Tôi sẽ trục xuất em, lần nữa, và lần nữa

chương 08: câu chuyện cuối cùng, tôi và anh ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Reina… Con phải bình tĩnh và nghe ta nói nhé, Kĩ Năng của con, Kĩ Năng của con là——”

“Ừm, cha à, cha có thể bình tĩnh đã được không?”

“Làm sao ta bình tĩnh được chứ?!”

“Ể? Nhưng cha đang bảo con bình tĩnh mà…?”

“Vấn đề là… Kĩ Năng của con là “Thánh Nữ” đó Reina!”

Cha của Reina, người đã thực nghi thức lễ thành niên, rõ ràng đang chờ đợi phản ứng bất ngờ từ con gái. Nhưng cô chẳng có vẻ gì là như vậy cả.

Sau một quãng im lặng, cha cô hỏi: “...Con không ngạc nhiên sao?”

“Vâng, cũng không có gì quá ngạc nhiên cho lắm.”

“K-Không lẽ con đã nhận được điềm báo trước hay gì đó rồi?!”

“Không ạ. Con thậm chí chưa từng thấy lễ thành niên nào trước đó mà.”

“Vậy…”

“Nhưng nếu nói dấu hiệu trước thì, việc con có thể sử dụng thuật trị liệu từ khi còn nhỏ chắc cũng tính phải không cha?”

“Ừ thì… đúng vậy.”

Dù cực kì hiếm, nhưng vẫn có những đứa trẻ có thể sử dụng ma pháp trước khi nhận được Kĩ Năng năm mười lăm tuổi. Những đứa trẻ ấy thường đều sẽ nhận được những Kĩ Năng mạnh mẽ trong lễ thành niên.

Và Reina chính xác là một trường hợp như thế.

Cô bé ấy từ nhỏ đã không thể phớt lờ bất cứ ai gặp khó khăn, cho dù điều đó có gây rắc rối cho chính bản thân mình. Cô lăng xăng chạy khắp làng trên xóm dưới để giúp đỡ người khác, tình nguyện chăm sóc cho những người đau bệnh, và đến một lúc nào đó, người ta chợt phát hiện Reina có thể sử dụng ma pháp chỉ bằng cách bắt chước theo trị liệu sư của ngôi làng. Cô là một thiên tài như vậy đấy.

Tất cả mọi người đều cho rằng Kĩ Năng của Reina sẽ là Trị Liệu Sư. Cha của cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng có nằm mơ ông cũng không nghĩ rằng con gái mình lại là người được chọn bởi một Kĩ Năng tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết.

“Không, thật đấy, ta vẫn không thể tin được, Thánh Nữ ư? Thế này, thế này…”

“Cha.”

Nghe giọng nói có phần dứt khoát ấy, cha cô ngừng lại. Cặp mắt xanh trong vắt của Reina đang ngước lên nhìn ông.

“Cha à, Kĩ Năng cũng chỉ là Kĩ Năng thôi, mình có thể không đánh giá người khác bằng nó được không cha? Phẩm hạnh của một người mới quyết định giá trị của họ cao hay thấp, cha đã dạy con điều ấy kia mà.”

“...Ừ, phải rồi. Cha xin lỗi.”

“Vậy nên, ừm…” Cô chợt hạ giọng lí nhí, “Con muốn cha cũng cư xử bình thường như vậy...”

Người đàn ông hơi ngẩn ra, trước khi nhận thấy mình thực sự đã quên mất điều quan trọng nhất. Thánh Nữ hay không không phải việc lớn nhất ở đây. Quan trọng là… đứa con gái mà ông tự hào và yêu quý hơn tất thảy, hôm nay đã bước sang tuổi trưởng thành.

“...Cho cha làm lại được không con?”

“Dạ được.”

Ông đặt tay lên đầu con gái, nhìn vào mắt cô và mỉm cười.

“Reina… chúc mừng sinh nhật.”

“Vâng!”

Cô ôm chầm lấy ông, cùng một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

************************************

Phải nói rằng, “Thánh Nữ” là một Kĩ Năng quá đỗi đặc biệt cho dù là trong thời bình hay thời chiến.

Tin tức về Thánh Nữ tái thế không bao lâu sau đã lan tới tận Vương Đô. Một quan chức cấp cao đã đến tận nhà để mời Reina tới học viện hoàng gia nhập học, với hi vọng rằng cô sẽ giúp ích cho họ sau này. Cô và gia đình cũng không có lí do gì để mà từ chối.

