Hứa Dịch Dương bị Diệp Thải Quỳ hỏi cho ngây người, có tí do dự, nhưng tâm tình bất đắc dĩ nhiều hơn.
“Chỉ muốn em ở bên tôi thôi.” Hứa Dịch Dương ấp a ấp úng.
……
Diệp Thải Quỳ thấy dáng vẻ bây giờ của Hứa Dịch Dương y chang mấy bạn nhỏ né chuyện ngủ trưa ở nhà trẻ ý……
“Tật xấu ỏn ẻn này của cậu càng ngày càng nặng đấy.” Diệp Thải Quỳ nói: “Buông tay mau.”
Hứa Dịch Dương ôm chặt Diệp Thải Quỳ, không buông.
“Thời gian bên em quá ít.” Hứa Dịch Dương lên án đầy vẻ tủi thân: “Tôi chỉ muốn ở bên em một tí, vậy cũng không cho hả?”
Diệp Thải Quỳ ăn mềm không ăn cứng, chỉ biết bó tay chịu trói.
Haizz, thôi quên đi.
“Rồi rồi, tôi ở bên cậu là được chứ gì…… Chẳng qua tôi không hay ngủ trưa đâu, chỉ nằm trêи giường lướt điện thoại thôi.”
“Ừm, em ở cạnh tôi là đủ rồi, làm gì cũng được hết.”
“Không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
“Không đâu. Bọn Đội đặc cảnh chúng tôi ngủ sâu cực, chúng nó ngáy tôi cũng không dậy được, em chơi điện thoại nào ảnh hưởng tới tôi chứ.”
Nói tới mức này, Diệp Thải Quỳ cũng không nỡ từ chối nữa, bèn thả túi trong tay: “Thế…… Chúng ta…… giờ ngủ nhé?”
Lời này thốt ra mới thấy có hơi xấu hổ, không biết sai trái chỗ nào.
Diệp Thải Quỳ hơi ngượng nghịu nhìn Hứa Dịch Dương, thế mà vẻ mặt Hứa Dịch Dương vẫn bình lặng, hình như không thấy có gì sai, buông Diệp Thải Quỳ ra: “Cả sáng túa mồ hôi, tôi đi tắm đây, lẹ lắm, em nằm trước nhé.”
Hứa Dịch Dương xoay người vào phòng tắm, Diệp Thải Quỳ chỉ đành buông hết đồ, định lên giường nằm.
Chả hiểu sao, Diệp Thải Quỳ thấy mình bồn chồn như tú nữ chờ thị tẩm thời cổ đại, cô càng ngày càng không hiểu nổi bản thân nữa, ba mươi tuổi đầu, ngủ trưa thôi mà, bẽn lẽn nỗi gì?
Nghĩ tới đây, Diệp Thải Quỳ nảy sinh tâm tình makeno, cởi áo khoác và giày rồi lên giường, suy tư một chút, thôi không cởi áo len.
Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường đơn, hai người ngủ chắc sẽ hơi chen chúc, Diệp Thải Quỳ rúc sâu vào trong, vừa chờ Hứa Dịch Dương, vừa nhìn cửa phòng tắm.
Tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Diệp Thải Quỳ khó dằn lòng nhớ tới tình huống lần trước trong nhà tắm với cậu ấy ……
Trêи người Hứa Dịch Dương quấn băng vải, cơ bắp căng chặt, một tay anh tách chân cô ra, ngang ngạnh hôn lên môi cô, mang theo chút mùi máu tươi, khiến người ta khó thở……
Hô hấp khó nén trở nên gấp gáp hơn, Diệp Thải Quỳ vội trở mình, đối mặt với mặt tường, cố tẩy sạch não.
Trước mắt là màu tường trắng tinh, Diệp Thải Quỳ rối loạn nghĩ, Hứa Dịch Dương chắc được ông trời phái tới hành hạ cô.
Căng mắt không được, nhắm hai mắt cũng không xong, Diệp Thải Quỳ chỉ đành lấy điện thoại ra nghịch.
Diệp Thải Quỳ đó giờ không thường dạo newsfeed, nhưng giờ cô phải lướt nó, thờ ơ nhìn sơ, chỉ muốn dời chú ý, làm bộ mình đây rất bận rộn.
Hai năm này cô đã cắt liên lạc với bạn bè cũ, lần trước mở ra cũng vì xem Hứa Dịch Dương đăng gì, hôm nay mới là lần đầu tiên cô nghiêm túc dạo feed.
Vòng bạn bè thật là một chốn lạ kỳ, năm tháng êm đềm, thế gian an yên, phô bày mặt ngoài tràn ngập phồn hoa giả tạo hoặc muốn thể hiện những ý niệm tích cực vượt tầm trái đất.
Diệp Thải Quỳ nhìn tường của một vị bạn già trước đây, người đó đang ngồi ở một nhà hàng sao Michelin tại Florencia.
Diệp Thải Quỳ vẫn luôn có hứng thú với món ngon, cô lướt ảnh, học hỏi cách thức bày đĩa của họ, định hỏi vài câu, nhưng ngẫm lại mình lâu rồi không xuất hiện, đành thôi.
Đang muốn thoát ra, lại nghe tiếng mở cửa phòng tắm.
Một phát trượt tay, Diệp Thải Quỳ bất cẩn ấn like.
