◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Học viện Kaou.
Là một học viện ưu tú, chỉ dành cho con cháu tài năng nhất trong giới quý tộc, từ tiểu học tới trung học.
Học viện này quả xứng danh là danh giá nhất trên lục địa . Trong cốt truyện gốc, đây là học viện nơi mà Sogo, Ren và Kikka theo học từ bậc tiểu học. Về sau, khi đến trung học thì Shirayuri mới chuyển vào và lọt vào mắt xanh của Sogo.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
“Hmm, Ren này. Tiếc cho cậu quá. Có vẻ bài kiểm tra gần đây tôi đạt điểm cao hơn cậu rồi.”
“Ren, đừng để mất điểm vì mấy lỗi cỏn con vậy chứ. Vì thế mà thắng thì tôi chẳng vui chút nào.”
“Này Ren! Chúng ta đấu một trận, thế nên cậu đi theo tôi!”
…….
Hả?
Sau tự nhiên cậu ta cứ bám lấy tôi thế? [note58775]
“Này Ren! Đừng có rề rề rà rà nữa!”
Cậu ta hét lên, hình như định bỏ tôi lại—
Khoan, chờ đã, chính miệng cậu bảo tôi đi theo cơ mà!
Mà thật ra tôi cũng không ngại nếu bị bỏ lại sau lưng đâu.
Tôi thầm nghĩ thế, nhưng mà tôi biết cậu ta kiểu gì cũng mặt nặng mày nhẹ nếu tôi không chịu đi theo, thế nên tôi miễn cưỡng đi theo cậu ta.
Lúc đi theo Sogo, tôi lại nghe loáng thoáng tiếng la hét của mấy cô gái xung quanh.
—Sao lại thế nhỉ?
Chẳng hiểu vì lý do gì–À không, tôi nghĩ tôi lờ mờ hiểu được lý do rồi đấy.[note58776]
Bây giờ tôi, à không, là tôi và cậu ta chứ.
Cả hai chúng tôi đều thành người nổi tiếng trong học viện rồi.
Tojo Sogo, người kế vị gia tộc Tojo, đứng đầu trong tứ đại gia tộc.
Và tôi, người kế vị gia tộc Saionji, cậu bé thiên tài triệu hồi được thần thú thủ hộ khi chỉ mới 9 tuổi.
Chà, không thể phủ nhận sự thật là nam chính Sogo rất điển trai. Nhưng dạo gần đây, tôi nghĩ chắc mình cũng được xếp vào hàng “soái ca” nhỉ…?
Mà khoan, đáng lẽ tôi phải là nhân vật quần chúng mới đúng chứ nhỉ?
Chẳng lẽ đây là một phần của “cheat” à?
Tôi vẫn chưa được xem kỹ về thiết kế nhân vật của Ren Saionji trong tiểu thuyết để kiểm tra coi ngoại hình ra sao. Suy cho cùng tôi cũng là một người đàn ông mà. [note58777]
Nhưng giờ, khi xem ảnh phản chiếu của mình trong gương, tôi nhìn thấy một dung mạo mà cũng có thể coi là khá đẹp trai.
Chẳng lẽ trò tái sinh này là bịp hả?
Gian lận quá ư là tuyệt với…tôi thầm nghĩ thế khi vẫn đang theo chân Sogo.
Trước khi tôi nhận ra, cả Sogo và tôi đều được biết đến với tên “Bộ đôi Hoàng tử cao lãnh” trong khối tiểu học của Học viện Kaou.
Mà cái biệt danh “Hoàng tử cao lãnh” này là sao vậy trời…?
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
“Này Ren. Gọi Bạch Hổ ra đi.”
“......”
Ở một góc sân, bên dưới một lan can nơi Sogo dẫn tôi tới.
Khi cậu ta bảo “Gọi Bạch Hổ ra”, tôi liền thực thể hóa một chú hổ trắng nho nhỏ, đó là Bạch Hổ, hiện đang trú thân trong hình dạng bé nhỏ ấy trên tay tôi.
“Nè. Đến đây đi, Bạch Hổ.”
Sogo cất tiếng gọi, Bạch Hổ liền kêu “meow meow” như một con mèo, ngoan ngoãn để Sogo vuốt ve đầu nó.[note58778]
Thường ngày thì luôn treo cái bản mặt kiêu ngạo với cau có, thế mà Sogo giờ lại trông như một cậu bé mười tuổi bình thường.
Sự thật là, Sogo có lòng ngưỡng mộ và tôn kính đặc biệt với thần thú thủ hộ ấy mà.
