Điều duy nhất khiến Reina vẫn còn đứng dậy được, là suy nghĩ rằng Elius vẫn đang nằm dưới đáy giếng.
Cô không thể để anh ở cái nơi lạnh lẽo đó một mình.
Reina tìm đến các vệ binh, và với sự giúp đỡ của họ, thi thể Elius đã được đưa lên khỏi giếng. Về phần cô, sau khi nói với vệ binh rằng mình chính là hung thủ giết người, cô bị biệt giam trong ngục chờ xét xử.
Có một vài cuộc thẩm vấn diễn ra sau đó. Reina thú nhận tất cả, rằng chính cô là người đã bắt cóc Elius. Rằng chính cô đã tự tay lấy mạng anh.
Những ngày ngồi trong ngục giam, Reina nhớ lại người đàn ông ở trại tị nạn đã giao cho cô thánh tích. Và cô đã hiểu.
Mọi mầm mống của sự ngờ vực dẫn đến cái kết này, từ đôi găng tay cho đến cái tin đồn ấy, tất cả đều bắt đầu từ ông ta.
Khi được hỏi ai là người lan truyền tin đồn ấy, người đàn ông đó đã nói thế này: “Thật xin lỗi, tôi chỉ biết là mọi người đang truyền tai nhau như vậy thôi, còn hỏi bắt nguồn từ đâu thì tôi cũng không thể trả lời được.”
Không phải “không biết”, mà là “không thể trả lời”.
Hai điều này vốn dĩ không đồng nghĩa với nhau. Nhưng một Reina đang hoang mang tột độ và quá tin vào khả năng phát hiện lời nói dối của mình, đã không nhìn ra được cái bẫy nằm trong đó. Bất kể ông ta là người đã phát tán tin đồn, hay ông ta biết rằng ai là người phát tán, việc đáp rằng mình “không thể trả lời” vẫn sẽ được tính là nói thật.
Thứ mà ông ta trao cho cô chính là mảnh ghép cuối cùng. Thánh tích là tạo vật từng thuộc về các vị thần cổ xưa.
Và nhìn cái cách mà người đàn ông kia gieo rắc sự nghi ngờ để gây ra tai hoạ——Reina, Thánh Nữ của thời đại này, nhận ra mình biết rõ danh tính của vị thần đứng phía sau ông ta hơn ai hết.
Người đàn ông đó hẳn là tay sai của ác thần dối trá, kẻ đã bị Thánh Nữ đời trước phong ấn vào bóng đêm vô tận - nói cách khác, kẻ thù truyền kiếp của chính cô.
Trong cuộc thẩm vấn sau đó, Reina chợt phát hiện một điều.
Cô không thể biết người trước mặt mình nói thật hay nói dối nữa. Năng lực nhìn thấu lời dối trá của cô đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ riêng nó, mà toàn bộ sức mạnh của cô đang ngày một yếu đi.
Nếu suy nghĩ lại một chút, điều này thực ra khá hiển nhiên. “Thánh Nữ” là Kĩ Năng được phát triển bằng cách tích luỹ điều thiện. Vậy nên khi mà cô đã phạm phải tội lỗi xấu xa đến thế - một kẻ nghi ngờ đồng đội, cuối cùng tự tay giết chính người mà mình yêu… xem như không còn xứng đáng với cái tên Thánh Nữ nữa rồi.
Cô từng nghĩ rằng, mình được sinh ra với Kĩ Năng này là để trợ giúp cho Elius.
Giờ đây, khi người anh hùng của cô ngã xuống——thì Thánh Nữ Reina cũng đã chết theo.
******************************************
Sau một tuần ngồi trong ngục, cô chợt nghe thấy phía sau song sắt cửa sổ có tiếng cười đùa huyên náo.
“Chuyện gì xảy ra bên ngoài vậy…?”
