Tôi thuần hóa ngài bạo quân rồi bỏ trốn

chương 09

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Charlize rất vui mừng khi được Dylan cho phép. Cô biết vị hoàng tử này yêu quý Thất phi nhiều tới mức nào. Cô mở tủ quần áo ra để tìm một bộ váy phù hợp.

"Bộ nào hợp với ta hơn?"

"Tiểu thư mặc gì cũng đẹp hết ạ."

Cô mặc thử hai chiếc váy khác nhau. Mary - hầu gái của cô nói đúng. Dù là chiếc váy màu đỏ phô trương hay là chiếc váy màu beige nhẹ nhàng, bộ nào cô mặc lên đều thấy đẹp.

"Phi tần trong Hoàng cung thường thích những bộ váy như thế nào nhỉ?"

Charlize sau một hồi đắn đo, chọn chiếc váy màu beige. Mary, người cũng đang cũng cố gắng chọn xem chiếc váy nào đẹp hơn, khen ngợi trước lựa chọn của Charlize.

"Thất phi còn thích cả trang sức có đính đá Sapphire nữa!"

"Vậy sao? Vậy thì nên chọn đá Sapphire làm loại trang sức chính."

Mary mở hộp đựng đồ trang sức và lấy ra một chiếc vòng cổ có mặt đá Sapphire thật lớn.

"Chẳng phải Thất phi thích đá Sapphire vì màu đá giống với màu mắt của hoàng tử sao?"

Mary lẩm bẩm khi đeo chiếc vòng lên quanh cổ cô. Trên sợi dây vàng là những viên kim cương được đính lên. Ở giữa là mặt đá Sapphire hình giọt nước. Màu này chắc chắn giống với màu đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Dylan.

Không biết cậu có nhận ra chi tiết này trên trang phục của cô hay không, nhưng ý tưởng này có thể thể hiện sự chân thành một cách tuyệt vời.

'Dylan cũng đang cố gắng ăn diện, vậy nên mình cũng nên làm vậy.'

"Ôi chúa ơi... người trong thật xinh đẹp"

"Cảm ơn, Mary."

Charlize nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đầy mãn nguyện rồi với tay xoa đầu Mary như để cảm ơn. Cô hầu trẻ tuổi mở to mắt ngạc nhiên. Đôi mắt của cô to tròn như một con cún con. Được khen ngợi như vậy khiến cho Mary cảm thấy có phần lạ lùng.

Rời sự chú ý khỏi cô hầu gái đang thơ thẩn, Charlize mở cửa và rời khỏi phòng. Khu nhà này khá nhỏ, chỉ cần đi xuống cầu thang là tới khu vườn nơi Dylan đang đợi.

Khi Dylan nhận thấy sự xuất hiện của Charlize, cậu đứng hình một lúc... nhưng chỉ một lúc thôi. Charl mong rằng Dylan có thể nhận ra sự chân thành được thể hiện qua trang phục của cô với chiếc vòng cổ Sapphire, nhưng cậu lại quay đi và nhìn sang chỗ khác.

***

'Không thể tin được rằng một nửa số ngân sách của Dylan được dùng để chi cho một phi tần.'

Công trạng của hai người họ hoàn toàn khác nhau, nhưng cô đã biết rằng Thất phi có ý nghĩa đặc biệt với Dylan như thế nào. Tuy nhiên, biết được sự thật và tận mắt chứng kiến lại là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.

"Hoàng tử điện hạ tới rồi..."

Những hầu gái ở đây đều cẩn thận và lễ phép.

Thất phi cũng sống ở trong Hoàng cung nên tìm đến cung điện của ngài ấy không mất quá nhiều thời gian.

"Tuyệt quá..."

Cung điện của Thất phi rất đẹp. Nó to và cao hơn nhiều so với lâu đài của Dylan. Khu vườn cũng được bày trí rất đẹp. Hiện tại, Thất phi đang nghỉ ở tầng bốn.

Bởi vì Thất phi đang phải chống chọi với một căn bệnh không có thuốc chữa nên ngài chỉ có thể tiếp khách khi đang ở trên giường. Dylan tặng ngài một bó hoa hái từ vườn cậu tự trồng, lời nói mà hoàng tử nói ra cũng rất dịu dàng ấm áp.

"Con tới rồi, thưa mẹ."

"Ồ..."

"Ah..."

Charlize nắm tay lại vào với nhau và bước ra ngoài trước để cho hai mẹ con họ có thời gian riêng tư để nói chuyện. Trước mặt Thất phi, Dylan để lộ ra một nụ cười tự nhiên, hiếm thấy.

