này thôi.
****
Tuy có hơi lạnh, nhưng tuyết đã ngừng rơi, tôi ra ngoài đến nơi tập luyện trong rừng để thử ma thuật của mình.
Tôi thử sử dụng [Chớp Nhoáng] lên chân và dường như là có tới khoảng một triệu Candela [note24449] nhưng tôi không hẳn là hiểu rõ về đơn vị đo lường, nên cứ nói nó giống như một chùm tia chớp nhoáng đi. Bạn bị lóa mắt và không thể thấy gì trong một lúc. Cũng có tiếng ồn lớn tương tự như động cơ máy bay phát ra khiến tôi tạm thời mất đi thính giác và tai tôi ong ỉ liên tục. Nó có vẻ khá hiệu quả đấy chứ, nhưng lần sau có dùng thì tôi sẽ nhắm mắt lại.
Hiệu quả của [Cát Mịn] thì rõ ràng quá rồi… ý tôi là, thực sự rõ ràng. Cát quá mịn, nên nếu ném đi xa theo cùng một hướng thì bản thân tôi cũng trúng đòn bởi gió sẽ cuốn nó đi và bay vào mắt tôi.
“Nóng quá”, là từ tôi sẽ sử dụng để miêu tả [Nước Sôi]. Tôi tạo một miệng hố ngay bên cạnh dòng suối bằng thổ ma thuật và để nước chảy vào. Sau đó, tôi tưởng tượng một suối nước nóng đầy ắp trong cái hố đó. Tôi chỉ cố làm một cái bồn tắm ngoài trời thôi nhưng thật hay khi mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Tôi có thể điều chỉnh độ nhớt của [Dịch Nhầy]. Từ một cái thứ trơn trơn như dầu đã hóa thành một cái thứ tương tự như bùn chẳng khác gì cái món đồ chơi chất nhày cả. Tôi thử thả nó xuống đất để thử nghiệm và đá cuội, cát, đất đều dính vào nó, khiến nó ngay tức thì đã biến thành bộ đồ cỏ.
Sau khi về nhà, tôi đun nước trong bồn nóng lên để tắm, và bởi vì lúc sau, nước vẫn còn ấm, nên tôi bị phát hiện. Thành ra tôi phải phụ trách việc chuẩn bị bồn tắm bắt đầu từ ngày hôm sau. Nhân tiện nói luôn, hình như trường học sẽ bắt đầu lại vào ngày mai.
****
Tôi đến chỗ hẹn như mọi khi, nhưng mà quả nhiên, Suzuran vẫn chưa tới nên tôi quyết định đi đón cô ấy.
“Đã được một khoảng thời gian rồi ạ, nhưng cháu đến đánh thức cô ấy đây” là những gì tôi nói như lời chào hỏi.
“Dù rằng hôm qua dì chắc chắn là đã nói với nó rồi-“, là câu trả lời của Ricoris-san nhưng tôi không thể nói lại lời nào và nở nụ cười gượng gạo.
Tôi gõ cửa như mọi khi và kêu lên trước khi bước vào, nhưng trước lúc đánh thức cô ấy dậy, thì tôi đã lấy một cái kẹp tóc hoa linh lan và một tờ giấy đã gấp từ trong túi của tôi ra và đặt nó lên bàn của cô ấy. Sau khi làm thế, tôi vỗ vai và kêu cô ấy đến khi cô ấy đã ngồi dậy, rồi tôi rời khỏi phòng. Nhân tiện, nội dung bức thư cũng không có rườm rà gì đâu. Tôi nói rằng, “Mùa đông này tớ có thời gian rảnh nên đã làm thứ này. Nếu thích thì cậu cứ giữ đi”.
Tôi là một thằng hèn nhát nên tôi thấy ngại khi viết một thứ gì đó dài dòng.
Tôi nhận lấy trà thông thường và uống trong khi đợi. Khi xuống lầu, tóc tai Suzuran vẫn rối bù như mọi khi nhưng lần này có gắn cái kẹp tóc. Chà, cũng chẳng thể tránh được vì chúng tôi đang vội mà.
“Uhm- bắt đầu từ ngày mai, mọi người đều sẽ lên lớp. Những tiết học đọc và viết cơ bản sẽ giảm xuống một chút và thay vào đó, là lớp thể chất và những trận giả chiến sẽ tăng lên. Ma thuật cơ bản và tập luyện vẫn sẽ như cũ nhé”
Sau khi giáo viên nói thế, chúng tôi bắt đầu thảo luận tầm phào về những hoạt động của mình trong mùa đông và đùa giỡn với lũ bạn trong lớp. Sau đó, giờ học của ngày hôm đó đã kết thúc.
Chắc là bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ là học sinh năm hai rồi nhỉ.