Reina hỏi người lính gác ngục, và anh ta dường như cũng đang trong tâm trạng tốt, vậy nên lập tức vui vẻ trả lời: “Chiến dịch kết thúc thắng lợi, Quỷ Vương cũng đã bị đánh bại rồi. Mọi người đang chào đón thái tử và đoàn quân của ngài trên đường quay về Vương Đô.”
“...Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Khẽ gật đầu với người lính gác, Reina quay lại góc phòng giam của mình, thu mình lại.
Elaine đã thành công. Tâm nguyện còn đang dang dở của Elius, rốt cuộc đã được thiếu nữ ấy hoàn thành.
Cô mừng cho cả hai người họ.
Elaine giờ đã là người hùng của cả đất nước này. Tương lai của cô ấy chắc chắn không còn phải trải qua hiểm nguy gian khổ nữa, mà sẽ được tắm trong vinh quang cùng những lời ca tụng. Còn Reina… cô chỉ là một kẻ giết người đang co ro trong phòng giam lạnh lẽo, và ngay cả những ngày tháng đó có lẽ cũng sẽ sớm kết thúc khi cô bị hành hình.
Nhưng không thể nào khác được.
Tội lỗi của mình là quá lớn.
Ngay chính Reina cũng không thể tha thứ cho bản thân cô.
Không chỉ là việc cô đã giết Elius. Một tội lỗi còn lớn hơn thế, tội lỗi đã giày vò cô hơn hết thảy, chính là———
Với một âm thanh lách cách của chìa khoá tra vào ổ, cánh cửa phòng giam bỗng mở ra.
Reina tưởng rằng sẽ lại có một buổi thẩm vấn nữa, nhưng người đến không phải vệ binh hay quan chức. Đứng ngoài hành lang là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, điển trai, cao lớn, với ánh nhìn sắc bén và khí chất của một người đã kinh qua trận mạc, nhưng vẫn không mất đi vẻ quý phái của con nhà dòng dõi. Ngay cả bộ đồ anh ta đang mặc trên người, cũng đủ nói lên rằng địa vị của người này không hề thấp.
“Điện hạ, phạm nhân đó ở đây.”
Viên quản ngục đứng bên cạnh anh ta kính cẩn nói, và Reina có chút giật mình khi biết được danh tính của người đứng trước mặt cô.
Gật đầu với quản ngục, thái tử của vương quốc quay về phía cô, giọng trầm trầm:
“Thánh Nữ Reina. Ta cần cô đi cùng ta một chuyến.”
******************************************
Cô được thái tử dẫn ra xe ngựa, và cùng anh ngồi trên xe mà không bị trói hay xiềng xích.
“Chúng ta đang đi đâu…?”
“Có một người bị thương nặng.” Thái tử đáp ngắn gọn mà không lộ ra biểu cảm gì thêm, “Ta cần cô chữa cho người đó.”
Một thoáng im lặng trôi qua.
Thế rồi, thái tử bất chợt mở lời - bằng một câu mà Reina hoàn toàn không ngờ được: “Ta đã quyết định xoá bỏ bản án của cô.”
Reina nhìn chằm chằm vào anh, vẫn còn đang xử lý những gì mình vừa nghe thấy.
“May mắn là người chết——ừm, không, ta xin lỗi, nói vậy thật không phải phép. Nhưng dù sao thì người chết cũng đã chết rồi. Thông tin về vụ án mạng kia đã được ta cho người bưng bít, tất cả những kẻ biết về nó cũng đều đã đảm bảo giữ mồm giữ miệng. Cô sẽ được tuyên bố vô tội vào rạng sáng mai.”
“...Tại sao?” Reina hỏi, giọng khàn khàn.
“Quỷ Vương đã chết, nhưng đất nước này vẫn đang trong tình trạng cực kì hỗn loạn. Tương lai sắp tới sẽ hết sức khó khăn. Thánh Nữ Reina, cô sở hữu một Kĩ Năng huyền thoại, và danh tiếng của cô đối với những người dân nghèo vẫn rất lớn - sự giúp đỡ của một người như cô là cần thiết để xây dựng lại vương quốc này.”
