Tôi Trở Thành Bạn Gái Của Nam Chính

chương 06

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Việc tôi lại đổ mồ nhiều như này trong khoảng thời gian im lặng, kéo dài thì không có gì đáng ngạc nhiên.

Dĩ nhiên, tôi đã biết tên của nam chính, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi vẫn nên giả vờ như mình không biết gì thì đúng hơn.

So với việc gọi cậu ta là “Tiểu công tước” thì có lẽ gọi tên thật sẽ dễ dàng hơn nhỉ. Và cũng không phải là tôi không muốn kết thân với một cậu bé khôi ngô tuấn tú như thế này.

Nhưng sự im lặng bất thường này là gì chứ...? Tôi đã quá vồ vập và vội vã à?

‘Mình đoán là vậy.’

Tôi còn chưa kịp hỏi câu nào thì cậu nói với một giọng nhỏ.

“Tiểu thư...”

“Hả?”

Cậu ấy hỏi tôi một câu mà tôi không thể ngờ được.

“Cậu không thích tôi, đúng chứ?”

Tôi hơi cau mày.

Ban đầu tôi còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng nam chính đang đứng trước tôi lại có vẻ nghiêm túc. Và dù có đợi bao nhiêu lâu, tôi cũng không thể rút lại lời mình nói.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc hỏi lại cậu ấy một lần nữa trong sự ngờ vực.

“Ai không thích cậu cơ? Công tước?”

‘Tại sao cậu ta lại hỏi vậy?’

Tôi thật sự không thể ngừng suy nghĩ về câu hỏi đó nên đành im lặng trong vài giây.

Những lời nói của nam chính lại càng làm xáo trộn thêm tâm trí vốn đã rối bời của tôi.

‘Cậu ấy còn giận mình à?’

Nhưng có vẻ như cậu ấy còn chẳng thèm đoái hoài đến nó.

‘Mình trêu chọc cậu ấy nhiều quá rồi à?’

Tuy nhiên, dù có đôi chút bất ngờ và bối rối, tôi dường như không cảm thấy tệ về điều đó.

Hay là do sự ảo giác của tôi thôi?

Với tâm trí đầy suy nghĩ ngổn ngang, tôi liếc nhìn cậu ấy nhưng dường như chính cậu cũng đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Chẳng hiểu sao sau khi nhìn cậu ấy, tôi lại cúi mặt xuống rồi tự nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

“Cậu đang suy nghĩ về điều gì khác à?”

Mặc dù hai chúng tôi ít khi nói chuyện, nhưng với những gì mà tôi cảm nhận từ nãy đến giờ, tích cách gốc của nam chính trong cuốn sách trước đây khác hoàn toàn so với nam chính này.

Là một người lạnh lùng với tính tình không mấy hoà thuận, nam chính trong câu truyện gốc khi biết có ai đấy không thích mình, Cậu ta chỉ bình thản nói: “Không thích ta? Thế thì chết đi.”

Nam chính từ câu truyện gốc là một người đàn ông sắc sảo, cao ngạo, là kẻ sẽ giơ tay vung kiếm không chút chần chừ hay e ngại.

Vậy mà vị nam chính nhỏ bé ngay trước mặt tôi đây lại để tâm đến chuyện tôi không thoải mái chỉ vì tôi im lặng thôi; và còn xấu hổ nếu tôi trêu ghẹo cậu ấy nữa.

Khi chứng kiến được điều này, tôi đại khái đoán được tính cách của cậu ấy khi còn bé.

‘Nhút nhát thật’

Cậu ấy ắt hẳn đã phải đấu trCậu tư tưởng rất nhiều trước khi đặt ra câu hỏi đó. Nếu ban nãy tôi không hỏi tên cậu thì giờ đây cậu ấy sẽ còn cảm thấy tổn thương như thế nào chứ.

Và đó cũng chính là điều đang diễn ra bây giờ.

Nếu tôi còn ngượng ngùng mà không hỏi một cách rõ ràng, cậu ấy sẽ hiểu lầm mất. Thật khó khăn để có thể tìm ra những từ ngữ thích hợp mà.

“Sao cậu lại nghĩ rằng tớ không thích cậu?”

