Hai người nằm đối mặt nhau trêи chiếc giường chật hẹp, kẻ trêи người dưới.
Đôi con người Hứa Dịch Dương rực lửa, dù họ chưa làm gì, song vẫn cảm nhận được mối giằng co giữa đôi bên, hệt như kíp nổ, chỉ cần có người châm mồi, bọn họ sẽ cùng nhau bùng cháy.
Trong bầu không khí chạm vào là nổ, Hứa Dịch Dương đợi Diệp Thải Quỳ ngầm ưng thuận, Diệp Thải Quỳ lại chợt nhớ tới hai lần kia.
Mỗi một lần, cô đều bất chợt bị Hứa Dịch Dương khơi dậy, sau đó lại bị hất tung xuống đất.
Cô không muốn trải nghiệm chuyện ɖu͙ƈ cầu bất mãn này lần thứ ba đâu.
Quá tam ba bận, Diệp Thải Quỳ không tự chủ muốn nửa đường bỏ cuộc.
“Hứa Dịch Dương, cậu kìm chế chút coi.”
Diệp Thải Quỳ muốn rút tay mình ra, nhưng Hứa Dịch Dương khoá lại gắt gao.
“Tôi không nhịn nổi.” Ánh mắt Hứa Dịch Dương ‘trần trụi’, nói trắng ra: “Thải Thải, sao giờ, tôi thật sự sắp chịu không nổi.”
Diệp Thải Quỳ chịu không nổi từ lâu rồi!
“Vậy cậu cân nhắc kĩ đi ha……” Diệp Thải Quỳ bị Hứa Dịch Dương nhìn chăm chăm mà nóng người, ngực phập phồng không ngừng, hô hấp vồn vập: “Hứa Dịch Dương, hoặc là cậu nhân lúc hăng hái thì làm cho xong, hoặc là cậu mau lui binh đi! Nếu lúc này cậu lại bỏ cuộc giữa chừng, quăng tôi lửng lơ lần nữa, vậy kiếp này cậu đừng bao giờ nghĩ tới luôn đi.”
……
Câu doạ nạt của Diệp Thải Quỳ không thể không nói đặc biệt có tác động, Hứa Dịch Dương vừa ảo não vừa đau khổ, giãy giụa nửa ngày cũng nản lòng, buông tay Diệp Thải Quỳ, xoay mình nằm trở lại.
Thấy Hứa Dịch Dương thả tay, Diệp Thải Quỳ không biết nên vui hay buồn, dù sao cô cũng thấy nhẹ lòng.
Diệp Thải Quỳ vội vàng bò ra khỏi chăn, dính chùm trong đó, sớm muộn cũng sinh chuyện, chỉ vì giường đơn của Hứa Dịch Dương là loại dựa tường, Diệp Thải Quỳ nằm sát góc, chỉ đành vượt qua người Hứa Dịch Dương mới có thể ra ngoài.
Nhưng cô mới nhấc một chân đã bị túm xuống.
……
Diệp Thải Quỳ ngồi phịch xuống chăn, vừa hay đè lên người Hứa Dịch Dương. Cúi cầu đã thấy Hứa Dịch Dương nắm mắt cá chân của mình…
“Cậu mau buông ra, tôi muốn đứng dậy.” Diệp Thải Quỳ bất mãn lầm bầm: “Cậu chưa chơi chán à?”
Hứa Dịch Dương nằm trêи giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Diệp Thải Quỳ.
“Không buông đấy.”
“Bớt nhõng nhẽo đi, sao như con nít vậy……” Nói là nói thế, song giọng điệu Diệp Thải Quỳ dịu đi hẳn, mềm mỏng hỏi: “Sao hả, hối hận rồi ư?”
“Không có đâu.”
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ thở dài: “Nếu đã không thì thả tôi đi chứ, được có buổi trưa, lăn lộn tí đã hết giờ.”
Thế mà dáng vẻ của Hứa Dịch Dương còn chán nản hơn Diệp Thải Quỳ.
“Thải Thải ơi……” Anh buồn buồn gọi tên Diệp Thải Quỳ.
“Ơi?”
