Nền móng cho sự bất hạnh của cậu ấy đã được định sẵn.
Ngài Công tước đã ngoại tình và nữ Công tước cũng biết về mối quan hệ sai trái đó.
Ông ấy thậm chí còn có ý định sẽ đem mối quan hệ ấy vào nhà khi mọi chuyện kết thúc, và cuối cùng là đả kích cả hai.
Và tiểu Công tước lại phải là người chứng kiến tất cả mọi chuyện.
'Sẽ đau đớn lắm đấy.’'
Tôi hiểu, tôi hiểu chứ. Nhưng tôi không thể ngăn nó xảy ra được.
Thế nên tôi cứ phân vân mãi liệu mình có nên ngó lơ hay không, dẫu sao thì đây cũng không phải là chuyện của tôi. Nếu nghĩ rằng nó là việc của người khác, chắc hẳn sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng khi tôi thấy một đứa trẻ thậm chí không thể khóc được, một người vẫn mỉm cười rạng rỡ như thể cậu ấy đang cảm thấy yên tâm với chút an ủi mà tôi dành cho cậu.
Tôi nghĩ mình không thể mặc kệ được nữa.
'Thế thì chúng ta gọi nhau bằng tên nhé?'
Tôi buột miệng thốt lên, ngay trước khi chúng tôi nói chào tạm biệt.
Chúng tôi đã giới thiệu về bản thân và giữ liên lạc với nhau. Có lẽ mọi thứ sẽ thuận lợi hơn bằng việc gọi tên riêng của nhau.
Nhưng tôi lại thấy bồn chồn hơn mỗi khi đối mặt với Rudrick.
'Được chứ.'
Rudrick nở một nụ cười bẽn lẽn nhưng hạnh phúc vô cùng, và tôi không thể nói gì cả.
Từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn và gọi nhau bằng tên riêng của đối phương.
Thế nhưng, mỗi khi Rudrick đi theo sau và trao cho tôi một cái nhìn ngây ngô với đôi mắt trong veo đầy sự thuần khiết ấy, tôi lại cảm thấy bực bội tựa hồ như cơ thể đang bị cơn đau dạ dày giằng xé.
Đó là một xúc cảm khó nói thành lời, đan xen một cách phức tạp với một cảm giác tội lỗi yếu ớt về tương lai mà tôi không thể giúp đỡ, một sự chần chừ rằng tôi có thể làm được và mặt khác lại là sự vui vẻ khó hiểu.
Tôi không biết gì nhiều về Rudrick và khi tôi ở cạnh cậu ấy tôi đều vô thức hướng ánh mắt của mình đến cậu.
Và chẳng bao lâu, tôi đã biết được một số sự thật về Rudrick.
Ban đầu, tôi cứ ngỡ cậu ấy chỉ đơn giản là rụt rè. Nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tôi còn nhận ra rằng cậu ấy còn rất hay do dự và thiếu quyết đoán. Và...
'Đây là rối loạn sự lựa chọn à?'
Sau lần gặp mặt đầu tiên, chúng tôi tiếp xúc với nhau khá thường xuyên.
Mẹ tôi rất muốn được ghé thăm Nữ Công tước nhiều hơn vì bà ấy rất vui khi gặp lại bạn mình sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, và tất nhiên cả Nữ Công tước cũng thế.
Vả lại được đến một mình đến kinh đô với không vướng bận gì, Nữ Công tước chẳng khác gì cá gặp nước.
Không còn bị gánh nặng về Ngài Công tước, bà ấy mời chúng tôi đến dinh thự bất cứ khi nào mình muốn và đến thăm dinh thự của chúng tôi.
Và tôi có thể nói rằng Rudrick thật sự rất quấn quýt với mẹ mình.
Lúc trước tôi còn lo ngại rằng Rudrick sẽ rất cô đơn và lạc lõng nếu bị bỏ lại dinh thự một mình nên bà ấy mới
đưa cậu đến cùng.
Nhưng sau đó, dường như mẹ tôi và Nữ Công tước thật sự có một cuộc hẹn nào đó với nhau, bởi vì bà ấy phải mang tôi đến cùng.
Thôi thì dù sao đi chăng nữa, khi cả hai gặp mặt, họ đều vui vẻ không khác gì lần đầu cả.
Cả hai chúng tôi đều cười khúc khích mỗi khi gặp nhau. Nữ Công tước sẽ rất tự nhiên đưa tay Rudrick cho tôi rồi nói: " Hai đứa ra ngoài chơi với nhau nhé?" Và sau đó thì cả hai bà mẹ đều ngay lập tức biến mất.