Bỗng nhiên hết hồn, Diệp Thải Quỳ luống cuống muốn hủy cái like vừa rồi, nhưng lúc này Hứa Dịch Dương đã tới mép giường.
Tim đập thình thịch, Diệp Thải Quỳ đơ người, vội vã đi lướt vòng bạn bè, tiếp tục giả vờ chăm chú nhìn di động, cố gắng che dấu vẻ hoảng hốt.
Sao giống gái lớn mới biết yêu vậy nè trời……
Hứa Dịch Dương thấy Diệp Thải Quỳ đưa lưng về phía mình chơi điện thoại cũng không nói gì, xốc chăn, trực tiếp leo lên giường chui vào, vô cùng tự nhiên vươn tay ôm eo Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ thấy lưng mình hừng hực, tay khựng lại, hắng giọng, làm bộ bình tĩnh hỏi: “Tắm xong rồi à? Miệng vết thương không sao chứ?”
“Không sao đâu, khép miệng lâu rồi.”
“Ờ, còn trẻ nên lành nhanh. Mau ngủ đi” Diệp Thải Quỳ nói.
“Ừm, không phải đang ngủ đây à?”
……
Diệp Thải Quỳ chỉ thấy thẹn đến mức muốn đâm đầu vào tường, cô hoàn toàn ngáo ngơ mà.
Sao đây ta, sao hồi hộp vậy nè trời?
Diệp Thải Quỳ thấy mặt mình nóng bừng, không biết vì ngại ngùng hay do nóng, trêи người rịn mồ hôi, hối hận ban nãy không cởi áo khoác luôn cho rồi, giờ cả người dinh dính, muốn nhúc nhích mà không dám, đành nằm nghiêng một cách cứng ngắc, như nằm trêи bàn chông.
Chẳng bao lâu phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Hứa Dịch Dương.
Ngủ rồi á?
Đúng là trai trẻ, nói ngủ là ngủ liền.
Thấy Hứa Dịch Dương đã vào giấc, Diệp Thải Quỳ mới nhẹ cả người, sợ đánh thức cậu, nên mãi không dám nhúc nhích tẹo nào.
Tay cầm di động tê tê, cô cẩn thận đặt điện thoại dưới gối, thân mình cứng đờ, sau đó banh mắt nhìn mặt tường trắng tinh.
Diệp Thải Quỳ nhẩm tính, nhắm chừng qua nửa tiếng, lấy di động xem mới hay chỉ có năm phút……
Dày vò quá đi.
Sao trước đây không biết Hứa Dịch Dương biết cách hành hạ người ta vậy nhỉ?
Diệp Thải Quỳ đành nhắm mắt, dù không hay ngủ trưa cũng phải ép mình chợp mắt, bằng không cứ trợn tròn vầy mệt chết cô à?
Không biết có phải bị nhịp thở của Hứa Dịch Dương thôi miên, hay do ban nãy thần kinh quá căng chặt giờ chợt được thả lỏng nên thấy mơ màng, Diệp Thải Quỳ cũng thấy hơi buồn ngủ, ý thức dần mơ hồ, mê mang thϊế͙p͙ đi.
Ngay lúc Diệp Thải Quỳ mơ màng vào giấc, Hứa Dịch Dương luôn ôm cô từ phía sau, hô hấp đều đều bỗng lên tiếng.
“Tôi ngủ không được.” Hứa Dịch Dương nói.
……
Diệp Thải Quỳ đột nhiên mở bừng mắt, tỉnh táo ngay tức thì.
“Tôi cứ tưởng cậu ngủ lâu rồi.” Diệp Thải Quỳ kinh ngạc hỏi.
“Chưa đâu.” Hứa Dịch Dương dừng chút rồi nói: “Ngủ không được.”
Lòng ôm Diệp Thải Quỳ, Hứa Dịch Dương thế quái nào có thể ngủ được?
Hứa Dịch Dương cảm thấy Thải Thải đánh giá anh quá cao, tâm tình anh chộn rộn, không tài nào ngủ được, đầu óc toàn nghĩ đâu đâu.
“Tôi làm cậu khó ngủ à?” Diệp Thải Quỳ lúng túng hỏi.
“Đúng vậy.”
Diệp Thải Quỳ nào ngờ Hứa Dịch Dương nhận cái rụp, không có tí khách sáo nào với cô.
……
“Thế tôi đi trước vậy, chiều cậu còn buổi huấn luyện mà, mau ngủ đi.”
Diệp Thải Quỳ định nhấc mình, song cánh tay còn chưa chống lên đã bất ngờ bị đè lại.
Hứa Dịch Dương rời khỏi người Diệp Thải Quỳ, trở mình đè lên người cô, đôi tay anh gắt gao ghìm giữ hai tay Diệp Thải Quỳ, giam cầm cô chặt chẽ, không để cô trốn thoát.
“Cậu làm gì đấy?”
Diệp Thải Quỳ nhìn Hứa Dịch Dương, chỉ thấy đôi mắt anh rạo rực nhìn mình chằm chặp không chút giấu giếm, thản nhiên bày tỏ nỗi khát vọng của mình……
“Thải Thải ơi……” Hứa Dịch Dương ấm ách, “Tôi chịu không nổi.”
……Tác gỉa có lời muốn nói: Hôm nay chắc sẽ có thêm chương nữa