Hứa Dịch Dương chợt ngồi dậy, ôm chặt Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ sửng sốt, cúi đầu thoáng nhìn thấy cái đầu đang ủi vào lòng mình, dở khóc dở cười: “Lại làm nũng gì đó?”
“Thải Thải ơi……” Hứa Dịch Dương tủi thân hỏi: “Khi nào em mới yêu tôi?”
……
“Rốt cuộc tới khi nào tôi mới có em hoàn chỉnh chứ?”
……
Diệp Thải Quỳ khẽ thở dài thườn thượt.
“Hứa Dịch Dương, cuối cùng cậu muốn tôi thế nào mới thấy là tôi yêu cậu đây?”
Hứa Dịch Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Thải Quỳ, ánh mắt mê mang rồi chuyển sang chờ mong, khiến vẻ mặt Diệp Thải Quỳ bất giác trở nên dịu đi.
Hứa Dịch Dương thấy mình mơ hồ đón được ý của Thải Thải, song không dám xác định.
“Thải Thải, em có ý gì? Có phải như tôi đang nghĩ không?”
……
“Cậu luôn nói yêu này yêu kia, nhưng chữ yêu này quá chung chung, phải có biểu hiện cụ thể đúng không?”
“Tất nhiên rồi.” Hứa Dịch Dương trả lời ngay.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì mới vừa lòng?” Diệp Thải Quỳ chất vấn Hứa Dịch Dương: “Nhất định phải bắt tôi moi tim, khắc tên cậu lên đó mới là yêu cậu sao?”
Hứa Dịch Dương bị hỏi cho cứng họng, nín thinh.
Diệp Thải Quỳ nói tiếp: “Hay cậu mong tôi phải đòi sống đòi chết vì cậu, nửa đêm khóc lóc vì cậu, nhớ cậu đến nỗi bỏ cơm bỏ nước không lo nỗi thân mình mới được xem như tôi yêu cậu?”
“Dĩ nhiên không phải……”
Không biết tại sao, Hứa Dịch Dương bị lời Diệp Thải Quỳ nói sinh ra hổ thẹn, thậm chí cảm thấy bản thân có chút gây rối vô cớ.
“Hứa Dịch Dương, tôi biểu hiện còn chưa đủ à? Có phải cậu đòi hỏi quá cao rồi không……” Diệp Thải Quỳ tủi thân lên án.
Hứa Dịch Dương hé mắt, có chút giật mình.
“Thải Thải, ý của em là……”
Diệp Thải Quỳ không đáp trực tiếp mà nói: “Do đâu mà tôi đau lòng khi thấy cậu và cha mình cãi nhau ở nhà hàng điểm tâm? Tôi là người có tình thương vô bờ à?”
Không chờ Hứa Dịch Dương trả lời, Diệp Thải Quỳ đã hỏi tiếp.
“Do đâu mà tôi nhìn vẻ mặt lẻ loi của cậu đã không màng tất cả quyết định gả cho cậu? Chẳng lẽ thường ngày tôi giống mấy em thánh mẫu não tàn lắm à?”
……
“Thế cậu nghĩ, tôi có bạn trai cũ CEO trẻ tuổi nhiều tiền, đẹp trai lai láng xuất hiện trước mặt, vậy mà tôi một chút cũng không xiêu lòng, là do anh ta không bằng cậu, hay tôi là kẻ khinh tiền như rác thế hả?”
……
“Hoặc cậu cảm thấy, tôi muốn có một mái ấm với cậu, muốn mỗi sáng cùng cậu rời giường, muốn ăn sáng chung với cậu, muốn nấu từng bữa cơm cho cậu, thậm chí tôi còn muốn bên cậu đến khi răng long đầu bạc, muốn cùng cậu chiến đấu với rồng, đối mặt với thế giới này lần nữa ……” Diệp Thải Quỳ dừng lại, khó kìm lòng than nhẹ, “Cậu nghĩ xem tôi làm những điều này vì cái gì chứ? Tôi không biết tình yêu là gì, dù cậu có hỏi trăm lần đi nữa tôi cũng không biết, có yêu cậu không, yêu tới mức nào, tôi đều không thể trả lời. Cho nên cậu có thể nói cho tôi biết, những cảm xúc tôi dành cho cậu, những ý nghĩa đó rốt cuộc là vì sao không?”