'Mình chưa thấy cậu ấy thể hiện bản thân nhiệt tình như vậy bao giờ.'

Trong khi cô đang nghe họ nói chuyện...

"Thời tiết dạo này nóng quá, chỉ cần đứng ở ngoài khoảng 20 phút thôi là con đã vã mồ hôi rồi. Bầu trời cũng trong và xanh lắm, nhưng mà chuẩn bị mưa cái là mây lại vây đầy trời ngay."

Cuộc trò chuyện của họ chủ yếu là Dylan nói về thế giới ngoài kia còn Thất phi thì chăm chú lắng nghe lời cậu kể. Một số lúc, ngài sẽ hỏi cậu một câu hỏi rồi hai người lại tiếp tục trò chuyện."

"Trong vườn của con có những loài hoa gì, hoàng tử của ta?"

"Có hoa vàng Mãn Châu, có cả Thủy bồn thảo. Với cả, hôm nay con vừa mới mang về sen đá hoa hồng đấy ạ..."

Dylan còn là một cậu con trai ngoan ngoãn và có chất thơ.

"Con cũng vừa thấy một con bướm trên đường tới đây. Con bướm bay từ những bông hoa sen cạn trong thơ mộng lắm ạ."

Charlize nghĩ, có vẻ như cậu nói những điều này là bởi cậu đang dành sự quan tâm tới Thất phi, mẹ cậu, người không thể ra khỏi phòng vì bệnh tình của mình.

'Mình chưa từng thấy cậu ấy dịu dàng như vậy bao giờ.'

"Gió cũng mát nữa. Nếu đứng dưới bóng cây thì cũng không nóng lắm đây."

Vị hoàng tử nói với một giọng nhẹ nhàng và phong thái rất thanh lịch.

"Bãi cỏ xanh mùa này trong tươi hơn mùa xuân nhiều. Con nghĩ các sinh vật cũng đang vui mừng vì hạn hán không xảy ra đấy ạ..."

Thất phi bật cười khi tưởng tượng về thế giới mà con trai mình đang miêu tả.

'Công chúa của vương quốc Shan.'

Charl suy nghĩ khi đang hướng ánh nhìn về vị phi tần kia.

Mặc dù ngài lâm bệnh và bị lãng quên, trông bài vẫn toát ra hào quang của sự thanh tao. Khi ngài nắm lấy tay Dylan, có lẽ tính từ đáng yêu sẽ phù hợp để mô tả ngài hơn là từ xinh đẹp.

Cả hai có nhiều nét giống nhau...

Dylan được thừa hưởng diện mạo xinh đẹp và mái tóc đen mềm mại của ngài. Charl cảm thấy có chút kì lạ. Cô đã định tiếp cận Thất phi, nhưng khi cô nhìn thấy Thất phi như vậy, có một điều gì đó...

'Trước có chuyện kể rằng Thất phi bị đầu độc sau khi hạ sinh Dylan.'

Vị phi tần này có vấn đề về hô hấp. Sức khỏe của ngài đã tụt dốc nghiêm trọng tới mức không còn sức đứng dậy nữa. Mùa hè sẽ sớm trôi qua và mùa thu sẽ nối tiếp.

Cho đến khi mùa hè sắp kết thúc, Thất phi sẽ phải hứng chịu một cơn đau dữ dội hơn cả cái chết.

Việc ngưng đọng thời gian và ngăn mùa màng xoay chuyển là điều không thể - thời khắc chất độc phát huy hết tác dụng sắp đến rồi.

'Các duy nhất có thể khiến cho ngài không phải hứng chịu cơn đau kiệt quệ chính là cho ăn cỏ Heeru.'

Cỏ Heeru hiếm tới mức chỉ có Hoàng đế mới có thể sở hữu nó. Nhưng chắc chắn Hoàng đế sẽ không trao nó cho Thất phi, vì vậy cô phải nghĩ cách khác để lấy được nó.

'Ồ.'

Đột nhiên, Charlize nghĩ tới một giải pháp khả thi để có thể lấy được cỏ. Trong khoảng thời gian này, Hoàng đế sẽ tổ chức một cuộc thi đấu kiếm, người chiến thắng sẽ được Hoàng đế thực hiện cho ước nguyện.

Cuộc thi này tổ chức mười năm một lần với một số lượng lớn người tham gia, trong đó có cả những người ngoại quốc từ các nước láng giềng.

