Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Lục tiên sinh, Tiểu Chi tỉnh chưa? Đến giờ ăn tối rồi.”
Nghe được lời này, Vu Chi phụt cười một tiếng.
Cô mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, quay đầu nhìn về phía sau, vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng trêu chọc: “Lục tiên sinh, phải ăn cơm tối rồi nha ~”
Lục Bách Sâm vươn ngón trỏ gõ xuống cái trán của cô: “Em cứ nghịch ngợm đi.”
Nói rồi, anh ngồi dậy nói với dì Dương đang đứng bên ngoài: “Vâng, xuống ngay đây ạ.”
Thấy anh rời khỏi chiếu tatami, Vu Chi cũng ngồi dậy theo, cô ghé vào cửa kính bị che kín bởi hơi nước, lau một chỗ bằng quả bóng rổ nhỏ để nhìn ra ngoài, bên ngoài sắc trời đã tối đen, có điều ánh đèn đường chiếu xuống nên vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Cô không khỏi kinh hô: “Tuyết bên ngoài vẫn còn rơi kìa.”
Lục Bách Sâm đứng bên cạnh chiếu tatami, một tay đút túi, anh cũng theo ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài: “Ừ, trận này tuyết lớn, chắc là đến nửa đêm mới ngừng.”
Vu Chi hưng phấn xoay người nhìn Lục Bách Sâm: “Vậy ngày mai có thể làm người tuyết rồi.”
Giọng điệu Lục Bách Sâm lập tức nghiêm túc: “Không được, tuyết quá lạnh, em còn thể hàn, hơn nữa tuyết vừa mới rơi nên đường rất trơn, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Vu Chi ngồi quỳ trên chân mình, cô không vui nhìn anh.
Lục Bách Sâm cười nói thêm một câu: “Chờ anh về rồi mang em ra ngoài chơi.”
Vu Chi vốn còn tâm lí phản nghịch, nghĩ rằng anh không cho cô ra ngoài chơi, cô càng muốn ra ngoài chơi hơn.
Nhưng cô đánh giá quá cao bản thân mình.
Buổi tối cô bị Lục Bách Sâm ôn nhu lăn lộn đến nửa đêm, ngày hôm sau tinh thần suy yếu trầm trọng, cả người vô lực, trừ lúc ăn cơm ra thì chỉ nằm trên giường ngủ.
Mãi đến năm sáu giờ chiều, cô mới từ trên giường bò dậy, thay quần áo chuẩn bị cùng mẹ Vu đi ra ngoài một chút.
Mới vừa mở một cánh cửa ra, liền thấy Lục Bách Sâm đang đi từ gara về phía bọn họ.
Thấy bộ quần áo cô đang mặc, anh không nói hai lời lập tức lôi cô về phòng ngủ, nhất định phải để cô mặc thành con chim cánh cụt mới hài lòng cho cô ra khỏi cửa.
Lúc này trời đã tối dần, ánh đèn đường trong viện chiếu xuống mặt cỏ, trắng xóa một mảnh.
Lục Bách Sâm nắm tay cô, ôm lấy vòng eo cô, cẩn thận che chở.
Hai người chậm rì rì đi bộ trên con đường trong tiểu khu, Vu Chi hít thở bầu không khí trong lành mát mẻ, cô cảm giác tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Vu Chi lắc lắc bàn tay to lớn đang nắm tay cô, thu hút sự chú ý của Lục Bách Sâm: “Sâm ca, bọn mình đến nhà La Sở Nguyệt thăm Sâu đi.”
Lục Bách Sâm nhìn về phía nhà của La Sở Nguyệt, anh nói: “Chắc cô ấy chưa về đâu.”
“Sao anh biết.”
Lục Bách Sâm quay đầu, dáng vẻ như đang nhìn một đứa ngốc: “Nhà cô ấy không sáng đèn.”
Vu Chi lại nhìn về phía nhà La Sở Nguyệt, thật sự vẫn còn tối đen.
Khụ khụ.
Cô không khỏi phải tự giải thích cho mình: “Em thật là ngày càng ngốc rồi, người ta nói một lần mang thai ngốc ba năm, sau này có khi nào em thật biến thành một đứa ngốc hay không.”
