Tôi Trở Thành Hoàng Tử Nhỏ Tuổi Nhất Trong Tiểu Thuyết

chương 3: loại bỏ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Điện hạ Zion!”

Toàn bộ các hiệp sĩ trong cung điện đã tụ họp lại chưa? Một hiệp sĩ tầm cỡ trung niên, dường như là người lớn tuổi nhất trong số mười hiệp sĩ, bước ra và quát lớn về phía Zion. Tên hắn là Wolfent Beer, một hiệp sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ cung điện Chimseong. Giờ đây, khuôn mặt hắn vặn vẹo trong cơn tức giận pha lẫn bối rối.

“Làm sao mà Alec… Không, tại sao người lại giết Alec?”

Hắn không thể tin vào tai mình khi một trong số các hiệp sĩ đến báo cáo lại sự việc, nhưng tình cảnh này cho thấy điều đó là hoàn toàn chính xác.

Chủ nhân của cung điện, hoàng tử Zion Agnes, được sinh ra với một cơ thể yếu đuối. Hậu quả là anh còn không thể rèn luyện cơ thể mình chứ đừng nói đến chuyện thành thạo “Tinh Hà”, năng lực dòng dõi Hoàng gia. Thật khó để tin rằng tên hoàng tử yếu ớt đó lại chém lìa đầu hiệp sĩ chỉ với tay không, cứ như thể chúng là những lưỡi kiếm sắc bén.

Tuy nhiên, phản bội lại niềm tin của hắn, đầu của Alec nằm lăn lóc trên sàn. Tâm trí hắn vẫn từ chối tin rằng hoàng tử Zion tự tay giết Alec mà không nhận lấy sự trợ giúp bên ngoài nào, nhưng bằng chứng lại cho thấy kết luận đó hoàn toàn chính xác.

“Chẳng phải rất lạ khi bỏ qua cho hắn sau những tội lỗi nghiêm trọng mà hắn đã phạm phải sao?”

Zion đáp lại câu hỏi của Wolfent trong vẻ điềm nhiên.

Điều gì đó đã thay đổi. Trước đây, hoàng tử Zion còn không thể giao tiếp với Wolfent mà không lắp bắp hay hạ thấp tầm nhìn mình. Thế nhưng, giờ đây anh lại thẳng thắng đối diện với cái nhìn của Wolfent. Hơn hết, đôi mắt anh thể hiện sự điềm tĩnh và thờ ơ sâu lắng. Đôi mắt ấy mang đến cho Wolfent một cảm giác xa lạ vô cùng.

Gì thế này…

“Và các ngươi cũng thế.”

Thịch-

Zion lẩm bẩm trong lúc tiến đến gần những hiệp sĩ.

“Vì các ngươi đều đã vi phạm bốn tội đáng chết nên ta không cần phải giải thích thêm nữa.”

Wolfent không hề nhận thấy chút áp lực hay sức mạnh nào. Zion chỉ đơn thuần là bước đi một cách ung dung, nhưng dáng vẻ ấy lại đem đến nỗi khiếp sợ.

Hắn biết chúng ta có can dự vào cuộc tấn công tối qua.

Thật chất nếu bỏ qua sự tương quan đến rõ ràng như vậy thì nó còn kỳ lạ hơn.

Hắn cho rằng ngay cả khi hoàng tử để ý đến thì cũng chẳng làm sao, nhưng hắn đã lầm. Lần này, Hoàng tử Zion có ý định hỏi tội họ và trừng phạt tất cả.

Wolfent run rẩy nhìn Zion rồi nói với chất giọng u ám.

“... Tôi sẽ hạ sát hoàng tử tại đây.”

Bất chấp tất cả, hắn đã từng cố gắng lấy mạng hoàng tử Zion trong thầm lặng, nên ngay cả khi hắn có thực hiện nó thêm một lần, nó cũng sẽ không có mấy khác biệt. Hắn có hơi ái ngại vì chính các hiệp sĩ của hoàng cung lại trực tiếp nhắm vào hãm hại hoàng tử. Nhưng thà làm theo yêu cầu của họ còn hơn là đi chết. Ngay cả khi vị hoàng tử bị giam cầm mất mạng, hoàng cung cũng sẽ không can thiệp. Thậm chí dù cho họ có thì kiểu gì cấp trên của hắn cũng sẽ che đậy đi thôi.

Xeng-

Dường như đồng tình với quyết định của Wolfent, một vài hiệp sĩ đứng xa phía sau cũng đồng loạt rút kiếm ra.

“Điện hạ Zion!”