“Ngài không thể làm như vậy được!”
“Tại sao?”
“Ngài là người sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, tất cả mọi người dân đều đang nhìn chằm chằm vào ngài. Nếu như ngài sẵn sàng bỏ qua tội lỗi của một kẻ giết người vì thấy kẻ đó có ích, nếu như ngay cả sự công chính mà ngài cũng chẳng còn, ngài nghĩ mình sẽ lãnh đạo đất nước này ra sao chứ? Nếu như một lúc nào đó người dân biết được, khi ấy lòng tin của mọi người đối với vương quốc sẽ ra sao chứ? Còn nữa, Thánh Nữ cũng chỉ là một Kĩ Năng, chuyện tôi đã giết người vẫn là sự thật. Tôi có chết cũng không muốn dùng món quà mà mình chỉ may mắn nhận được làm cái cớ để xin miễn tội đâu!”
Cảm xúc bị dồn nén trong cô như bùng nổ.
Reina biết, thật thô lỗ khi nói những lời như vậy với một người đang có ý muốn giúp mình, huống hồ người đó còn là một thái tử mà cô chỉ vưa mới gặp. Nhưng đó đều là những lời gan ruột của cô.
Thái tử dường như cũng không hề tức giận hay khó hiểu gì. Anh chỉ gật đầu và đáp: “Ta hiểu ý kiến của cô. Thành thật mà nói, cá nhân ta cũng đồng ý như vậy, nhưng khi là một người cai trị thì có những thứ phải ưu tiên hơn những thứ khác… Mà, việc đó để sau đi. Chúng ta sẽ nói chuyện về việc của cô sau khi hoàn thành việc chữa trị cho người này đã.”
Thái tử rõ ràng không cố thuyết phục Reina đổi ý, và cô thực sự cảm kích điều này. Có lẽ chính anh cũng nhận ra rằng ở thời điểm hiện tại thì nói gì thêm cũng đều vô ích.
Xe đi thêm đoạn nữa, Reina đột nhiên nhớ ra một chuyện vẫn còn day dứt trong tâm trí cô.
“...Điện hạ, tôi muốn hỏi thăm một việc.”
“Chuyện gì?”
“Trong trận chiến với Quỷ Vương, đã có một chiến dịch để đánh lạc hướng quân đội quỷ…”
“Hử, nhưng đó là bí mật quân sự——mà, sao cũng được. Ta sẽ không truy tố xem ai nói điều đó cho cô. Ừ, đúng như cô nói đấy, và chiến dịch đã thành công mở đường cho Elaine tiến vào sào huyệt đối thủ… dù điều ấy phải đánh đổi bằng rất nhiều thương vong của binh sĩ.”
Nghe tới mấy chữ “rất nhiều thương vong”, đôi vai của Reina giật thót.
Nhưng cô vẫn phải tiếp tục hỏi.
“Ừm, trong số các những binh sĩ bỏ mạng… có người nào rất giỏi dùng thương không…?”
“Ta không chắc người ta đang nghĩ đến có phải người trong lời của cô không.” Thái tử nheo mắt, “Nhưng đúng là ta đã nghe các tướng lĩnh kể về một tân binh là thương thủ. Một thương thủ bậc thầy, phải nói là như vậy. Anh ta mới nhập ngũ không lâu, nhưng vẫn là một trong những người đóng góp nhiều nhất vào thành công của chiến dịch. Người đó… đã giết được một Ác Ma, với cái giá là mạng sống của chính mình.”
“...Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài... rất nhiều.”
Reina cúi gằm mặt. Cô cố không để lộ quá nhiều biểu cảm, nhưng rõ ràng thái tử cũng nhận ra được sự đau đớn của cô. Anh chỉ im lặng mà không hỏi gì thêm, có lẽ là vì lòng tốt.
Cho tới lúc cỗ xe dừng lại, hai người họ không nói thêm điều gì nữa.
Reina chết sững khi nhìn thấy người nằm trong phòng bệnh.