Vị quan kia đáng lí muốn trực tiếp cho binh lính đưa Reina tới tận học viện, nhưng cô đã xin được tự mình đi để nhìn ngắm Vương Đô cũng như thế giới bên ngoài.

Vì chiến tranh đã kết thúc, việc di chuyển đường dài cũng chẳng còn quá nhiều nguy hiểm. Nhưng dẫu sao thân gái dặm đường cũng là chuyện không yên tâm được, vậy nên cha cô vẫn muốn có người bảo vệ Reina.

“Vậy… mình thuê mạo hiểm giả được không cha? Con có chút không thoải mái với mấy anh lính đó…”

Yêu cầu của cô nhanh chóng được chấp thuận, và họ liên lạc tới công hội mạo hiểm giả. Trưởng công hội, nhận lời gửi gắm của vị quan chức kia, hứa sẽ gửi tới một người tốt nhất.

Mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ hộ tống Reina, hoá ra là một thiếu niên chỉ trạc tuổi cô. Nhìn gương mặt của anh, dường như cũng vừa mới bước qua tuổi trưởng thành. Nói cách khác, đó là một tân binh.

Đây là người tốt nhất mà trưởng công hội nói sao?

“Chào hai vị. Tên tôi là Elius.” Thiếu niên với thanh kiếm đeo bên hông chìa tay ra, “Tôi vừa mới bắt đầu làm mạo hiểm giả được ít lâu, nhưng về khả năng chiến đấu thì tôi có thể hoàn toàn đảm bảo. Tôi sẽ làm hết sức để bảo vệ tiểu thư đây tới Vương Đô an toàn, vậy nên xin đừng lo lắng.”

Reina nhìn Elius bắt tay với cha cô.

Ông rõ ràng có chút ngần ngại khi thấy người hộ tống cho con gái mình vẫn còn quá trẻ.

“Cậu trai, cậu nói là có thể đảm bảo về khả năng chiến đấu… Kĩ Năng của cậu là gì?”

“Kiếm Thánh, thưa ngài.”

“Ồ, ra vậy——H-Hả??! Từ từ, Kiếm Thánh?!”

“Vâng. Tôi đã được huấn luyện từ nhỏ bởi cha mình, người cũng là một Kiếm Thánh. Xin ngài hãy yên tâm.’

“Cha cậu… Không lẽ- cậu, cậu là con trai của Kiếm Thánh Galeus?!”

“Vâng. Tôi có chứng nhận của công hội, nếu ngài cần kiểm tra.”

Nhận lấy tấm thẻ mạo hiểm giả từ tay Elius, cha Reina nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt không thể nào tin được. Cô cũng tò mò ngó qua… và trên tấm thẻ đó, Kĩ Năng của chàng mạo hiểm giả trẻ tuổi này thực sự được ghi là “Kiếm Thánh”.

Một Kiếm Thánh mười lăm tuổi - một kì tích chưa từng có trên thế giới này.

“Ra, ra vậy… Ừ, thẻ này đúng là thật.” Cha cô lẩm bẩm. Là một người sở hữu Kĩ Năng “Tiên Tri”, ông cũng từng làm việc với công hội, vậy nên tấm thẻ của Elius là đủ để có được lòng tin của ông, “Nếu cậu thật sự là con trai của ngài Kiếm Thánh, vậy tôi cũng không còn gì để lo lắng cả. An toàn của con bé, xin được giao cho cậu.”

“Cảm ơn sự tin tưởng của ngài.”

Cuộc nói chuyện xem ra đã kết thúc suôn sẻ, và Elius quay về phía Reina, chìa tay cho cô: “Rất vui được gặp, tiểu thư Reina. Mong được cô giúp đỡ trên quãng đường sắp tới.”

Cô gật đầu nắm lấy tay anh, cũng không hiểu vì sao mà vô thức siết chặt, “...Gọi tôi là Reina được rồi. Tôi cũng sẽ gọi anh là Elius, có được không?”

“Được chứ.” Anh bật cười, “May quá, tôi thực sự không giỏi ăn nói trang trọng.”

“Fufu, tôi cũng vậy mà.”