Sau nhiều lần như thế thì kết quả là tôi đã dành nhiều thời gian của mình hơn cho Rudrick.
Nói thật thì đối với tôi điều này cũng không đến nỗi nào.
Và nó cũng ổn hơn nhiều khi quan sát khi Rudrick đang ở một mình, vì phản ứng của cậu ấy khác hoàn toàn so với lúc ở cùng Nữ Công tước.
Tuy nhiên, việc quan sát không phải lúc nào cũng diễn ra một cách trơn tru.
Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp đôi chút khó khăn vì sự khác biệt trong tính cách giữa hai chúng tôi.
Thí dụ như nó sẽ diễn ra như sau.
"Cậu muốn ăn gì? Dưa gang hay dâu?"
Tôi không có vấn đề đặc biệt gì về chuyện "thích hay không thích" nhưng ít nhất tôi cũng biết chắc bản thân thích gì.
Nói cách khác, tôi hơi nghiêng về phía dâu hơn thay vì dưa gang. Đó là vì hương vị tươi mát trên đầu lưỡi ngay sau miếng cắn đầu tiên, sau đó là dư vị ngọt ngào làm kích thích thêm sự thèm ăn của tôi.
Nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc tôi ghét ăn dưa gang, nên tôi sẽ sẵn sàng nhường Rudrick nếu cậu ấy lựa chọn dưa gang.
'Hoặc cậu ấy có thể bảo người giúp việc mang đến dĩa dâu khác'
Vậy mà trái ngược với sự suy tính của tôi, Rudrick lại không chút do dự, nói.
"Dahlia, cậu chọn trước đi."
Thoạt nhìn, có vẻ như Rudrick đã ra vẻ nhượng bộ để bày tỏ sự quan tâm đến tôi.
Nếu như đây là lần đầu tiên, có lẽ tôi sẽ không chần chừ mà chọn dâu trong sự hào hứng rồi thầm nhủ 'Cậu không chỉ có gương mặt điển trai mà còn là người có nhân cách tuyệt vời nữa'
Nhưng vấn đề ở đây là tôi không chỉ nghe câu nói trên lần một, lần hai.
Đúng thế, mỗi khi tôi đến đây, chuyện này lúc nào cũng xảy ra.
"Cậu muốn chơi gì nào, giải câu đố hay rút gỗ?"
"Tuỳ Dahlia muốn chơi cái gì"
"Cậu muốn ăn gì? Súp kem? Súp nấm?"
"Dahlia thích ăn gì thì tớ ăn cái đó"
"Cậu muốn đi đâu? Trái hay phải?"
"Dahlia muốn đi đâu cũng được."
'Đứa nhóc này đang trêu đùa tôi đấy à?'
... Tôi phải tạm dừng lại hết tất cả sự lựa chọn của mình.
Trong hầu hết mọi tình huống, không phải một hay hai lần, tôi thậm chí muốn nắm lấy tóc cậu ấy và thét lên rằng: 'Tớ biết mình tên Dahlia rồi. Cậu chỉ cần nói tớ biết cậu thích gì thôi!'
Nhưng tôi vốn dĩ là người trưởng thành rồi, tôi không thể đấu đá với một đứa trẻ bởi một chuyện bé thế này được, vậy nên tôi phải cố gắng chịu đựng nó.
Thay vào đó, tôi nghĩ rằng mọi chuyện đều có nguyên do của nó nên cố gắng tìm hiểu xem tại sao cậu ấy lại cư xử như thế.
Chắc chắc chỉ có thể là vì một lý do tốt hoặc xấu.
'Không có thích hoặc không thích?'
Nghĩ lại thì hình như cả hai đều tựa tựa giống như nhau.
Tính đến nay thì tôi gặp Rudrick được kha khá lần rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết chút gì về sở thích hay cái không thích của cậu ấy.
Có lẽ nó cũng là điều dễ hiểu. Rudrick hầu như chẳng bao giờ thể hiện ra trước mặt tôi rằng ‘Tớ thích hay không thích’.
Cậu ấy nghe theo lựa chọn của tôi vô điều kiện, bất chấp việc mình có thích nó hay không.
Giờ nghĩ lại, đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng có gì đó rất lạ mới đúng. Thế nhưng tôi gạt phăng nó đi và nghĩ thầm rằng: 'Có lẽ cậu ấy vẫn còn nhút nhát.'
'Nhưng nó lạ lắm'
Ngay cả khi không đặc biệt ghét hay thích điều gì, thì ít nhất vẫn có một điểm gì đó khác biệt với mọi người chứ.
