Khi ảnh được xuất ra, Diệp Thải Quỳ rất hài lòng, hỏi Hứa Dịch Dương: “Cậu thấy sao?”
Hứa Dịch Dương nhận ảnh chụp.
Bức ảnh đăng kí có nền màu đỏ trông rất hoan hỉ, anh và Diệp Thải Quỳ kề sát nhau, bả vai hai người khẽ chạm, Diệp Thải Quỳ cười dịu dàng, tuy biểu cảm Hứa Dịch Dương nghiêm túc nhưng ánh mắt anh mềm mại, rất ra dáng có trách nhiệm.
“Chúng ta nhìn xứng đôi ghê.” Diệp Thải Quỳ nói.
“Còn không phải sao!” Nhϊế͙p͙ ảnh gia ở một bên nịnh nọt: “Nam đẹp trai nữ xinh gái, vừa thấy chính là cưới vì yêu, quá xứng đôi.”
Diệp Thải Quỳ sững người, lúng túng cười, liếc nhìn Hứa Dịch Dương đang cười rạng rỡ, không nói gì thêm.
Rõ ràng bọn họ nào có phải vì yêu mới cưới, thế mà nhϊế͙p͙ ảnh gia vuốt ʍôиɠ ngựa lại chộp hụt xuống đùi ……
Hứa Dịch Dương cười hớn hở với nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Cảm ơn nhé, tôi thích lắm.”
Nói xong anh trực tiếp đem ảnh chụp cất vào túi.
“Ấyyy~, cậu làm gì đấy?” Diệp Thải Quỳ nói: “Còn chưa cắt mà.”
“In thêm bản nữa, tôi giữ cái này.”
“Giữ cái này làm chi?” Diệp Thải Quỳ không thể hiểu được: “Về sau không cần đâu, kết hôn chỉ dùng một tấm mà thôi.”
“Giữ lại đến lúc không có gì làm thì lấy ra xem mà.” Hứa Dịch Dương nói.
……
Diệp Thải Quỳ nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Thợ chụp vừa in ảnh vừa trêu ghẹo: “Ai da, ảnh đăng ký có gì đâu mà đẹp, không bằng tới chỗ tôi chụp ảnh cưới, khẳng định còn chụp xịn hơn nữa!”
Hứa Dịch Dương lập tức nhìn Diệp Thải Quỳ đầy chờ mong, có vẻ rất thích thú.
Diệp Thải Quỳ lườm, lôi kéo cậu thì thầm: “Tôi thấy hay là thôi đi, phiền lắm…… Loại ảnh cưới này quá giả tạo, hai chúng ta vẫn nên giản lược đi……”
Hứa Dịch Dương hơi thất vọng, nhưng anh luôn vẫn lấy ý kiến Thải Thải làm chủ, đành mất mát gật đầu.
Xem ra chỉ có tấm ảnh đăng kí này, nhất định phải giữ kĩ mới được.
Diệp Thải Quỳ nhìn biểu cảm uất ức của Hứa Dịch Dương, buồn cười hỏi: “Tủi thân lắm à?”
“Hơi hơi ……” Hứa Dịch Dương ra vẻ đáng thương.
Diệp Thải Quỳ bật cười, thật là,phụ nữ thường bị ám ảnh bởi ảnh cưới, sao đàn ông cũng thế vậy?
Nhưng nhìn Hứa Dịch Dương thế này, cô chỉ thấy khổ não, đành bất lực nói: “Thời điểm chúng ta làm lễ kết hôn thì tìm nhϊế͙p͙ ảnh gia giỏi chút, chụp nhiều nhiều ảnh được không?”
……
Hứa Dịch Dương sững người, ngẩng phắt đầu nhìn Diệp Thải Quỳ.
“Chúng ta sẽ làm lễ cưới sao?” Hứa Dịch Dương kinh ngạc hỏi.
“Không làm à? Tôi thì không sao cả……” Diệp Thải Quỳ nghi hoặc: “Tôi cho rằng ông nội cậu sẽ muốn cậu tổ chức hôn lễ, dù sao phía người lớn rất hay để ý các loại nghi thức mà. Nếu cậu không muốn làm, chúng ta có thể……”
“Làm chứ!” Hứa Dịch Dương nói không chút do dự, cả gương mặt tràn đầy ý cười: “Tôi muốn tổ chức, vô cùng muốn.”