Căn phòng ấy được tầng tầng lớp lớp vệ binh canh giữ, và cho dù được thái tử dẫn theo, cô vẫn phải chịu sự kiểm tra kĩ càng mới được phép đặt chân vào. Đập vào mắt cô là thiếu nữ đang nằm bất động trên giường bệnh, im lìm như đã chết. Thân thể thiếu nữ ấy trắng bệch, khắp người quấn băng kín mít, và gần như chỉ còn thoi thóp thở.
Gương mặt Reina tái đi vì sợ hãi. Cô đã chứng kiến những người bị thương nặng suốt bốn năm qua, nhưng chưa bao giờ thấy một ai gần với cái chết như vậy. Thực sự không khác gì một xác chết.
“...ELAINE!!!”
Reina nhào tới bên giường và hét gọi tên cô gái, nhưng dĩ nhiên chẳng có phản hồi nào.
“Cô ấy đã tự mình quay lại sau khi chiến thắng Quỷ Vương, rồi gặp quân đội ở cổng của lâu đài.” Sau lưng Reina, thái tử nói, “Lúc ấy Elaine vẫn còn tỉnh táo và kể rằng Quỷ Vương đã dùng đòn hi sinh để kéo mình theo cùng, nhưng thất bại. Các vết thương của Elaine đều đã được sơ cứu, không ai nghi ngờ gì cả, nhưng rồi cô ấy nói mình buồn ngủ… và không tỉnh lại cho tới tận bây giờ.”
“Vậy còn trị liệu sư?! Ngài không có trị liệu sư nào ở đó để chữa cho Elaine sao?! Tại sao phải đợi tới tận bây giờ?!”
“Ta đã thử. Nhưng mọi nỗ lực đều vô hiệu.”
“Vô… hiệu?”
“Mới đầu thì còn chút hiệu quả, nhưng bây giờ phép trị thương không còn tác dụng lên Elaine nữa. Tất cả các trị liệu sư của hoàng gia đều đã bó tay. Người lớn tuổi nhất trong số họ nói… ông ta đã từng thấy triệu chứng tương tự như thế này khi trước.” Thái tử nặng nề nói, “Đó là một lời nguyền.”
“Lời nguyền… của Quỷ Vương sao?”
“Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng khả năng cao là ma thuật tự bạo không phải ngón đòn duy nhất của Quỷ Vương để kéo theo Elaine chết cùng. Hắn đã nguyền rủa cô ấy để đảm bảo đối phương sẽ bỏ mạng, kể cả khi vụ nổ không giết Elaine ngay lập tức.”
Nếu quả thực như vậy, thì tình trạng hiện giờ của Elaine là hoàn toàn dễ hiểu. Quỷ Vương có thể xem là một trong những sinh vật mạnh nhất từng tồn tại trên thế giới này, lời nguyền của hắn không phải thứ mà một trị liệu sư bình thường có thể vượt qua được.
Và thực tế là Elaine ban đầu có thể được dùng phép sơ cứu, nghĩa là lời nguyền ấy đang ngày càng mạnh hơn. Elaine còn sống được đến giờ hẳn là nhờ vào sức mạnh vượt trội của cô, nhưng sớm muộn gì sinh mạng cô cũng sẽ bị lời nguyền áp đảo.
Họ thực sự không còn nhiều thời gian nữa.
“Các trị liệu sư của hoàng gia đã kể cho ta về cô. Họ nói rằng nếu có bất cứ ai cứu vãn được tình thế này thì chỉ có thể là Thánh Nữ, vậy nên ta đã cho người đi tìm cô, có điều… Ta cũng không ngờ rằng cô lại đang bị giam trong ngục.”
Reina không đáp. Cô im lặng quỳ xuống bên giường Elaine, bắt đầu niệm chú thuật trị liệu.