Cuối cùng, tôi lại chọn cách hỏi trực tiếp.

“...”

“...”

Cậu ấy im lặng một hồi lâu và tôi cũng không nói hay không hỏi nữa mà chờ đợi trong im lặng, cho đến khi cậu ấy chịu mở lời.

Không lâu sau đó, tôi nghe được câu trả lời giọng nói thều thào.

“...Tôi...”

Cậu ấy lại tiếp tục sau một tiếng thở nhẹ.

“Vì tôi đã khóc trước mặt cậu...”

“... Và?”

“V-và... bởi vì tôi sắp khóc thêm lần nữa...”

“...”

Để đề phòng tôi hỏi lại một lần nữa.

“... Cậu nói xong rồi chứ?”

“...”

Có vẻ là đã nói hết rồi.

Còn tôi thì há hốc mồm trong bất ngờ.

‘Đó là tất cả à?’

Tôi hướng mắt về phía nam chính, quan sát thật kĩ đề phòng nếu cậu ấy đang nói dối mình. Nhưng với nét mặt chán nản cùng thái độ rụt rè ấy thì có lẽ là không phải. Trong lòng nặng trĩu nỗi buồn, tôi hỏi cậu ấy.

“Sao cậu lại nghĩ vậy chứ? Trông tớ giống như kiểu sẽ chán ghét người khác nếu nhìn thấy họ khóc không?”

Hai bờ vai nam chính rung lên theo giọng điệu trách móc của tôi. Đến khi tôi nhận ra và cố để nói xin lỗi thì cậu ấy lại cụp mắt xuống và lẩm bẩm vài lời bào chữa.

“Ừm, đúng vậy.”

“Gì cơ?”

“Một đứa trẻ mà khóc thì....”

Cậu ấy có chút ngập ngừng dừng lại, sau đấy thì nói tiếp.

“Không phải là điều mà cậu muốn thấy.”

Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu ấy lại tiếp tục câu chuyện.

“Khóc lóc không tốt chút nào... vừa xấu v-vừa ồn ào. Tôi nghĩ mọi người cảm thấy phiền phức cũng là điều dễ hiểu.”

“...”

“Đấy là lý do mà tôi nghĩ cậu sẽ ghét tôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy.

Khuôn mặt nam chính trông vẫn có chút ảm đạm, nhưng nó đã thay đổi một chút so với ban nãy. Cậu ấy tỏ vẻ như thể những gì mình nói là lẽ đương nhiên.

Giống như việc một đứa trẻ khóc sẽ bị ghét.

Tôi bắt đầu cảm thấy ngạt thở khi nghĩ về việc mình sẽ bị mắng nhiều đến thế nào nếu cứ giữ tư tưởng đấy trong đầu.

Đến lúc đó tôi mới thấy hối hận về những gì cậu ấy đã nói. Tôi cứ cho rằng những lo lắng của cậu ấy chẳng có gì to tát, nhưng thực chất chính tôi mới là người không biết gì.

‘Đáng lẽ ra mình phải nghe cậu ấy nói hết chứ.’

Tôi muốn gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu ngay lập tức, nhưng thay vào đó tôi lại nắm chặt tay lại.

Giờ có hối hận hay tự trách mình cũng vô ích, vì mọi chuyện đã xong rồi. Có lẽ tôi nên tìm cách dọn dẹp mớ rắc rối này thôi.

‘Mình phải nói gì đi chứ nhỉ.’

Tôi nên xin lỗi cậu ấy vì mình không biết, hay nên nói rằng những gì cậu ấy nghĩ đều là sai, hay tôi nên an ủi cậu ấy?

Tôi không biết cái nào đúng cái nào sai nữa, nhưng tôi vẫn quyết định nói những gì tôi có thể.

“Tớ cũng như thế đấy...”

“...?”

Tôi nhìn lên bầu trời một lúc rồi mở miệng như thể mình đã hạ quyết tâm.

“Tớ cũng khóc nhiều lắm...”

Đôi mắt nam chính trừng lên khi nghe lời giãi bày không ngờ đến của tôi. Tôi hơi xấu hổ vì nó thật sự quá tầm thường.