Diệp Thải Quỳ cười rộ lên, nhẹ nhàng nói: “Ừ, cậu vui là được.”
……
Nhϊế͙p͙ ảnh gia đứng một bên nhìn đối thoại của đôi vợ chồng sắp cưới, cảm thấy hơi sai sai.
Ầy, biết sai chỗ nào rồi……
Cô dâu chú rể lấy nhầm kịch bản thì phải?
Rời khỏi tiệm chụp ảnh, hai người đi về hướng bãi đỗ xe.
Đây là phố đi bộ không thể dừng xe, cho nên phải đi một đoạn.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, lại là buổi sáng, trêи đường không có bóng ai, ven lề có vài cửa hàng áo cưới, một trong số đó là chi nhanh duy nhất của một nhãn hiệu nổi danh nước ngoài ở Trung Quốc.
Hứa Dịch Dương nhìn thấy tiệm áo cưới thì mắt sáng như đèn pha.
Diệp Thải Quỳ nhìn bộ dáng này của anh quả thực buồn cười, không ngờ xưa nay đội trưởng Hứa thường nghiêm túc lại lén chất chứa tâm hồn thiếu nữ á, vậy mà nhìn áo cưới mắt sáng rực.
“Thải Thải, chúng ta vào xem chút được không?” Hứa Dịch Dương hưng phấn hỏi: “Còn lúc nữa mới đến giữa trưa, em không gấp nhỉ?”
“Tôi đúng là không vội, nhưng cửa tiệm này cần hẹn trước, hôm nay đi vào cũng đâu thể thử.”
“Chúng ta vào đặt trước, lần sau tôi lại đưa em tới thay.”
Hứa Dịch Dương lôi kéo Diệp Thải Quỳ vào cửa hàng áo cưới.
Nhân viên cửa hàng ra tiếp đãi, đang muốn dò hỏi cô dâu, Hứa Dịch Dương đã mở miệng trước.
“Chúng tôi muốn đặt hẹn thử áo cưới.” Hứa Dịch Dương mừng ra mặt: “Hôm nay không có chiếc nào có thể thử sao? Tôi thấy bên này nhiều bộ trắng này, chúng tôi có thể chi thêm phí thử.”
Nhân viên nhìn thấy thái độ nhiệt tình này của chú rể, không khỏi hâm mộ nhìn thoáng qua Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ ngượng ngùng cười, kéo kéo Hứa Dịch Dương, thấp giọng nói: “Này, cậu kiềm chế chút đi.”
Cô nhân viên cười nói: “Sáng nay không có khách, để tôi hỏi quản lý, nếu quản lý đồng ý có thể để hai người thử.”
“Thật tốt quá, vậy làm phiền cô rồi.”
Nhân viên đi hỏi quản lý, Hứa Dịch Dương lập tức đứng bên cạnh chọn áo cưới.
Thải Thải của anh đẹp như vậy, nhất định mặc bộ nào cũng đẹp.
Hứa Dịch Dương chỉ hận thời gian không trôi nhanh hơn, để anh sớm cưới Thải Thải thì tốt biết mấy……
“Cô Diệp?!”
Đang lúc Diệp Thải Quỳ tươi cười nhìn Hứa Dịch Dương chọn áo cưới, bỗng nhiên nghe được có người gọi mình.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc âu phục kèm váy bước xuống lầu, là quản lý của cửa hàng áo cưới.
Người quản lý hứng khởi bước xuống, kϊƈɦ động nói với Diệp Thải Quỳ: “Tôi còn tưởng là nhận sai người đấy, thật đúng là cô!”
Diệp Thải Quỳ sửng sốt, nhận ra người tới là ai. Cô không ngờ năm đó nhân viên giúp cô thử áo cưới vậy mà vẫn làm ở đây, càng không ngờ giữa nhiều khách hàng, vị quản lý này vẫn còn nhớ rõ cô.
“Cô Diệp còn nhớ tôi chứ?”
Diệp Thải Quỳ gật đầu, mỉm cười: “Tôi đương nhiên nhớ rõ quản lý Tô rồi.”
Quản lý Tô nhiệt tình nói: “Haizz, tôi biết thể nào cô và anh Tưởng sẽ kết hôn mà, anh Tưởng mấy hôm trước mới đến đây thanh toán phí gửi áo cưới, bảo rằng không chừng sắp dùng tới, không ngờ hôm nay cô đã đến. Áo cưới của cô đặt trêи lầu, hôm nay muốn thử không ạ?”