Ánh sáng vàng dịu toả ra từ lòng bàn tay cô, nhưng nó thực sự quá yếu ớt - so với trước đây có lẽ chỉ bằng một phần mười. Thuật trị liệu của Reina thậm chí không thể chạm tới được Elaine, mà tan biến ngay khi vừa mới đến gần cơ thể thiếu nữ ấy.
“Cô đang muốn xác nhận lại à…?”
Thái tử, người không biết rằng sức mạnh của Reina đã mất, tưởng rằng cô chỉ đang thử nghiệm. Có điều… đây đã là cực hạn của cô. Lời nguyền thực sự quá mạnh, cho dù là Reina của trước đây có lẽ cũng không đủ sức - kinh nghiệm làm trị liệu sư nói với cô điều đó. Nhưng đồng thời, cô cũng biết thứ gì có thể vượt qua được lời nguyền của Quỷ Vương.
Những trị liệu sư của hoàng gia đã nói đúng. Nếu có điều gì cứu được Elaine, vậy thì đó chỉ có thể là ma pháp trị thương mạnh nhất mà một Thánh Nữ sở hữu——Thuật trị liệu cấp thần.
Sức mạnh chạm tới cấp độ của thần thánh, có thể lấn át tất thảy lời nguyền, kể cả Quỷ Vương cũng không ngoại lệ.
Có điều, Reina của hiện tại muốn sử dụng ma pháp đó chẳng khác nào mộng tưởng. Cô cũng chẳng còn thời gian để mà tích luỹ việc tốt lại từ đầu nữa. Trừ khi——
“Ngươi đã tính xa tới mức này ư?” Reina lẩm bẩm.
“Sao vậy?”
“...Không, không có gì thưa ngài.”
Khẽ lắc đầu trước cái nhíu mày của thái tử, cô rút đôi găng lụa màu đen ra từ trong túi áo.
Reina không bị bắt phải thay đồ khi đưa vào ngục tạm giam, có lẽ vì sự kính trọng với danh tiếng của Thánh Nữ một thời. Đôi găng lụa, vì thế, cũng vẫn còn do cô nắm giữ.
Phải thừa nhận… đây đúng là một nước chốt hạ hoàn hảo.
Ác thần, hoặc gã tay sai của hắn, đã quyết phải đẩy cô đến cái chết bằng bất cứ giá nào. Vậy nên hắn cho cô một lựa chọn, một lựa chọn mà cô chắc chắn không thể nào từ chối.
Để cứu Elaine, Reina sẽ phải đánh đổi bằng sự diệt vong của chính mình.
Nhưng nếu vì bảo vệ bản thân mà đứng nhìn Elaine cứ thế chết đi, cô biết mình cũng sẽ không bao giờ còn có tư cách mang danh Thánh Nữ thêm lần nào nữa.
Vậy nên…
Ta biết mình không nên nói điều này, nhưng cảm ơn ngươi, dù chỉ là một chút. Reina tự nhủ khi xỏ tay vào đôi găng lụa. Cho dù là để đạt được mục đích của riêng mình… nhưng ngươi cũng đã cho ta một cơ hội để chuộc lại tội lỗi đã gây ra.
Cô sẽ cứu Elaine.
Thậm chí không cần lấy một giây chần chừ để quyết định điều đó.
Tốt thôi. Tương lai, mạng sống, bất cứ thứ gì mà ngươi muốn… Cứ tới và lấy của ta đi!
“——Với hai cánh tay mang quyền năng thao túng vạn vật của Chúa Trời, con kêu gọi bốn ngón nơi bàn tay phải nắm giữ sự tái sinh! Đây là chân lý, là quy luật, là sự thật bất biến không thể nào chối bỏ. Con kêu gọi vầng thái dương vĩnh cửu của Người, hãy để các thiên thần đưa ánh sáng xuyên qua màn đêm tăm tối nhất, đem sự bảo hộ của mặt trời xuống với nhân gian!”
Lời chú của thuật trị liệu cấp thần vang lên, và ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ giữa căn phòng bệnh. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của Reina. Cô có thể thấy rõ rằng thứ gì đó đang bị rút khỏi mình, tuôn chảy theo từng câu thần chú.