Lúc này Lục Bách Sâm thuận miệng tiếp lời: “Vốn dĩ em đã không được thông minh rồi.”
Vu Chi trừng mắt với anh, cô giận dữ nói: “Em đánh chết anh, sao lại nói chuyện gợi đòn như thế chứ.”
Đúng lúc này, một tiếng còi ô tô đột ngột vang lên, Vu Chi bị Lục Bách Sâm kéo đến ven đường, anh nghiêng người bảo vệ cô.
Một chiếc xe màu đỏ chạy lướt qua người bọn họ.
Vu Chi nhìn chiếc xe đã chạy xa, cô nhăn mày nói: “Người này thật là không có tố chất, trong tiểu khu mà còn lái xe nhanh như vậy.”
Cô vừa dứt lời, chiếc xe kia liền dừng ở trước cửa nhà Tề Đan Đan.
Từ trong xe bước xuống một người phụ nữ trang điểm thời thượng, Vu Chi vốn còn muốn nhìn cho rõ xem cô ta là ai, nhưng bởi vì cách quá xa, chỉ có thể nhìn ra được dáng vẻ không tồi của cô ta, chờ đến khi cô muốn nhìn kỹ lại.
Người kia đã cất bước đi vào trong nhà Tề Đan Đan.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa.” Lục Bách Sâm ôm lấy eo cô, anh nhéo cằm cô, quay đầu cô lại.
Vu Chi nhịn không được tò mò nói: “Cô ta vào nhà Đan Đan, chắc là có quen biết với Đan Đan.”
“Là Triệu Sanh Nghệ.”
Nghe thấy cái tên này, Vu Chi kinh ngạc thốt lên: “Sao lại là cô ta? Đã muộn như vậy rồi, cô ta còn đến tìm Đan Đan làm gì?”
Lục Bách Sâm giải thích nói: “Lúc trước Triệu Sanh Nghệ đã sửa tên lại thành Trịnh Sanh Nghệ, cùng mẹ cô ta dọn ra khỏi Triệu gia, chú Triệu chỉ cho cô ta một cửa hàng bánh ngọt và một căn nhà, chắc hôm nay đã có thông báo, cô ta có quan hệ không tồi với Đan Đan, trong lòng có tủi thân nên chạy tới tìm con bé cũng không có gì lạ.”
Vu Chi nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người đi hơn hai mươi phút, Vu Chi cảm thấy có chút mệt, cô liền lôi kéo Lục Bách Sâm quay về nhà.
Hôm sau là thứ bảy, lúc Vu Chi đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy gương mặt có chút ngứa.
Cô sờ sờ, gãi gãi, cổ lại bắt đầu ngứa.
Cô bực bội xua mấy cái trên mặt, muốn đuổi thứ đang làm phiền giấc ngủ của mình đi.
Lục Bách Sâm một tay chống đầu, anh cười cười nhìn dáng vẻ cô buồn ngủ đến nỗi mắt cũng không mở ra được, một tay múa may loạn xạ trong không trung.
Anh lại cầm một nhúm tóc nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
Vu Chi bực bội trở mình, cô hờn dỗi nói: “Ông xã, có cái gì trên mặt em ấy, ngứa quá.”
Lục Bách Sâm thấy cô thực sự rất buồn ngủ, liền không quấy rầy cô nữa, anh ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường, đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc Vu Chi tỉnh lại đã hơn một giờ sau, cả phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô.
Mẹ Vu lên gõ cửa phòng gọi cô dậy ăn sáng.
Vu Chi mơ mơ màng màng rời giường, đến nhà vệ sinh rửa mặt, cô thay một bộ quần áo xinh đẹp lại thoải mái rồi đi xuống lầu.
Dì Dương đã bày cơm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai của cô ra bàn, mẹ Vu cùng mẹ chồng đang ngồi trên sô pha cùng nhau xem phim Hàn Quốc.
Lúc Vu Chi vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn thì chuông cửa nhà cô liền vang lên.
