Giữa phòng tập riêng dưới lòng đất của cung điện Chimseong.
Vù vù-.
Bên trong căn phòng được bao phủ bởi một lớp sương đen. Tựa như có sự sống, nó không ngừng di chuyển và nới rộng phạm vi.
Khung cảnh có phần gợi nhắc đến một bầu trời đêm tĩnh lặng với vô số những vì sao chập chờn qua lớp sương tối.
Giữa những ngôi sao ấy, tồn tại duy nhất một ngôi sao màu đen. Sự hiện diện của ngôi sao đen xoay vòng ấy dần dà trở nên mờ nhạt khi nó hấp thụ những tia sáng từ các ngôi sao quanh mình, tuy vậy khí chất độc đoán của nó vẫn hoàn toàn áp đảo. Thật khiến tự hỏi bấy nhiêu ánh sáng đã bị nó nuốt chửng rồi?
Vù vù-.
Bất thình lình, toàn bộ những vì sao, bao gồm cả ngôi sao đen và làn sương tối vây quanh các ngôi sao ấy hình thành một vòng xoáy, tụ họp về một điểm. Giữa nơi đó, Zion đang ngồi với đôi chân bắt chéo và cặp mắt nhắm nghiền.
Sớm thôi, ta sẽ hoàn thiện được ngôi sao đầu tiên.
Zion chậm rãi mở mắt, nhấc cơ thể ướt đẫm mồ hôi của mình dậy và nắm chặt lòng bàn tay.
Hắc Tinh Hà. Ấy là một năng lực khác thường có khả năng vô hiệu hóa mọi thứ và chỉ có thể được sử dụng bởi riêng mình Zion trên khắp lục địa này. Anh đáng nhẽ đã có thể rèn luyện nó sớm hơn, nhưng việc đó đã bị trì hoãn bởi cuộc tấn công xảy đến khi anh tỉnh dậy trong cơ thể của Zion Agnes.
Bỏ qua sự thật rằng Hắc Tinh Hà là loại sức mạnh chủ yếu đè nặng lên linh hồn, nó vẫn có phần gây áp lực lên cơ thể một cách đáng kể. Bởi lẽ đó, anh buộc phải đẩy cơ thể chưa trải qua rèn luyện đến giới hạn nhằm loại bỏ lũ sát thủ. Hơn nữa, quá trình hồi phục của anh còn bị cản trở bởi trận đấu với các hiệp sĩ đã bán đứng anh. Tất nhiên, hiện tại thì anh đã phục hồi hoàn toàn.
Vấn đề là chính cái cơ thể này…
Không nghi ngờ gì, Hắc Tinh Hà là năng lực vượt trội nhất mà anh từng thấy, nhưng đổi lại, gánh nặng nó đè lên cả cơ thể lẫn linh hồn là vô cùng lớn. Cơ thể yếu ớt của Zion Agnes buộc phải chịu đựng nó. Đó đã là một kì tích khi cơ thể anh có thể trụ vững trước thứ sức mạnh phi thường này mà không sụp đổ.
Nếu như ta có ‘thứ đó’, mọi chuyện đã phải dễ dàng hơn.
Zion lắc đầu sau khi nhớ lại ‘vũ khí’ của mình trong một khắc. Thật vô nghĩa khi thèm muốn một thứ không hề tồn tại ở chốn này. Chỉ có rèn luyện không ngừng mới là con đường tiến bộ duy nhất.
Dù sao thì chắc giờ bọn chúng cũng dần dà cắn câu rồi.
Sau khi hoàn thành buổi luyện tập của mình, Zion thầm nghĩ trong lúc bước về phía cửa.
Cung điện Chimseong đã bị tấn công vào vài hôm trước. Cuộc đột kích tuy bất thành nhưng lại không hề có phản công, thế nên, kẻ chủ mưu hẳn là một người có địa vị cao. Hơn nữa, anh cũng đã loại bỏ mọi nguồn thu thập thông tin của chúng, khiến tình hình càng trở nên trầm trọng.
Khi đó.
“Thưa điện hạ Zion.”
Giọng nói của Fredo vang lên từ bên ngoài, kèm với tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cùng với sự cho phép của Zion, Fredo cẩn trọng mở cửa bước vào phòng tập. Ngay lập tức, đôi mắt ông liền ánh lên vô vàn những cảm xúc. Cơ thể Zion ướt đẫm trong mồ hôi, hoàn toàn khác biệt so với cách thức luyện tập trước đây, khi anh hoàn toàn chỉ đi bộ.
