Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thải Quỳ dở khóc dở cười, chú chó săn nhỏ còn rất nhạy bén đấy, không hổ là đặc cảnh, năng lực điều tra mạnh thế mà……
“Có vấn đề gì không?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
Hứa Dịch Dương buồn phiền, nhưng nghĩ bản thân làm gì có lập trường đi hỏi quá khứ Thải Thải chứ, chỉ rầu rĩ buồn thiu: “Không có……”
Biểu cảm này chọc Diệp Thải Quỳ bật cười.
“Em lại cười tôi.” Hứa Dịch Dương nhíu mày.
“Bởi vì thấy cậu là vui đó.” Diệp Thải Quỳ cười tủm tỉm.
Đây là sự thật, thấy mặt Hứa Dịch Dương đã khiến Diệp Thải Quỳ cảm thấy vui vẻ ngay, bởi vì khí chất của cậu làm cô hào hứng, tinh khôi dung dị, ngay thẳng hướng về phía trước, an toàn đáng tin cậy.
Phụ nữ tuổi băm đã không còn giống như khi thiếu nữ, thích những thứ tình cảm mãnh liệt chết đi sống lại, dần dà, cô nhận ra rằng, dễ có người làm bạn đau, hiếm có người khiến bạn cười.
Gặp được một người có thể làm tâm tình bạn thả lỏng thật sự rất đáng trân quý.
“Được rồi, nhanh vào nhà đi, đứng mãi ở cửa không thấy lạnh à?”
Diệp Thải Quỳ kéo Hứa Dịch Dương vào phòng, ấn cậu ngồi trước bàn cơm.
“Hôm nay dậy trễ, làm vài món đơn giản, cậu ăn trước đi, tôi còn mang thêm hai chén canh lên.”
Hứa Dịch Dương nhìn bữa sáng trêи bàn, tự hỏi nhiêu đây đã đơn giản thì thế nào mới tính là phong phú?
Diệp Thải Quỳ quay lại, thấy Hứa Dịch Dương còn chưa động đũa, nghi hoặc hỏi: “Sao còn chưa ăn?”
“Không biết nên ăn từ món nào trước.” Hứa Dịch Dương thành thật nói.
Diệp Thải Quỳ bật cười, đặt canh trước mặt cậu, nói: “Vậy uống trước miếng canh đi.”
Hứa Dịch Dương thực sự nghe lời Diệp Thải Quỳ nói, cúi đầu uống canh.
Diệp Thải Quỳ nhìn lên bàn, trước tiên gắp cho cậu mấy cái cảo chiên hoa tuyết(), sau đó lấy miếng bánh kếp hành() gói với giăm bông, dưa chuột, thịt gà xé, cuộn lại rồi đưa cho cậu.
() Nguyên văn 冰花煎饺/ Bīnghuā jiān jiǎo/, theo mình tìm hiểu thì món này siêu dễ:v Các bạn có thể mua loại cảo đông lạnh hoặc làm sẵn, xếp đủ vào chảo đáy ngang, rót vào ít dầu, thêm nước sâm sấp, đậy nắp đun nhỏ trong - phút. Sau đó cảo cơ bản đã chín, mở nắp cho bay hết hơi nước. Chuẩn bị một chén gồm thìa bột ngô, ít muối, thìa nước, khuấy đều, đổ vào chảo cảo đang chiên. Đến khi nghe mùi thơm, thấy cảo chiên màu vàng rụm, vỏ giòn là được. Khi lấy ra thì lật ngược lên dĩa. Vỏ cảo chiên giòn sẽ nhìn giống hoa tuyết.
() Nguyên văn 葱油饼/ Cong you bing/: bánh kếp hành lá, các bạn có thể search cụm “Scallion pancakes” để biết cách làm. Bánh này chủ yếu khó ở tạo hình thôi nên viết ra thì dài. Trang có cách tạo hình ‘ăn gian’ khá hay, nhưng tiếng Trung hehe =))
–
Cảo chiên hoa tuyết
–
Bánh kếp hành
Hứa Dịch Dương tiếp nhận cuộn bánh kếp hành Diệp Thải Quỳ đưa, cắn từng miếng từng miếng lớn, Diệp Thải Quỳ ôm mặt nhìn cậu, trêи mặt ý cười vui tươi, sao lại có cảm giác bản thân đang nuôi thú cưng ấy nhỉ.
