Tiêu Linh về đến nhà mà mặt mũi mang theo tâm sự, không muốn nói chuyện với ai, ngay cả bữa tối cũng không ăn được, gần như nôn hết toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra. Tâm trạng ảnh hưởng đến khẩu vị của cô hay sao? Sao lại khó chịu thế này…
Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, khi trở ra thì sắc mặt có chút kém. Quản gia dặn người mang ít trái cây chuẩn bị riêng cho việc bị nghén đến cho cô ăn, tuy rằng đỡ hơn trước, nhưng vẫn không đủ làm cô tươi tỉnh hơn.
Thế này thì bữa tiệc mừng ngày mai cô chỉ có thể đến chơi mà không ăn được gì rồi? Tiêu Linh chán nản dừng đũa, không ăn nổi cơm tối nữa.
Quản gia ở bên cạnh nhắc nhở:
“Thiếu phu nhân, cô vừa rồi ăn hơi ít.”
Ý ông là muốn cô ăn thơm chút nữa, để đủ dinh dưỡng cho đứa trẻ, hoàn toàn không quan tâm lúc này cô đang rất mệt mỏi.
“Quản gia… Tôi cảm thấy không thể ăn nổi nữa, nếu ép quá, tôi sợ mình sẽ lại nôn.”
Tiêu Linh mạnh mẽ phản đối, sau đó đứng lên đi về phòng, bỏ lại quản gia và hai người giúp việc đang đứng ở đó. Họ thấy cô hành động như vậy thì bực bội dọn bát đũa đi, tay làm mà miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Cô ta cứ làm như mình thật sự là Thiếu phu nhân của Hoắc gia vậy, tôi đoán cái thai ấy chắc không phải của Hoắc thiếu gia đâu.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, gần đây Hoắc thiếu qua rất quan tâm cô ta, còn dặn quản gia đi theo cô ấy ra ngoài đấy.”
“Thật à?”
Quản gia tuy rằng không thích Tiêu Linh nhưng khi thấy người giúp việc ngày càng quá quắt cũng phải lên tiếng:
“Các cô dọn dẹp đi, đừng nói xấu sau lưng người khác nữa.”
“Dạ, vâng, tôi xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi!”
Hai cô gái vội vàng cúi đầu nhận sai rồi mang chén đũa xuống, bọn họ móc mỉa Tiêu Linh thành thói quen, trước đây quản gia nghe được còn châm thêm dầu vào lửa, bây giờ sao lại bênh vực cô ta thế? Họ không hiểu nổi, nhưng để đảm bảo không bị mất việc thì đành ngậm miệng.
Tiêu Linh đã phải những âm thanh bàn tán này suốt những ngày qua, cô nhịn rồi lại nhịn, đến nỗi bây giờ thành chai sạn, không muốn quan tâm họ nữa.
Trạng thái bất thường của cô khiến cô làm việc gì cũng không xong, hết đụng chỗ này là vấp chỗ kia. Hoắc Tư Thần không vui nói:
“Em chú ý một chút!”
Tiêu Linh hé môi, muốn nói rồi thôi, đi đến bên giường nằm xuống, quay lưng về phía anh. Lúc cô có tâm sự thì không thể nói cùng ai, gia đình chẳng quan tâm, bạn thân cũng không có… Cô cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm xuống, đèn điện bên ngoài lấp lánh ánh vàng, trông rất ấm áp.
“Tiêu Linh.”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm của Hoắc Tư Thần, anh vậy mà gọi tên cô một cách rất ôn nhu.
“Trai hay gái gì cũng không quan trọng, miễn nó thật sự là con của tôi, tôi sẽ ra sức bảo vệ mẹ con em chu toàn.”
Anh nói, rồi đưa tay sờ lên tóc cô. Chỉ sau một cái sờ nhẹ, anh liền rụt tay về, vậy mà Tiêu Linh lại thấy vô cùng cảm động trước sự va chạm rất khẽ khàng ấy.
“Cảm ơn anh.”
Cô thấp giọng nói với anh, nhắm mắt lại, tay đặt trên bụng không ngừng xoa xoa. Bé ngoan của cô nhất định phải an toàn ra đời mới được, cô không sợ khổ, không sợ cực, nhưng cô sợ đứa nhỏ sống một cuộc sống vất vả giống như mình.
Hoắc Tư Thần nằm bên cạnh Tiêu Linh, lẳng lặng cảm nhận hơi thở đang dần trở nên đều đều của cô. Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng xa cách xuất hiện một tia tình cảm, cho dù là vì đứa trẻ hay Tiêu Linh thì anh cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự khác thường của trái tim.
Chỉ vì Tiêu Linh không vui mà tâm trạng anh cũng trùng xuống theo, rõ ràng an ủi cô rồi, sao cô vẫn như vậy?
Nằm một lúc, Hoắc Tư Thần không ngủ được, đành ra ngoài ban công đứng, sau đó gọi điện thoại cho bạn tốt.
Mấy hôm nay Mặc Phong vẫn giận Hoắc Tư Thần vì dám cho hắn leo cây, khi nhận được cuộc gọi từ Hoắc Tư Thần, hắn khinh thường hừ một tiếng, không thèm bắt máy. Hắn muốn chờ chuông reo đến lần thứ ba xem sao, nhưng họ Hoắc kia lại gọi có hai lần rồi thôi, làm hắn ngồi ngóng mãi không thấy.
Mặc Phong ngồi trong phòng nhịp nhịp chân, khó chịu mắng:
“Mẹ nó, sao không tiếp tục gọi cho ông đây?”
Năm phút sau.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
“Aaa, Hoắc Tư Thần, cậu dám chơi tôi!” Mặc Phong tức giận gào to, cầm điện thoại định ném xuống sàn, sau đó lại nhớ ra đây là con IPhone đời mới nhất, chỉ có thể đập bàn rầm rầm.
Trong lúc hắn đang rỗi hơi ầm ĩ tại nhà, Hoắc Tư Thần đã trèo lên giường ôm Tiêu Linh và tiến vào mộng đẹp. Gọi cho bạn không được thì anh đi ngủ, bởi anh vẫn luôn là người tuân thủ giờ giấc, hơn nữa có mùi hương trên cơ thể Tiêu Linh, anh cảm thấy khá dễ chịu.