Vẻ mặt Diệp Thải Quỳ xấu hổ, không dám nhìn Hứa Dịch Dương.
Nhưng mà chuyện xấu hổ hơn còn ở phía sau……
Quản lý Tô lại hỏi: “Hôm nay saa anh Tưởng không tới?”
Diệp Thải Quỳ bình tĩnh, kéo Hứa Dịch Dương đứng cách đó không xa đến bên mình, giới thiệu với quản lý Tô: “Tôi và anh Tưởng đã chia tay, đây là chồng sắp cưới của tôi, chúng tôi sắp kết hôn.”
……
Sợ nhất là không khí bỗng chốc im bặt, Diệp Thải Quỳ không muốn nhớ tới sau đó họ đã nói gì, dù sao cũng là một cuộc trò chuyện khó xử, tất cả đều cố làm bộ trấn tĩnh.
Diệp Thải Quỳ thật sự không nói tiếp được gì nữa bèn mau chóng lấy cớ rồi lôi kéo Hứa Dịch Dương rời đi.
Cả hai trầm mặc trở về bãi đỗ xe, một đường ai nấy đều không mở lời.
Lòng Hứa Dịch Dương bị đè nén, còn Diệp Thải Quỳ nghĩ về tâm sự của riêng mình, không chú ý tới thái độ Hứa Dịch Dương không thích hợp.
Diệp Thải Quỳ không ngờ Tưởng Thiên Thắng vậy mà vẫn giữ kiện áo cưới kia, không chỉ giữ lại, còn định kỳ tới cửa hàng áo cưới trả phí lưu trữ.
Cô luôn cho rằng Tưởng Thiên Thắng không xem chuyện hôn nhân là việc to tát, chỉ có bản thân đơn phương nhiệt tình.
Thậm chí Diệp Thải Quỳ ngỡ rằng Tưởng Thiên Thắng đã quên cô từ lâu, nói không chừng đã sớm bắt đầu cuộc đời mới, có mối tình mới. Không ngờ anh ta lại nói với nhân viên cửa hàng rằng bọn họ sắp dùng đến áo cưới kia.
……
Xe dừng trước cửa “Mặt Trời Nhỏ”, Diệp Thải Quỳ hoàn hồn, cởi đai an toàn định xuống xe.
“Buổi tối cậu có đến dùng cơm không?” Diệp Thải Quỳ thuận miệng hỏi: “Có muốn tôi chuẩn bị cơm chiên cho cậu không?”
Hứa Dịch Dương nín thinh.
“Sao thế?”
“Em hối hận rồi sao?” Hứa Dịch Dương nhìn chăm chú Diệp Thải Quỳ, đột nhiên hỏi.
“Hả?” Diệp Thải Quỳ ngơ ngác, hỏi: “Hối hận cái gì?”
Hứa Dịch Dương trầm mặc vài giây, sau đó trầm giọng hỏi: “Phát hiện anh ta vẫn một lòng yêu em, em hối hận?”
Diệp Thải Quỳ bị hỏi đến sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Thải Thải, nếu em hối hận, vậy thì không cần phải gả cho tôi, giờ em hối hận vẫn kịp.” Hứa Dịch Dương nghiêm túc nhìn Diệp Thải Quỳ, ngữ khí bình tĩnh, không chút cảm xúc, “Em không cần phải trả lời tôi vội, em cứ suy nghĩ đi.”
Thấy Thải Thải không nói gì Hứa Dịch Dương cũng không cố hỏi nữa, xuống xe thay cô mở cửa.
“Buổi tối tôi lại đến đây đón em……”
“Được, tôi chờ cậu.”
Diệp Thải Quỳ xuống xe, nhìn theo xe Hứa Dịch Dương rời đi, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang.
Cô hối hận sao?
Hẳn là không.
Nhưng lòng cô một chút dao động cũng không có ư? Chỉ sợ cô cũng không thể thề thốt mình không còn cảm xúc gì với Tưởng Thiên Thắng, dù sao đó cũng là người đàn ông mà cô đã từng yêu sâu đậm ……
Định mệnh thật tréo ngoe, người đến không đúng lúc, thì hết thảy đều sai.