Nhưng cô không dừng lại.
Cho dù chuyện gì có xảy ra, cô vẫn sẽ không dừng lại.
“Hỡi sức mạnh của sự sống khắp thế gian, hỡi dòng suối nguồn không bao giờ cạn, hỡi mùa xuân không bao giờ kết thúc, hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta và đem đến tia hi vọng giữa màn đêm tuyệt vọng. Đây là thần tích, là kì quan chứng minh cho phép màu của Chúa đang giáng hạ——Phục Sinh (Resurrection)!”
Ánh sáng thánh thuật vàng chói lọi như một dòng suối trào dâng, bao trùm lấy cơ thể của Elaine. Nó bị cản lại trước khi chạm tới được người cô, nhưng vẫn không ngừng tiến tới.
Ngay cả lời nguyền tạo ra bởi Quỷ Vương cũng phải trở nên yếu thế khi đứng trước uy lực của Thần.
Cảm giác mừng rỡ trào lên trong tâm trí Reina, và cô tiếp tục chiến đấu với lời nguyền ấy.
“Thánh Nữ Reina!” Thái tử bất chợt hét lên và chộp lấy tay cô, “Dừng lại! Cứ như vậy cô sẽ…!!!”
Đừng cản trở tôi!
Reina muốn gắt lên như thế, nhưng ánh mắt cô sững lại khi nhìn xuống tay mình.
Đôi tay thon thả và và làn da trắng mịn mà cô luôn tự hào đã không còn nữa. Ở nơi đó chỉ có hai cánh tay khẳng khiu trơ ra những khớp xương, bọc trong lớp da lùng nhùng và nhăn nhúm. Cánh tay của một bà già.
Điều mà cô cảm nhận khi nãy không phải chỉ là ảo giác. Tuổi trẻ, thời gian, sinh lực - những thứ ấy đang thực sự bị rút ra khỏi cơ thể Reina.
“Nếu như cưỡng ép vượt quá giới hạn của bản thân, đôi găng sẽ lấy đi tương lai của Người để đổi lại điều đó.”
Gã tín đồ của ác thần đã nói như vậy như vậy khi trao cho cô thánh tích.
Và tương lai của Reina đang bị tước đi ngay trước mắt cô.
Nhưng vậy thì sao chứ?!
Giằng khỏi tay thái tử, Reina tiếp tục duy trì ma pháp.
Đây là cái giá phải trả của mình! Đây là sự chuộc tội của mình!
Mình không còn là Thánh Nữ, mình chỉ là một kẻ sát nhân! Tương lai của một kẻ như vậy đổi lại mạng sống cho người bạn cuối cùng mà mình có thể cứu, đổi lại mạng sống cho anh hùng của đất nước này——là hoàn toàn xứng đáng!
Reina đã nghĩ rằng Kĩ Năng “Kế Toán” của Elaine chỉ là một phương tiện để giúp cho cho cô tăng cường sức mạnh. Một khi điều ấy đã hoàn thành, Elaine cũng sẽ rời đi.
——Mình phải ngạo mạn tới mức nào cơ chứ?!
Cô cũng chỉ là một kẻ may mắn được trao cho Kĩ Năng này thôi, ấy vậy mà cô lại dùng nó để cân đo đong đếm giá trị của người khác. Cô muốn cứu giúp Elaine, nhưng lại chưa bao giờ xem cô gái ấy như một đồng đội ngang hàng. Cô vốn dĩ luôn cho mình là đặc biệt, đứng từ trên cao nhìn xuống, coi Elaine không hơn gì một kẻ yếu ớt đáng thương.
Reina đã không cản Faran khi anh rời tổ đội.
——Mình phải hèn nhát tới mức nào cơ chứ?!