Trong lòng ấm áp, Diệp Thải Quỳ bị lây nhiễm nhờ Hứa Dịch Dương, không nhịn được ăn nhiều hơn.
Cô nhớ đến ngày xưa sáng sớm mỗi ngày cùng người nhà dùng bữa, mẹ làm bánh xuân(), mì lạnh(), bánh xếp(), bánh bao() nóng hầm hập và cháo, cải chua và đậu que muối nhà làm, canh sườn hầm qua đêm ăn với mặt phiến()……
() Nguyên văn 春饼 /chūnbǐng/, tạm dịch là “Bánh xuân”. Như kiểu bánh cuốn với rau củ, kèm thịt băm, có thể thêm trứng chiên xắt sợi theo ý thích.
() Nguyên văn /Liáng miàn/, mì này thì có nhiều cách làm rất đa dạng, các bạn cứ search “Liang mian” tìm hiểu thêm tại nhá
() Nguyên văn / jiǎozi/: cảo tử, đôi chỗ gọi là bánh xếp, một số nơi của nước mình gọi là “bánh chẻo”(?), thường ăn hấp, nhưng nếu ăn kèm nước dùng thì gọi là “sủi cảo”, nói chung món này khá đa dạng nhân gói, cách gói, đến cách chế biến.
() Nguyên văn /bāozi/: bánh bao. Ngoài lề, có cô bác nào biết nhà hàng Baozi không? Lấy từ chữ này đó
() Nguyên văn 面片 /miàn piàn/, mình dịch tạm là “mặt phiến”, nếu tên khác tại nước mình thì mọi người góp ý nhá. Đây là một loại mì cắt nổi tiếng ở các tỉnh phía bắc Trung Quốc như Tân Cương, Thiểm Tây,.. Bột trộn, lên men, cán dẹp rồi cắt thì các miếng vuông cỡ đầu ngón tay.
–
Bánh xuân
–
Mì lạnh
–
Cảo tử
–
Bánh bao
–
Mặt phiến
Ăn no mặc ấm, đeo cặp sách, hôn mẹ rồi được bố cõng xuống nhà đi học.
……
Đã bao lâu rồi không có được niềm hạnh phúc và sự thoả mãn giản đơn như thế?
Diệp Thải Quỳ chợt nhận ra mình thực sự không đòi hỏi gì nhiều.
Đã từng dốc sức làm việc, không dám dừng lại một giây nào, để rồi nhận ra thế giới biến đổi vùn vụt, kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thấy hài lòng thoả dạ, chỉ biết rằng mình phải xông về phía trước, không, là không ngừng chạy về phía trước, như thể nếu bạn dừng lại thì xong đời.
Nhưng cớ sao phải tiến về trước? Chưa ai nghĩ tới. Chỉ biết rằng ai nấy xung quanh bạn đều đang liều mạng, mọi người nỗ lực phấn đấu làm việc, không phải bạn muốn dừng là có thể đình chỉ, đám đông sẽ đẩy bạn đâm đầu.
Tiền vĩnh viễn kiếm không đủ, công việc làm mãi không xong, không dám ăn no vì sợ eo có mỡ thừa, luôn sợ bản thân chưa hoàn hảo, sợ mình bất cẩn sẽ bị tụt hậu với xu thế thời đại.
Hiện tại, Diệp Thải Quỳ bỗng cảm thấy cuộc sống trước đây thật vớ vẩn, nhìn như tích cực hướng về tương lai theo đuổi thành công trong miệng người đời, hoá ra lại đánh mất tính chân thật của cuộc sống.