……
Quay lại nhà hàng, nhóm nhân viên đang bận rộn.
Diệp Thải Quỳ có kinh nghiệm quản lý phong phú, trước đây công ty nhiều người mà cô vẫn có thể kiểm soát được, huống chi là loại quán ăn nhỏ này.
Bởi vì nhân viên được đào tạo bài bản, nên ngay cả khi cô không có mặt thì mọi người vẫn có thể xử lý ổn thoả, không cần cô phải nhọc lòng.
Thấy mọi người không cần mình, Diệp Thải Quỳ hôm nay quyết định tự cho bản thân ngày nghỉ.
Diệp Thải Quỳ bắt xe, đi đến trung tâm tài chính phía bắc thành phố.
Nơi đó có toà nhà cao nhất cả nước, có vô vàn ngân hàng và các tập đoàn tài chính, là nơi tụ hội tinh anh của ngành. Một quyết định nhỏ trêи bàn làm việc cũng có thể thay đổi cuộc đời của hàng triệu người.
Đó là nơi giàu có nhất, cũng là nơi tội lỗi nhất, đẫm máu nhất thành phố, nơi Diệp Thải Quỳ từng sinh sống……
Diệp Thải Quỳ đi đến trước một tòa nhà lớn.
Đấy đã từng là cao ốc của một công ty điện nổi tiếng, giờ bị bán đi, chuyển đổi thành toà nhà văn phòng chuẩn A(), với hàng loạt công ty lớn nhỏ bên trong.
() Nguyên văn A写字楼, hay A office building, có tiêu chuẩn nhất định, tương tự như xếp hạng năm sao của khách sạn.
Cái được gọi là A đề cập đến A thông minh, bao gồm:
OA: Office Automatic system, viết tắt của Office Automation: hệ thống tự động hoá VP
CA: Communication Automation System, viết tắt của Communication Automation: hệ động hoá thông tin liên lac
FA: Fire Automation System, viết tắt của Fire Automation: hệ thống tự động hoá chữa cháy
SA: Security Automation System, viết tắt của Security Automation: hệ thống tự động hoá an ninh
BA: Building Automation Control systemviết tắt của Building Automation: hệ thống tự động hoá toà nhà
Trước cửa người tới người lui, Starbucks dưới lầu chen đầy khách hàng, thoạt nhìn buôn bán phát đạt.
Toà nhà điện khí Vĩnh Phát, hiện tại gọi là cao ốc Vĩnh Phát.
Vụ đánh cược điện khí Vĩnh Phát đến nay vẫn là trường hợp được bàn tán nhiều nhất trong giới tài chính trong nước. Đó là cú đột phá rực rỡ nhất trong đời Diệp Thải Quỳ, là thương vụ thành công nhất mà cô xử lý, cũng trở thành tác phẩm chia tay của cô trong ngành này.
Một công ty đứng vững vị trí thứ hai trong ngành sản xuất điện, vì không đủ vốn niêm yết đã ký kết một bản thoả thuận đánh cược với nhóm đầu tư do Tưởng Thiên Thắng, Diệp Thải Quỳ dẫn dắt, cuối cùng mất quyền sở hữu công ty.
Một tập đoàn to lớn bị tách ra thành nhiều bộ phận rồi bán đi nhằm tối đa hoá lợi nhuận từ vốn.
Hàng chục nghìn nhân viên thất nghiệp, người sáng lập tập đoàn bị đuổi ra khỏi nhà, đội ngũ quản lý đổ máu vì vốn liếng, ngành công nghiệp vì sinh kế cơ bản của người dân lại trở thành vật hi sinh trong trò chơi tiền tài……
Đây là ván bài thành công nhất cũng là nỗi ân hận nhất của Diệp Thải Quỳ..
Tư bản đến với thế giới, khiến sự dơ bẩn chảy xuôi trong từng mạch máu, từng lỗ chân lông đều tản ra hơi thở khát máu.
Giờ đây Diệp Thải Quỳ rời cuộc chơi, mỗi ngày rửa tay nấu canh, nhưng đã có khi, đôi tay mảnh khảnh của cô đã từng nhuốm máu tư bản, tội ác chồng chất, không thể tha thứ.
Diệp Thải Quỳ nhận cuộc gọi từ Tưởng Thiên Thắng.
“Em đến rồi sao?” Tưởng Thiên Thắng hỏi.