Thấy vậy, Fredo vội vã gọi Zion.

Nhưng Zion, người đang chăm chú dõi theo các hiệp sĩ, chỉ đơn thuần mỉm cười nhằm đáp lại. Hệt như anh ấy đã luôn đợi chờ thời khắc này.

Thật thú vị.

Thật sự là vô cùng thú vị.

Anh tự hỏi đã bao lâu rồi. Bao lâu kể từ khi đối mặt với những kẻ thù dám vung gươm nhắm lấy cái mạng của anh. Sau khi thâu tóm cả thế giới trong lòng bàn tay, tất cả những gì hiển hiện trước mắt là những cái đầu cúi xuống của những kẻ co rúm khi đối diện anh, run sợ trước thứ sức mạnh bất khả chiến bại. Do vậy, Zion đang rất tận hưởng tình thế bấy giờ.

“Để ta bổ sung thêm tội của ngươi nhé. Cố gắng lấy mạng một thành viên thuộc hoàng thất. Sao nào, nghe ổn chứ?”

Anh ấy khẽ thì thầm, lẫn vào trong màn đêm cuồn cuộn rồi lập tức xuất hiện trước một trong số các hiệp sĩ đang cầm kiếm.

“Gì…!”

Phải chăng họ không nghĩ đến việc bị tập kích trước? Hay họ tin rằng hoàng tử, người chưa từng rèn luyện thực chiến trước đây, không thể nào chuyển động nhanh gọn đến vậy được? Sau tiếng hét rối bời, hiệp sĩ nhấc thanh kiếm lên, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

Xoẹt!

Bởi lẽ bàn tay của Zion đã xuyên thủng vào ngực của tên hiệp sĩ mất rồi.

Ánh sáng nơi đôi mắt tên hiệp sĩ sớm vụt tắt ngay lúc hắn bối rối kiểm tra vùng ngực mình.

Vào lúc cơ thể hiệp sĩ đổ rập xuống nền đất, bóng hình Zion cũng đã tiêu tan.

Zion biết chứ. Anh nhận thức rõ rằng với cơ thể yếu kém này thì không cách nào mà đối đầu trực diện với những hiệp sĩ được, còn về phần năng lực tiền kiếp của anh, “Hắc Tinh Hà” thì thậm chí còn chưa đạt đến một sao. Chính vì thế, yếu tố then chốt là phải giành lấy phần thắng trước khi những hiệp sĩ nắm thóp được năng lực.

Xẹt-

Zion lại lần nữa hòa mình vào màn đêm. Rồi ngay lập tức hiện ra trước mặt hiệp sĩ có vị trí gần nhất với kẻ vừa mất mạng, tấn công nhanh gọn với bàn tay phải đang được phủ kín trong năng lượng hắc ám.

Dẫu cho vậy, như thể chứng minh rằng hắn là hiệp sĩ của hoàng tử, tên hiệp sĩ phản ứng lại với chuyển động Zion và nhấc thanh kiếm lên. Nếu Zion chém vào đó, chắc hẳn tay anh đã đứt lìa trước lưỡi kiếm của tên hiệp sĩ rồi. Nhưng bàn tay Zion nhanh chóng đổi quỹ đạo với tốc độ đáng kinh ngạc và nhắm vào mặt bên nhẵn nhụi của thanh kiếm.

Tung!

Sau một tiếng va chạm nhẹ tênh, thanh kiếm của hiệp sĩ bị hất văng lên không trung.

Zion phô diễn kỹ thuật đánh bật kiếm bằng tay trần, thứ mà các hiệp sĩ nắm được lý thuyết nhưng chẳng thể nào thực hiện mặc cho có rèn luyện khổ cực. Nhận ra thanh kiếm mình bị vô hiệu hóa, hiệp sĩ ngay lập tức lùi bước rút lui, nhưng chuyển động của Zion vẫn nhanh hơn.

Vụt!

Zion sải chân như thể anh đã đoán trước được hành động của tên hiệp sĩ, rồi giẫm đạp thô bạo lên đôi ủng của hắn.

“K…!”

Hành động lùi về của hiệp sĩ bị gián đoạn và hắn vấp ngã. Đầu gối Zion tiếp cận từ phía đối diện cơ thể tên hiệp sĩ, đá mạnh vào chỗ xương sườn và giáp của hắn.

Rắc!

“Khư- Aa…!”

Sau đó, cơn đau nhói khiến tên hiệp sĩ cất lên một tiếng thét chói tai, tuy nhiên, nó chẳng thể kéo dài lâu. Cũng bởi Zion đã vung tay, chém lìa đầu hắn.

