Vu Chi nhìn đến cái tên Trịnh Hinh Khiết được kí dưới phần bên B, cô kinh ngạc không thôi: “Bà ta vậy mà lại kí tên!”
Triệu Cung Vũ gật đầu.
“Hợp đồng này bà ta bắt buộc phải kí, hiện tại bà ta đang đúng lúc sự nghiệp thăng hoa, gần đây bà ta đang có hai bộ điện ảnh, một bộ phim truyền hình sắp chiếu, vì là nữ chính nên bà ta đang là chủ đề nóng nhất, nếu chuyện ngoại tình trong hôn nhân của bà ta lộ ra ngoài ánh sáng thì sự nghiệp diễn xuất này liền xong đời.”
Vu Chi ngẫm nghĩ, chuyện này cũng đúng thôi.
Là một người nghệ sĩ, chỉ tung ra một chuyện lớn bằng hạt mè thôi cũng sẽ bị mấy chục, mấy trăm vạn cư dân mạng chửi bới.
Huống chi là chuyện ngoại tình trong hôn nhân lớn như vậy.
Cho nên cho dù bà ta ngay cả một phân tiền cũng không lấy được thì hợp đồng này, bà ta cũng bắt buộc phải ký.
Vu Chi lật vài tờ, thấy bên trong còn có một phần hợp đồng nữa.
Nội dung chính là yêu cầu gia đình Triệu Cung Vũ phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, không thể tiết lộ ra ngoài.
Có lẽ bọn họ đã thêm điều kiện này vào thỏa thuận trước, sau đó Trịnh Hinh Khiết mới đồng ý ký vào hợp đồng từ bỏ phân chia tài sản chung giữa hai vợ chồng.
Vu Chi lại hỏi: “Ba của anh cứ như vậy đồng ý rồi sao?”
Chú Triệu là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng đồng ý thế chứ?
Triệu Cung Vũ: “Anh đã hỏi luật sư rồi, tuy rằng đơn phương ngoại tình nhưng tài sản chung của vợ chồng vẫn phải chia, vấn đề là chia nhiều hay chia ít mà thôi. Anh không muốn để cho người phụ nữ kia lấy được một phân tiền nào của nhà anh, cho nên anh đã thuyết phục ba.”
“Vậy ba của anh….”
“Bây giờ có lẽ đang ở quán bar nào đó mua say rồi.”
Vu Chi thả văn kiện lại bàn, không hỏi thêm gì nữa.
Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng trong nhà người ta, hơn nữa còn là gièm pha.
Triệu Cung Vũ cùng Tào Cảnh Ngôn lại nói chuyện với Lục Bách Sâm thêm vài câu nữa, sau đó liền đứng dậy nói có việc phải đi trước.
Chờ hai người ra khỏi văn phòng, Vu Chi liền nhịn không được xoay người, cô nghiêng mình tới trước mặt Lục Bách Sâm, chất vấn nói: “Việc này có phải có liên quan gì tới anh hay không?”
Lục Bách Sâm lắc đầu: “Không có.”
“Không thể nào, nếu không liên quan đến anh thì sao Triệu Cung Vũ phải cầm hợp đồng đến chỗ anh, kể chuyện gièm pha này cho anh chứ, anh ấy cũng không phải kẻ ngốc.”
Trong phòng có mở điều hòa, Vu Chi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, cô cởi áo khoác ra, chờ Lục Bách Sâm giải thích với mình.
Lục Bách Sâm thấy không lừa được cô, anh mới nói: “Thật ra anh chỉ tiện tay giúp mà thôi, Triệu Cung Vũ cảm thấy Trịnh Hinh Khiết có vấn đề, liền muốn điều tra bà ta một chút, vừa lúc anh có quen một người về phương diện này nên mới giới thiệu cho cậu ta, chuyện sau đấy anh cũng không biết.”
Vu Chi nhìn thẳng vào mắt anh, muốn xem xem anh có nói dối hay không.
Đáng tiếc đạo hạnh của cô quá thấp, đối phương lại là một người đàn ông tâm tư thâm trầm.
Cô cái gì cũng không nhìn ra được.
Ngược lại, Lục Bách Sâm thản nhiên chuyển đề tài.
“Em ăn cơm chưa?”
Vu Chi gật đầu: “Ăn rồi.”