Nhưng điều đó đã là gì đâu khi tôi sắp nói tới đây có lẽ còn khiến tôi ngại ngùng hơn.

Tôi hắng giọng rồi tiếp tục.

“Không phải chỉ là khóc thôi sao? Chẳng lẽ công tước nhỏ đây còn nằm lì trên sàn khi khóc.”

“Không, không có.”

Tôi lại nói tiếp với giọng điệu đầy tự tin.

“Còn tớ thì đã nằm xuống rồi đó.”

Nam chính dường như nhìn tôi bằng con mắt kì quặc, nhưng tôi thậm chí còn hỏi lại cậu ấy mà không chút lo ngại gì cả.

“Cậu thấy thế nào? Cậu còn nghĩ là tớ ghét chuyện khóc lóc không?”

“H-hả?”

“Nếu không tin những gì tớ nói, cậu có thể khóc ngay bây giờ.”

“Tôi không muốn”

Tôi nhìn về cậu ấy và khá chắc rằng cậu ấy đã thực sự tốt hơn khi cậu gật gù một cách nhiệt tình. Khẽ mỉm cười vì vẻ ngây ngô đó, tôi vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy.

“Tớ cũng thế. Tớ không ghét nó và cũng không thấy khó chịu.”

Khi nghe tôi giải bày, môi cậu ấy khẽ cử động như thế muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nhìn cậu ấy cúi gằm mặt xuống, tôi cũng trở nên im lặng. Cậu ấy không trả lời lại tôi. Tuy có vẻ như cậu đã hiểu hết những gì tôi nói, nhưng cậu ấy vẫn có vẻ lo lắng và bặm môi lại.

Tôi có chút ngần ngại khi thấy điều đó nhưng vài giây sau tôi lại tiếp tục.

“Dahlia Averine.”

Như nghe thấy tôi nói điều gì bất thường, cậu ấy bất giác ngẩng lên.

Bất chợt trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. Tôi nhìn về phía cậu ấy và nở nụ cười ngọt ngào.

“Tớ sẽ không cho người mình ghét biết tên đâu.”

Đôi mắt cậu ấy mở lớn. Tôi hỏi cậu ấy.

“Còn tên của cậu?”

Nam chính bắt đầu bối rối cắn môi khi tôi hỏi cậu. Câu chữ cứ như mắc kẹt lại trong cổ họng của cậu ấy.

Cậu ấy trở nên im lặng trong phút chốc sau đó nhìn tôi.

Đôi mắt xanh lam của cậu còn đẫm ướt hơn trước.

Và sau đấy, một giọng nói run run phát ra.

“Rudrick Bouser.”

Cậu ấy nở một nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn cậu.”

Nhìn vào nụ cười đấy, tôi thầm nghĩ.

‘Có lẽ mình sẽ không thể quên nụ cười tỏa nắng này trong một khoảng thời gian rất dài đây.’

Không thể tránh khỏi việc tôi càng trở nên quan tâm đến Rudrick nhiều hơn sau đó.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng những mối quan hệ chỉ để lại những ấn tượng tốt đẹp.

Có người từng nói rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách bạn muốn, bạn biết chứ?

Trong trường hợp của tôi, đó là Rudrick.

Nếu tuổi thơ của cậu bé khổ sở hơn một chút hoặc chỉ ;à một người có tính cách bình thường, có lẽ tôi đã không để tâm đến nó nhiều như thế này.

Được gặp gỡ nam chính là một điều thú vị, nhưng có lẽ tôi sẽ sớm quên đi và tập trung nhiều hơn về cuộc sống thường ngày của mình.

Tuy nhiên, bởi vì Rudrick mong manh và dễ tổn thương hơn những gì tôi nghĩ.

‘Mình không hề tọc mạch đến thế.’

Cũng giống như việc tôi không thể cứu giúp hết những người ăn xin ở mọi ngóc ngách của các khu khu phố, tôi hoàn toàn không thể làm gì với câu chuyện của Rudrick.

Dù cho tôi có biết bao nhiêu chuyện về quá khứ bất hạnh của Rudrick, tôi không có cách nào để giải quyết cả.

Truyện Chữ Hay