“Tới rồi, chúng ta gặp ở đâu?”
“Anh tạm thời đang họp, em chờ anh chút được không?” Tưởng Thiên Thắng áy náy: “Em trực tiếp tới công ty, ở phòng khách chờ anh tí, trợ lý vẫn là Zoe, em tìm cô ấy là được. Chờ anh mười lăm phút thôi, vị khách này có hơi phiền phức, anh đuổi được sẽ đến tìm em.”
Đoạn hội thoại quen thuộc làm sao, nhưng hôm nay cô đã không còn vì sự chậm trễ này mà bực tức nữa.
“Không cần, tôi chỉ tiện đường đến gặp anh, anh cứ lo việc mình trước đi, chúng ta hẹn lại ngày khác.”
Cúp máy, Diệp Thải Quỳ thở phào một hơi, thật tốt.
Đường phố đầy những kẻ áo mũ chỉnh tề, tới lui vội vã, hoặc cầm vội cặp công văn, hoặc là vừa đi vừa tranh thủ gọi cuộc họp hội nghị..
Thế giới này biến ảo khôn lường mà nơi đây càng thay đổi nhanh hơn, nhưng từ một khía cạnh nào đó, chốn này chả đổi thay gì.
Cô cũng từng là một trong số đó, nhưng vết sẹo dễ lành nỗi đau chóng quên, nếu chưa từng nếm trải khổ đau của thế gian, làm sao biết được bình đạm mới đáng quý?
Diệp Thải Quỳ nghĩ, cô không hối hận.
Vội vàng cả đêm, nhà hàng “Mặt Trời Nhỏ” mới đóng cửa.
Diệp Thải Quỳ hãy còn bận rộn trong bếp, ngó số nguyên liệu còn lại, nghĩ xem nên làm món gì cho Hứa Dịch Dương tối nay.
Trong khi xắt rau, Diệp Thải Quỳ suy nghĩ chốc lát nên nói gì khi anh tới.
Giờ cô muốn cùng cậu kết hôn, lấy được hộ khẩu, kinh doanh tốt quán ăn này, tận hưởng cuộc sống gia đình bình dị.
Thật vất vả mới thoát khỏi tháng ngày quá khứ, cô không muốn quay đầu lại, Tưởng Thiên Thắng không thích hợp với cô, cuộc sống mà y và cô theo đuổi đã sớm khác biệt, cố ở bên nhau chỉ làm đối phương thống khổ.
Nếu nói hôm nay cô đã có một hồi dao động tại cửa hàng áo cưới, hiện giờ cô đã suy nghĩ rành mạch.
Diệp Thải Quỳ thấy hơi áy náy, cô thật sự không phải một đối tác tốt, để “Phía đối tác” Hứa Dịch Dương thường xuyên bất an, hôm nay phải cho anh ăn thuốc an thần mới được.
Nấu xong đồ ăn, Diệp Thải Quỳ để nhân viên đều về nhà hết, một mình chờ Hứa Dịch Dương.
Anh nói hôm nay sẽ đón cô về nhà nên khẳng định sẽ tới.
Diệp Thải Quỳ đọc sách trong lúc chờ, nhưng đợi đến hơn mười hai giờ vẫn không thấy Hứa Dịch Dương, nhắn WeChat cũng không trả lời……
Trong lòng bồn chồn.
Diệp Thải Quỳ gọi mấy cuộc, bên kia không bắt máy.
Hứa Dịch Dương không phải người vô duyên vô cớ bỗng dưng biến mất, càng không phải người nói chuyện không giữ lời.
Diệp Thải Quỳ nghĩ tới nghĩ lui, lục tìm thông tin liên lạc, tìm được những số bạn-tốt trong đội đặc cảnh ngày đó đã thêm, lướt đến Wechat đội phó, hỏi tình huống Hứa Dịch Dương, bảo rằng liên hệ anh không được nên có chút lo lắng.
Bên kia mau chóng nhắn lại.
“Chị dâu, đội trưởng chúng tôi vào bệnh viện rồi! Anh ấy không cho chúng tôi liên lạc với chị, chị mau đến xem đi.”Tác giả có lời muốn nói: Các bạn nhỏ đọc truyện, cho tôi thấy đôi tay các bạn đi!
Daisy: Ai còn đọc truyện này, put your hands up coiiiii