Cũng nôn xong luôn rồi.
Lục Bách Sâm ôm dáng người mảnh khảnh của cô vào ngực, một tay nắm lấy tay trái của cô, tùy tiện đùa nghịch.
Vu Chi thấy anh không có ý định đứng dậy, cô hỏi: “Anh không làm việc à?”
“Không vội, ôm em một chút.”
Vu Chi cạn lời.
“Được rồi, anh đi làm việc đi, em đi dạo một vòng.”
“Nhớ mặc quần áo cho cẩn thận.” Lục Bách Sâm dặn dò.
Vu Chi gật gật đầu.
Cô lại mặc áo khoác vào, tùy tiện đi dạo một vòng trong công ty.
Mới đi được hai tầng cô liền cảm thấy cạn kiệt tinh lực, liền nói một tiếng với Lục Bách Sâm rồi tự lái xe về nhà nghỉ ngơi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã qua nửa tháng.
Tề Đan Đan cùng Tào Cảnh Ngôn lại dọn về ở tiểu khu này.
Ngày thường không có việc gì cô nàng sẽ tìm đến Vu Chi nói chuyện, nếu mệt mỏi, hai người liền trực tiếp ngủ trong phòng của Vu Chi.
Hôm nay Vu Chi mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cô liền thấy Tề Đan Đan đang ngồi trên ghế xem điện thoại.
Thấy cô tỉnh, cô nàng lập tức vẫy tay nói: “Tiểu Chi, mau đến đây xem này.”
Vu Chi mới vừa tỉnh ngủ, lười động đậy, cô cất giọng dày đặc giọng mũi, hỏi: “Xem cái gì?”
“Nữ chính Trịnh Hinh Khiết của《Quân Tâm》bị tố ngoại tình.”
Nghe được tin tức này, Vu Chi lập tức mở mắt, cô đứng dậy xuống giường đến bên người Tề Đan Đan: “Tin tức tuôn ra lúc nào?”
“Nửa giờ trước.”
Vu Chi đi đến phía sau Tề Đan Đan, nhìn về phía điện thoại của cô nàng.
No. hotsearch WB chính là: Trịnh Hinh Khiết ngoại tình.
Vu Chi nhăn mày.
Không phải nửa tháng trước ba Triệu Cung Vũ cùng Trịnh Hinh Khiết kí hợp đồng bảo mật rồi sao?
Tại sao tin tức lại bị lọt ra nhanh như vậy?
Tề Đan Đan tặc lưỡi hai tiếng: “Chú Triệu vậy mà bị đội nón xanh, xem ra người phụ nữ này phải gặp xui xẻo rồi?”
Vu Chi không nghe ra được chút lo lắng nào từ trong giọng nói của cô nàng, lại có có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Vu Chi hỏi: “Không phải cậu cùng Triệu Sanh Nghệ kia là bạn tốt sao? Bây giờ mẹ của cô ấy gặp xui xẻo, sao cậu lại vui vẻ thế.”
Tề Đan Đan nhìn cô nói: “Tớ chỉ vui vẻ đối với những kẻ ngoại tình nhận được trừng phạt thích đáng mà thôi, cũng không phải nhằm vào Sanh Nghệ, tớ còn hi vọng cái hotsearch ngoại tình này là của người đàn bà dâm đãng kia đấy.”
Người đàn bà dâm đãng trong miệng Tề Đan Đan chính là người vợ hiện tại của ba cô nàng.
Vu Chi: “……”
Buổi chiều, Lục Bách Sâm trở về từ công ty, Tề Đan Đan cũng bị Tào Cảnh Ngôn đón về nhà.
Vu Chi chạy nhanh đến bên cạnh Lục Bách Sâm hỏi anh đây là có chuyện gì xảy ra?
“Ngày đó không phải Triệu Cung Vũ cầm một bản hợp đồng yêu cầu giữ bí mật sao? Em xem trên đó có viết nếu vi phạm hợp đồng phải bồi thường năm nghìn vạn đó.”
Lục Bách Sâm vừa tháo cà vạt vừa lên tầng, anh đi về phía phòng ngủ, Vu Chi đi theo phía sau anh.
Mãi đến khi vào trong phòng ngủ, Lục Bách Sâm cởi cà vạt xuống xong mới nói: “Bà ta ngoại tình là sự thật, nếu Cung Vũ có thể tìm được chứng cứ chứng minh bà ta ngoại tình thì những paparazi kia cũng có thể chụp được ảnh, chẳng có gì lạ.”