Tự bản thân cô biết mình muốn ngăn anh lại tới mức nào. Tự bản thân cô biết quyết định của Faran chẳng khác gì dấn thân vào chỗ chết. Vậy nhưng cô sợ. Cô viện cớ rằng mình không có quyền ngăn cản anh, để rồi cứ thế đứng nhìn anh im lặng rời đi như vậy.
Faran đã chết, và tất cả là lỗi tại cô.
Và… Elius.
“Anh không muốn bỏ em lại một mình!”
Trong những giây phút cuối cùng, chàng trai ấy đã tuyệt vọng gào lên như thế.
Trong tiếng hét xé lòng ấy mang theo tình cảm thế nào, cô còn không thấy được hay sao? Chẳng phải cái thời khắc anh nói ra điều đó, cô đã không còn cô đơn nữa hay sao?
Vậy mà, Reina vẫn không thể tha thứ cho anh.
——Mình phải nhỏ nhen tới mức nào cơ chứ!
Cho dù phát bắn ấy là do sự can thiệp của ác thần, ngay từ đầu nó đã không xảy ra nếu như cô tha thứ cho anh.
Nếu có người nào bị bỏ lại một mình, đó chính là Elius.
“Anh có ổn không?”
Cô chưa một lần nói với anh điều đó.
Elius… hẳn đã phải rất cô đơn.
Suốt năm năm trời họ ở bên nhau, vậy mà cô lại chưa một lần nhận ra anh đang phải chịu đựng những gì. Cô chưa từng hiểu được anh. Cô vẫn chỉ luôn coi Elius là vị anh hùng bước ra từ cổ tích, không phải một con người bằng xương bằng thịt. Cô thậm chí không dám thành thật với cảm xúc của chính mình.
Nếu như khi ấy, Reina đem sự ngờ vực tới trực tiếp hỏi thẳng anh… có lẽ, mọi chuyện đã khác rồi.
“Cảm ơn, nhờ cô mà cuộc sống của những đứa trẻ ở nhà thờ đã tốt hơn nhiều.”
Cô chưa một lần nói với Elaine điều đó.
Reina vẫn luôn ngưỡng mộ cô gái ấy, vẫn luôn biết ơn cô gái ấy, vậy mà cô chưa từng nói với Elaine những lời khen ngợi, dù chỉ một lần. Cô chưa từng quan tâm tới việc cô gái ấy tại sao lại muốn gia nhập tổ đội Long Nha, tại sao lại liều mình chiến đấu.
Nếu như khi ấy, cô thực sự trải lòng và làm bạn với Elaine… có lẽ, mọi chuyện đã khác rồi.
“Đừng đi mà, tôi không muốn anh phải chết!”
Cô đã không thể nói với Faran điều đó.
Reina lẽ ra nên ngăn anh lại bằng mọi cách, cho dù có phải lôi Elius vào, cho dù có phải dùng vũ lực. Cô hiểu rõ người thanh niên ấy có trái tim nhân hậu thế nào đằng sau cách nói năng có phần bặm trợn. Cô hiểu rõ anh vẫn luôn lo lắng cho Elius chẳng khác nào một cậu em trai. Cô biết rõ mình sẽ hối hận một khi Faran bỏ mạng ở nơi chiến trận. Vậy nhưng cô chỉ nghĩ tới bản thân mình.
Nếu như khi ấy, Reina không để mặc cho anh rời đi… có lẽ, mọi chuyện đã khác rồi.
“Đừng bỏ em lại một mình.”
Cô đã cầu xin Elius như thế.
Thật nực cười làm sao.
Chính mình——chính mình mới là người đã bỏ rơi bọn họ!
Đó là tội lỗi lớn nhất của Reina. Tội lỗi mà cô không cách nào tha thứ.
Vậy nên cô phải chuộc tội bằng tất cả những gì có thể.
Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ tương lai của chính mình.
**************************************
“Có vẻ… là cô ấy ổn rồi…’
Reina hạ tay xuống. Cổ họng khô rát khi giọng nói già nua cố gắng thoát ra.
