Được rồi.
Học kỳ mới đã bắt đầu, mọi chuyện cuối cùng cũng đâu vào đấy. Dù không phải lúc nào tôi cũng làm, nhưng nếu có thời gian thì tôi nghĩ sẽ tuyệt lắm nếu cùng ăn vài món ăn nhẹ tự làm rồi uống trà cùng hai chị em.
Lần trước tôi đã làm bánh pudding sữa trứng rồi nên lần này tôi quyết định làm bánh su kem.
Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng vì làm bánh su kem ở thời đại thế này có thể khiến nhiều người kinh ngạc. Thế mà hóa ra tôi mới là người phải ngạc nhiên.
Nó có tồn tại ở đây luôn! Bánh su kem ấy!
Dù đó không phải thứ mà gia đình nào cũng có thể dễ dàng mua được, nhưng vẫn có thể tìm thấy chúng trong những cửa hàng bánh kẹo phương Tây cao cấp.
Tôi không biết là bánh su kem tồn tại từ thời Taisho luôn đấy…Chà, chắc gì tôi đã chuyển sinh tới thời Taisho thật đâu. Đây là trong tiểu thuyết nên có lẽ có đôi chỗ khác biệt ấy mà.
Thế thì tại sao lần này tôi lại quyết định làm bánh su kem vậy?
Có hai lý do cho chuyện đó.
Một, nguyên liệu dễ tìm!
Hai, tôi thấy có một cái lò trong bếp!
Là vậy đó!
Lần trước làm bánh pudding, tôi không biết là có lò nướng, thế nên lần này tôi định làm bằng nồi cách thủy.
Thế nhưng lần này mượn bếp, tôi vô tình phát hiện ra!
Một bếp ga!
Tôi tưởng thời này dùng mỗi bếp củi thôi chứ…
Lúc tìm thấy nó, tôi vui quá nên nhảy cẫng lên! À, tôi làm vậy trong đầu thôi, vì xung quanh vẫn có người mà.
Nhờ cái này, tôi có thể làm nhiều món bánh hơn rồi! Quá tuyệt vời!
Khỏi phải nói, chắc chắn không an toàn khi để một đứa trẻ chín tuổi dùng bếp ga, thậm chí tôi còn chẳng biết cách dùng luôn. Thế nên tôi đã hỏi đầu bếp rằng liệu anh ấy có thể giúp tôi khi xong việc không.
Anh ấy có vẻ hoang mang. Chắc anh ta lại nghĩ tôi đang định tự tung tự tác như hồi làm bánh pudding rồi.
Đây là lần thứ hai…?
Một cậu nhóc quý tộc đi làm bánh ngọt…?
Trông anh ta có vẻ bối rối.
Mọi chuyện là như vậy đấy.
Sau bữa tối, tôi nướng bánh su kem và làm làm kem sữa trứng cùng đầu bếp. Chúng tôi làm lạnh để có thể ăn vào ngày mai.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh đầu bếp hỏi tôi : “Chủ nhân, liệu ngài có thể chỉ cho tôi công thức này được không?”. Tôi vui vẻ viết công thức rồi đưa cho anh ta, coi như quà cảm ơn.
Sau đó.
Thời gian cứ trôi, cuối cùng ngày ấy cũng tới.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Trong phòng trẻ ở dãy nhà biệt lập, cả Shirayuri lẫn Kikka đều há hốc miệng nhìn chằm chằm bánh su kem và kem sữa trứng đặt ngay ngắn trên bàn.
“Ren-niisama, đây là gì vậy?, Kikka hỏi, kéo kéo tay áo tôi.
“À, đây là bánh su kem.”
“Bánh su kem?”
“Vẫn chưa hết đâu. Xem nè.”
Tôi vừa nói vừa cầm lấy túi bắt kem đựng đầy kem sữa trứng, ép thật nhiều kem lên vỏ bánh su kem.
Sau đó, tôi đặt chiếc bánh ấy lên bàn.
“Đó, xong rồi đấy.”
“Ồ!”
Đôi mắt của Shirayuri và Kikka lấp lánh khi nhìn những chiếc bánh su kem hoàn thiện.
“Shirayuri, em chia đôi cái này rồi đưa một nửa cho Kikka đi.”
“Vâng!”
Shirayuri cẩn thận cầm một chiếc bánh rồi nhẹ nhàng tách ra, đưa nửa lớn hơn cho Kikka.
Cả hai cùng lúc ăn phần của mình.
“Woaaa!
“Ngon quá đi!”
Cả hai đều tròn mắt nhìn tôi sau miếng đầu tiên, khiến cho tôi bật cười vì chuyển động cùng tần số của hai chị em.
“Có thật không? Nghe điều đó làm anh vui lắm.”
“Anh tự tay làm cái này ạ, onii-sama?”
“Đúng. Chỉ là sở thích thôi.”
“Sở thích…? Làm bánh ư…?”
Shirayuri ngạc nhiên nhìn bánh su kem và kem sữa trứng đặt trên bàn, nhưng vẻ ngạc nhiên của em ấy nhanh chóng bị gián đoạn bới câu nói “Em muốn ăn nữa….” của Kikka.
“Các em có thể ăn thêm, nhưng hôm nay, anh muốn hai em giúp anh hoàn thành khâu cuối cùng. Shirayuri, anh sẽ nặn kem còn em đậy vỏ bánh hộ anh nhé?” [note58780]
“Vâng ạ, onii-sama.”
“Thế còn em thì sao, Ren-niisama?”
“Kikka, vẫn còn một khâu quan trọng nhất đấy. Anh sẽ để lại phần đó cho em.”
“Vâng ạ!”
Tôi vắt kem lên phần nhân bánh, còn Shirayuri thì đậy vỏ bánh lại.
Sau đó tôi để lại hai cái không có vỏ trước mặt hai em ấy, đem ra món quà bất ngờ cuối cùng.
“A, dâu tây!”
Đúng, là dâu tây.
“Vì cả hai em đã giúp anh, thế nên đây là phần thưởng của hai em đó.”
“Kikka thích dâu tây lắm!”
“Anh biết. Thế nên anh mới chọn nó làm phần thưởng mà.”
Tôi nói, đặt những quả dâu tây đã cắt lên những chiếc bánh su kem.
“Được rồi, Kikka, bước cuối cùng cho em làm đó.”
Mỉm cười với Kikka, tôi đưa cho em ấy một túi lọc trà đựng đầy đường bột. Chúng tôi cùng nhau rắc nó lên từng chiếc bánh su kem.
“Và…thế là xong.”
“Uwoaaa!”
Shirayuri và Kikka đều đồng thanh kêu lên.
Chỉ cần thêm chút đường bột, những chiếc bánh su kem trông còn ngon hơn trước.
Ngày hôm đó, cả ba chúng tôi cùng nhau ăn bánh thưởng trà. Chúng tôi cũng chia những chiếc còn lại cho những người hầu tốt bụng và cả người đầu bếp đã luôn giúp đỡ chúng tôi.
Tôi thì vui, ba anh em thì thân thiết hơn với người hầu, nâng cao thêm danh tiếng của mình. Quả là đôi bên cùng có lợi.
Yup!
____________________________
TL eng note: Mấy anh em trông vui quá nhở =)))
Trans note: Ờ thì có gì đâu....