Con ngươi Hứa Dịch Dương từ kinh ngạc dần trở nên mềm mại, đáy mắt anh như cất muôn ngàn ánh sao, rạo rực sáng ngời.
Ánh mắt rực rỡ chói chang, nụ cười sáng bừng như pháo hoa giữa hè, tình cảm anh dành cho Diệp Thải Quỳ, luôn non nớt mà xán lạn thế đấy.
Hứa Dịch Dương khó nhịn cười toe toét, y chang trẻ con được cho kẹo.
“Đồ ngốc.” Diệp Thải Quỳ cầm lòng chẳng đặng vần vò mái tóc anh, nói: “Sao không chịu ló cái khôn vậy hả, một hai phải bắt người ta nói rõ ràng cậu mới chịu hiểu?”
Hứa Dịch Dương gắt gao ôm Diệp Thải Quỳ, lại lần nữa dụi đầu vào lòng cô, cọ tới cọ lui, không biết đang mừng hay e thẹn nữa.
Diệp Thải Quỳ bật cười, thấy mình y chang như đang nuôi con trai.
“Thôi được rồi, còn chưa chịu buông tôi ra nữa, tôi phải xuống giường đó,” Diệp Thải Quỳ vỗ vỗ bả vai Hứa Dịch Dương: “Tôi về nhà đây, cậu cũng lẹ lẹ ngủ trưa đi, nếu không buổi chiều không đủ sức hành xác đội viên đâu.”
Hứa Dịch Dương không nói lời nào, nhưng cũng không chịu buông tay.
Diệp Thải Quỳ còn tưởng Hứa Dịch Dương đang làm nũng, chỉ biết thở dài, con trai thời nay, một đám nhìn thì lớn xác, ở lâu mới biết cả bọn toàn là cún con, thèm dỗ thèm ôm mê cạ cạ, nói không được, mắng thì không nỡ……
Song dần dần, Diệp Thải Quỳ thấy không đúng lắm.
Hứa Dịch Dương giả bé bi cũng đâu cần phải dụi mãi vào ngực cô chứ? Hơn nữa tay cậu còn không nên nết, duỗi vào trong áo len của cô……
“Hứa Dịch Dương, cậu làm gì đó?” Diệp Thải Quỳ cúi đầu hỏi.
Hứa Dịch Dương lúc này mới ngước đầu khỏi vòng tay Diệp Thải Quỳ ……
Ánh mắt cậu doạ Diệp Thải Quỳ xám hồn, sao như sói đói vậy nè trời.
“Giờ tôi không cần nhẫn nại nữa, đúng không?” Anh hỏi.
Diệp Thải Quỳ theo bản năng nuốt nước miếng, hoá ra những phản ứng đó giờ của Hứa Dịch Dương đều tính là nhẫn nại à, hiện tại cậu ta mới giải thoát bản thân, hoàn toàn bộc lộ khát cầu của mình sao?
Ánh mắt Hứa Dịch Dương luôn luôn trực tiếp, trước nay anh luôn thẳng thắn với chính mình, muốn thì nói muốn, là của anh thì anh nhất định phải lấy được.
Giờ đây, Thải Thải là của anh.
Diệp Thải Quỳ thấy mình như chú cừu con trong chuồng, mà Hứa Dịch Dương là con sói đói to bự ghé mình trêи hàng rào sẵn sàng lao vào……
“Cậu nhìn tôi như vậy làm chi, đáng sợ quá à……”
Diệp Thải Quỳ chưa nói xong, Hứa Dịch Dương đã rướn tới, bế Diệp Thải Quỳ xoay người, đặt dưới thân anh, nâng mặt cô lên hôn xuống.
……
Diệp Thải Quỳ từ từ lạc lối trong nụ hôn nóng bỏng của Hứa Dịch Dương, được thúc đẩy bởi sự nhiệt tình của anh, cũng hấp tấp hơn.
Lột bỏ quần áo lạnh băng, đôi tay Diệp Thải Quỳ quấn lên cổ Hứa Dịch Dương, chủ động hôn lên bờ môi anh.