Quãng đường tới Vương Đô của họ, trái với mọi sự lo lắng, trải qua một cách bình yên mà chẳng có mối hiểm nguy nào.

Reina không nhớ mình đã thấy bất kì thứ gì cản trở đường đi, cho dù là quái vật hay thổ phỉ. Tất cả kí ức của cô về chuyến đi này là những cuộc trò chuyện với Elius. Cô luôn tò mò muốn biết thêm về anh, và hai người bọn họ hoá ra nói chuyện khá hợp nhau.

“Lí do tôi làm mạo hiểm giả á?”

“Ưm. Với một Kĩ Năng như Kiếm Thánh, không phải anh có thể nhận được công việc tốt hơn ở bất kì đâu sao? Ngay cả hoàng gia cũng sẽ mở rộng cửa mời anh vào ấy chứ.”

“Haha… đúng là tôi từng có lời mời từ họ thật. Một sĩ quan từ Vương Đô tới tận nhà tôi với hi vọng sẽ thuyết phục tôi nhập ngũ.”

“Vậy tại sao…?”

“Chuyện dài lắm. Cô có chắc muốn nghe không?”

“Đường cũng còn dài mà.” Reina duỗi vai, “Và chuyện của anh nghe có vẻ sẽ thú vị.”

“Được rồi, thực ra thì…”

Theo lời Elius kể, kiếm thuật mà anh học được không phải do Kiếm Thánh Galeus sáng tạo ra. Nó thuộc về một nữ kiếm sĩ bí ẩn được gọi là “Sứ giả của Kiếm Thần”, và đây mới chính là người đã đánh bại Quỷ Vương - chính là vị anh hùng thực sự.

Chứng kiến đường kiếm tuyệt mĩ của Sứ giả Kiếm Thần, Galeus tin rằng đó chính là cảnh giới tối cao của kiếm thuật, khi một tay kiếm hoàn toàn vứt bỏ cái tôi.

“Vậy nên cha tôi đã dạy rằng thanh kiếm mạnh nhất không phải để mưu cầu danh lợi cho bản thân, mà chỉ có thể mạnh lên bằng việc giúp đỡ cho người khác.” Anh vỗ lên chuôi kiếm bên sườn, “Triết lý ấy đã thành một phần trong lẽ sống của tôi rồi, vậy nên, chà… chẳng làm gì khác được.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ con đường mà anh đã chọn là đúng đắn.”

“Nghe Thánh Nữ đại nhân nói vậy đúng là thấy tự tin ghê luôn.”

“Này, tôi đã bảo đừng gọi tôi như thế nữa mà!”

“Hahaha.”

Elius vẫn hay trêu chọc cô như vậy đấy.

Giữa lúc hai người còn đang cười đùa, từ xa xa phía sau họ bỗng có ai đó la lên: “Eliuuuusssss!!! Đứng lại đó cho tôi!!! Lần này đừng hòng chạy được!!!”

Reina giật bắn mình quay lại, nhưng Elius chỉ thở dài chán nản: “Xin lỗi nhé… coi bộ cô phải đợi một chút rồi.”

Họ dừng lại, và cái người đang đuổi theo sau hộc tốc chạy đến.

Không, nói đúng ra là có tận hai người - một anh chàng cầm thương mặt mũi bặm trợn cùng mái tóc vuốt ngược chạy trước, và một cung thủ dáng người lanh lợi hớt hải đuổi theo sau.

Gã thương thủ rõ ràng là người đã la lên khi nãy.

“Elius, thằng lỏi này, vậy mà lại dám bỏ trốn!” Anh ta vừa vung vẩy cây thương vừa quát, “Tái đấu đi! Lần này nhất định tôi sẽ thắng và lôi cậu vào tổ đội!”

“Hộc… Faran, tôi, phải nói, bao nhiêu lần nữa hả?” Người sau lưng cũng vừa đuổi tới nơi, càu nhàu giữa những tiếng thở dốc, “Một Thương Thủ như anh không đời nào đọ lại nổi với Kiếm Thánh được đâu, bỏ cuộc đi!”

“Ngậm miệng lại, Nick! Một người đàn ông đích thực không chạy trốn khỏi trận chiến của mình vì bất cứ lí do gì!”

Xem ra Faran là tên của người cầm thương, còn anh chàng mang cung là Nick.