“Cái quái gì?!”

Có lẽ lũ hiệp sĩ kia cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt, một tên hiệp sĩ râu ria bờm xờm gần đó lao lên đâm Zion từ phía sau. Là bóng đêm đã cảnh báo anh hay điều gì đó tương tự? Zion tránh được thanh kiếm của tên hiệp sĩ chỉ với một động tác xoay đầu nhẹ nhàng. Anh vươn tay tóm lấy lưỡi kiếm đang dừng lại cạnh đầu mình, rồi giật mạnh nó về phía trước.

“Hơ, hả…?”

Tên hiệp sĩ bị lôi đi về trước cùng với thanh kiếm sau khi thất bại trong việc chống lại sức lực kinh khủng của cơ thể yếu ớt, dường như chưa từng trải qua rèn luyện của Zion.

Bốp!

Ngay sau đó, khuỷu tay Zion đánh mạnh vào vùng bụng phía dưới xương sườn của hắn. Trong lúc tên hiệp sĩ ngã người về trước vì cú sốc, Zion lập tức dùng đầu gối thúc vào đầu hắn ta.

Tất cả diễn ra chỉ trong một lần chớp mắt.

“Gì chứ…”

Tình cảnh hiện tại khiến Wolfent không khỏi bối rối. Bất chợt, một câu hỏi vụt qua tâm trí hắn. Hoàng tử Zion trước mắt hắn liệu có thật sự là tên hoàng tử mà hắn ta từng quen biết không? Anh ta là kẻ chưa từng một lần biết đến những điều cơ bản của võ thuật cơ mà. Không, từ đầu đã vốn là do anh ta quá yếu ớt nên mới chẳng thể tiếp thu chúng. Hơn nữa, Hoàng tử Zion khiếp sợ trước những trận chiến và máu me, ngay cả khi anh có học được chúng, thì sự tiến bộ cũng sẽ chẳng đáng kể đến.

Nhưng nhìn xem…

Vụt! Vù! Xoẹt!

Mỗi lần ẩn hiện giữa bóng tối của Hoàng tử Zion đều đổi lấy một cái mạng của hiệp sĩ gần đó.

Từ lúc nào mà hắn ta có được thứ sức mạnh đó?

Nó như thể hắn đang dõi theo một người hoàn toàn khác vậy. Ý nghĩ của Wolfent lại càng được củng cố hơn khi hắn trông thấy nụ cười mỉm của hoàng tử trong lúc anh thảm sát toàn bộ những hiệp sĩ.

Cứ đà này…

Cái nhìn của Wolfent chuyển về phía những hiệp sĩ đang dõi theo cuộc thảm sát trong kinh ngạc, dù là không tham gia vào trận chiến. Họ là những người trung thành tuyệt đối với cung điện Chimseong và từ chối nghe theo mọi yêu cầu của bất kỳ phe phái nào khác. Chính vì thế, những tên hiệp sĩ làm phản mới quyết tâm hoàn thành mục tiêu trước khi các hiệp sĩ trung thành nhận ra và can thiệp, nhưng mọi chuyện đã chệch hướng.

Không, không chỉ đơn thuần là chệch hướng nữa, giờ đây, phe hắn đã gần như tận diệt.

Mình phải loại bỏ hắn trước khi chuyện đó xảy ra.

Sau khi đưa ra kết luận, Wolfent lao đến Zion như một mũi tên.

Vù!

Dòng năng lượng trắng bao phủ thanh kiếm của Wolfent. Hắn nhanh chóng tiếp cận Zion, vung kiếm không một chút chần chừ. Đó là một đòn đánh chứa đựng mọi sức mạnh và lòng quyết tâm kết liễu Zion của hắn.

Nhận thấy thanh kiếm đang đến gần, Zion vứt cơ thể của tên hiệp sĩ sang một bên và vươn đến Wolfent.

“Đồ ngu!”

Wolfent cười tự mãn. Đến tận giờ, Hoàng tử Zion chỉ luôn bắt lấy những lưỡi kiếm bằng tay không, nhưng chỉ khi chúng là những thanh kiếm thông thường mà thôi. Nếu một lượng ma lực vừa đủ kết hợp với thanh kiếm của hắn, nó sẽ tạo thành một lưỡi kiếm mana hạng hai, giờ đây, tay của Zion mới là thứ phải chịu tổn hại.

Ta sẽ lấy đầu hắn.

Thanh kiếm của Wolfent tăng tốc hơn nữa.