Tất cả mọi người - không phân biệt nghề nghiệp, quốc tịch, giới tính và độ tuổi - có thể tham gia cuộc thi. Cuộc thi này chỉ đánh giá dựa trên tiêu chí năng lực mà thôi.

Phần thưởng của Hoàng đế dành cho người chiến thắng là bất cứ thứ gì họ muốn kể cả lâu đài đi chăng nữa, vì vậy nên cuộc thi này diễn ra rất ác liệt.

'Nhưng với mình thì chả có vấn đề gì cả.'

Charlize nghĩ.

'Nếu thắng thì mình có thể hỏi xin cỏ Heeru'.

Dylan chắc chắn sẽ phải trả ơn cô nếu như Charlize đưa cho cậu cỏ Heeru...

"Hoàng tử của ta, hôm nay con đi cùng với bạn à?"

Đột nhiên, sự chú ý của Thất phi dồn về phía Charlize, ngài hỏi, khiến cho Charlize bị kéo về thực tại. Dylan cũng nhanh chóng quay lại và nhìn Charlize.

Đứng đợi cùng các hầu gái đằng sau cánh cửa, Charlize bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Dylan buông tay Thất phi ra. Nhìn về phía Charlize, cậu trả lời.

"Xin lỗi vì đã không giới thiệu sớm hơn. Thưa mẹ, người này là gia sư

của con."

"Xin kính chào Thất phi, rất vui được gặp người. Thần là Charlize đến từ nhà Ronan."

Charlize đã dành ra khá nhiều thời gian để luyện tập lễ nghi trong Hoàng cung cho những lúc như thế này.

Cô cầm lấy một bên đuôi váy kéo lên, khẽ quỳ chân phải ra đằng sau một cách thật duyên dáng. Lưng cô thấp xuống đúng 35 độ. Nó hoàn hảo tới mức trông như một bức tranh minh họa trong quyển sách giáo khoa dạy lễ nghi vậy.

Khi cô ngẩng đầu lên, Charlize đối diện với nụ cười tươi của Thất phi. Thất phi cười thân thiện với Charl.

"Thật không thể tin được rằng hoàng tử đã có thầy dạy rồi. Thằng bé quả đã lớn lên nhiều rồi."

Dylan bước sang một bên như thể đang ra hiệu cho Charlize bước lên trước. Làm theo chỉ thị của cậu, Charlize chậm rãi đến bên cạnh giường nơi mà hai người họ vừa ngồi nói chuyện lúc nãy.

Những bước đi của cô thật lặng lẽ và nhẹ nhàng, từng bước một không phát ra tiếng động. Thất phi nhìn Charlize rất hài lòng.

"Mặc dù con trai ta không được thông minh cho lắm, nó còn nhỏ nên xin hãy chiếu cố cho nó."

Đây là một thái độ hoàn hảo dành cho giáo viên của con cái mình.

Vương quốc Shan thường lấy lòng các giáo viên bằng cách khiến cho hình ảnh của con mình trở nên khiêm tốn. Họ rất quan trọng sự khiêm tốn trong mối quan hệ thầy trò.

Cô đã biết điều đó, nhưng Charlize vẫn thấy bối rối, phải cúi người xuống.

"Không, hoàng tử rất giỏi đến mức thần ít khi phải chỉ dạy. Đến thần còn bị làm cho ngạc nhiên bao nhiêu lần rồi."

"Thật quý hóa quá... Ta rất vui. Thầy từ nhà Ronan đúng không. Thật không thể tin được rằng tiểu thư từ một gia đình danh giá lại trở thành thầy của hoàng tử."

Thất phi nắm lấy tay Charlize.

"Thần sẽ dạy bảo ngài ấy thật tốt, thưa Thất phi. Cảm ơn sự tin tưởng của người."

Charlize cũng vô thức nắm lại bàn tay nhẹ bẫng của Thất phi. Da bàn tay của ngài khô, trông vừa gầy gò vừa thiếu sức sống.

Nhưng từ bàn tay ấy tỏa ra một hơi ấm lấp đầy lồng ngực của Charlize. Cô có thể cảm nhận được một điều gì đó nặng nề đang đè nặng trái tim cô.

***

Sau một hồi nói chuyện, Thất phi bắt đầu mệt mỏi thấy rõ.

Giờ Charlize đã biết vì sao Dylan không tới thăm Thất phi thường xuyên. Thất phi chỉ muốn gặp Dylan khi đang ở thể trạng tốt nhất thôi, nhưng tình trạng của bà ấy thường không được tốt cho lắm.