Trong lúc họ còn đang cãi vã om sòm, Elius ghé tai thì thầm giải thích với Reina: “Thật xin lỗi, cái tay Faran đó… Lần trước chúng tôi nhận cùng một yêu cầu, sau đó tôi tiêu diệt được nhiều quái vật hơn, thế là anh ta cứ khăng khăng đòi phân cao thấp rồi kéo tôi gia nhập nhóm của mình cho bằng được.”

“Anh không muốn sao?”

“Tất nhiên là không.” Elius nói như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời, “Tôi mạnh hơn Faran mà, nếu có gì thì anh ta phải gia nhập tổ đội của tôi mới đúng chứ?”

Không phải cả hai cũng đều như nhau cả à?

Reina không thực sự hiểu lắm về cách mà các tổ đội mạo hiểm giả hoạt động, nhưng cô có cảm giác đây không phải vấn đề về việc ai là thủ lĩnh. Mấy anh chàng này dường như chỉ đơn giản là có máu ăn thua đúng kiểu con trai mà thôi…

“Hử, khoan đã, Elius.”

“Gì?”

“Cô nàng này là thành viên mới của cậu à?” Faran bắn một cái nhìn dò xét về phía Reina, “Thằng khốn này, cậu cứ từ chối gia nhập, hoá ra là vì muốn cua gái!”

“Không, đây là khách hàng của tôi. Tôi đang hộ tống cô ấy.”

“À à, vậy là cậu vẫn hoạt động tự do. Tốt, gia nhập tổ đội của tôi đi!”

“Từ chối.”

“Lời từ chối của cậu bị từ chối.”

“Tôi từ chối lời từ chối của anh đối với việc từ chối của tôi.”

“Việc từ chối lời từ chối ý định từ chối của cậu bị từ chối!”

“...Thành thật xin lỗi vì để cô phải chứng kiến cảnh này.” Giữa lúc cuộc tranh cãi ngớ ngẩn kia diễn ra, cung thủ Nick không biết từ lúc nào đứng cạnh Reina mà ôm mặt, “Hai tên đó mạnh thì mạnh thật nhưng mà bị ngốc.”

“Không sao.” Cô cười khúc khích, “Tôi thấy họ thú vị mà.”

Có gì đó từ cái khung cảnh ấy thật ấm áp với Reina.

Chuyến hành trình của họ kết thúc ở cổng học viện hoàng gia tại Vương Đô.

Sau khi Reina báo danh tính cho người gác cổng, hiệu trưởng của học viện nhanh chóng đích thân ra gặp cô trong sự tiếp đón đầy niềm nở.

“Đây là giấy xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ hộ tống. Phiền ngài vui lòng kí vào.”

Elius đưa tờ giấy cho hiệu trưởng, lấy chữ kí của ông ta, cất nó vào túi hành lý rồi quay lại với cô.

“Ừm, vậy… tạm biệt, Reina. Chuyến đi vừa rồi cùng cô vui lắm. Sẽ thật tuyệt nếu nhiệm vụ nào cũng vậy——mà không, tôi đang nói gì thế nhỉ.”

“Hể? Anh không thích như vậy à?”

“Nếu nhiệm vụ nào cũng suôn sẻ thảnh thơi thế này thì chẳng mấy mà lưỡi kiếm của tôi sẽ rỉ sét mất thôi.”

“Nhưng thi thoảng có một nhiệm vụ như thế cũng tốt mà đúng không? Nếu lúc nào cũng phải căng sức thì anh sẽ mệt mỏi lắm.”

“Cô nói cũng đúng… Vậy, ừm, nếu sau này Reina có muốn về thăm nhà thì có thể liên lạc với tôi, tôi sẽ hộ tống cô về, được chứ?”

“Ừ, chắc chắn rồi… Cảm ơn anh, Elius.”

“Chúc may mắn với việc học nhé.” Khoác túi hành lý lên vai, anh vẫy tay, “Tạm biệt.”

Và như thế, cuộc hành trình ngắn ngủi của hai người họ đi đến hồi kết thúc. Hoặc… đáng lẽ là như thế. Nhưng một cảm giác bồn chồn tới không chịu nổi chợt trào lên trong lồng ngực Reina khi cô nhìn theo bóng lưng của người thiếu niên ấy xa dần, như thể trái tim cô đang bị một bàn tay siết chặt.

Tại sao?

Tại sao mình lại cảm thấy thế này?