Nói rồi, anh thay tây trang cùng áo sơ mi sang một bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình.
Vu Chi ngồi ở cuối giường, cô nghe Lục Bách Sâm nói xong mới bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu: “Vậy nói cách khác thì chuyện này không phải do người nhà Triệu Cung Vũ bọn họ làm đúng không?”
Lục Bách Sâm xoay người lại, xắn tay áo lên làm lộ ra một đoạn cánh tay, anh đến trước mặt cô, vươn ngón trỏ búng vào trán cô, hỏi: “Chuyện nhà người ta, em quan tâm như vậy làm gì?”
Vu Chi che lại trán, trốn về sau: “Em chỉ tò mò thôi mà.”
Lục Bách Sâm thuận thế ép xuống, hôn bẹp một cái xuống cánh môi phấn nộn của cô.
Anh vươn một bàn tay phủ lên bụng nhỏ của cô, nghi hoặc nói: “Cũng đã hơn ba tháng rồi sao bụng vẫn như bình thường vậy? Anh nhớ rõ Đan Đan hơn ba tháng bụng đã nhô lên rồi.”
Ngoài miệng anh nghiêm túc dò hỏi nhưng tay ở trên bụng cô lại trở nên không thành thật.
Bàn tay to lớn kia bắt đầu chậm rãi hướng lên trên.
Vu Chi lập tức đè lại tay anh, cô nhìn anh lắc lắc đầu nói: “Không được.”
Lục Bách Sâm cau mày nói: “Cũng đã hơn ba tháng rồi, có thể.”
“Không được.” Vu Chi kiên trì nói: “Em sợ thai nhi vẫn chưa ổn định, anh đừng có làm bậy.”
Lục Bách Sâm ủy khuất thở dài một hơi, ngã xuống giường bên cạnh cô, ủy khuất nói: “Cũng hai ba tháng rồi, em muốn nghẹn chết anh đấy à?”
Vu Chi phụt một tiếng bật cười, cô đánh nhẹ một cái lên ngực anh: ” Anh nhỏ giọng một chút đi, hai mẹ của em đều ở bên ngoài đấy, nghe được lời nàu của anh thì thật xấu hổ.”
Lục Bách Sâm ôm cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, không nói lời nào.
Vậy mà anh lại cáu kỉnh giống như trẻ con vậy.
Một lát sau, Vu Chi muốn đứng dậy, Lục Bách Sâm ôm cô không buông tay, cằm anh đặt trên bờ vai gầy yếu của cô: “Bà xã, ngày mai anh cùng em đi bệnh viện kiểm tra xem thai nhi thế nào rồi.”
Vu Chi hiểu rõ anh có ý gì, cô không khỏi đưa tay chọc chọc gương mặt anh, hỏi: “Ngày mai là thứ năm, anh phải đi làm.”
“Đi kiểm tra trước rồi đi làm.”
“……em không muốn đi.”
Sáng sớm hôm sau, mẹ chồng liền đưa cô đến bệnh viện.
Lục Bách Sâm tên đàn ông xấu tính này, anh vậy mà lại nói với mẹ chồng tối hôm qua cô thấy không thoải mái, sáng nay muốn bà mang Vu Chi đi kiểm tra.
Vu Chi giải thích mấy lần rằng mình không có khó chịu chỗ nào.
Mẹ chồng vẫn là kiên trì mang đưa cô đi bệnh viện, bà nói không có việc gì cũng phải đi kiểm tra một chút, như vậy mới an tâm.
Rõ ràng chính là không tin lời cô nói, cho rằng cô là vì sợ phải đến bệnh viện.
Tới bệnh viện rồi, Vu Chi cũng không thể làm kiêu được nữa.
Sau khi bác sĩ Lưu kiểm tra xong, nói rằng thai nhi vẫn bình thường, cô đỏ mặt trộm hỏi bác sĩ Lưu sau lưng mẹ chồng rằng có thể làm chuyện vợ chồng được không?
Lưu Manh nghe được lời này cũng không thấy ngạc nhiên, bà gật đầu nói có thể, lại nói thêm cho cô một số những điều cần chú ý.