Khoảnh khắc bàn tay Zion chạm đến lưỡi kiếm, anh lườm tên hiệp sĩ.

Bóng tối xuất hiện từ tay anh.

“!!!”

Thanh kiếm va chạm với bóng tối rồi biến mất không một dấu vết.

Rắc- Xoẹt!

Zion dùng tay đập vỡ thanh kiếm mana và đâm nó thẳng vào tim Wolfent.

“Làm cách nào…”

Tên hiệp sĩ phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt. Khung cảnh cuối cùng mà hắn - Wolfent trông thấy trước khi chết chính là nụ cười hân hoan của Zion và Hắc Tinh Hà hiển hiện trong đôi mắt ấy.

Thịch.

Zion nhìn chằm chằm cơ thể không còn dấu hiệu sự sống của Wolfent một lúc rồi mở lòng bàn tay mình.

Đến đây là giới hạn sao?

Ngón tay anh run rẩy. Cơ thể yếu ớt đến độ nó đã báo động chỉ với mức này.

Ta cần phải rèn luyện.

Trong lúc xoay đầu nhìn quanh cùng với ý nghĩ đó, đôi mắt Zion bắt gặp những ánh nhìn tập trung về phía mình. Hầu hết những người hầu làm việc trong cung điện, bao gồm cả các hiệp sĩ, đã đều hội tụ ngay trước cung điện Chimseong. Vẻ mặt họ đều trưng ra cùng một suy nghĩ: họ chẳng thể hiểu được những gì đã xảy ra.

“Thưa điện hạ… Liệu chúng thần có thể nhận được một lời giải thích dựa trên tình cảnh hiện tại được không?” Giữa họ, một hiệp sĩ sống sót nhờ việc không tham gia vào cuộc tấn công đêm qua và chẳng hay biết gì về nó, hỏi Zion. Đôi mắt tĩnh lặng của Zion hướng về hiệp sĩ.

“Chủ nhân của ngươi là ai?”

“Thứ lỗi cho thần?”

“Ta không hỏi lại lần hai.”

“... Là điện hạ Zion.”

Hiệp sĩ trả lời như thể lấn át bởi giọng nói của Zion, thứ mà trầm thấp đến mức đem lại một chút cảm giác buồn ngủ.

“Chủ nhân không có trách nhiệm diễn giải cho thuộc hạ.”

Bản thân anh khi trước đã luôn như thế và anh cũng có ý định làm tương tự trong cơ thể mới này.

“Không giải thích.”

Anh không hề lý giải hành động của mình cho bất kỳ ai.

“Cũng không thuyết phục.”

Anh không cố gắng khiến ai thấu hiểu.

“Việc của các ngươi là tuân lệnh ta.”

Tất cả là phụ thuộc vào lựa chọn của họ.

“Những kẻ này đã phạm lỗi và chỉ đơn thuần phải trả giá cho điều đó.”

Hiệp sĩ nhìn Zion với đôi mắt run rẩy, kính cẩn cúi đầu.

“... Thần hiểu rồi.”

Hiệp sĩ không tài nào hiểu được tình cảnh hiện tại và cũng chẳng biết nên làm gì.

Khí chất của người thống trị.

Ngay lúc này, Zion đang tỏa ra thứ khí chất chưa từng có ở Hoàng tử Zion trước đây, khiến cho hiệp sĩ buộc phải cúi đầu. Dõi theo hiệp sĩ một lúc lâu, sự tập trung của Zion chuyển về vô số những ánh nhìn đang đổ dồn về anh, đôi mắt họ trưng ra nhiều cảm xúc khó tả.

… Còn nữa.

Sau khi chạm mắt với một vài người trong số họ, Zion tuyên bố trước đám đông.

“Kể từ giờ, bất kỳ ai để lộ thông tin trong cung điện ra ngoài sẽ phải gánh chịu hậu quả bằng mạng sống mình.”

Họ đã hiểu ra ngụ ý chưa?

“Thần xin tuân chỉ.” Hiệp sĩ nghiêm nghị trả lời. Như thể bị lấn át bởi sự hiện diện của Zion, mọi hiệp sĩ và người hầu của cung điện Chimseong cũng đồng loạt cúi đầu đáp lại. Khẽ gật đầu, Zion vượt qua họ và hướng đến lâu đài.

“Giờ thì, đến bước tiếp theo…”

Chỉ đơn thuần là tản bộ ngoài trời. Song, ánh mắt Zion lại nhắm vào thứ gì đó xa xăm hơn cả cung điện mà anh đang hướng về.

Truyện Chữ Hay