Hoàng tử Zion cuối cùng cũng…
Hơn hết, sức mạnh mà anh thể hiện trong lần cung điện Chimseong bị tập kích, cũng như thứ năng lực đã cắt lìa đầu của hiệp sĩ chỉ bằng một đòn duy nhất đều vô cùng phi thường. Fredo không thể tin rằng đó là cùng một người, nhưng ông lại rất vui vì sự thay đổi này. Chỉ có thế, giờ đây chủ nhân của ông mới có thể sống sót chốn hoàng thành tàn nhẫn này.
Người đã thức tỉnh được dòng máu Agnes rồi.
Nỗi nuối tiếc duy nhất của Fredo là dạo gần đây, ông ít khi được gặp mặt Zion vì anh đã dành hầu hết thời gian trong phòng tập.
“Ngươi có việc gì?”
Zion nhanh chóng vào thẳng chủ đề, như thể cái nhìn của Fredo quá phiền toái.
“A, chúng ta có một vị khách.”
“Ai vậy?”
“Là cô Priscilla ạ.”
“Đó là ai?”
Ấy là một cái tên có chút thân thuộc nhưng anh lại không tài nào nhớ được đó là ai. Thế nên, Zion đành hỏi lại Fredo. Song, câu trả lời của Fredo có phần lưỡng lự, biểu cảm khác thường hiện trên khuôn mặt ông.
“Cô ấy… Là hôn thê của điện hạ.”
***
“Hôn thê của ta…”
Sau khi lau đi mồ hôi, Zion lẩm bẩm với chính mình khi anh trên đường đến phòng khách, nơi mà Priscilla đang đợi chờ. Nghĩ lại thì hoàng tử nào cũng được định sẵn là phải có ít nhất một vị hôn thê.
Bất ngờ thay, mặc cho cô ấy là hôn thê của Zion Agnes, cô lại không được nhắc đến trong “Biên Niên Sử Frosimar” dù chỉ một lần. Chính vì thế, anh phải tự mình đánh giá cô ấy, cũng bởi anh không hề có trong tay kí ức của Zion.
Nhưng tại sao ta lại có cảm giác đã từng nghe qua về cô ấy rồi?
Không rõ điều gì đã dẫn đến cảm giác quái lạ này, Zion mở cửa phòng khách. Và rồi, anh trông thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cổ. Người phụ nữ thư thái nhâm nhi trà.
Zion giao mắt với người phụ nữ có vẻ là hôn thê của mình.
Cô ấy nhìn Zion với ánh mắt lạnh lẽo, thứ có thể khiến mọi kẻ thù đông cứng khi đối mặt với cô.
Giờ thì ta nhớ ra rồi.
Khoảnh khắc đó, Zion nhớ lại lần mà anh đã nghe thấy tên của người phụ nữ.
Priscilla Bamel.
Cô là một nhân vật được nhắc đến trong vài sự kiện của Biên Niên Sử Frosimar.
Người phụ nữ sau này được biết đến với cái tên ‘Nàng Công Chúa Bất Hạnh’ bởi một số vụ việc. Anh không chắc mình có đúng không vì phần này không được bao gồm trong cốt truyện chính.
Ta không ngờ rằng Priscilla Bamel là hôn thê của Zion.
Tuy nhiên, ngoại hình cô hệt như người được miêu tả trong tiểu thuyết, đặc biệt là đôi mắt đỏ thẫm đầy nổi bật, càng chứng minh rằng cô quả đúng là Priscilla Bamel.
“Tại sao người–.”
“Hai người rời đi chút có được không?”
Hai người đàn ông dường như nổi giận trước thái độ của Zion, họ cố gắng nói điều gì đó, nhưng Priscilla đã xen vào và lệnh cho họ rút lui.
Thế rồi, tựa như cơn giận chỉ là một ảo ảnh, họ rời khỏi phòng khách không chút cự tuyệt gì. Có vẻ như cả hai đã bị mê hoặc bởi ngoại hình xinh đẹp của Priscilla và sẵn sàng ngoan ngoãn phục tùng cô ấy.
“...”
Ngay sau đó, Priscilla im lặng đối mặt với Zion đang ngồi đối diện với cô. Zion cũng nhìn chăm chú vào mắt Priscilla. Khoảng tĩnh lặng đã kéo dài bao lâu rồi?
“Đã lâu rồi nhỉ.”