“Em là của anh rồi.”
Có dấu vết tàn nhẫn ẩn giấu trong giọng nói Hứa Dịch Dương.
“Thải Thải, em là của anh rồi.”
Anh cứ nhắc đi nhắc lại mãi, như muốn khắc sâu những lời này vào tiềm thức Diệp Thải Quỳ.
“Em sẵn sàng chưa?” Hứa Dịch Dương hỏi.
Đôi mắt anh bị ɖu͙ƈ vọng dày vò mà đỏ ngầu.
Diệp Thải Quỳ gật đầu.
Hứa Dịch Dương ôm chặt Diệp Thải Quỳ, thở hổn hển: “Anh ghen ghét, anh ích kỷ, anh chiếm hữu, em chịu được chứ?”
“Không sao cả, em không ngại đâu.” Giọng Diệp Thải Quỳ khản đặc, “Em mà yêu rồi cũng rất đáng sợ, bọn mình ai cũng không kém cạnh ai……”
“Thải Thải……”
Hứa Dịch Dương động tình gọi tên Diệp Thải Quỳ.
Thanh âm anh dịu dàng, nhưng động tác lại rất mạnh bạo……
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa rọi vào, căn phòng hơi tối tăm, mơ hồ phác họa ra những đường cong cơ thể rõ nét của Hứa Dịch Dương.
Diệp Thải Quỳ cảm xúc dâng trào, ướt đẫm bởi những nụ hôn anh trao từ trong ra ngoài……
“Kêu tên anh đi.”
“Hứa Dịch Dương……”
Thịt tươi dễ gây nghiện, vì chúng đầy sức sống, chưa bị năm tháng mài mòn.
Mọi thứ trêи người Hứa Dịch Dương đều băng băng về trước, từ thể xác đến tinh thần, ngay cả chuyện gối chăn cũng mạnh mẽ tích cực khiến người ta cảm nhận được cái đẹp của sự sống.
Tình ɖu͙ƈ dày vò, bọn họ điên cuồng khám phá lẫn nhau.
Ngôn ngữ luôn khó có thể miêu tả những tình cảm phức tạp, cách diễn đạt của nhân loại quá cằn cỗi để khắc hoạ cảm xúc quay cuồng của họ giờ phút này. Thế nên không cần hỏi lại, cũng không cần giải thích thêm.
Hãy dùng nụ hôn của ta tới biểu đạt, dùng cơ thể chúng ta bảy tỏ hết thảy.
Hứa Dịch Dương vứt bỏ khắc chế, lao vào như một con thú hoang phát tình, quờ quạng lung tung.
Cái hôn của anh như cắn xé, banh mở thân thể Diệp Thải Quỳ, dấn thân vào thám hiểm cơ thể cô.
Mà Diệp Thải Quỳ cũng đặt mình vào cuộc phiêu lưu táo bạo nhất trong đời, đó là hoàn toàn mở rộng lòng mình đón chào một người khác.
Cơ thể cô như bùng cháy từ trong ra ngoài, thiêu đốt lớp ngụy trang quyến rũ, đốt đi chín chắn lễ phép, đốt cháy lý trí mưu toan của cô.
Hứa Dịch Dương là một ngọn lửa lớn ập đến thế giới cô, thiêu rụi hoàn toàn những giả tạo, chỉ chừa lại một cô gái với bản năng trần trụi……
Hoan nghênh anh bước vào thế giới của em.
Nơi đó có một tâm hồn nồng nàn, hồn nhiên, lấp lánh ánh sáng rực rỡ, sức sống dai dẳng.
Diệp Thải Quỳ nghĩ, cô thật sự đang bất chấp tất cả.
Một lần yêu, dứt khoát, chẳng giữ lại gì, trao hết thảy cho người ấy.
Thế giới thật xa xôi.
Tôi chỉ cần,
cơn gió hoang dã nhất
và đại dương tĩnh lặng nhất.()
() Đây được trích từ bài thơ 《世界和我·第八个早晨》 của Cố ThànhTác giả có lời muốn nói: Ai nói lái xe(chuyện XX) giả nào? Tới xin lỗi tui coi!