Vu Chi cảm thấy thật là xấu hổ muốn chết.
Hai người các cô vừa về nhà chưa được bao lâu, bên ngoài liền thổi đến vài bông tuyết.
Ngoài nhà Vu Chi có phần sân mặt cỏ mấy chục mét vuông, lúc đầu bên trong là những loại hoa hoa cỏ cỏ của Vu Chi, bây giờ chỉ còn lại mặt cỏ trụi lủi.
Cô cầm lấy một cái gối ôm bên cạnh ôm vào trong ngực, tay phải cô chống cằm nhìn bông tuyết bay bay bên ngoài.
Nhìn vài phút, Vu Chi liền thu hồi tầm mắt, cô xoa bóp hai lần cái gối trong ngực, lẩm bẩm một câu: “Ôm không thoải mái bằng Sâu.”
Lại nói tiếp, Sâu được đưa đến nhà La Sở Nguyệt đã hai ba tháng, cũng không biết bây giờ nó có ổn không.
Sau khi cô phát hiện ra mình có thai, mẹ chồng cùng mẹ Vu liền nói muốn mang mèo về nhà mẹ đẻ một thời gian.
Thật ra cô cùng La Sở Nguyệt đều cảm thấy không cần đưa qua gửi lại, chỉ cần kiểm tra không có vấn đề, thì chuyện an toàn và vệ sinh liền không sao nữa.
Nhưng mẹ Vu và mẹ chồng lại kiên quyết không đồng ý, thuyết phục cô rằng cũng không phải tặng mèo cho người ta, chẳng qua là gửi về nhà nuôi một thời giân, chờ sinh em bé xong, một thời gian sau lại đón trở về.
Vu Chi cảm thấy mèo vừa mới nhận chủ, thân thiết với cô, bây giờ gửi đi liền chính là gần một năm, đến lúc đó liệu Sâu còn nhận ra cô nữa hay không?
Nhưng cô lại không thể cãi lời hai vị trưởng bối.
Ngày đó đem Sâu tiễn đi, Vu Chi trốn ở trong phòng ngủ khóc một hồi lâu, còn giận dỗi không ăn cơm.
Sau khi Lục Bách Sâm tan làm trở về, biết được ngọn nguồn mọi chuyện, anh lái xe mang Sâu từ nhà mẹ đẻ Vu Chi đón về, đặt trong nhà La Sở Nguyệt.
Nhà bọn họ cách tiểu khu nhà La Sở Nguyệt không xa, ít nhất thì khi cô nhớ Sâu, cô có thể lập tức đi xem.
Tuyết bên ngoài rơi ngày càng lớn, mới chỉ một hai tiếng đồng hồ, cây cỏ đã bị che kín một tầng dày tuyết trắng.
Nhắc mới nhớ, vài ngày nữa là đến Đông chí.
Thời gian trôi qua thật mau, trong nháy mắt liền đi qua hơn nửa năm.
Ăn cơm trưa xong, Vu Chi đi vài vòng trong phòng, cô ăn chút cam để áp chế sự nôn nao trong dạ dày.
Cô để dì Dường trải chăn lên tấm chiếu tatami.
Cô nằm trên chiếu, nghiêng người nhìn tuyết rơi lớn ở bên ngoài, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Vu Chi thật thích những ngày mưa hoặc ngày tuyết rơi được nằm trên giường ngủ hoặc chơi điện thoại.
Một giấc ngủ này thật là dài, mãi đến khi một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng véo mặt, đánh thức cô.
Đôi mắt Vu Chi chẳng cần mở lớn, cô ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, liền biết là ai.
“Tan làm rồi?” Cô lẩm bẩm nói.
“Ừ, anh nghe mẹ nói em ngủ cả một buổi trưa rồi, buổi tối không buồn ngủ thì phải làm sao?”
Vu Chi xê dịch thân mình về phía anh, cuộn tròn trong lòng ngực anh, cô tìm được một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp.
Lục Bách Sâm đắp chăn cho cô, sau đó liền ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, một tay khác anh chống thái dương, dịu dàng hỏi: “Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói như thế nào?”
Vu Chi rầu rĩ nói: “Em bé phát triển rất tốt.”
“Người lớn thì sao, được không?”
Vu Chi thờ ơ đáp lại: “Được.”
Lục Bách Sâm cười nhướn mày: “Là sao.”