Kì thật cho tới nay, thứ cô muốn nhất chỉ là mỗi sớm thức giấc, vô tư ăn sáng, ăn đến no ấm, thế thôi……
Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu có ai đó có thể cùng cô chia sẻ nỗi ấm áp này.
……
Diệp Thải Quỳ cuốn thêm cho Hứa Dịch Dương một cuộn bánh rán hành.
Cô đặt cái gì trước mặt, Hứa Dịch Dương đều sẽ ăn cái đó.
“Ăn ngon không?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
Hứa Dịch Dương gật đầu ngay tắp lự.
“Vậy……” Diệp Thải Quỳ do dự song vẫn hỏi: “Nếu không về sau chúng ta ăn sáng cùng nhau nhé.”
……
Hứa Dịch Dương đột nhiên ngừng ăn nhìn về phía Diệp Thải Quỳ, sủng sốt.
Diệp Thải Quỳ vội giải thích: “Ý tôi là…… sau khi kết hôn, không phải chúng ta sẽ sống cùng nhau sao? Dù sao mỗi ngày tôi cũng tự làm cơm sáng, không bằng……”
Cô chưa dứt lời, Hứa Dịch Dương đã giành trước.
“Được.” Hứa Dịch Dương như thể sợ Diệp Thải Quỳ đổi ý nên vội vàng nói: “Chúng ta nói rồi đấy, về sau mỗi ngày ăn sáng chung. Em nấu cơm, tôi rửa chén.”
Diệp Thải Quỳ cười, gật đầu.
Hứa Dịch Dương cũng tươi cười, sau đó vui vẻ cúi đầu cắn to miếng bánh.
Thải Thải hình như chịu thân cận với anh hơn rồi.
Ăn sáng xong, hai người chuẩn bị đi chụp ảnh đăng ký kết hôn.
Diệp Thải Quỳ đi đến phòng giữ quần áo chọn giày.
Hứa Dịch Dương đi theo ngắm nghía, hầu như không ngạc nhiên, nơi này trừ hai đôi giày thể thao ở ngoài, còn lại toàn bộ đều là giày cao gót, chất đầy một vách tường, hơn nữa trông không có đôi nào dễ mang.
Hứa Dịch Dương cau mày nghiêm túc hỏi: “Cao như thế, đi đường chân có đau không?”
“Để đẹp thì đau có hề gì?” Diệp Thải Quỳ đáp gọn ơ.
Tuy rằng giờ cô đã tẩy tẫn duyên hoa(), mỗi ngày “rửa tay nấu canh()”, thói quen ở nơi làm việc trước đây cũng vứt đi, nhưng chỉ có sở thích mua giày vẫn giữ lại.
() Nguyên văn (洗尽铅华): rửa hết phấn hoa. “Duyên hoa” là một loại bột phấn trang điểm của Trung Quốc cổ đại. Câu này chỉ một người con gái đã cởi bỏ vinh hoa phú quý, lau sạch phấn son, để lại khuôn mặt mộc không trang điểm. Bình thường dùng để chỉ kỹ nữ, ca nữ lúc hoàn lương.
() Nguyên văn 洗手作羹汤: tẩy thủ tác canh thang, đây là một câu thơ trong bài (Cô dâu mới) của thi sĩ Vương Kiến đời Đường.
三日入廚下,
洗手作羹湯。
未諳姑食性,
先遣小姑嘗 .
[Hán Việt:]
Tam nhật nhập trù hạ
Tẩy thủ tác canh thang.
Vị am cô thực tính,
Tiên khiển tiểu cô thường
[Dịch nghĩa:]
Sau ba ngày, cô dâu mới xuống bếp.
Rửa tay sạch sẽ để nấu cơm canh.
Vì chưa am tường khẩu vị của mẹ chồng, nên…
Nấu xong, nhờ cô em chồng nếm thử trước!
Hơn nữa cả đời cũng không định từ bỏ.
“Phụ nữ cần gì mua nhiều vậy? Có mang hết không?” Hứa Dịch Dương chân thành đặt câu hỏi.