Priscilla phá vỡ sự yên tĩnh. Đôi môi đỏ mọng của cô cất lên những lời lạnh lẽo hệt như đôi mắt. Thật khó hiểu làm sao khi hôn thê của chính mình lại có thể nói với anh bằng một giọng điệu xa cách như thế.
“Vậy sao?”
“Ừ. Dường như anh đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Priscilla nói trong lúc cô tiếp tục thưởng thức trà, rồi cô liếc nhìn Zion và cất lời.
“Từ việc nhìn thẳng vào mắt tôi… Đến việc để tôi chờ đợi anh…”
Đó là một nhận xét rất liều lĩnh để nói ra trước sự hiện diện của hoàng gia, nhưng mọi điều mà cô ấy nói đều là sự thật. Zion chưa từng để cô phải chờ.
Mỗi khi cô ghé thăm, anh sẽ đón chào cô từ cổng vào của cung điện Chimseong. Anh thậm chí còn chăm chút từng li, đảm bảo rằng cô không gặp phải bất tiện gì dù là ít nhất khi ở trong cung điện. Ngoài ra, anh cũng chưa từng mắt đối mắt với cô. Anh đã luôn cúi thấp đầu, tuy rằng đó là biểu hiện cho tính cách nhút nhát của anh.
“Vậy, ta nên chờ cô?”
Cùng với một nụ cười, Zion đáp lại lời nhận xét của Priscilla. Đôi mắt Priscilla mở to khi cô trông thấy dáng vẻ khác thường của Zion. Có điều gì đó rất khác biệt.
“Không… Không phải vậy.”
Dẫu vậy, cô quyết định nhắm mắt lại, định hình lại tâm trí và xua tan cảm giác quái lạ, cô liền đi thẳng vào chủ đề chính.
“Tôi đến đây là để huỷ bỏ hôn ước với điện hạ.”
Ấy là một lời cô đã suy xét rất lâu để có thể nói ra.
Hoàng tử bị giam cầm.
Nỗi ô nhục của hoàng thất Agnes.
Dòng máu chính thống bị bỏ rơi.
Tất cả đều ám chỉ đến Zion Agnes trước mắt cô. Anh ta là một hoàng tử, nhưng cuộc đời anh còn thua kém một quý tộc hết thời. Zion Agnes, một kẻ không có sức mạnh hay năng lực nào phù hợp với danh hiệu của mình.
Tuy nhiên, lí do chính để bãi bỏ hôn ước này là vì cô không hài lòng với nó. Sau tất cả, là vì gia đình cô đã đồng ý mai mối với gia đình hoàng gia, mặc cho ý kiến của cô từ khi cô còn rất nhỏ.
“Nếu người không chấp thuận, tôi–.”
“Ta đồng ý.”
“... Vâng?”
“Xem ra cô không còn việc gì nữa.”
Nói rồi, Zion đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hướng về phía cửa. Từ thuở đầu, anh đã không có thời gian để nghĩ về chuyện hôn ước.
Hơn nữa, anh cũng không có ý định vướng vào những khó khăn sẽ xảy đến với Priscilla. Dù thế nào thì cô cũng không liên quan đến anh, và anh cũng không có thời gian để dành cho cô.
Song, lí do duy nhất để anh dành thời gian quý báu của mình gặp mặt cô là vì anh nghi ngờ rằng Priscilla có dính dáng đến cuộc tấn công mới đây.
Thời điểm mà cô ghé thăm quá trùng khớp.
Nhưng Priscilla lại không biết gì về chuyện đó.
Nếu cô đã hay, cô đã nhắc đến nó từ trước, hoặc ít nhất là hỏi thăm về tình trạng của anh.
Hoặc cô đã vô thức chăm chú nhìn vào thân thể anh. Tuy nhiên, Priscilla đã không biểu hiện chút phản ứng nào như thế. Chính vì vậy, anh không muốn phí hoài thêm thời gian dành cho cô nữa. Zion đưa ra lập luận, cùng lúc rời khỏi phòng khách.
“Điện hạ.”
Nhưng Zion đã bị chặn lại bởi một trong số những người đi cùng Priscilla đang đứng ngoài cửa. Dựa trên bộ đồ sang trọng mà anh ta mặc, người đàn ông có một cái đầu to lớn đó có vẻ là con trai của một quý tộc cấp cao.
“Quay vào trong và xin lỗi quý cô Priscilla ngay.”
Anh ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong này?
Người đàn ông nhìn xuống Zion và gằn giọng ra lệnh cho anh. Zion đối mặt trực tiếp với người đàn ông.