Reina ôm ngực. Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, đến nỗi cô không hiểu nổi con tim mình nữa. Cái thôi thúc đang dần hiện hữu trong tâm trí cô quá rõ ràng, nhưng cô thậm chí không dám gọi tên nó, vì lí trí nói với cô rằng làm như vậy thật là tồi tệ.

Được vào học viện hoàng gia là một vinh dự trong cuộc đời của bất cứ ai. Rất nhiều người đã phải nỗ lực không ngừng để có được cơ hội của Reina hiện tại.

Cô có thể sẽ khiến cho cha mẹ mình khó xử, có thể sẽ xúc phạm tới danh dự của học viện, thậm chí là của cả giới quý tộc hoàng gia.

Cô không ngây thơ đến mức không hiểu được điều này.

Nhưng mà, cho dù như thế…

——Reina có linh cảm rằng nếu không làm theo trực giác này, cô sẽ phải hối hận suốt quãng đời còn lại.

“Hiệu trưởng, em xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng…”

“Ừ?”

“...Xin hãy xem như chuyện nhập học này chưa từng xảy ra, có được không ạ?”

***********************************

Hai người họ đã lập ra một tổ đội, với Elius là thủ lĩnh.

Tên của nó là “Long Nha”.

Cái tên này kì thực có ý nghĩa khá sâu sắc về sự đoàn kết và ăn ý. Nó đến từ một giai thoại rằng loài rồng cho dù có răng nanh nhiều vô số kể, nhưng một khi khép lại thì sẽ hoàn toàn ăn khớp với nhau mà không để lộ một khoảng trống nào.

Nhưng Elius chưa có giải thích điều ấy cho Reina, vậy nên lần đầu nghe tới tên của tổ đội, phản ứng của cô là…

“...nghe trẻ con ghê.”

Đó là những gì cô nghĩ.

Nhưng nhìn vẻ mặt như bị phản bội của Elius, cô giật mình nhận ra đã lỡ nói nó ra miệng mất rồi.

Vài ngày sau khi tổ đội được thành lập, Faran kéo theo Nick tới.

“Hừ hừ, vậy là cái tên này đã tự lập tổ đội riêng rồi. Biết sao được. Này, tụi tôi gia nhập được không?”

Hai thành viên tiếp theo của Long Nha đã được quyết định như vậy đấy.

Reina không thực sự hiểu tại sao Elius nhìn có phần hơi cao hứng, nhưng cô chỉ im lặng và vui vẻ nhìn anh lên mặt với Faran.

“Ừm… Reina này.”

“Mmm? Sao vậy anh?

Một ngày nọ khi hai người đang dùng bữa, Elius chợt quay sang cô thắc mắc.

“Anh vẫn chưa hiểu. Tại sao ngày đó em lại quyết định từ chối lời mời của học viện mà đi làm mạo hiểm giả vậy?”

“Mmm? Không, em không thực sự thích làm mạo hiểm giả hay gì.”

“Ể? Nếu vậy thì tại sao——”

“Không nói cho anh đâu.” Cô đút miếng bánh mì vào miệng, “Mà, em cũng không biết nữa.”

“Hừmmmm….?”

“Ổn mà ổn mà. Em hài lòng với cuộc sống hiện tại, và có thể cùng nhau ngồi ăn ngon lành thế này là tốt rồi, đúng không?”

Câu trả lời của Reina thực sự không có nghĩa lý gì cho lắm, nhưng Elius cũng không có ý định gặng hỏi thêm. Nhìn anh quay lại với bữa ăn của mình, cô kín đáo nở một nụ cười e thẹn.

Dĩ nhiên rồi.

Làm sao cô có thể nói rằng, mình lựa chọn làm mạo hiểm giả kì thực chỉ để được ở bên anh kia chứ?

Reina biết lí do của mình, nhưng đồng thời cũng không thể hiểu được lí do của mình.

Cái cảm xúc trào dâng trong cô khi nhìn theo bóng lưng Elius rời đi ngày ấy, rốt cuộc là gì? Từ khi nào mà anh đã trở thành một phần của trái tim cô dễ dàng như vậy? Cô không biết được. Trong cái thời khắc đó, cô chỉ biết rằng…

———Em sẽ không bỏ anh lại thêm lần nào nữa.

Đó là tất cả những gì có trong tâm trí của Reina.

Truyện Chữ Hay