Không giống như bây giờ, trong câu truyện gốc, mọi người đều phải dè chừng và cẩn thận để không làm Rudrick nổi giận, vì sở thích và sở ghét của cậu ấy chẳng bao giờ rõ ràng.
'Chẳng lẽ tính cách của một người có thể thay đổi ngay trong phút chốc như thế?'
Nếu bắt tôi phải nhìn xung quanh cậu, sẽ không thể thiếu cậu ấy. Nhưng tôi không thể chịu nổi cảm giác khó chịu và phải tập trung chăm chú vào phản ứng của Rudrick trong một khoảng thời gian dài như thế.
Và không bao lâu, tôi đã nhận ra nó.
'Đó là?'
Rõ ràng là Rudrick cũng có cái mình thích hoặc không thích.
Nếu như đây là Rudrick trước kia, người được biết đến với gương mặt vô cảm, lạnh lùng thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng người trước mắt tôi đây chỉ là một đứa trẻ không giỏi che giấu cảm xúc của mình. Dẫu cho có muốn giấu giếm kĩ đến mức nào thì nó cũng dễ dàng lộ ra ngoài.
Quan sát kỹ cậu ấy, tôi đã bắt trúng được vài điểm khả nghi và ngay lập tức tìm ra được thứ cậu ấy ghét.
Để ví dụ, Rudrick ghét món tráng miệng.
Nói chính xác hơn là cậu ấy ghét đồ ngọt chứ không phải món tráng miệng. Gương mặt cậu ấy ngọt ngào hơn bất cứ ai thế nhưng sự thật là cậu ấy lại ghét món ngọt. Điều này quả thật là rất bất ngờ nên tôi ghi nhớ rất rõ.
Tôi khá chắc chắn về điều đó khi hỏi ' Dưa gang hay dâu'
Vào thời điểm đó chúng tôi cũng đang ăn trái cây như món tráng miệng.
Như tôi là một người phát cuồng vì đồ ngọt và mặn, tôi sẽ ngay lập tức lia mắt đến đống đồ tráng miệng và thưởng thức hết thứ này đến thứ khác, nhưng tôi nhận ra rằng Rudrick thậm chí chẳng có chút phản ứng đặc biệt nào với chúng trong ngày hôm đó, thật kì lạ.
"Cậu không thích món tráng miệng à?"
Khi nghe tôi hỏi câu đấy, cậu ấy lắc người như vừa mất đi cảnh giác, nhưng cậu lại nhanh chóng cầm chiếc macaron rồi nở nụ cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không, tớ thích nó mà"
Nhưng tôi đã thấy rồi.
Rudrick vừa cắn một miếng macaron, đã cau mày một cách tinh tế.
Nhưng trước khi để tôi kịp đáp trả, cậu ấy đã vội nuốt trọn chiếc macaron. Sau đó nhìn tôi cười nhẹ nhàng và điều đấy làm tôi ngượng nghịu đến nỗi không thể ăn thêm một miếng nào nữa.
Dường như lúc đấy cậu ấy đã nhận thấy điều gì đó không đúng.
Không có gì kì lạ khi cậu ấy không thích đồ ngọt nhưng điều mà tôi thấy đặc biệt khác lạ là trong cách hành xử của cậu ấy.
'Cậu có chắc là muốn che giấu sở thích của mình không?'
Cậu ấy nói rằng cậu đã cố gắng để "che dấu" sự thật rằng mình ghét đồ ngọt.
Nó thậm chí còn không ngọt mà.
Một cách thật bất ngờ là cậu ấy thậm chí biết rất rõ sở thích và sở ghét của mình, nhưng lại không muốn người khác biết.
Cứ như một người được dạy rằng bản thân không bao giờ được thể hiện ra ngoài.
'Không đời nào...'
Không đời nào tôi nói ra rằng bản thân mình đã nhận thấy kết quả của sự giáo dục bắt cậu ấy "không được khóc", và tôi cũng hiểu sẽ không có gì lạ nếu sự việc như này tiếp diễn lần nữa.
Khi đấy tôi đã biết lý do tại sao cậu ấy lại nhường cho tôi tất cả sự lựa chọn.
Cậu ấy ắt hẳn đã chẳng có mấy cơ hội để đưa ra những quyết định trong cuộc đời. Và có lẽ nếu như để cậu ấy tự mình chọn lựa, điều đó cũng sẽ dễ dàng bị bỏ qua?
Đặc biệt là khi cậu ấy lớn lên dưới sự kiểm soát của Công tước Bouser. Nếu nghĩ lại tất cả mọi chuyện, nó thật sự có lý.