Bởi vì không hiểu được ý của cái “ừm” kia là gì, Tiêu Linh vẫn cứ phải lẽo đẽo theo sau rót nước, đấm vai cho Hoắc Tư Thần. Anh vốn không muốn trêu cô, nhưng nhìn cái bộ dạng kia thật sự có chút đáng yêu, vậy nên vẫn luôn im lặng nhìn xem. Anh đang chờ cô gái này làm nũng? Anh điên thật rồi…
“Hoắc tổng?” Tiêu Linh nhỏ giọng gọi.
“Chuyện gì?”
“Sắp tan làm rồi, anh còn chưa trả lời tôi.”
“Khi nào bữa tiệc bắt đầu?” Hoắc Tư Thần nhìn đồng hồ.
“Ngày mốt, tám giờ tối. Tôi ra ngoài một chút là về ngay, nếu anh không yên tâm có thể cho quản gia đi theo.”
“Ừ.”
Lại ừ? Tiêu Linh đã có chút mất kiên nhẫn, anh liên tục ừ, ừm với cô như vậy là sao chứ?
“Ừ là được phép đi hay không?”
Thấy cô lén bĩu môi, Hoắc Tư Thần lạnh giọng đáp:
“Được.”
Thế này mới khiến khuôn mặt cô giãn ra, biểu cảm thay đổi liên tục như vậy trông rất sống động.
Chuyện Tiêu Linh muốn đi chơi rốt cuộc đã được cho phép, cô vui vẻ cả ngày, sau đó nhắn tin nói với Lâm Thiếu Kiệt hôm đó mình sẽ đến chơi. Hắn nhận được tin này liền cười gửi lại cho cô một câu:
“Tôi chờ cô.”
Tiêu Linh bây giờ dùng điện thoại luôn lén lút không dám dùng trước mặt Hoắc Tư Thần, cô cứ có cảm giác sẽ bị anh bắt quả tang đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
Cách ngày, Tiêu Linh phải đi khám thai định kỳ cùng Hoắc phu nhân. Bà rất ít xuất hiện ở trong biệt thự Hoắc gia, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài đi đây đi đó giao du, làm việc, là một người phụ nữ mà Tiêu Linh rất khâm phục. Trước đây cô còn ghét bà ấy và Hoắc Tư Thần rất nhiều, nhưng sau khi ở lại Hoắc gia một thời gian thì cảm giác cũng khác rồi, trừ đám người giúp việc và quản gia vẫn còn định kiến với cô ra.
Bác sĩ nhận định cái thai của Tiêu Linh phát triển vô cùng tốt, sau đó còn nói thêm:
“Sắp được ba tháng, tình trạng của bé rất khỏe mạnh, hiện tại đã có thể thực hiện quan hệ, nhưng tránh kích động, không được dùng sức quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến bé.”
“A? Cái gì cơ?” Tiêu Linh đang nằm trên giường bệnh liền đỏ cả mặt, sao ông lại nhắc vấn đề này với cô?
Bấy giờ Hoắc phu nhân cũng không nhịn được mà liếc mắt về phía Tiêu Linh.
Ba người nhìn nhau, bác sĩ chợt đưa tay về phía cửa nói:
“Tôi đang nói với Hoắc tổng.”
Hoắc tổng? Tiêu Linh chậm rãi nghiêng đầu sang, không biết từ lúc nào Hoắc Tư Thần cũng ở nơi này, mắt đang nhìn chằm chằm vào ảnh siêu âm. Tất cả những phần nội tạng được hình thành, nhưng chưa phát triển đầy đủ lắm, tay chân cũng có thể nhìn rõ một chút, nhưng kỳ quái là bụng Tiêu Linh không quá to.
Hoắc Tư Thần hỏi: “Bác sĩ, bụng của cô ấy có vẻ vẫn rất nhỏ, không biết có ảnh hưởng gì không?”
“Vì chế độ dinh dưỡng hợp lý nên ở giai đoạn này bụng vẫn chưa lộ quá rõ ràng, kích thước của đứa bé hiện tại chỉ bằng nắm tay, không có chuyện gì đâu.” Bác sĩ vội giải thích.
Hoắc phu nhân cũng nói: “Mới gần ba tháng, con gấp cái gì?”
“...” Hoắc Tư Thần rất muốn nói anh chỉ đơn giản muốn biết, không phải anh đang gấp.
Anh đổi sang chuyện khác:
“Là trai hay gái?”
Nghe giọng anh có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ lau mồ hôi lạnh, Tiêu Linh thì lo lắng ngước mắt lên nhìn về phía anh. Nếu là con gái thì sao? Nếu là con gái anh sẽ không thừa nhận, cô nhớ rõ anh từng nói như vậy…
Bác sĩ có chút chần chờ, nhưng rồi cũng phải đáp:
“Là một bé gái.”
Tin tức này vừa ra, nhiệt độ trong phòng giống như đột nhiên hạ thấp xuống không ít. Tiêu Linh cảm thấy lạnh cả người, cô có chút sợ hãi nhìn Hoắc Tư Thần và Hoắc phu nhân.
Không giống như Hoắc Tư Thần đã nói, mặc dù giới tính của thai nhi được xác định, anh vẫn rất bình tĩnh. Tiêu Linh không dám chắc chắn là anh đang nhẫn nhịn vì có người ngoài ở đây, hay anh đang sốc đến mức khó nói thành lời?
“Không còn việc gì nữa thì chuẩn bị đi, về thôi.” Hoắc phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiêu Linh được bác sĩ đỡ xuống, hôm nay cô mặc váy rộng, bên dưới thì là quần lửng vì tiện cho việc siêu âm. Xử lý xong hết, cô được Hoắc phu nhân nắm tay dẫn ra ngoài, còn Hoắc Tư Thần thì ở lại nói chuyện gì đó với bác sĩ.
Trên đường ra chỗ đậu xe, Hoắc phu nhân dặn dò:
“Chỉ cần là con của Tư Thần thì trai hay gái không quan trọng.”
Tất nhiên, nếu là con trai thì càng đáng mừng. Bà cũng mong có cháu trai, nhưng rốt cuộc đều phải dựa vào số mệnh, có cháu đã tốt lắm rồi.
Tiêu Linh lần đầu tiên thấy bà tỏ vẻ hiền hòa như vậy, nước mắt lưng tròng nắm chặt tay bà. Cô chưa từng nhận được tình thương của bố mẹ, cho nên việc Hoắc phu nhân dịu dàng với cô thật sự khiến cô cảm động.
Phía sau chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Hoắc Tư Thần đã đi đến chỗ cô, nói:
“Đi thôi.”
Anh không hề nhắc về chuyện cái thai, còn cẩn thận mở cửa xe cho cô và Hoắc phu nhân. Tuy rằng ngoài mặt anh không nói, nhưng cô cảm giác được anh cũng thất vọng lắm.
Tiêu Linh nghĩ không sai, Hoắc Tư Thần có thất vọng, bởi lẽ anh vốn khó có con, bây giờ may mắn khiến cô mang thai thì lại là con gái! Anh cần người thừa kế, nên khi đó mới nói với cô rằng không phải con trai anh không nhận. Cuối cùng thì sao? Đứa trẻ vẫn là con của anh.
Vô hình trung, Hoắc gia đã dần nhận định cái thai trong bụng Tiêu Linh thật sự là con của Hoắc Tư Thần, không còn nghi thần nghi quỷ như trước kia nữa.