"..."

Trên đường quay về, Dylan dừng lại trước khu vườn và im lặng hồi lâu. Cậu đột nhiên quay lại và nhìn Charlize chằm chằm.

Charlize cười vì cô đã đoán trước khoảnh khắc này rồi sẽ đến, nhưng Dylan chỉ đứng đó nhìn cô. Không lâu sau, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

'Lại nữa, cậu ấy không hỏi gì cả.'

Khát thì phải đào giếng, không nên chờ đợi một điều gì mà nên chủ động là những điều cần thiết trước khi quá muộn - Charlize không có ý định chờ đợi câu hỏi của cậu.

Cô bước lên một bước về phía Dylan, còn cậu thì vẫn đứng đó và nhìn cô.

"Dựa trên những gì thần nhìn thấy hôm hay, thần nghĩ Thất phi thật sự là một người tốt."

"..."

"Người đã nói đúng."

Một cơn gió thổi qua. Trong những mùa núa, ánh mặt trời chiếu xuống quá choi. Nhưng mùi hương nồng nàn phát ra từ khu vườn đã lấn át điều đó.

Một cơn gió thổi qua luồn vào tóc của Charlize. Một con bướm đang nghỉ chân trên một cánh hoa của một bông hoa gần đó bay về phía cô và xoay quanh Charlize.

"Ngài ấy thật đáng ngưỡng mộ."

Dylan dồn hết sự chú ý vào Charlize khi cô tiếp tục thốt ra những lời khen. Đôi mắt xanh lam của cô sẫm màu, nhưng vẫn giữ được một độ sáng lấp lánh như một bầu trời đêm.

Mặc dù đang là ban ngày, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bí ẩn như một màn đêm thoát ra từ cô. Có phải do di truyền không? Có phải vì cô nổi tiếng là nàng Lọ Lem trong gia đình Công tước Ronan?

Nhưng phải chắc chắn một điều. Charlize ngay lúc này đây trông thật cuốn hút. Mặc dù cô đang thể hiện ra một nét dịu dàng nhất định, quanh cô vẫn tỏa ra một cảm giác quyến rũ mãnh liệt.

Nó mãnh mẽ đến mức khó ai cưỡng lại được. Đó là một kiểu hấp dẫn gây chú ý và khó mà bỏ qua.. Cơ thể nhỏ nhắn của cô thon thả, nhưng điều khiến Dylan lưỡng lự không phải ngoại hình của cô.

'Đây là...'

Dylan có thể nhìn thấy mọi thứ như một lẽ thường tình. Sự thấu đáo của cậu có thể đọc được cả suy nghĩ thầm kín nhất của một con người. Nhưng điều mà Dylan nhìn thấy được ở Charlize lại chỉ như là một tấm kim loại lạnh lẽo.

Mặc dù cô xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cô lại trông giống như một tảng kim loại sắt đá hơn là một con người.

'Không thể nào. Thật vô lý.'

Dylan suy nghĩ một lúc về điều cậu muốn nói khi cố gắng tiêu hóa những suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.

'Trước tiên, mình phải nói ra cho cô ấy về những điều suy nghĩ trong đầu đã.'

Chàng trai phá vỡ sự im lặng sau một hồi lưỡng lự.

"Cảm ơn."

Một làn gió nhẹ thổi qua giữa Charlize và Dylan, cậu hít một hơi rồi tiếp tục.

"Cảm ơn sư phụ."

Dylan ngẩng đầu lên sau một cái cúi đầu tôn kính dành cho người sư phụ của cậu. Charlize bối rối, cô không đoán trước được phản ứng này từ cậu, tuy nhiên sau đó lại cười thật tươi đáp lại.

Mặc dù đó là một nụ cười nhẹ, nó vẫn sắc bén như dao.

Bài hát 'Lời chào bí mật' có nột đề phụ viết là 'bông hồng có gai'. Nhưng trái tim lạnh lẽo của cô chắc chắn không có âm mưu gì cả. Nó hoàn toàn khác với cái gai của một bông hoa hồng.

Nếu như ta gọi nó là một vũ khí... Nó sẽ là một thanh gươm lãnh lẽo, bùng nổ, tuyệt đẹp. Hơn cả một thanh gươm thánh lạnh lẽo, nó được thiết kế để vừa cám dỗ vừa làm tổn thương.

Dylan thừa nhận những suy nghĩ bâng quơ của mình và nhận ra một điều. Cô ấy giống như... một ma kiếm vậy

Truyện Chữ Hay