Diệp Thải Quỳ trợn mắt nhìn Hứa Dịch Dương: “Không mang thì trưng ở nhà cho vui!”
Hứa Dịch Dương trầm mặc nhìn Diệp Thải Quỳ đứng chọn giày trêи giá. Hình như anh cảm thấy bản thân lại hiểu thêm một điều về Thải Thải rồi, cô ấy thích giày cao gót.
Mừng quá, biết cô ấy thích gì, điều gì có thể làm cô hạnh phúc, đều có thể khiến Hứa Dịch Dương vui vẻ theo.
Hứa Dịch Dương đánh giá chân Diệp Thải Quỳ, đôi chân cô thật sự rất gầy, ngón chân tinh xảo mượt mà.
Size .
Nhớ kĩ vào!
“Làm gì mà lén nhìn chân tôi thế?” Diệp Thải Quỳ hỏi.
Hứa Dịch Dương nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, hơi đỏ mặt.
……
Trời lạnh, Diệp Thải Quỳ chọn một đôi cao gót đỏ da lộn. Cô sợ đứng không vững nên lúc nhón chân mang giày, thuận tay đỡ lấy cánh tay Hứa Dịch Dương.
Diệp Thải Quỳ rõ ràng cảm giác được cơ thể Hứa Dịch Dương cứng ngắc, cô cười thầm, buông tay đứng thẳng.
Hứa Dịch Dương đỏ mặt, bước nhanh ra cửa, rời khỏi phòng giữ quần áo, mở cửa muốn đi.
“Quay lại, chưa xách rác kìa.” Diệp Thải Quỳ kêu lên.
“Ồ.”
Hứa Dịch Dương lại nhanh chóng cúi đầu trở về, cầm túi rác đến cửa thang máy thành thật chờ Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ chỉ cảm thấy buồn cười.
Đội trưởng Hứa nàyquá ngây thơ rồi nhỉ?
Không……
Diệp Thải Quỳ nghĩ tới cảnh tượng đêm qua Hứa Dịch Dương đè mình lên tường, không khỏi thẹn.
Cô thấy mình không thể xem thường Hứa Dịch Dương, tên sói con này thay đổi thất thường, quay người một phát biến thành sói xám lớn cũng không chừng.
……
Chụp ảnh đăng ký thì nhanh nhưng sửa ảnh mất nhiều thời gian hơn, Diệp Thải Quỳ đặc biệt dặn dò, phải tinh tế nhưng chân thật, trong chân thật không thể có tì vết.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia ngầm hiểu với yêu cầu của Diệp Thải Quỳ, đặc biệt là bởi Diệp Thải Quỳ đã nhét cho anh ta cái bao lì xì nên chỉnh sửa vô cùng tinh tế.
Hứa Dịch Dương đi theo Diệp Thải Quỳ chờ sửa ảnh, trong lòng khó hiểu.
“Tôi cho rằng ảnh đăng ký kết hôn đều được chụp ở văn phòng đăng ký chứ, còn có thể Photoshop() sao?” Hứa Dịch Dương hỏi.
() Nguyên văn P图: thuật ngữ mạng, dùng Photoshop hay app để chỉnh ảnh.
“Vốn dĩ là thế, hiện tại thì có thể tự mang theo.” Diệp Thải Quỳ nguýt Hứa Dịch Dương, hỏi: “Hơn nữa hiện tại ai mà không chỉnh ảnh chứ?”
“Thế thì không phải giả sao?”
“Cuộc sống là một hồi ảo ảnh!” Diệp Thải Quỳ đúng lý hợp tình: “Dù sao thì tất cả đều là ảo ảnh, tôi thà sống trong ảo mộng đẹp đẽ của mình còn hơn.”
“Em vốn đã xinh đẹp, không phải ảo giác.” Hứa Dịch Dương nói ngay thẳng.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia quay đầu giơ ngón tay cái với Hứa Dịch Dương, chú rể giỏi nịnh đấy.