“Ý ngươi là gì?”
“Người đã thô lỗ cắt ngang lời của quý cô Priscilla và bỏ đi trước khi cuộc trò chuyện kết thúc. Quý cô Priscilla không xứng để bị đối xử kiểu đấy.”
“Ha.”
Zion cất lên tiếng thở dài.
Tiếng thở dài đó khởi nguồn từ anh chứ không phải bất kì ai khác. Thật không thể tưởng tượng nổi rằng một quý tộc lại hành xử với hoàng thất như này.
Zion Agnes đã phải bất lực đến độ nào…
Đã bao lâu rồi anh ta phải chịu đựng loại cực hình này?
Ngay cả những kẻ quần chúng còn không ngần ngại sỉ nhục anh ta.
Xem ra tiếng thở dài của anh đã kích động họ.
Người còn lại đi cùng Priscilla đã luôn dõi theo tình hình, bẽn lẽn nói.
“Ít nhất, một kẻ bị hoàng thất ruồng bỏ không nên vô lễ với cô ấy như thế. Không phải sao?”
Người đàn ông đó trông giống như một pháp sư, cơ thể tiều tuỵ của anh ta được quấn quanh bởi một sợi dây thừng.
“Ngươi biết đấy.”
Đôi mắt của Zion cố định trên hai người đàn ông cản đường anh,
“Ta không đặc biệt yêu thích gì việc bị kẻ khác chặn đường đâu.”
Khẽ nheo lại.
Và rồi, cơ thể họ dần bị uốn cong.
***
“Ha…”
Priscilla thở dài buồn bực khi cô dõi theo bóng lưng Zion dần biến mất sau cánh cửa trong kinh ngạc. Cô biết rõ hoàng tử Zion có tình cảm mãnh liệt với mình.
Bởi lẽ đó, cô đã lường trước sẽ bị anh quyết liệt từ chối. Thế nên, cô đã suy xét vô số các cách thức để buộc anh chấp thuận. Tuy vậy, cô lại không thể đề xuất chúng chứ đừng nói đến là thực hiện. Trước khi cô có thể tiến hành kế hoạch của mình, hoàng tử Zion đã đồng ý hủy bỏ hôn ước.
Nó cứ như…
Cô cảm thấy mình như bị vứt bỏ vậy.
Ngay cả khi không phải là thế, cũng không thể chối cãi là lòng tự trọng của cô có chút tổn thương.
Một cảm giác kì lạ và khó chịu dâng trào trong lòng cô.
Không. Tôi muốn bãi bỏ hôn ước, nhưng không phải theo cách này.
Cô phải giành lấy thế chủ động hoặc ít nhất là hoàn thành cuộc thảo luận. Nghĩ ngợi xong, Priscilla đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước về phía cửa. Chính vào lúc cô mở cửa phòng khách để gọi Zion.
“Hửm?”
Cô bắt gặp hình ảnh Zion đối mặt với hai quý tộc mà cô đã đem đến.
Gregor và Artaud.
Mỗi người trong số họ đều xuất thân từ một gia đình quý tộc danh giá và giữa những người bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô thì họ là các cá nhân sở hữu năng lực nổi bật nhất nhì.
Cô cho phép họ đi cùng vì khá thuận tiện. Tuy nhiên, biểu cảm của họ đanh lại gay gắt khi họ nhìn chòng chọc vào Zion.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vừa rồi có mâu thuẫn gì sao?
Cả hai đều tỏ ra bực bội, cơ thể họ như sẵn sàng để ra tay với anh ta. Sự thật là một tay của Gregor đã hướng về phía Zion.
Không!
Cùng với suy nghĩ đó, đôi mắt Priscilla nheo lại.
Một khi trở nên thù địch với ai, Gregor sẽ hoàn toàn tập trung, không để tâm đến điều gì khác. Hoàng tử Zion nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng nếu Gregor, một hiệp sĩ lành nghề, đánh anh dù chỉ là một cú nhẹ.
“Dừng lại ngay–.”
Khoảnh khắc ấy, Priscilla thét lên trong tuyệt vọng.
Thế rồi, kế đến, cô đã không còn tin nổi vào mắt mình. Gregor, một người cao hơn 190 cm, sở hữu thể chất và sức mạnh tương đương một bán orge.
Rắc!
Đầu anh ta đập mạnh xuống nền đất khi Zion thô bạo ném văng anh ta đi, như thể đó chỉ là một đứa trẻ.