Hai đầu gối của cô đang run lên bần bật. Reina nhận ra mình không còn đứng nổi. Cơ thể khẳng khiu của cô cứ thế đổ sang bên như một con rối đứt dây, và có lẽ đã đập xuống sàn nếu không nhờ thái tử vội vàng đỡ lấy. Mái tóc dài của cô, giờ đã xơ xác và chuyển sang màu trắng xoá, xoã tung xuống đôi vai gầy guộc.
Cơn đau và sự mệt mỏi đang giày vò khắp thân thể Reina, nhưng tâm trí cô lại tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm vô bờ.
Trên giường bệnh, gương mặt của Elaine đã hồng hào hơn trước.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, và những vết thương cũng chưa lành hẳn, nhưng hơi thở không còn thoi thóp nữa. Với sự chăm sóc của các trị liệu sư hoàng gia, có lẽ Elaine sẽ hồi phục sau một vài tuần.
Còn về phần Reina…
Cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
“Điện hạ…” Cô thều thào, “Tôi… có một thỉnh cầu…”
“Nói đi, cô muốn gì?”
“Xin hãy… giữ bí mật chuyện ngày hôm nay, với Elaine, với tất cả… Tôi... đã bị xử tử vì tội lỗi của mình… xin hãy công bố với người dân như thế…”
“Tại sao?!” Thái tử, người gần như chưa từng bộc lộ cảm xúc nào, cũng phải trợn mắt trước yêu cầu của Reina. “Nhưng… thế này không đúng! Cô đã cứu được một anh hùng, cô đã…!”
“Làm ơn… Tôi… cầu xin ngài…” Hơi thở của Reina mỗi lúc một nặng nề hơn, “Đây là… nguyện vọng cuối cùng của tôi… Chỉ có như vậy, tôi mới thanh thản mà đi được…”
“...Được.” Thái tử khẽ nghiến răng, rồi anh dứt khoát gật đầu, “Thề trên danh dự của hoàng gia, ta sẽ thực hiện tâm nguyện của cô.”
Reina mỉm cười nhẹ nhõm. Cô muốn cảm ơn thái tử, nhưng đã không còn đủ hơi để nói thêm điều gì nữa. Cô chỉ có thể gửi gắm điều đó qua ánh mắt, và cuối cùng, ngay cả mí mắt của Reina cũng nặng dần đi.
Khi nhắm mắt lại, quãng đời hai mươi năm ngắn ngủi như một đoạn phim vụt hiện lên trong tâm trí cô. Reina nhớ lại rất nhiều, rất nhiều… Nhưng sau tất cả, chỉ có một cảnh tượng cuối cùng đọng lại trước khi ý thức của cô vụt tắt.
——Đó là Elius trong cái ngày đầu tiên anh đến nhà thờ, đang mỉm cười hiền lành nhìn cô liếm những đầu ngón tay vì tiếc rẻ lớp bột đường còn sót lại.
Là khoảnh khắc mà anh đã nắm lấy trái tim cô.
Nếu như Elius đã biết,
nếu như anh đã biết trước cái tương lai của năm năm sau đó, biết rằng Reina sẽ lấy đi mạng sống của mình, nhưng vẫn quyết định trao cho cô “hi vọng” như những đứa trẻ trong khoảng sân nhà thờ năm ấy,
nếu như anh vẫn tha thứ cho cô, vẫn dành tình cảm cho cô, vẫn tin rằng ngay cả một kẻ như cô cũng có quyền hi vọng,
vậy thì——
Có lẽ đây chỉ là một điều ước ngớ ngẩn, nhưng… nếu có kiếp sau…
Cô ước rằng mình sẽ được gặp lại mọi người lần nữa.
Người con gái ấy trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười trên khoé môi, và giọt lệ nơi khoé mắt.
Trong khoảnh khắc ngay trước lúc lìa đời, cô nghe thấy giọng của thái tử, giống như vọng tới từ một nơi rất xa, rất rất xa...
“Reina, cô... thực sự đã trở thành một vị Thánh rồi.”