Diệp Thải Quỳ không khỏi nở nụ cười, không người phụ nữ nào lại không thích lời ngon tiếng ngọt, huống chi câu này lại từ miệng của một người đứng đắn như Hứa Dịch Dương nói ra.
“Chỗ kia cũng cần chỉnh, phải đẹp hơn nữa.” Diệp Thải Quỳ nói.
Hứa Dịch Dương bất đắc dĩ nhìn Diệp Thải Quỳ, chỉ cảm thấy có đôi khi không hiểu Thải Thải lắm, cô rõ ràng đã đủ xinh đẹp, đẹp đến đến nỗi làm anh lo lắng, chỉ cảm thấy người khác nhìn nhiều hơn cũng kết luận họ muốn cướp cô đi.
Thải Thải chỉ đạo nhϊế͙p͙ ảnh gia tiếp tục chỉnh sửa, Hứa Dịch Dương nhìn chằm chằm cô, chợt nhận ra một việc……
“Thải Thải.”
“Hử?” Diệp Thải Quỳ tập trung nhìn ảnh chụp.
“Vì sao em lại biết rõ việc chụp ảnh đăng kí kết hôn vậy?”
“Bởi vì trước đây tôi đã chụp qua……” Diệp Thải Quỳ thản nhiên: “Hồi ấy tôi đã gần như kết hôn, chỉ còn thiếu một bước không thành.”
……
Nhϊế͙p͙ ảnh gia trợn mắt há mồm nhìn Diệp Thải Quỳ, cô dâu này quá sơ ý.
Loại lời [trước đây xém chút kết hôn với người đàn ông khác] mà có thể nói với vị hôn phu đương nhiệm à?
Nhưng cô dâu này như không hề nhận ra điều đó, cười nói với chồng sắp cưới: “Tuy không tới đâu nhưng quy trình thực hiện thì rất quen thuộc, tôi đã tìm hiểu hết các chi tiết, cậu không cần nhọc lòng, cứ giao hết cho tôi.”
……
Hứa Dịch Dương lặng yên nhìn Diệp Thải Quỳ, nửa ngày không tiếp lời, cúi đầu như thể tự hỏi điều gì.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia hóng hớt “Cặp” này như đang xem kịch.
Gây nhau tới nơi cho coi!
……
Nhưng khiến người thợ chụp phải thất vọng, trái lại còn phải cảm động nữa kìa.
“Em biết rõ quá trình và chi tiết, là vì trước đó đều do em chuẩn bị hôn lễ sao?” Hứa Dịch Dương hỏi.
“Ừ, bởi vì bạn trai cũ rất bận.” Diệp Thải Quỳ lơ đễnh.
Hứa Dịch Dương dừng một hồi mới nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không để em xoay sở một mình. Lần này, kết hôn mỗi một bước, mỗi một chi tiết, tôi sẽ làm cùng em. Tôi sẽ không để em tự loay hoay, cô độc như thế nữa……”
Diệp Thải Quỳ và nhϊế͙p͙ ảnh gia đều sửng sốt.
“Đàn ông tốt nha.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia khônh khỏi cảm thán, nói với Diệp Thải Quỳ: “Người đẹp à, nhớ quý trọng đó, ông xã cô thật biết săn sóc!”
Diệp Thải Quỳ cười gượng, gật đầu với anh ta.
Cô nhìn sang Hứa Dịch Dương, không biết lời cậu vừa nói với cô xuất phát từ tâm tư gì.
Hứa Dịch Dương như thể lơ đãng nói chuyện như thường, thấy Diệp Thải Quỳ tư lự.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Diệp Thải Quỳ lắc đầu, quay đầu giả vờ chăm chú nhìn nhϊế͙p͙ ảnh gia chỉnh ảnh.
Diệp Thải Quỳ dường như nghe thấy trong lòng phát ra một tiếng thở dài.
Hứa Dịch Dương thật là……
Câu nói [không để em cô đơn], thật sự làm người ta nhộn nhạo quá.