Đôi lúc cậu ta yêu cầu tôi gọi Bạch Hổ ra chỉ để vuốt ve nó.
“....Không biết tôi có thể triệu hồi được một thần thú thủ hộ không đây.”
Sogo thì thào trong khi vuốt ve Bạch Hổ.
“....”
Tôi dù biết câu trả lời nhưng vẫn giữ im lặng.
Trong cốt truyện gốc “Cô dâu Shirayuri”, Tojo Sogo được mô tả là người có dị năng mạnh nhất thời bấy giờ, có khả năng triệu hồi được thần thú thủ hộ của phương Đông, Thanh Long.
Nếu cứ theo như cốt truyện, thì sau vài năm nữa là cậu ta có thể triệu hồi được Thanh Long thôi.
Tuy nhiên, vì tôi đã triệu hồi được Bạch Hổ, dẫn tới cốt truyện bị thay đổi đáng kể, thế nên tôi không chắc liệu nó có ảnh hưởng tới những sự kiện khác hay không.
Tôi biết sẽ tệ lắm nếu trao cậu ta hy vọng rồi lại đẩy vào tuyệt vọng nên tôi quyết định không nói gì.
Nếu tôi không triệu hồi Bạch Hổ trước cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ không ôm mộng thế này đâu. Tôi vu vơ nghĩ vậy khi nhìn Sogo vuốt ve Bạch Hổ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Còn giờ.
Quay lại chuyện của tôi nào.
Tôi không ngờ tới việc sau khi thức tỉnh ký ức tiền kiếp và bắt đầu theo học tại học viện, tôi lại được nam chính bám lấy như vậy.
Mà ảnh hưởng từ việc Sogo có tương tác với tôi lại không chỉ giới hạn trong học viện.
“Dì nghe tin đồn rồi, Ren-sama. Gần đây con rất thân với Tojo-sama đúng không?”
Hơn nữa, dì nghe bảo cả hai đều rất xuất chúng—bà mẹ kế Sanae đã nhắc tới chuyện này trong bữa tối.
Ái chà, tới rồi ha!
Bà ta đang ngang nhiên muốn nâng tầm cả quyền lực lẫn địa vị của mình kìa!
Tôi không biết bà ta nghe từ đầu, nhưng chắc chắn bà ta nghĩ đây là một cơ hội béo bở để thân thiết hơn với gia tộc Tojo.
“Nè, chồng ơi, chồng nghĩ sao? Chúng ta có nên mời Tojo-sama tới chơi nhà mình không….?”
Và tại sao bà lại hỏi ý cha tôi thế hả?
Hiển nhiên là bà ta nghĩ rằng nếu là lời của cha thì tôi sẽ nghe theo, nhưng….
“KHÔNG. Đúng là tôi có thân thiết với Tojo vì cả hai là bạn cùng lớp…Nhưng vẫn còn quá sớm để mời cậu ta tới nhà chúng ta.”
“Ồ, sao con lại nghĩ vậy?”
“Cán cân quyền lực giữa những gia tộc rất mong manh. Vun đắp mối quan hệ trong học viện thì không có vấn đề gì, nhưng mời cậu ta đến nhà thì rõ ràng là chúng ta sẽ công khai gây áp lực cho những gia tộc khác.”
Thế nên, tôi đề xuất nên duy trì mối quan hệ này một cách bí mật, chỉ sử dụng khi cần thiết thì sẽ có nhiều lợi ích hơn.
Thay vì thỏa mãn Sanae-san, tôi quyết định đưa ra quan điểm làm cha dễ đồng tình hơn.
“Quả thực….lý do mà Ren nói cũng rất đúng.”
“Chồng à….!”
“Chưa cần vội. Như Ren nói rồi đấy, tốt hơn là em nên từ từ mà tiến, không nên mạo hiểm để rồi thất bại vì thói hấp tấp. Gia tộc ta quả đã có một người kế vị tài năng đấy.”
Cha tôi cười sảng khoái, trong khi bà mẹ kế cắn môi đầy tức tối.
Hmm, có lẽ bà ta muốn Kikka tiếp cận Sogo rồi đính hôn cho cả hai.
Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, tôi vừa ăn bữa tối vừa nghĩ vậy.
Mà phải công nhận, bà mẹ kế Sanae-san này quả đúng là thủ đoạn vô biên.
____________________________________________________
Chap này tui dịch theo kiểu dân dã hơn một chút, mọi người coi có xuôi không.