Dì Dương đi mở cửa, Vu Chi còn chưa nhìn được ai đến, cô đã nghe được một giọng nói hô lớn: “Tiểu Chi, bác tới thăm cháu này.”
Vu Chi nhăn mày, là bác hai!
Vu Bình cười cười, xách một ít trái cây đi đến.
Bà ta thấy Vu Chi còn làm bộ quan tâm nói: “Tiểu Chi, hôm nay bác đi xem ông nội cháu, nghe nói cháu có thai, cháu cái đứa nhỏ này thật là, mang thai cũng không biết nói một tiếng, để bác hai tới thăm cháu chứ.”
Bà ta vừa nói vừa ngồi luôn xuống ghế trong phòng bếp, một tay lôi kéo Vu Chi nói: “Cháu xem cháu cũng mang thai ba bốn tháng rồi, sao còn gầy như vật, hàng ngày cháu phải ăn nhiều vào, bây giờ cháu không phải là một người, không thể cứ tùy hứng làm bậy như trước kia nữa đâu.”
Vu Chi xấu hổ cười cười, không trả lời.
Lúc này mẹ Vu cùng mẹ chồng đều đứng lên, đưa Vu Bình tới ngồi xuống ghế sô pha ngoài phòng khách.
Vu Chi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, một bên nghe ba người bọn họ nói chuyện phiếm.
Lúc đầu, ba người bác hai, mẹ Vu và mẹ chồng còn nói chuyện rất vui vẻ, phần lớn đều xoay quanh chuyện trong lúc mang thai thì cần chú ý cái gì, sinh con thì cần chú ý cái gì, linh tinh các thứ đủ chuyện.
Nhưng càng nói, Vu Chi càng nghe ra được có điều không thích hợp.
Bác hai Vu Bình vậy mà lại nói chuyện anh họ Triệu Khải với mẹ chồng.
Lại nói tiếp, sắp tới sinh nhật của ba Vu rồi, nghe ý của bác hai thì anh họ giống như còn chưa tìm được việc làm đâu.
Lời này Vu Chi nghe kiểu gì cũng cảm thấy giống như đang ám chỉ mẹ chồng cô có công việc tốt nào không thì mau giới thiệu cho anh ta.
Bác hai là người nhà mẹ đẻ Vu Chi, Trương Mạn Chi đương nhiên phải cho chút mặt mũi.
“Bách Sâm đang ở trong thư phòng xử lí chuyện công ty, đợi chút nữa nó xuống đây, tôi sẽ hỏi một chút xem nó có vị trí nào thích hợp với tiểu Khải hay không.”
Bác hai nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, bà ta vội cười nói: “Ai nha, vậy thì thật tốt quá rồi, thật là cảm ơn bà, tiểu Chi thật là có phúc khí, tìm được một tấm chồng đối xử với con bé tốt như thế, ngày cả mẹ chồng cũng trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”
Vu Chi bất đắc dĩ đưa tay chống trán, cô không biết phải nói gì.
Cô vốn cho rằng anh họ có công ăn việc làm là bác hai liền xong chuyện, thế nhưng bà ta còn nói tiếp xem bên người mẹ chồng cô có quen biết cô gái nào tầm hơn hai mươi tuổi, thích hợp thì có thể giới thiệu cho tiểu Khải.
Sau đó bà ta lại giống như bà Vương bán dưa, mang con trai ra ba hoa chích chòe khen loạn một hồi.
Anh họ Triệu Khải, Vu Chi còn có thể không biết sao!
Từ nhỏ đã học hành không ra gì, thích chơi game, tuy rằng anh ta không thích nói chuyện lại trông rất thành thật, nhưng thực ra lại vô cùng lười biếng và phản nghịch, luôn mong đi đường có thể nhặt được tiền, mua vé số có thể trúng mấy trăm vạn.
Anh ta còn luôn cho rằng bản thân mình có tài nhưng không gặp thời, cảm thấy người khác đều không hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Vu Chi từng khuyên anh ta rất nhiều lần, muốn để anh ta sống đến nơi đến chốn một chút, nhưng anh ta luôn nghe vào tai này, ra thẳng luôn tai kia, có lẽ mấy tháng này, ngày nào anh ta cũng chỉ ru rú trong nhà chơi game thôi.
Nhưng bác hai vẫn luôn khen anh ta có bản lĩnh, biết dỗ dành và chăm sóc các cô gái, sẽ ……..
Vu Chi quả thực cạn lời.
Những cô gái mà mẹ chồng cô quen biết, căn bản anh ta nuôi không nổi, oke.
Chút tâm tư này của bác hai, ai mà lại không nhìn ra được chứ.
Thực ra tâm nhãn của bác hai không tính là quá xấu, chỉ là có chút quá con buôn, hay khôn vặt, luôn muốn chiếm chút lợi nhỏ, ánh mắt thiển cận.
Trước kia bác cả Vu Quyên nói Lục Bách Sâm là hào môn, chắc chắn sẽ cưới một cô gái môn đăng hộ đối, để Vu Chi sớm nhìn rõ hiện thực, thừa dịp bây giờ Lục Bách Sâm đối với cô không tồi thì đòi chút phí chia tay.
Lúc trước bác hai cũng giống như bác cả khuyên cô như vậy.
Bởi vì lí do này mà Lục Bách Sâm đối với hai người bác này của cô không thích chút nào, thậm chí anh còn có chút phiền chán.
Vu Chi ăn cơm xong, cô đi về phía phòng khách, chuẩn bị ngăn lại suy nghĩ này của bác hai, mẹ Vu nhìn ra được cô không vui, liền đoạt lời cô ngắt lời bác hai trước, chuyển sang đề tài khác.
Không lâu sau, Lục Bách Sâm cầm một cái cốc đi xuống từ tầng hai, Trương Mạn Chi lập tức mở miệng hỏi anh có vị trí nào thích hợp cho Triệu Khải hay không.
Lục Bách Sâm ngẫm nghĩ nói: “Phòng Thị trường đi, tuy rằng phải thường xuyên đi công tác, có chút mệt, nhưng tiền lương và đãi ngộ không tồi.”
Vu Bình vừa nghe tiền lương và đãi ngộ khá tối, trên mặt lập tức nở hoa: “Được được được, tiền lương thăng chức được, bác liền về nói với tiểu Khải.”
Lục Bách Sâm đứng sau sô pha, một tay anh đút túi, tay khác cầm cái cốc, anh gật gật đầu: “Ừm, nếu anh ấy cảm thấy có thể thì thứ hai có thể đến phòng Nhân sự của công ty để báo danh, thời gian thực tập một tháng.”
Trên mặt Vu Bình cười tươi như hoa: “Được được được, bác nhớ kỹ rồi, cảm ơn cháu Bách Sâm.”
Lục Bách Sâm gương mặt vô cảm gật gật đầu, thừa dịp ba người kia không để ý, anh vươn tay gõ gõ vào đầu Vu Chi, ý bảo cô lên lầu.
Vu Chi lo lắng lát nữa bác hai lại nói ra một yêu cầu không đâu nào đó, cô liền ngồi yên bất động trên sô pha.
Mãi đến khi Lục Bách Sâm rót nước xong, thấy cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh bất đắc dĩ thở dài, đi tới, trực tiếp dắt tay cô kéo dậy, đưa cô lên lầu.
Vu Chi bị kéo đến thư phòng, cô đỏ mặt nói: “Anh làm cái gì đấy.”
Làm trò trước mặt ba vị trưởng bối như vậy, thật là xấu hổ mà.
“Bọn họ nói chuyện phiếm, em cũng chả nói được lời nào, ngồi ở đấy không thấy nhàm chán sao?”
Vu Chi lắc đầu.
Có bác hai ở đây, lòng cô cũng nhấp nhổm theo, sao có thể nhàm chán được.
Lục Bách Sâm chuyển ghế dựa đến cho cô, anh đặt đối diện bàn làm việc, cười nói: “Nếu bác ấy muốn làm chuyện gì, em cho rằng em ngồi ở chỗ đấy là có thể ngăn được bác ấy nói ra à?”